Vol 1 (WN) [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chương 39 : Mục đích việc phong ấn

2024-03-31

36

Trans: Chí mạng

Có sai sót gì thì bình luận ở dưới để mình chỉnh lại nhé.

____________________________

"Không thể nào..."

Anh tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Theodore lùi lại, không hiểu tại sao cô ấy lại ở đây.

(Đừng nói là Elise đã cảm động trước lòng tốt của Rishe nhé!? ...Kể cả nếu như vậy đi nữa thì cũng thật vô lý. Mình đã để Hugo và những người khác ở đó để canh chừng. Họ sẽ không bao giờ phản bội mình và không đời nào họ cho phép Elise làm vậy!)

Lờ đi Theodore đang khó chịu, Rishe hướng ánh mắt sang bên phải.

“Hoàng tử Arnold…”

Giọng nói gọi tên anh ta thật khó chịu. Vẻ mặt của Arnold có vẻ hơi lo lắng.

Theodore biết rằng cả hai người này đã không gặp nhau kể từ đêm đó ở nhà thờ.

Anh không biết chuyện gì đã xảy ra giữa họ, nhưng trong khi Rishe tỏ ra lúng túng thì anh trai anh vẫn nhìn cô ấy một cách lạnh lùng.

“Ta xin lỗi vì đứa em trai ngu ngốc của ta đã phá hỏng buổi tối của em."

"Không có chuyện như vậy đâu..."

"Theo câu chuyện của Theodore, em bị nhốt ở một nơi tương tự như nhà ngục. Em thoát ra ngoài bằng cửa sổ à? Hay là khoét một lỗ trên tường?"

"Câu hỏi đó là gì vậy?! Em chỉ đi ra bằng cửa một cách bình thường mà!"

"Haha. Em ra ngoài 'bình thường' từ cánh cửa bị khóa và có người canh gác à.”

Mặc dù Rishe trông có vẻ bối rối nhưng sự căng thẳng đã biến mất trên khuôn mặt cô ấy và trông cô có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút.

Arnold có vẻ thích thú, nhưng Theodore lại không thấy vui chút nào.

"Chuyện quái quỷ gì vậy…!"

Theodore nắm chặt tay và trừng mắt nhìn Rishe.

"Làm thế quái nào mà cô lại đến được đây? Làm sao cô có thể trốn thoát được!"

"Hoàng tử Theodore!"

"Chắc chắn có ai đó đã phản bội ta, nếu không thì điều đó là không thể! Ta đã làm gì suốt thời gian qua để đáng phải chịu điều này..."

"Tôi xin phép đưa ra vài lời khuyên cho ngài."

Mặt Rishe trở nên lạnh lùng khi nói điều đó.

“Lời khuyên?”

Theodore nao núng trước sự mãnh liệt của cô.

Ngay cả khi cô chỉ là một tiểu thư trẻ ngây thơ cùng tuổi với anh.

"Điều đầu tiên là..."

Rishe nhẹ nhàng giơ một ngón tay lên.

"Không bao giờ để tù binh lọt khỏi tầm mắt. Ngay cả khi nhốt trong phòng có khóa. Thì cũng tuyệt đối không được để họ một mình. Hãy chắc chắn có ít nhất hai lính canh chừng trong căn phòng."

“Này, tù binh là sao vậy!?”

Ít nhất, đó không phải là lời có thể thốt ra từ miệng một tiểu thư bình thường. Đột nhiên có người nói với anh điều gì đó kỳ lạ đến mức anh không thể đáp lại một cách nghiêm túc.

Theodore càng lúc càng bị dồn vào tường vì Rishe đang từng bước bước gần về phía anh ta.

"Điều thứ hai, luôn phải có nhiều hơn một người tiến hành khám xét cơ thể. Sau khi xác nhận rằng họ không mang theo vũ khí, ngài nên tự mình kiểm tra lần cuối."

Rishe nói tiếp, trong tay cầm một con dao găm mà Theodore không biết cô đã lấy nó từ đâu.

