1-200

Chương 92

2025-11-05

4

Một buổi chiều nắng nhẹ.

Tiểu thư, trong bộ đồ ấm áp, và tôi rời dinh thự sau một thời gian dài để dạo phố trên những con đường nhộn nhịp của thủ đô.

“Ricardo, chúng ta nên mua quà gì cho cha nhỉ?”

“Không phải ‘cha’, mà là ‘Gia chủ’, thưa Tiểu thư.”

“Đúng rồi. Cha.”

Tiểu thư không hề ngần ngại gọi Darvav bằng tên gọi thân mật của mình dành cho ông.

Cô gật gù, suy nghĩ về món quà tặng Darvav, rồi mỉm cười đầy mãn nguyện.

“Heehee…”

Tôi nghĩ, nếu sau này cô có con, chắc đứa trẻ đó sẽ gọi cô là “mẹ ơi”.

Tôi có thể tưởng tượng rất rõ cảnh tiểu thư nổi giận với con mình:

– Mẹ ơi, cho con ăn.

– Eeeek! Không phải “mẹ ơi”, là “mẫu thân”!

– Vâng. Mẹ ơi.

– Đi ra ngoài ngay!

... Có lẽ cũng không tệ đâu nhỉ.

Tôi bật cười nhẹ trước viễn cảnh ấy và nhéo má tiểu thư một cái.

“Á đau! Sao vậy!”

“Không có gì. Tôi chỉ đang nghĩ đến tương lai làm mẹ của cô thôi, thưa Tiểu thư.”

Tiểu thư, đang ngồi trong chiếc xe lăn “Fe-x-ri Số 1”, ngẩng lên nhìn tôi bằng ánh mắt ngơ ngác.

“Cô bé đó sẽ xinh chứ?”

“Vâng. Cô bé sẽ rất xinh, giống hệt cô, thưa Tiểu thư. Tất nhiên, tính cách thì chắc... cũng tệ như cô vậy.”

“Eeeek! Đừng có xúc phạm con gái tôi!”

Tiểu thư hốt hoảng che chở cho “đứa con tưởng tượng” của mình. Có vẻ bản năng làm mẹ của cô đã trỗi dậy.

Thấy cô giơ nắm đấm lên, phồng má tức giận, tôi thầm nghĩ: “Cô ấy chắc sẽ làm một người mẹ tốt đấy.”

Chúng tôi vừa đùa giỡn, vừa tiến đến quán “Tteokbokki Bạn Rừng” — cửa hàng mới mở hôm nay của Malik.

Chuyến đi hôm nay còn là để mua quà sinh nhật cho Gia chủ nữa.

Theo kế hoạch ban đầu, lẽ ra chúng tôi đã gặp Malik rồi, nhưng bị trễ vì vô tình chạm mặt Darvav giữa thủ đô.

Dù không nói rõ thời gian, nhưng tôi đã gửi thư cho Malik báo rằng chúng tôi sẽ đến, nên chắc giờ anh ta đang chờ.

Dù việc hợp tác kinh doanh với “ông trùm ẩm thực” khiến tôi hơi lo lắng, nhưng Malik lại là kẻ cực kỳ giỏi làm ăn, nên thật ra tôi chẳng có gì để sợ.

Mà dù có lo cũng vô ích thôi.

Tôi chỉ là người trao cho anh ta công thức món Tteokbokki, nên cũng chẳng có quyền nói gì nhiều.

Tiểu thư và tôi đi đến địa chỉ ghi trong thư, dự định ăn ké Tteokbokki miễn phí.

“Ricardo, anh định mua gì cho cha vậy?”

Tiểu thư hỏi, co người lại trong lớp áo dày vì gió lạnh thổi qua chiếc xe lăn.

Cô khịt mũi, run rẩy vì đợt lạnh bất chợt gần đây.

Tôi kéo cổ áo của cô lại cẩn thận rồi nói:

“Hmm… Tôi vẫn đang nghĩ, nhưng có lẽ là găng tay hoặc khăn choàng.”

“Găng tay? Khăn choàng?”

“Vâng. Tôi nghĩ đó là những món quà an toàn. Còn cô thì sao, thưa Tiểu thư?”

“Hmm…”

Thật ra, tôi đã chuẩn bị quà từ lâu rồi, nhưng vẫn giả vờ như chưa chọn gì để hỏi ý cô.

“Tôi không biết nữa…”

Tiểu thư khẽ lẩm bẩm, ánh mắt cô dừng lại trên những cửa hàng san sát nhau dọc con phố sôi động.

