Trans: Chí mạng
Đếm ngược ngày end vol2 nào:>
________________________________________
***
Vào thời điểm hẹn gặp Arnold, một căn phòng họp của lâu đài đã được chuẩn bị cho Kyle.
Vì đây là phòng được hoàng tộc sử dụng nên tất cả đồ đạc đều là hạng nhất. Chiếc bàn tròn đặt ở giữa phòng là thứ sẽ không bao giờ tìm thấy trong các phòng nghỉ dành cho khách.
Cuối cùng, có tiếng gõ cửa và Oliver ra mở cửa.
Khi anh ta đang đứng bên cạnh cửa, Arnold xuất hiện từ phía sau.
Kyle, người đã ngồi vào bàn, đứng dậy và cúi chào.
"Arnold điện hạ. Cảm ơn ngài đã dành thời gian cho tôi ngày hôm nay."
"-Nói trước."
Arnold lặng lẽ nhìn xuống Kyle đang ngồi đối diện với anh ở chiếc bàn tròn.
"Ta không định nghe lại câu chuyện ngày hôm trước đâu. Ta vẫn chưa nhìn thấy giá trị gì của việc liên minh với Coyolles."
"…Tôi biết điều đó."
"Nhưng mà..."
Ánh mắt anh hướng về phía góc phòng.
"Ta nghĩ lần này có thể nghe được một câu chuyện đàng hoàng hơn nhỉ, Rishe?"
"…Tất nhiên rồi, Arnold điện hạ."
Rishe, người đang đứng cách xa chiếc bàn tròn và hành động ngoan ngoãn như thể cô chỉ là một cô hầu gái nhỏ bé, mỉm cười đáp lại ánh mắt của Arnold.
(Không được căng thẳng. Đây là một cuộc đàm phán kinh doanh, một trận chiến.)
Ánh mắt của Arnold đầy hung hăng và sự hiếu chiến của anh khiến bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
Kyle hẳn cũng cảm thấy điều đó. Arnold chợt cười, rồi rời mắt khỏi Rishe và ngồi xuống.
"Em cũng ngồi đi, chúng ta bắt đầu ngay nào."
"Trước đó thì điện hạ."
Rishe đến gần bàn tròn, đứng giữa Kyle và Arnold.
Sau đó, cô nhìn về phía Arnold, dang hai tay ra và mỉm cười.
"Ngài có nhận ra hôm nay em có gì khác không?"
"..."
Arnold cau mày trước câu hỏi của Rishe.
Phản ứng này đúng như cô mong đợi. Nhưng Arnold sau khi nhìn Rishe, anh chống khuỷu tay lên bàn rồi tựa cằm vào tay.
"Vòng cổ, vòng tay, khuyên tai. -Ta đều chưa thấy bao giờ và em cũng chưa từng đeo mấy thứ như thế trước mặt ta."
"!"
Rishe chưa bao giờ nghĩ rằng anh có thể nhận ra mọi thứ một cách chính xác.
(Điện hạ có đôi mắt sắt bén. Ngài ấy còn có khả năng suy luận nhanh nhẹn và khả năng nhìn thấu nhiều thứ...)
Rishe gật đầu và ngồi xuống, tiếp tục giải thích cho Arnold.
"Đúng như ngài nói, tất cả những thứ này đều được mua từ thương hội Aria ngày hôm qua. Chúng đều là đồ trang sức được chế tác tại Coyolles."
Theo lời Rishe, Kyle lên tiếng.
"Cho phép tôi giải thích về ngành công nghiệp ở Vương quốc Coyolles. Ngoài việc sản xuất các loại đá quý, nhưng quá nửa thời gian trong năm đất nước chúng tôi bị bao phủ bởi tuyết. Điều kiện đó kết hợp với sự hiện diện của nhiều thợ thủ công giỏi đã tạo điều kiện cho ngành chế tác trang sức."
Vương quốc Coyolles đã nghĩ ra nhiều chiến lược khác nhau để đối phó với mùa đông dài.
Phong tục đàn ông khen ngợi phụ nữ của họ cũng là một truyền thống để duy trì sự hòa thuận trong gia đình. Tương tự như vậy, nghề chế tác trang sức có thể làm trong nhà đã được đánh giá cao từ xa xưa cho đến nay.
"Những đồ trang sức mất nhiều thời gian ở các đất nước khác có thể được hoàn thành nhanh chóng và với độ chính xác cao bởi các nghệ nhân của Coyolles. Đây chính là báu vật mà chúng tôi tự hào với cả thế giới.''
Những gì Kyle nói là sự thật.
