“...Hức.”
Phòng của tiểu thư trong dinh thự tại thủ đô.
Cả tiểu thư và tôi — những người suýt nữa đã bị Kyle đuổi thẳng khỏi nhà — đã được phu nhân Rosanna và ngài Darbav bảo vệ, tạm trú trong dinh thự, cố gắng sống lặng lẽ, không gây chú ý.
Tiểu thư với vẻ mặt buồn bã, vừa xì mũi vào khăn giấy, vừa thút thít.
Còn tôi — với vẻ mặt cũng chẳng khá khẩm hơn — ngồi cạnh, đưa khăn và nhẹ nhàng an ủi khi cô khóc nấc lên.
-Ngươi nghĩ ngươi đang làm gì ở đây?
-...Em xin lỗi.
-Sau khi khiến gia tộc tan nát, ngươi còn dám xuất hiện à?
-Em xin lỗi…
-Cút đi. Ta không muốn thấy mặt ngươi nữa
Kyle vốn là một người anh trai rất hiền lành.
Ai nhìn vào cũng thấy họ là một cặp anh em thân thiết, luôn dựa vào nhau.
Đến mức, hồi còn bé, ước mơ của Kyle là khi đủ 14 tuổi sẽ kết hôn với em gái mình. Một chứng “cuồng em gái” cực kỳ nghiêm trọng.
-Sau này anh sẽ cưới Olivia.
-Anh bị bệnh ‘cuồng em gái’ à?
-Cuồng em gái? Là gì thế?
-Là... một cách nói xấu đấy.
-...?
Khi trưởng thành, anh ta từ bỏ giấc mơ thời thơ ấu đó, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ — Kyle từng là người anh luôn yêu thương và che chở Olivia hết mực, ít nhất là cho đến khi cô vào học viện.
Anh còn chia cả món socola yêu thích cho em gái:
-Olivia, ăn thử cái này đi.
-Không đâu, socola đen đắng lắm, em không thích.
Dĩ nhiên, tiểu thư mỗi lần đều vì khẩu vị trẻ con của mình, nhưng điều đó chỉ càng cho thấy Kyle quý mến em gái đến nhường nào.
Dù anh ta hay càu nhàu về việc tôi cứ luôn kè kè bên cạnh tiểu thư, nhưng Kyle vẫn đối xử với tôi khá tốt, thậm chí còn chia cho tôi một miếng socola:
-Này, ăn đi.
-Không phải anh chia cho tôi nửa miếng là hơi keo kiệt sao?
-Cậu nên vinh dự vì tôi chịu chia đấy, đồ dân thường.
-Anh nên vinh dự vì tôi chịu nhận, đồ quý tộc.
-Eeeek!!!
Thế nhưng, ngay cả một người “cuồng em gái” như vậy cũng không thể chịu nổi tội danh sử dụng ma thuật hắc ám.
________________________
Hai năm trước.
Khi tiểu thư ngất xỉu vì ma thuật hắc ám, tôi đã bị Kyle túm cổ áo, lần đầu tiên trong đời, và gầm lên.
-Tại sao... tại sao ngươi không để ý đến em ấy? Nếu ngươi chỉ quan tâm thêm một chút thôi, chuyện này đã không xảy ra rồi!
-Tôi xin lỗi.
-Cái quái gì cũng ‘xin lỗi’! Ngươi tưởng một lời xin lỗi là xong sao? Cả gia tộc có thể sụp đổ vì chuyện này đấy! Xin lỗi thì giải quyết được à!?
-Tôi sẽ tìm cách… nên…
-Ngươi thì làm được gì chứ…!
Bị Kyle, người luôn yêu thương tiểu thư, nắm cổ áo chửi rủa như thế — thật sự khiến tôi đau lòng.
Khi đó, tôi đã tự trách bản thân vì không ngăn được tiểu thư sử dụng hắc ma pháp, và giờ còn bị mắng thêm… Cảm xúc của tôi lúc ấy thật sự rối bời, không thể diễn tả nổi.
Cả thể xác lẫn tâm hồn tôi đều mệt mỏi rã rời.
_________________________
Và hôm nay, Kyle lại một lần nữa nói với tiểu thư:
-Cút đi.
Có thể đó chỉ là lời nói trong cơn giận dữ, mệt mỏi — nhưng trong đôi mắt tràn ngập phẫn nộ ấy, tôi đã thấy rõ sự thật: đó không phải là Kyle dịu dàng năm xưa nữa, mà là một Kyle xa lạ, nhìn em gái mình như một người ngoài.
Đối với tiểu thư, người chỉ biết một người anh hiền hòa, thương yêu — cú sốc ấy chắc chắn quá lớn để chịu đựng.
Thế nên giờ đây, cô đang khóc, và cả hai chúng tôi đành đi đến quyết định: Ở lại đến sau sinh nhật của gia chủ, rồi lặng lẽ rời đi.
Đôi mắt đỏ hoe, tiểu thư khẽ mở miệng:
“Ricardo... tôi biết mình đã làm rất nhiều điều sai. Nhưng... tôi vẫn thấy đau lòng lắm.”
Giọng cô nghẹn lại.