Thực ra, tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Darvav từ rất lâu.

Năm nay, tôi muốn trực tiếp chúc mừng sinh nhật ông, để phần nào xóa đi những hiềm khích trước đây.

Và món quà tôi chuẩn bị — có phần hơi “quá mức cần thiết.”

Đó là một lọ thuốc tăng cường ma lực.

Tôi định tặng nó cho Darvav vào sinh nhật năm nay.

“Thuốc của Hiền Giả” — một trong những vật phẩm định mệnh mà chúng tôi từng cướp được từ bọn tà giáo ở hầm ngục Hamel — chắc chắn sẽ là món quà tuyệt vời nhất cho một pháp sư như Darvav.

Darvav, người đã sở hữu ma lực của một Đại pháp sư — và lọ thuốc này có thể giúp ông vượt qua giới hạn ấy.

Đối với pháp sư, ma lực quan trọng như muối đối với thức ăn.

Nên tôi tin rằng, với Darvav, món quà ấy ý nghĩa hơn cả hàng triệu đồng vàng.

Đó là lý do tôi chỉ nói với Tiểu thư về một món quà “bình thường.”

Nếu tôi thành thật, cô ấy chắc chắn sẽ thấy tự ti.

Tôi từng nghĩ sẽ để Tiểu thư tặng lọ thuốc thay tôi, nhưng rồi lại từ bỏ ý định đó — vì Darvav hẳn sẽ vui hơn khi nhận món quà do chính cô chọn.

“Hmm…”

Tiểu thư cau mày, suy nghĩ rất lâu.

Cô đã từng tặng cho Gia chủ vô số món quà khác nhau, nên giờ thật khó để quyết định món nào là phù hợp nhất.

Trước kia, khi còn được nhà Desmunt chu cấp, cô từng tặng trang sức, âu phục, thậm chí là một mỏ kim cương, nhưng giờ đây, khi kinh tế hạn hẹp, cô hiểu rằng bất kỳ món quà nào mình tặng cũng sẽ chẳng thể hoành tráng như trước.

Và thế là, nỗi lo của cô ngày một lớn hơn.

“Có một món quà tôi muốn mua. Nhưng... tôi không có tiền.”

Muốn giúp cô, tôi khẽ nói nhỏ:

“Cô có thể mượn tôi.”

“Anh cho mượn không tính lãi à?”

“Không. Lãi suất 3% mỗi năm.”

“...Đúng là đồ thực dụng.”

“Tôi nghĩ đó là mức rất hợp lý đấy chứ.”

“Anh thật xấu xa, Ricardo. Dám tính lãi với một chủ nhân xinh đẹp tuyệt trần như tôi.”

“Cô đúng là biết rõ giá trị bản thân mình đấy. Thôi được, tôi lấy 1% thôi vậy. Dù sao tôi cũng phải kiếm sống mà.”

“Đồng ý!”

Tiểu thư mỉm cười rạng rỡ rồi bắt đầu lăn bánh xe của chiếc “Fe-x-ri Số 1”.

Chúng tôi đi được khoảng mười phút.

Rồi cô bỗng dừng lại trước một tiệm may quen thuộc.

[Royal Boutique]

Đó là cửa hàng thời trang mà tiểu thư từng hay lui tới — nơi một chiếc váy thôi cũng có giá bằng cả một dinh thự.Cô dừng lại trước cửa, ánh mắt dán chặt vào một chiếc ghim cà vạt trưng bày bên trong tủ kính.

“Cái đó…”

Cô khẽ lẩm bẩm, rồi liếc nhìn tôi.

“Tôi nghĩ cái đó sẽ hợp với Cha lắm.”

Chiếc ghim cà vạt bằng vàng, được viền kim cương tinh tế, trông quả thật rất phù hợp với phong thái của Darvav.

Có lẽ vì từng là một tiểu thư danh giá, nên cô rất có mắt thẩm mỹ.

Tôi nhìn cô, rồi cười nhẹ:

“Chúng ta mua cái đó nhé?”

“Nhưng... trông đắt lắm.”

“Thôi nào~ Một cái ghim nhỏ xíu thì đáng bao nhiêu.”

“...Thật không?”

Cô nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng, còn tôi thì mỉm cười gật đầu, rồi nắm lấy tay cầm xe lăn.

“Lạnh rồi đấy. Mua nhanh rồi về thôi.”