Do sự việc trước đó nên Rishe sắp được Arnold tặng một chiếc nhẫn. Và theo thông báo ban đầu, việc chế tác phải mất một tháng để hoàn thành.
Tuy nhiên, theo lá thư Rishe nhận được từ bà già chủ cửa hàng cho biết thời gian đó đã được rút ngắn xuống chỉ còn một tuần.
Lý do là nhờ một số thợ thủ công của Coyolles đã ở trên chuyến tàu mà Kyle đi đến Garkhain.
(Theo kinh nghiệm kiếp thương nhân thì mình không nghi ngờ gì về công nghệ của Coyolles là một trong những công nghệ hàng đầu trên thế giới.)
Mặt khác, ở Garkhain không có thợ thủ công nào có thể làm ra những món đồ trang sức tinh xảo như vậy.
Điều này là do ảnh hưởng của cuộc chiến trước đó.
Kỹ thuật rèn kim loại và kỹ thuật chế tác tinh xảo đòi hỏi một loạt kỹ năng khác nhau và Garkhain hiện chỉ có kỹ thuật rèn kim loại.
Nói cách khác, đây là lĩnh vực mà một Đế quốc hùng mạnh Garkhain lại yếu thế.
"――……"
Tuy nhiên, ánh mắt của Arnold vẫn lạnh lẽo.
Anh ngồi trên chiếc ghế nhung đỏ, tựa cằm bơ phờ, nhìn Kyle với vẻ chán nản.
"Rishe."
"..."
Ánh mắt của Arnold thể hiện sự thiếu quan tâm hoàn toàn.
Khoảnh khắc nghe tên mình được gọi, cảm giác căng thẳng bất ngờ tràn ngập. Nhưng Rishe vẫn giữ một nụ cười nhẹ nhàng.
(Điều này sẽ hiệu quả.)
Cô biết Arnold không quan tâm đến những thứ như "kỹ thuật làm đồ trang sức". Ngay cả Kyle cũng lo lắng rằng mình sẽ không thể thuyết phục được Arnold về việc này.
Nhưng đây là bản chất của kinh doanh.
Khi được chào bán một sản phẩm, khách hàng có hai lựa chọn: "mua hoặc không mua". Và hầu hết đều lựa chọn "không mua" và dẫn đến mất cơ hội kinh doanh.
Tuy nhiên, khi giới thiệu nhiều sản phẩm, khách hàng sẽ có những suy nghĩ khác nhau về việc có nên mua hay không.
Vấn đề của khách hàng bây giờ là chọn "sản phẩm nào có giá trị nhất trong số đó".
Quyết định trong trường hợp đó không còn là "mua hay không mua" nữa mà là "Nên mua cái nào trong đống này?"
Thương lượng sau khi khách hàng đã chọn "một trong những món hàng có sẵn" thì có khả năng dẫn đến kết luận mua dễ dàng hơn so với khi chỉ đưa ra một sản phẩm duy nhất ban đầu.
(Tất nhiên, mình không nghĩ rằng chiến lược kinh doanh cẩu thả như vậy sẽ hiệu quả với Arnold điện hạ... Nhưng đối với mình, cuộc đàm phán kinh doanh này không chỉ để thành lập một liên minh...)
Để làm được điều đó, việc đưa ra một công nghệ mà Arnold coi là không có giá trị là cần thiết.
"Hoàng tử Kyle."
Khi Rishe gọi đối tác kinh doanh cũ của mình, Kyle lặng lẽ gật đầu.
Anh ta thò tay vào túi áo khoác và lấy ra thứ gì đó. Ngay cả khi Kyle đặt nó lên bàn, vẻ mặt của Arnold vẫn không thay đổi.
Rishe hỏi Arnold.
"Vật này thì điện hạ nhận ra phải không?"
Câu hỏi vô tri được đáp lại bằng câu trả lời thờ ơ.
"Thì nó là của ta mà. Thế thì sao?"
"Đây là…"
Lúc Rishe chuẩn bị giải thích.
"--Đợi đã."
Arnold hơi cau mày và ngăn Rishe lại.
Vẻ mặt vốn mang vẻ hoàn toàn không quan tâm của anh có một chút thay đổi nhỏ. Khi hiểu được lý do, Rishe cũng bất ngờ.
"…Em không ngờ ngài có thể nhận ra."
Mặc dù trên môi vẫn giữ nụ cười khi thương lượng nhưng trong lòng cô lại đang quay cuồng. Arnold tuy không nói nhiều nhưng chắc chắn anh đã nhìn thấu "âm mưu" của Rishe.