“Tốt nhất ngay từ đầu không nên để lại bất kỳ quần áo nào trên người và phải hoàn toàn khỏa thân. Như vậy sẽ không thể cho việc giấu vũ khí hoặc dụng cụ trốn thoát. Điều này đặc biệt quan trọng nếu tù nhân là phụ nữ. Nếu có thể khiến họ nghĩ ‘Tôi không thể bỏ chạy trong bộ trang phục thế này’, nó sẽ hoạt động như một biện pháp ngăn chặn.”

Những lời nói thoát ra từ đôi môi đỏ mọng của cô với vẻ thản nhiên, như thể đây chỉ là lẽ thường tình.

"Điều thứ ba, ngài đã sơ suất khi trói tay chân tôi. Khi trói một tù nhân, hãy đưa hai tay họ ra sau lưng, còng tay lại rồi dùng dây buộc thật chặt hai đầu ngón tay cái lại. Tất nhiên, tôi không cần phải nói với ngài về hai chân của họ. Nhưng tốt nhất là trói họ lại rồi cố định vào một cái cột hay thứ gì đó chắc chắn”

Đôi mắt được bao quanh bởi hàng mi dài của cô nhìn xuyên qua Theodore. Những đường nét xinh đẹp như búp bê của cô ấy lại toát lên vẻ dữ tợn và đáng sợ

Dù vậy, vì lý do nào đó anh không thể rời mắt.

"Nhưng ngay cả sau khi làm tất cả những điều đó, nó vẫn còn nửa vời. Ngài có biết điều quan trọng nhất cần làm là gì không?"

"L-Làm gì..."

"Là bẻ gãy cả xương tay và chân."

Cô ấy có nghiêm túc không?

Theodore nuốt nước bọt, cảm thấy nỗi sợ hãi trào dâng trong anh. Rishe nhìn thẳng vào mặt Theodore từ vị trí thấp hơn một chút, lưng anh chạm vào tường và cô nói một cách thực tế.

"Các hành động đó là điều chắc chắn. Bẻ gãy xương, trói chắc chắn, mang đi tất cả đồ đạc và canh gác theo nhóm. Chỉ sau khi đã đi xa đến mức này, ngài mới có thể đảm bảo rằng tù nhân không thể trốn thoát khỏi đó. Hoặc... có lẽ là không, ngài nên phải chuẩn bị cho mọi tình huống.”

 (Có chuyện gì xảy ra với cô gái này vậy!)

Theodore nhận ra ánh mắt của cô.

Anh sẽ không bao giờ quên nó. Anh đã nhìn thấy điều đó trên tiền tuyến.

Khi Theodore đến giúp các hiệp sĩ điều trị, anh đã nhìn thấy đôi mắt giống hệt cô.

“Những kẻ thù trốn thoát sẽ có thông tin về vị trí và lực lượng quân đội của đất nước. Điều đó sẽ gây nguy hiểm cho ngài, đồng minh của ngài và gây ảnh hưởng đến tính mạng của người dân -Vì vậy, phải đảm bảo rằng những kẻ bị bắt không thể tuột khỏi tầm tay của ngài.”

 (Ể chờ đã, đôi mắt đó...)

Chẳng phải đó là đôi mắt của một người hiệp sĩ trên chiến trường sao?

Dường như đã chắc chắn với điều đó, Rishe khẳng định:

Muốn bắt giữ kẻ thù thì phải làm như vậy đấy.

"..."

Trước mặt cô gái xa lạ, một cơn ớn lạnh chạy dọc sóng lưng Theodore.

Không nhận thức được cảm xúc của anh, Rishe đột nhiên mỉm cười.

"Đó là điều tôi đã học được trong một cuốn sách cách đây không lâu. Có vẻ như Theodore điện hạ hơi quá dễ dãi khi bắt tôi làm con tin và hành động để không đe dọa sự an toàn của tôi. Ngài còn ra lệnh cho họ không được hành động thô bạo với tôi. ”

"Làm sao cô biết..."

"Tôi đã nói với ngài rất nhiều điều, nhưng tôi vẫn chưa nói cho ngài biết điều quan trọng. Lý do tại sao tôi có thể trốn thoát là một bí mật... Ể!”

Một bàn tay to lớn nắm lấy vai Rishe khiến cô lùi lại vài bước.

Phía sau cô, anh trai của Theodore, đang đứng với vẻ mặt kinh ngạc.

