WN Vol 7

Chương 281 : Tôi muốn giữ bí mật tuyệt đối!

2025-11-05

9

Trans: ????

1 chap rồi chạy@@

__________________________________________________________

(Trong buổi yết kiến ban ngày, bệ hạ Answald đã hỏi liệu mình và Arnold điện hạ có từng gặp nhau khi còn nhỏ hay không...) 

Rishe vẫn còn lo lắng về ý nghĩa của câu hỏi đó. 

(Lúc đó, Arnold điện hạ chắc chắn đã nhận ra điều mình đang thắc mắc. Dù có dò hỏi bằng cách nào đi nữa thì chắc chắn cũng chẳng thể che giấu được. Thế nhưng...) 

Rishe cầm chiếc cốc rượu nhỏ trên tay và ngước nhìn Arnold. 

"Ngài và bệ hạ Zahad có thường xuyên chơi cùng nhau không ạ?" 

"Sao em lại hỏi vậy?"  

"... Vì trẻ con mà gặp bạn cùng tuổi, thường sẽ rủ nhau ra ngoài chơi chung mà." 

Việc Arnold cần phải nghe một lời giải thích như vậy khiến Rishe cảm thấy thật sự buồn. 

Trong khi đó, Zahad bật cười, thân mật chỉ ngón cái về phía Arnold. 

"Hồi lén trốn khỏi lâu đài hoàng gia ban đêm vui thật nhỉ, Arnold." 

"Ta đã bảo đừng dính vào, là ngươi tự ý bám theo đấy chứ." 

"?" 

Khi Rishe nghiêng đầu thắc mắc, Zahad cười khúc khích và thú nhận trò nghịch ngợm. 

"Phu nhân có biết hồi còn nhỏ tên này thường che giấu danh tính trà trộn vào đám du côn ở dưới thành không?" 

"Tôi đã nghe nói qua một chút rồi. Hồi mười tuổi, Arnold điện hạ đã tổ chức một cuộc vây bắt quy mô lớn nữa cơ… Ngài ấy đã từng nghịch ngợm đến vậy sao?" 

"Đó không phải do ta quyết định. Là lỗi của Oliver." 

Arnold nói với vẻ chẳng mấy quan tâm, nhưng vẫn không quên lên tiếng phản đối người hầu của mình. Cách nói chuyện ấy, cũng như khi đối đáp với Zahad, đều toát lên cảm giác thân thiết đến kỳ lạ. 

"Phu nhân, hồi nhỏ việc Arnold giả làm thường dân rồi thực hiện các cuộc bắt giữ không chỉ diễn ra một hay hai lần đâu." 

"Ể!!"  

"Khoan đã. Lần ta đi săn cướp cùng ngươi thì đâu có giấu thân phận." 

"'Săn cướp' á…" 

Rishe chớp mắt liên hồi, còn Zahad thì nhìn Arnold với ánh mắt đầy giễu cợt. 

"Lúc đó tên này im lặng dắt ngựa đến chỗ ta, ta còn tưởng hiếm hoi lắm mới rủ ta cưỡi ngựa phi nhanh một chuyến. Ai ngờ khi vào rừng, hắn ta chỉ thẳng về phía lũ cướp đang giả dạng thành đoàn thương nhân, rồi nghiêm mặt bảo: 'Giải quyết trong mười phút. Bắt sống chúng.'" 

"Đó ít nhất không phải là trò tiêu khiển thích hợp để đi cùng một hoàng tử nước khác chứ ạ!?" 

"So với việc để hoàng tử nước khác ăn không ngồi rồi, thì thế này có ích hơn nhiều. Cũng đỡ phải điều thêm lực lượng hiệp sĩ."  

"Đúng thế, đúng thế. Chiến đấu trong rừng quả thực rất mới mẻ, và vô cùng thú vị." 

Zahad vừa nhấp rượu bằng cử chỉ tao nhã, vừa gật gù như đang hoài niệm. 

(Cứ như thể khung cảnh đó đang hiện ra trước mắt mình. Arnold điện hạ khi đó không giống một đứa trẻ, mà đã mang phong thái của "Hoàng tử" rồi... Còn Zahad, dù hồn nhiên tận hưởng như một đứa trẻ, lại hành xử chẳng khác gì một người đã sinh ra để cai trị.) 

Có lẽ hai người họ chưa từng có khoảng thời gian được sống đúng với tuổi thơ của mình.  

