hết sót hoặc là không... sủi tiếp hehe, mọi người chuẩn bị xiền mua manga đi nhé:>
______________________
Chắc hẳn đã được một thời gian khá lâu kể từ khi Oliver trở thành người hầu của Arnold.
Đối với Oliver, người sinh ra trong gia đình hiệp sĩ nhưng lại bị tước đi con đường hiệp sĩ vì chấn thương, Arnold, người đã phát hiện ra tài năng của anh, là chủ nhân mà anh phục vụ với tất cả sự tận tâm.
Thậm chí đến mức anh sẵn lòng chấp nhận cái chết nếu điều đó là vì chủ nhân của mình.
Vì vậy, ngay cả những điều mà người khác sợ Arnold mà không dám nói, Oliver cũng sẽ sẵn sàng đưa ra lời khuyên vì lợi ích của chủ nhân.
Hôm nay, Oliver cũng hạ quyết tâm và cất lời hỏi.
Vừa lúc đó, Arnold vừa đọc xong một tài liệu ghi những vấn đề khó khăn và đã ghi chú thể hiện sự không đồng ý.
"Ừm, nhân tiện, thưa chủ nhân. Gần đây có chuyện gì lạ xảy ra không?"
"Không có gì cả."
Nhận lại tài liệu từ Arnold, người khẳng định như vậy, Oliver nhấn mạnh thêm.
"Không thể là không có gì được. Thần thấy ngài rõ ràng là rất lạ."
"Có chuyện gì. Nếu cản trở công việc thì ra ngoài."
"Mấy ngày nay ngài không hề gặp mặt Rishe-sama đúng không?"
Oliver đi thẳng vào vấn đề, nhưng biểu cảm của Arnold không hề thay đổi, anh im lặng đọc tài liệu.
Khi anh cúi đầu như vậy, hàng mi dài, dù là đàn ông, càng được nhấn mạnh, đồng thời cũng làm nổi bật vẻ đẹp của anh.
Dung mạo của Arnold có độ hoàn thiện quá cao, gần như là một tạo vật nhân tạo.
Hầu hết phụ nữ đều bị dung mạo này làm rung động, nhưng theo Oliver biết, chỉ có một cô gái mà anh đã không thể chinh phục được trong một thời gian dài.
Và người đó trớ trêu thay lại chính là người sẽ trở thành vợ anh.
"Chủ nhân trở nên như vậy là từ sau khi ngài nhận được thư của Rishe-sama và đến nhà thờ vào hôm kia phải không? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Rõ ràng là trước đây ngài vẫn thỉnh thoảng đến thăm cô ấy, và những lúc khó khăn ngài cũng tự mình giải quyết cơ mà."
"……"
"Cho dù có báo cáo từ các hiệp sĩ cận vệ, thì ngài cũng nên quan tâm đến phu nhân một chút chứ? Dù sao cô ấy cũng chỉ mới đến thành này chưa lâu, trong lòng hẳn là vẫn thấy bất an."
"……"
Arnold cầm bút lên và ký tên vào cuối tài liệu.
Sau đó, anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm và nói.
"Tạm thời dừng việc đến thăm dinh thự."
"Ơ, tại sao vậy?"
Lẽ nào, anh đã sớm mất đi hứng thú với cô gái đó rồi sao?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng câu trả lời của Arnold lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Oliver.
"Bởi vì ta đã làm một chuyện vô pháp vô thiên."
"Vâng?"
Không thể dễ dàng chấp nhận lời mà Arnold thản nhiên nói ra, Oliver hỏi lại để xác nhận.
"…… Cái gọi là vô pháp vô thiên đó, là giữa ai với ai vậy?"
"Ta với cô ấy."
"Chủ nhân, với Rishe-sama."
Sau một hồi im lặng, Oliver đột nhiên hét toáng lên:
"…… HẢ AAAAAA!?"
"Ồn ào quá."
Arnold cau mày và trừng mắt sắt lạnh nhìn Oliver.
Nếu là người bình thường, có lẽ đã sợ hãi đến mức không thốt nên lời, nhưng Oliver thì khác. Arnold cũng biết điều đó, nên không hề kiêng nể.
"Tất nhiên là phải ồn ào rồi!! Khoan, cái vô pháp vô thiên đó rốt cuộc là gì!? Có chuyện gì vậy? Không lẽ ngài đã… đã làm cái chuyện đó rồi sao!? Thần nghĩ không thể nào, rõ ràng còn chưa chính thức cưới về—!"
"Chưa đến mức đó. Và ngươi ồn ào quá."
Xem ra vẫn chưa xảy ra chuyện không thể cứu vãn được, Oliver không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, nội dung được thông báo vẫn gây sốc.
"Chuyện này kết thúc tại đây."
"Không không không không không, không thể nào nói kết thúc như vậy được."