2 giờ chiều.

Tốt nhất là chọn nhanh còn hơn là lang thang trong cái thời tiết rét buốt này.

Tôi thở ra một làn khói trắng, đẩy xe lăn tiến về phía cửa hàng.

“Đi thôi.”

“Okay...!”

Tiểu thư nở nụ cười tươi tắn, có chút ngượng ngùng.

_____________

“Cái gì cơ!”

Bên trong Royal Boutique.

Tôi nói với nhân viên bằng giọng ngạc nhiên. Biết rằng làm ầm lên nơi công cộng hơi xấu hổ, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng được một chiếc ghim cà vạt cỡ ngón tay lại có giá hơn cả tiền sửa chữa dinh thự.

Nhân viên ngượng ngùng cười, mắt lúng túng, rồi bắt đầu giới thiệu mấy món khác như thể chuyện này thường xuyên xảy ra.

“Đây là mẫu mới về, nên giá có hơi cao một chút. Nhiều người cũng mua khăn tay này làm quà tặng đấy, anh thấy sao? Nó được làm từ loại cotton cao cấp nhất, sờ rất mềm mà gấp lại thì cực đẹp.”

Tôi cảm kích vì họ nghĩ cho túi tiền của mình, nhưng nhìn thấy gương mặt buồn bã của tiểu thư, tôi lại chần chừ.

“À... cái đó thì...”

Tiểu thư nhìn chiếc ghim trong tủ kính, cười cay đắng.

“Tôi nghĩ cái đó sẽ hợp với Cha lắm.”

Cô thất vọng vì không thể mua món quà mình chọn. Tôi nhìn cô rồi run run hỏi nhân viên:

“À... có giảm giá gì không ạ?”

Người bán hàng nở nụ cười tươi:

“Đây đã là giá khuyến mãi rồi ạ.”

300.000 vàng là giá đã giảm?

Có lẽ thế giới đang chối bỏ chúng tôi, dường như đang thử thách chúng tôi bằng tiền bạc theo nhiều cách.

Tôi thở dài, chửi thầm những vị thần có thể đang cười khẩy ở đâu đó.

“Tiểu thư.”

“Ừm...”

“Cô ngồi chờ ở đây một chút được không?”

“Huh?”

Tôi nhìn ra ngoài với vẻ quyết tâm. Nghĩ về số dư trong tài khoản và hạn mức vay mượn, tôi nói với vẻ cương quyết. Tiểu thư bối rối hỏi:

“Không sao đâu, mua cái khác đi.”

“Không. Tôi phải mua bằng được cái này.”

“Nó quá đắt...”

“Đây là món quà đầu tiên cô tặng Gia chủ sau một thời gian dài, phải không? Chúng ta phải giữ thể diện cho ông.”

Khuôn mặt của chủ nhân chính là gương mặt của quản gia. Không chịu được vẻ thất vọng trên mặt tiểu thư, tôi siết chặt nắm tay, quay về phía ngân hàng và nói:

“Tôi sẽ quay về nhanh thôi.”

“Kh-không..! Vậy để tôi đi cùng...!”

“Lạnh lắm, cô cứ ngồi ở đây đi.”

Không muốn để cho tiểu thư thấy cảnh mình đi vay ngân hàng, tôi dặn nhân viên đừng bán cho ai rồi chạy vụt ra ngoài.

Tiền.

Kỹ năng tôi hy vọng sẽ chẳng phải dùng trong một thời gian.

Tôi nhìn vào sòng bạc tí hon bên cạnh ngân hàng, nghiến răng.

‘Thưa các quý ông, xin lỗi trước.’

Tôi cúi đầu trước tương lai của bọn nghiện đỏ đen sắp sửa hết ví, rồi chuẩn bị quét sạch chúng.

Sau khi Ricardo rời đi.

Bị bỏ lại một mình, Olivia ngồi ở góc cửa hàng, nhấm nháp tách trà đen nóng.

“À... nóng quá.”

Cô muốn mua một món quà xứng đáng cho cha, nhưng hoàn cảnh không cho phép. Buồn bã, Olivia nhìn bóng mình ảm đạm phản chiếu trong tách trà.

“Tiền...”

Tại sao cô cố tỏ ra hào nhoáng khi thậm chí chẳng có tiền? Olivia thấy mình trẻ con, nhưng lần này cô muốn tặng cha một món quà đúng nghĩa.

