Lại một ngày yên bình nữa đến với dinh thự.
Tôi, sau khi ngủ dậy muộn, liền dừng bước khi thấy tiểu thư đang ngồi ở góc hành lang với vẻ mặt rầu rĩ.
[Tôi sẽ không bao giờ hẹn hò nữa.]
Tiểu thư ngồi trên xe lăn, trên cổ đeo một tấm bảng gỗ với dòng chữ kỳ quặc ấy.
Khung cảnh đó thật thú vị khiến tôi khẽ mỉm cười rồi hỏi:
“Tiểu thư đang làm gì vậy?”
“Tôi đang bị phạt.”
“Bị phạt?”
“Anh trai bảo tôi phải giơ tay lên suốt cả ngày.”
Tiểu thư đang chịu phạt theo lệnh của người kế thừa tước vị tiếp theo. Quả nhiên là con trưởng nhà Desmunt — một người nghiêm khắc, không tha thứ nếu chưa có hành động chuộc lỗi.
Thấy đôi tay của tiểu thư đang run run, tôi nói:
“Hình phạt này khắc nghiệt thật đấy.”
“Đúng vậy. Nên tôi lén hạ tay xuống nghỉ một chút.”
“Tôi có nên mách cậu chủ không?”
“Đừng!”
Cả hai chúng tôi nhìn nhau đầy căng thẳng trong vài giây.
Tôi — với ánh mắt như thể sắp chạy ngay đến phòng Kyle để báo cáo, còn tiểu thư thì trừng tôi bằng cái nhìn lạnh lẽo như thể đang nói: “Dám mách thì anh sẽ bị đuổi việc.”
Khi bầu không khí dần trở nên căng thẳng, tiểu thư thở dài nặng nề và chịu thua.
“Nếu Ricardo mách, tay tôi sẽ rụng mất.”
“Tôi sẽ nhặt lên và gắn lại cho tiểu thư.”
“Ricardo vụng về lắm, anh có thể gắn nhầm tay phải sang bên trái đấy.”
“Vậy thì tiếc thật.”
“Đừng có trêu tôi nữa!”
Khi tôi cố giấu nụ cười của mình, tiểu thư trừng mắt tức giận.
“Nếu không giúp gì thì đi chỗ khác đi!”
“Nhưng tôi có làm gì sai đâu?”
“Anh trai nói Ricardo cũng sẽ bị phạt đấy.”
“…”
Tôi liếc nhìn cánh cửa phòng Kyle đang đóng chặt ở cuối hành lang với vẻ bất an.
“Thật không?”
“Không. Tôi bịa đấy.”
Trước trò đùa tinh nghịch của tiểu thư, tôi liền búng nhẹ lên trán cô.
“Tại sao lại đánh tôi!”
“Thích thì đánh thôi.”
“Eeeek!!!”
Tiểu thư giơ nắm đấm, vung vẩy trong không trung.
Cảnh tượng tiểu thư đang dọa nạt tôi với tấm bảng kỳ quặc đeo trước ngực chẳng đáng sợ chút nào — trái lại, trông còn đáng yêu, như một chú cún con bị mắng vì lôi giấy vệ sinh ra chơi vậy.
Tiểu thư ủ rũ giơ tay lên cao, khuôn mặt đầy uể oải.
Tôi khẽ nắm lấy cổ tay cô, giúp cô được nghỉ một chút.
Tiểu thư, người vừa nãy còn cau mày vì mỏi tay, khẽ dịu đi, vẻ căng thẳng trên trán dần biến mất nhờ vào sự giúp đỡ của tôi.
“Có mệt lắm không?”
“Có chứ. Vai tôi như muốn rụng ra rồi đây này.”
“Cô đã phải giữ thế này bao lâu rồi?”
Tiểu thư nhe răng cười gượng gạo rồi đáp:
“Ba phút.”
“Haizz...”
Tôi lập tức buông tay cô ra.