Anh đã biết hôm đó, nhị Hoàng tử Theodore đã tiếp xúc với Rishe.
Oliver rõ ràng đã cảm thấy lá thư Rishe gửi sau đó có gì đó kỳ lạ rồi. Mặc dù Arnold nói sẽ đồng ý đến gặp, nhưng việc sau đó xảy ra chuyện "vô pháp vô thiên" thì không khó để tưởng tượng.
(Nhưng, rốt cuộc tại sao lại như vậy... Là để thể hiện tình cảm với Rishe-sama, nhằm kiềm chế Theodore điện hạ sao? Hay là, chính Rishe-sama đã... Không, dù sao chuyện này là không thể nào, mặc dù nói là vậy...)
Với tư cách là người lớn tuổi hơn, với tư cách là người hầu, điều liver nên làm là rất rõ ràng.
"Thưa chủ nhân. Ngài đã xin lỗi Rishe-sama đàng hoàng chưa vậy?"
Arnold phớt lờ Oliver và tiếp tục làm việc.
"Cho dù Hoàng tử điện hạ có tuấn tú đến đâu, cũng có những việc có thể làm và không thể làm. Dù không biết ngài đã làm gì, nhưng ngài hiểu điều đó chứ?"
"Ta hiểu."
(… Ừ thì, có lẽ vì hiểu nên ngài ấy mới quyết định "tạm thời không gặp mặt" đó thôi.)
Âm thanh của cây bút tiếp tục vang lên đều đều. Vì vậy, Oliver cố ý lải nhải.
"Nếu ngài chưa xin lỗi, có cần thần sắp xếp gì thay ngài không?"
"……"
"Ngài sẽ bị ghét đấy, bị vợ tương lai ghét luôn đó."
"Oliver."
Oliver lập tức ngậm miệng.
Arnold vừa lật tài liệu vừa thản nhiên nói với anh.
"Chính vì điều đó nên ta mới làm như vậy."
"……"
Không khỏi muốn thở dài, nhưng anh đã kìm lại.
"…… Là thần lo chuyện bao đồng rồi."
"Đúng vậy. Trước hết, ngươi đã hiểu sai."
Nói rồi, Arnold một lần nữa cụp mắt xuống. Từ vẻ mặt của anh, không thể đoán được cảm xúc.
"Cô ấy vốn dĩ là người mà ta đã ép cưới đưa về."
(… Nói thì nói vậy, nhưng mình chẳng tin là ngài ấy thực sự muốn bị cô ấy ghét đâu…)
Oliver biết rất rõ lý do đằng sau những lời ấy.
Arnold dự định sẽ tôn trọng cô gái được đưa đến từ xứ lạ đó hết mức có thể.
(Chắc hẳn ngài sẽ rất trân trọng cô ấy.)
Anh chưa bao giờ thấy chủ nhân này lại hao tâm tổn trí vì một người đến vậy.
Khi liên quan đến Rishe, Arnold sẽ để lộ ra vẻ mặt dịu dàng mà ngay cả Oliver, người đã đồng hành cùng anh suốt thời niên thiếu, cũng chưa từng biết.
(Việc giao hiệp sĩ cận vệ của mình cho người khác, từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ. Việc làm người hộ tống cho phụ nữ trong buổi dạ tiệc, và nhảy điệu nhảy đầu tiên mang ý nghĩa đặc biệt với bất kỳ ai cũng vậy.)
Tuy hơi ngạc nhiên, nhưng Oliver vẫn lặng lẽ nhắm mắt lại.
(Món ăn do người khác làm, ngài lại cho vào miệng trực tiếp mà không đi tìm người thử độc. Nếu lấy mục đích muốn bị ghét bỏ mà làm ra "chuyện vô pháp vô thiên", thì quả thật không giống ngài chút nào. Nếu là ngài, hẳn sẽ thực hiện những thủ đoạn hiệu quả hơn mới đúng…)
Anh nuốt những lời đó xuống, thở dài thật sâuâu.
Mặc dù Arnold tặc lưỡi, nhưng Oliver lại khẽ mỉm cười.
"Thần hiểu rồi, thần sẽ không nói những điều thừa thãi nữa. Bởi vì thần là người hầu của ngài."
Hoàn thành những điều chủ nhân mong muốn, đó là "trách nhiệm của người hầu" mà Oliver cho là như vậy.
Vì vậy, bây giờ anh sẽ không hành động gì cả. Cho đến ngày anh nhận được mệnh lệnh.
"Nói đi cũng phải nói lại, điện hạ. Mặc dù vậy, vẫn nên xin lỗi đàng hoàng thì tốt hơn."
"…… Ngươi thực sự nên ra ngoài ngay đi."
Không được đâu, Oliver nghĩ thầm.
Bởi vì dù sao đi nữa, công việc hôm nay vẫn còn chất đống.