"Hoàng tử Arnold..."

“Sao lại hướng dẫn người vừa bắt mình phương pháp hoàn hảo để bắt giữ ai đó?”

Trong khi hỏi điều này, Arnold khoác chiếc áo khoác đen lên vai Rishe.

Đó là lúc Theodore nhận thấy có một vết cắt sâu ở gấu váy của cô. Rishe, người bị buộc phải mặc áo khoác vào và đang vô cùng bối rối.

"Điện hạ!? Không, không được, không cần đâu! Em không sao mà, nên ngài hãy mặc áo khoác vào nhé!"

"Không. Em mặc nó đi."

“Nhưng mà, vết sẹo của ngài…”

Trước khi nghe Rishe nói, ánh mắt Theodore đã dán chặt vào cổ Arnold.

(Vết sẹo đó là sao?)

Có vô số vết sẹo ở đó. Tất cả đều trông đã cũ, nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể biết chúng rất sâu.

Từ giọng điệu của Rishe, rõ ràng là Arnold đang che giấu sự tồn tại của vết sẹo, nhưng anh ấy vẫn kể cho cô nghe về nó.

(Cô ấy thật sự tốt hơn mình.)

Thậm chí Arnold còn không chịu nói với Theodore, nhưng anh thậm chí còn không nhận ra rằng anh trai mình có một vết sẹo như vậy.

(Mình không hề biết. Thực sự mình không thể làm được gì cả.)

Theodore nghiến răng.

(Anh trai không kể cho mình nghe những bí mật của anh ấy. Anh ấy không tin tưởng mình. Mặc dù mình đã biết điều đó từ trước. Vậy mà...)

***

Theodore nhớ lại về thời điểm cách đây vài năm, khi Garkhain vẫn còn đang trong chiến tranh.

Khi đó Theodore đang tham gia nhiệm vụ cứu trợ trên chiến trường.

Trạm cứu trợ được xây dựng cách xa tiền tuyến và nơi đưa những người bị thương đến, được cho là nơi “an toàn” không bị tấn công theo thỏa thuận giữa các quốc gia.

Tuy nhiên, vẫn có người tấn công trạm cứu trợ. Có lẽ đó không phải là hiệp sĩ mà là những tên cướp.

Đôi mắt họ đỏ ngầu như thể họ đã bị chiến tranh tàn phá. Họ hét lên đòi thuốc, đồ có giá trị và thực phẩm trong khi giơ thanh kiếm trong tay lên.

Những người còn cử động được cố gắng trốn thoát, còn những người bị thương nặng lại trở thành mục tiêu. Theodore cũng cố gắng bỏ chạy, nhưng người đàn ông bị thương đang bị thanh kiếm chĩa vào, hóa ra anh ta lại là một gương mặt quen thuộc đến từ khu ổ chuột.

Khi nhận ra điều này, Theodore theo phản xạ nhảy ra giữa họ.

Đối với Theodore, người lớn lên bị cha mình phớt lờ và thường xuyên bị so sánh với người anh trai thần đồng của mình, những người anh gặp trong khu ổ chuột thông qua công việc tình nguyện không xa lạ gì với anh.

Họ rất quan trọng đối với anh, họ mỉm cười với anh theo cách mà cha anh chưa bao giờ làm, lo lắng thay cho người mẹ quá cố của anh. Đó là lý do tại sao Theodore muốn bảo vệ họ.

Anh đã chuẩn bị cho cơn đau khủng khiếp. Anh nghĩ có lẽ mình sẽ chết. Theodore nhắm chặt mắt lại, nhưng khoảnh khắc anh sợ đã không bao giờ đến.

Thay vào đó, một tiếng hét bị bóp nghẹt vang lên và Theodore sợ hãi nhìn lên.

Anh nhìn thấy lưng anh trai mình, đang cầm một thanh kiếm.

“Hoàng huynh...? ”

Cổ họng anh co giật, nhưng cuối cùng anh cũng có thể thốt ra được một từ có ý nghĩa. Có vẻ như giọng nói của anh đã chạm tới anh ấy.

Khi anh ấy chậm rãi quay lại, khuôn mặt anh ấy đã nhuộm màu đỏ của máu.