“Vậy mà cô than mệt được à!”
“Tại sao không!!! Mệt thì tôi phải nói mệt thôi!”
“Ít nhất cũng phải chịu được mười phút đi chứ.”
“Eeeek! Tôi không chịu đâu!”
Tiểu thư vừa làm nũng vừa cố tỏ ra đáng yêu, đưa tay ra như muốn tôi nắm lấy giúp cô đỡ mỏi. Cô còn cả gan nói rằng nếu tôi nắm tay cô thì sẽ đỡ mệt hơn, rồi đề nghị chúng tôi cứ ở tư thế ấy suốt cả ngày.
Đó quả là một lời đề nghị đầy cám dỗ khiến tôi muốn gật đầu ngay, nhưng nghĩ đến việc nếu Kyle biết được thì tôi cũng sẽ bị mắng, nên tôi đành cố chịu đựng mà khước từ “lời mời nguy hiểm” ấy.
“Thế… buổi nói chuyện hôm qua có suôn sẻ không?”
Tôi nhẹ giọng hỏi cô.
Tôi không nghĩ hai anh em sẽ giải quyết mọi thứ chỉ trong một lần nói chuyện nhưng nhìn dáng vẻ bị phạt đáng yêu thế này, tôi đoán hẳn kết quả cũng không tệ.
Thấy hành lang vắng bóng người hầu, có vẻ Kyle đã ra lệnh cấm ai lại gần khu này.
Tiểu thư cúi đầu, đáp bằng giọng ngập ngừng:
“Tôi cũng không rõ… Anh trai nói sẽ giận tôi đến ngày mai, nên tôi chẳng biết nữa.”
“Đó mà cũng gọi là người ‘vẫn còn giận’ à?”
“…Không phải là sẽ bị la mắng dữ dội sao?”
Tôi khẽ búng nhẹ vào trán tiểu thư khi thấy cô ngẩng lên hỏi với vẻ ngây ngô, rồi mỉm cười:
“Pfft… tôi cũng không biết nữa.”
Tiểu thư nhìn tôi với vẻ thắc mắc, hỏi lại ý tôi là gì, nhưng tôi chỉ im lặng, để cô tự đoán lấy.
Thật tình, Kyle đúng là người chẳng chịu nói thật lòng.
Khi tôi còn đang đùa giỡn với tiểu thư thì —
Cộp… cộp…
Tiếng gót giày vang lên từ cầu thang tầng bốn. Âm thanh ấy mỗi lúc một gần hơn, vọng xuống tầng ba nơi chúng tôi đang đứng.
Tôi vội chỉnh lại trang phục, rồi nhìn người đang bước đến.
Vẫn là bộ vest xanh đậm sang trọng như mọi khi.
Khi dáng người đàn ông trung niên với mái tóc được chải chuốt gọn gàng xuất hiện, tôi cúi đầu chào kính cẩn:
“Chào buổi sáng, thưa ngài.”
“Ừm, chào buổi sáng, Ricardo.”
Ngài Darvab, trong trang phục chỉnh tề, khẽ phẩy tay đáp lại tôi.
Ông dừng lại trước mặt chúng tôi ở hành lang, cúi nhìn tiểu thư rồi hơi ngạc nhiên nói:
“Olivia, con đang làm trò thú vị gì thế này?”
Tiểu thư ngẩng lên nhìn ông với vẻ rầu rĩ:
“Chào buổi sáng cha.”
“Ừ, con ngủ ngon chứ, Olivia?”
“Không.”
“Vậy à...”
Darvab gật đầu, rồi nhẹ nhàng xoa đầu con gái. Bàn tay ông lướt qua mái tóc mềm mượt ấy thật lâu.
Tiểu thư ngước mắt lên hỏi với giọng đầy hy vọng:
“Cha đến… để giúp con à?”
“Không.”
“…”
Tiểu thư buồn bã cúi đầu xuống.