"Nói đến chuyện vui, thì phải kể đến giải đấu kiếm thuật được tổ chức ở Garkhain. Arnold và ta đều lọt vào vòng chung kết, tình cờ phải đối đầu với nhau, nhưng ngay trước đó lại bị Oliver-sama phát hiện..." 

"Xin hãy đợi một chút, lẽ nào lần đó hai ngài cũng giấu thân phận tham gia ư!? Không chỉ có Arnold điện hạ, mà cả bệ hạ Zahard nữa!" 

"Này Arnold, lúc đó rốt cuộc chúng ta đã lợi dụng việc vạch trần tội tham nhũng của quý tộc điều hành giải đấu để chứng minh rằng 'Từ nay về sau, ngươi không cần thầy dạy kiếm nào nữa' đúng không?" 

"Ai mà biết." 

Arnold có vẻ hoàn toàn không có hứng thú kể chuyện về bản thân mình. Tuy nhiên, anh vẫn tiếp tục câu chuyện, chỉ vì Rishe muốn nghe. 

(Câu chuyện nào mình cũng muốn nghe chi tiết, nhưng đó lại là những chuyện xảy ra sau khi Oliver-sama đã ở bên cạnh... Đã hiếm hoi có Zahad ở đây, người biết về Arnold điện hạ từ khi ngài ấy còn nhỏ hơn cả chín tuổi...) 

Nhân cơ hội trò chuyện này, cô nên thử tìm hiểu sâu hơn một chút. 

"Nhân tiện, bệ hạ Zahad. Arnold điện hạ lúc còn nhỏ..." 

Rishe biết rõ Arnold đã nhìn thấu sự tò mò của cô. 

"Ừm, chuyện là..."  

Dù vậy, Rishe vẫn muốn truyền đạt rằng mong muốn được biết về anh là hoàn toàn chân thật, nên cô thành thật mở lời: 

"――――Lúc đó ngài ấy có đáng yêu như bây giờ không?" 

"………………" 

"Hả?" 

Arnold nhíu mày hỏi lại, còn Zahad thì tròn mắt im lặng, cả hai đồng thời nhìn về phía Rishe. Ngước nhìn Arnold ngồi bên cạnh, Rishe ngơ ngác chớp mắt. 

(…Hai người, tại sao lại nhìn mình bằng vẻ mặt đó…?) 

"………………" 

Nhìn vẻ mặt cực kỳ muốn nói gì đó của Arnold, cô giật mình.  

(…Không lẽ mình đã lỡ miệng nói ra việc bây giờ mình cũng thấy ngài ấy đáng yêu rồi!?) 

Nhận ra điều đó, mặt cô đỏ bừng, hơi nóng dồn thẳng lên má. 

"X... Xin lỗi ạ!! Có thể ngài không thích, nhưng không phải như ngài nghĩ đâu!! Em tuyệt đối không nói với ý coi thường hay hỗn xược, mà là thật lòng...!! Em nghĩ ngài rất đáng yêu, theo khía cạnh của một con người...!!" 

"Rishe, ta hiểu rồi, đừng cuống lên nữa." 

"Arnold điện hạ mười chín tuổi thỉnh thoảng còn đáng yêu như thế, nên em mới tò mò không biết hồi nhỏ ngài ấy ra sao...!! Chỉ là vậy thôi, thực sự không có ý gì xâu xa đâu ạ!!" 

"………………" 

"Khụ, khụ khụ... hahaha ha ha ha!! Hay lắm, ta muốn nghe thêm cơ! Phu nhân quả thực là một người rất đáng yêu, phải không, Arnold!" 

"Ngươi im lặng một lát đi." 

Vừa nghe cuộc đối thoại giữa Arnold và Zahad, Rishe vừa tự nhủ với bản thân. 

(Mình phải hành xử khéo léo hơn, nếu không sẽ bị lộ là mình thích Arnold điện hạ mất...!! Mình đã thề là không được thể hiện tình cảm này ra ngoài, cho đến khi thực hiện xong "lời hứa đó" cơ mà.) 

Người đưa tay cứu vớt Rishe khỏi sự lúng túng lại không phải là Arnold dịu dàng vuốt lưng cô, mà là Zahad đang cười lớn. 

"Arnold hồi nhỏ rất đáng yêu đấy. Cao chỉ khoảng chừng này thôi này." 

"......!!" 

Khi Zahad dùng tay ra hiệu độ cao cách sàn nhà chừng một mét, ngực trái của Rishe như bị siết chặt lại. 

"...Đáng yêu quá..." 

"……Này cô…"