Nghĩ đến người cha vẫn mặc bộ com-lê được may cho ông hai năm trước, khuôn mặt Olivia nhăn lại vì cay đắng.

Gia tộc đã chao đảo vì cô.

Cảm giác tội lỗi vì đã làm gia đình lâm cảnh sa sút càng nặng nề hơn theo từng ngày cô ở dinh thự.

Số người hầu trước kia đông đúc giờ vắng dần, những bộ com-lê may mới hàng năm của cha cũng ít đi.

Olivia uống một ngụm trà đen đắng, vị đắng như thấm vào lòng.

“Ugh... đắng quá...”

Gió lùa ngoài cửa.

Ricardo vẫn chưa về.

Vừa khi cô chợt thấy cô đơn.

— Ting.

Cánh cửa tiệm mở ra, Olivia liếc nhìn những vị khách mới bước vào.

“Hee hee! Cậu thấy mấy món hàng mới chưa? Đẹp dã man luôn ấy!”

“Đúng thật. Hồi trước tớ còn moi được khối đồ từ Olivia, chứ giờ thì hết đường xin xỏ rồi. Haiz, tiếc thật!”

“Cậu nói gì thế? Lúc Olivia bị đuổi học cậu còn mở sâm panh ăn mừng cơ mà.”

“Thì hồi đó khác!”

Một nhóm nữ sinh viên bước vào.

Họ mặc đồng phục học viện — chính là những cô gái từng bám lấy Olivia ngày trước, nịnh nọt cô lúc còn ở học viện.

Olivia cúi đầu khi thấy họ.

“Ricardo... khi nào anh về vậy?”

Cô né người, cúi đầu cho họ khỏi nhìn thấy, bỗng thấy mình nhỏ bé khi Ricardo vắng mặt.

Khoảng mười phút trôi qua.

Tiếng cười của mấy nữ sinh bỗng tắt nghẹn.

Olivia chầm chậm ngẩng đầu.

“Họ đi hết rồi chứ...?”

Vừa định ngẩng lên hoàn toàn thì —

“Là Olivia đúng không?”

Một cô nữ sinh mũm mĩm nhìn xuống Olivia.

“Cô không chết hả, vẫn sống khỏe à?”

Khi khuôn mặt cô gái ấy hiện ra với vẻ khinh bỉ như gặp trò tiêu khiển, đôi mắt Olivia rung lên dữ dội.

“Lâu rồi không gặp nhỉ?”

Những lời lẽ độc ác bắt đầu chĩa vào Olivia.

“Cô sao rồi? Nghe nói cô chết rồi mà. Trông cũng ổn đấy nhỉ?”

“Không, cô ấy què rồi, đúng chứ?”

Một cô gái khác nhìn xuống đôi chân cô thì thầm.

Olivia lại cúi đầu.

“Ồ, đúng rồi. Mua cho tụi tôi mấy cái túi nữa đi.”

“Puhaha. Nói gì thế. Cô ấy lấy đâu ra tiền? Nghe nói cô bị đuổi khỏi nhà rồi cơ mà.”

“...”

“Puhahaha! Có thật không vậy, Olivia?”

Đứng trước trò nhạo báng của mấy cô gái còn chẳng dám nhìn thẳng mặt mình ngày trước, Olivia chỉ biết cúi mặt im lặng.

Rồi —

“Haaa...”

Cô thở dài sâu.

Olivia ngẩng đầu chậm rãi.

Cô liếc quanh, chắc chắn rằng không còn ai ở đó. Khi biết Ricardo và nhân viên đã đi hết và chỗ này trống, Olivia thì thầm:

‘Ricardo dặn mình đừng nổi nóng...’

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ đôi môi của Olivia. Không còn là giọng điệu ngơ ngác thường ngày của cô nữa — từ môi cô, từng chữ tuôn ra lạnh buốt như băng.

 “Im đi, mấy con đ* khốn nạn.”

Olivia đã từng là nữ phản diện.

“Trước khi tôi gi*t các người.”

_____________________________________________

Minh muốn dịch nhà hàng Forest Friend sang nghĩa khác thay vì là Bạn Rừng, tại mình thấy nó không hay. Nhưng mà mình lại không nghĩ ra được nghĩa nào khác đủ hay và hợp, vậy nên bạn nào nghĩ được tên khác hay hơn thì cmt, nếu thấy hợp thì mình sẽ đổi. Còn nếu các bạn thấy để Bạn Rừng cũng được thì mình sẽ để nguyên. Cảm ơn các bạn đã đọc.