“Ta không thể lay chuyển được sự cứng đầu của Kyle.”
“Không sao đâu, cha”
Một bầu không khí trầm mặc bao trùm hành lang của dinh thự. Sau một hồi im lặng, tôi nhận ra tấm bảng gỗ trong tay ngài Darvab và tò mò hỏi:
“Thưa ngài, thứ trong tay ngài là gì vậy?”
“À… cái này à?”
Darvab nhún vai.
Ông đứng cạnh tiểu thư, như thể đã quen với việc này, rồi nói bằng giọng đầy tự tin:
“Đây là thông điệp yêu thương từ Rosanna.”
Nói rồi, ông tự nhiên treo tấm bảng lên cổ mình.
Tiểu thư nhìn ông, ngạc nhiên hỏi:
“Cha… cha đang làm gì vậy?”
“Nhìn là biết rồi còn gì.”
Trên tấm bảng viết:
[Tôi sẽ không hát lớn vào buổi sáng.]
“Cha đến để chịu phạt.”
Bị Rosanna mắng, Darvab khẽ thở dài, treo tấm bảng lên cổ và giơ hai tay lên cao một cách thuần thục, như thể việc này chẳng còn lạ gì.
Darvab quay sang tôi và hỏi:
“Còn cậu? Cậu cũng đến để chịu phạt à?”
“Không, thưa ngài.”
“Ta ghen tị với cậu đấy.”
Nghe ngài chủ nhân nói vậy, khiến tôi hơi bối rối.
Với vẻ mặt nghiêm túc đến mức khó tin, Darvab tiếp lời:
“Nếu cậu rảnh, có thể làm ơn hỏi Rosanna giúp ta xem ta phải giơ tay bao lâu không?”
Tôi suýt nữa thì bật cười khi thấy Darvav nói ra mấy lời lạ đời với vẻ mặt tỉnh bơ, nhưng nhìn thấy gương mặt nghiêm túc hơn bao giờ hết của ông ấy, tôi đành cố nén tiếng cười thoát ra khỏi môi.
Một gia đình mà ngay cả chủ nhân cũng bị đối xử như thế này… ở những nơi khác thì hẳn là chuyện không tưởng, nhưng ở dinh thự Desmunt thì lại quá đỗi quen thuộc.
Tôn trọng tính cách hài hước của ông, tôi quay người bước về phía nhà bếp – nơi Rosanna đang ở.
“Tôi đi đây.”
“Không cần vội đâu, cậu cứ thong thả cũng được mà.”
Darvab liếc nhìn tiểu thư rồi nói như vậy.
Sau này tôi mới biết — Rosanna thật ra chưa từng bảo ông làm thế.
Đó chỉ là cái cớ vụng về của một người cha muốn ở cạnh con gái mình thêm một chút nữa.
Thật là…
“Ngài ấy đúng là một người cha tốt.”
Tôi mỉm cười khi màn đêm dần buông xuống phủ lấy dinh thự.
________________________
Màn đêm buông xuống.
Darvab và Rosanna đã chìm sâu trong giấc ngủ, còn tiếng ngáy ỉnh ỏi của tiểu thư thì vẫn đều đặn vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.
Không tài nào chợp mắt được, tôi ra vườn tản bộ để hít thở chút không khí trong lành.
Một khu vườn rộng lớn.
Nơi có những bức tượng của các đời gia chủ trước đây được dựng lên trang nghiêm.
Đi dọc khu vườn ngập hoa hồng do chính tay Rosanna chăm sóc, tôi chợt nhớ lại những ký ức hồi xưa.
“Lâu lắm rồi mới quay lại nơi này.”
—Từ hôm nay, đây sẽ là ngôi nhà mà cậu sống. Muốn làm gì thì nhớ xin phép trước, hiểu chưa?
—Tôi muốn bỏ trốn.
—Không được. Ta là người đã nhặt cậu về mà.