"Cái này chắc chắn giống hệt với thứ mà Arnold điện hạ nói là rất hữu ích trong chiến tranh... Nhưng thứ hiện đang ở trên bàn không phải là món đồ mà ngài sở hữu."
Rishe thò tay vào chiếc túi bên cạnh và lấy ra một món đồ. Giống như Kyle, cô đặt trước mặt anh ấy.
"Đồng hồ của điện hạ vẫn ở bên em."
Trên bàn là hai chiếc đồng hồ bỏ túi.
Mặc dù chúng trông gần như giống nhau, nhưng có sự khác biệt trong ánh sáng vàng. Lý do Arnold nhìn thấu điều này có thể là do sự khác biệt nhỏ này.
"Chiếc đồng hồ của Hoàng tử Kyle là bản sao của chiếc đồng hồ mà ngài đã cho em mượn."
"..."
Arnold im lặng nhìn Rishe.
"Thứ này được tạo ra bởi một thợ kim hoàn đến Garkhain trên cùng con tàu với Hoàng tử Kyle. Em đã thảo luận với chủ một cửa hàng trang sức và mượn các thiết bị cần thiết cho việc đúc.--Và nhận ra rằng các mảnh kim loại và các phụ kiện như nhẫn đều có thể được đúc ra theo cách tương tự."
Quy trình tạo ra nguyên mẫu bắt đầu từ việc cắt rời từ sáp để tạo hình, sau đó tạo ra khuôn và đổ kim loại vào bên trong để tạo hình.
Công đoạn tốn nhiều thời gian nhất của quy trình này là tạo ra nguyên mẫu.
Nhưng mặt khác, sau khi nguyên mẫu được hoàn thành và quá trình đúc hoàn tất, khuôn có thể được sử dụng để sản xuất hàng loạt các sản phẩm gia công có hình dạng giống nhau trong một khoảng thời gian ngắn. Đó chính là thế mạnh của công nghệ đúc.
Những thợ kim hoàn có thể thực hiện quy trình đúc khó khăn này một cách chính xác.
Tuy nhiên, việc hoàn thành nó đúng thời hạn vẫn là một canh bạc.
(Một "Thợ kim hoàn từ Coyolles" và "Người có thể đi cùng với Hoàng tử Kyle trên tàu", Mình nghĩ bản thân biết đó là ai... Nhưng mình rất vui khi đó lại là người quen của mình.)
Người tạo ra chiếc đồng hồ bỏ túi cũng là người mà Rishe đã gắn bó trong một kiếp trước.
Sau đó, người đàn ông này đã ủy quyền cho một thợ thủ công từ Coyolles đúc các bộ phận cần thiết để chế tạo đồng hồ. Họ chọn Coyolles vì nhận thấy công nghệ chế tác trang sức của đất nước này.
Những người thợ thủ công đến Garkhain đã mang theo khuôn để đúc các bộ phận của chiếc đồng hồ.
Khi làm việc ở nước ngoài, việc mang theo các sản phẩm từ quá khứ là một phần quan trọng của việc quảng bá.
Và lần này thật may mắn, mọi chuyện đã diễn ra đúng như Rishe mong đợi.
(Nếu có đủ các bộ phận trong tay, mình sẽ có thể lắp ráp một chiếc đồng hồ một cách hoàn hảo... Nhờ những lời dạy cẩn thận của thầy Michelle kiếp làm nhà giả kim.)
Dù cảm thấy hơi cô đơn nhưng Rishe vẫn phải đối diện với Arnold.
"Bánh răng và ốc vít được chế tạo bằng quá trình gia công kim loại phức tạp. Sự kết hợp của chúng đã tạo ra chiếc đồng hồ bỏ túi này mà ngài đã sử dụng trong chiến tranh. Có lẽ trong tương lai không xa, những sản phẩm tương tự sẽ được phát triển."
Rishe tin chắc vào điều này.
Những kỹ thuật gia công kim loại này có thể tạo ra nhiều khả năng khác nhau tùy thuộc vào cách chúng được sử dụng. Bây giờ, điều này có vẻ giống như một giấc mơ viển vông, nhưng có vô số học giả trên khắp thế giới đang nghiên cứu về lĩnh vực này. [note58344]
Trong kiếp làm nhà giả kim, Rishe đã chứng kiến rất nhiều nghiên cứu của họ.
"Arnold điện hạ chắc chắn ngài sẽ muốn..."
Giá như anh hiểu đúng giá trị của chiếc đồng hồ và sử dụng chúng cho mục đích riêng của mình.
"Mang sức mạnh công nghệ này đến Garkhain."
"――……"