Những giọt máu đỏ chảy dọc theo đường nét trên khuôn mặt của anh trai anh. Trước thứ đã từng là con người, vẻ mặt của anh ấy không hề thay đổi. Anh thô bạo lau máu trên mặt bằng cổ tay áo.

Lúc đó Theodore đã nghĩ rằng anh trai mình cũng sẽ giết mình.

Suy cho cùng anh có thể đếm trên đầu ngón tay số lần bản thân đã nói chuyện với anh trai mình trong ký ức.

Người anh trai đẹp trai nhưng đáng sợ mà anh không có cơ hội để tiếp xúc.

Mặc dù đã đạt được những chiến công to lớn trên chiến trường nhưng bản chất tàn ác của anh ta lại khiến cả đồng minh cũng như kẻ thù của mình phải khiếp sợ.

Đối với Theodore, đây là Arnold Hein

Lúc đó anh không thể cử động được vì sợ anh trai mình.

Nhưng sau khi hướng ánh mắt lạnh lùng về phía Theodore, anh ấy đã nói điều này một cách thực tế.

"Làm tốt lắm."

"...A..."

Theodore chết lặng, không thể hiểu được ý của anh trai mình.

Arnold không nhìn vào mắt anh và nói tiếp.

“Mặc dù đang run rẩy nhưng vẫn cố gắng bảo vệ thần dân của mình. Với tư cách là một thành viên của hoàng gia, hành đồng đó không đáng khen đâu, nhưng nhìn từ góc độ là một người lãnh đạo, đó là một hành động đáng ngưỡng mộ.''

“...! ”

“Lần sau, hãy bỏ kiểu mạo hiểm mạng sống đó đi. Tuy nhiên, đệ nên tự hào vì mình có thể hành động nhanh như thế nào.”

Arnold đang quan sát Theodore. Người không giống như anh ta, thậm chí không thể cầm kiếm và không có lựa chọn nào khác ngoài việc hỗ trợ chiến trường từ phía sau.

Sự thật như vậy khiến Theodore vô cùng hạnh phúc.

***

(... Anh là người mà em ngưỡng mộ. Đó là lý do tại sao mình không thể tha thứ cho “người đó”)

Theodore trừng mắt nhìn Rishe đang đứng trước mặt.

( Mình muốn tránh gây tổn thương nếu có thể, nhưng nếu phải làm vậy, mình không ngại làm tổn thương cô ấy. Nếu mình giết cô ấy và khiến hoàng huynh ghét bản thân thì...)

“Cố gắng giết tôi là một việc làm vô ích.”

"!"

Theodore bị sốc khi Rishe nhìn thấu suy nghĩ của anh.

Trong hoàn cảnh bình thường lẽ ra anh có thể che giấu sự bất an hiện rõ trên khuôn mặt. Có vẻ như anh đang bị cô làm lạc lối và không thể duy trì cách cư xử thường ngày của mình.

"Tôi đã nói là tôi đến đây để giải quyết một chuyện, nhưng tôi không có ý định đấu tay đôi với ngài. Thay vào đó, xin hãy trả lời đi. Mục đích của ngài là gì vậy?"

"Đương nhiên là vị trí của hoàng đế kế vị. Không có lý do nào khác khiến anh em có quyền thừa kế phải đấu tranh với nhau, phải không?"

"Tôi không nghĩ vậy. Đó là lý do tại sao tôi muốn hỏi ngài điều này ở đây trước gì chứng kiến của Hoàng tử Arnold."

Theodore nhất quyết không trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Quyết tâm của Theodore nhanh chóng bị lật ngược.

Cô gái đang mặc áo khoác của anh trai mình bên ngoài váy, đã nói một điều không thể tin được.

“Mục đích thực sự của ngài là mang vết nhơ như một tên tội phạm vĩ đại, ngài muốn mọi người nghĩ ngài là một kẻ âm mưu chiếm đoạt ngai vàng. Không phải vậy sao? Chính xác những gì ngài muốn?”

"..."

Khi Arnold nghe những lời đó, anh ấy cau mày.

Nhưng Theodore thậm chí còn ngạc nhiên hơn anh trai mình.

(Tại sao cô ấy biết được...)