—Từ nay tôi sẽ là kẻ lang thang.
—Eeeek!
Tôi vẫn nhớ như in vẻ mặt của tiểu thư ngày đầu tiên đưa tôi đến đây.
Hình ảnh cô bé năm đó — đôi má phúng phính, gương mặt như mèo con — chợt hiện lên trong tâm trí.
Ngày ấy, tôi chưa bao giờ nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên thế này.
Những cơn gió mùa đông lạnh buốt thổi qua khiến tôi khẽ rùng mình, hơi thở tôi phả ra từng làn khói trắng xóa
Hẳn là thời tiết cũng như thế này khi tôi gặp cô lần đầu.
Ai mà ngờ, cuộc đời tôi — khởi đầu bằng một trận ẩu đả với đứa trẻ mồ côi ở khu ổ chuột — lại kết thúc bằng việc được chính cô ấy cứu sống.
Với một kẻ chuyển sinh như tôi, tôi chưa từng tưởng tượng rằng mối quan hệ giữa mình và nữ phản diện lại trở nên thân thiết đến vậy.
Người mà tôi từng không muốn gặp nhất.
Không ngờ rằng mối ràng buộc với cô — người mà tôi từng cố tránh xa — lại kéo dài đến tận bây giờ.
Sau một lúc tản bộ, khi bắt đầu thấy lành lạnh, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau.
“Ricardo.”
Giọng của một người đàn ông đầy uy lực.
Người mà tôi thấy ngại nhất khi chỉ có hai chúng tôi ở cùng trong dinh thự… lại đang gọi tên tôi.
Người đàn ông ấy có mái tóc đen và đôi mắt xanh lạnh lẽo.
“Thiếu gia.”
Desmunt Kyle.
Anh ta đứng đó, hai tay đút túi, gọi tôi bằng giọng điềm tĩnh. Kyle — người đã trở thành một quý tộc đích thực, xứng đáng với danh hiệu người thừa kế của gia tộc Desmunt — chẳng còn chút vẻ trẻ con ngày trước.
Chúng tôi từng cãi nhau rất nhiều lần.
Nhưng tôi và anh ấy cũng từng là những người bạn lớn lên bên cạnh Olivia.
Kyle khẽ phất tay, ra hiệu bảo tôi đừng khách sáo nữa. Với vẻ chán ghét cái lễ nghi phiền phức, anh ta rút ra một điếu thuốc trong túi áo và chìa về phía tôi.
“Hút không?”
Đó là một lời mời khá hấp dẫn, nhưng tôi chỉ lắc đầu từ chối — vì tiểu thư rất ghét mùi thuốc lá.
“Để lần sau vậy.”
Tôi cúi đầu đáp lại.
“Vậy à.”
“Xin lỗi, thưa ngài.”
“Không có gì phải xin lỗi cả.”
Một bầu không khí gượng gạo bao trùm giữa chúng tôi.
Ở một mình với Kyle… thật chẳng dễ chịu chút nào.
Đặc biệt là sau vụ việc liên quan đến ma thuật hắc ám của tiểu thư.
Kyle châm thuốc, khẽ nhả ra một hơi dài. Làn khói trắng bay lên, tan vào bầu trời đêm, khiến khu vườn chìm trong tĩnh lặng.
“Vậy…”
Anh lại nhả khói, rồi mở lời.
“Cậu định giấu chuyện đó đến bao giờ nữa đây?”
Kyle nhìn tôi bằng ánh mắt thẳng thắn, lạnh lùng.
“Một gã thường dân mà lại biết dùng kiếm. Tôi biết cậu có mối liên hệ với hắn, từ hồi cậu còn lang thang ở khu ổ chuột.”
Kyle căm ghét Mikhail.
“Vì sao… cậu lại giấu chuyện về hắn?”
Anh ta ghét đến mức — sẵn sàng giết hắn nếu có cơ hội.