Khăn giấy vứt đầy bàn, chồng chất như một ngọn núi nhỏ, và nước mắt của tiểu thư cứ tuôn ra không ngừng.
“Tôi biết... biết rằng mình đã gây rắc rối cho gia tộc, cho cả anh trai... nhưng dù biết vậy, tôi vẫn buồn đến mức không thể ngừng khóc được.”
Cô lặp lại câu nói ấy, giọng run rẩy, đầy xót xa.
Nghe giọng nói thổn thức ấy, tim tôi cũng nhói đau — nhưng tôi hiểu, đây là nỗi đau mà chỉ cô mới có thể tự vượt qua.
Tôi không nói gì.
Chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh, giữ im lặng, để cô khóc.
Tôi muốn giúp cô.
Nhưng những chuyện như thế này không hề có trong “cuốn tiểu thuyết” mà tôi từng biết.
Điều tôi có thể làm — chỉ là bảo vệ cô, kiếm tiền, chiến đấu, và khiến cô mỉm cười mà thôi.
Tôi không thể can thiệp sâu hơn.
Vì đây là nút thắt mà chính tiểu thư phải tự tháo gỡ, nên tôi chỉ có thể lặng lẽ đưa khăn lên mũi cô, và ở lại — cho đến khi cô thôi khóc.
“Hức…”
Tiểu thư xì mũi, rồi lại buồn bã úp mặt vào lòng bàn tay.
“Hức… hu… buồn quá đi mất…”
Tôi liếc nhìn cô, rồi khẽ hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ. Không thể nào làm ngơ trước đôi vai đang run rẩy đáng thương ấy.
“Tiểu thư, cô ghét ngài Kyle lắm sao?”
“Tại sao anh lại hỏi thế…?”
Cô ngẩng đôi mắt ngân ngấn nước nhìn tôi. Tôi đáp lại bằng giọng điềm nhiên, như thể đó là chuyện hiển nhiên vậy.
“Vì tôi định lên gõ nhẹ trán anh ta một cái.”
“Ricardo, anh đâu có thân với anh trai tôi.”
“Biết sao được. Nếu tiểu thư ghét anh ta, thì anh ta phải chịu thôi.”
“Anh không được làm thế đâu. Ricardo, anh sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đấy.”
“Tôi sẽ không làm đâu.”
Cô nhìn tôi với vẻ khó hiểu, còn tôi thì lại thấy một niềm thỏa mãn kỳ lạ từ ánh mắt như đang nói “anh là kiểu người gì thế không biết”.
“Vậy nên… tiểu thư, cô có ghét ngài Kyle không?”
Cô lắc đầu thật mạnh.
“Không. Vì lỗi là do tôi… nên tôi không ghét anh ấy.”
“Cô hiểu rõ điều đó là tốt rồi.”
“Tôi đâu có vô liêm sỉ đến thế.”
“Ồ. Lạ ghê, tôi tưởng tiểu thư kiểu gì cũng sẽ chạy đến gây sự với ngài Kyle chứ.”
“Tôi đâu có điên.”
“Tôi đùa thôi mà.”
Trước câu nói bâng quơ đó, tiếng nấc của cô dần nhỏ lại. Vai không còn run nữa, nước mũi cũng ngừng chảy, gương mặt đẫm nước mắt khi nãy cũng đã bình thường trở lại.
Tôi chậm rãi nói ra suy nghĩ hơi đường đột của mình — dù chẳng chắc nó có giúp ích gì không, nhưng đây là chuyện cả hai cùng phải giải quyết.
“Tôi nghĩ… nếu cô không ghét ngài Kyle, sao không thử xin lỗi thật lòng một lần xem?”
“Tôi có nói xin lỗi rồi. Nhưng anh ấy bảo không muốn nghe.”
Vừa dứt lời, nước mắt lại như sắp trào ra. Tôi vội vàng tiếp lời.
“Không phải kiểu ‘em xin lỗi’ qua loa ấy. Tôi nói là xin lỗi đúng nghĩa cơ. Ví dụ như… đến trước phòng anh ta và nói rằng, ‘Anh chắc hẳn đã vất vả lắm. Em thật sự xin lỗi về mọi chuyện.’”
Thấy câu nói sến súa quá, tôi ngượng ngùng gãi đầu.
“Chúng ta chẳng có gì cả, cũng chẳng làm được gì cho ra hồn, nên đâu chuẩn bị quà gì được. Nhưng lòng thành thì vẫn có, đúng chứ? Dĩ nhiên, chúng ta sẽ không quỳ gối – tự trọng của tôi không cho phép đâu.”
“Ricardo có vẻ là người không dễ quỳ gối đâu nhỉ?”
“Đúng vậy, đầu gối tôi có giá đấy. Nếu cô trả lương cho tôi, tôi sẽ quỳ một lần cho xem.”
“Tôi không có tiền.”
“Vậy thì đừng mong thấy tôi quỳ.”
“…”
Tôi không hề trách Kyle vì những gì anh ta làm. Ngược lại, tôi thấy hành động của anh hoàn toàn hợp lý.
Bởi lẽ, nếu là tôi, khi chứng kiến gia đình mình bị hủy hoại, tôi có lẽ còn nói những lời tàn nhẫn hơn.
Kyle mới chỉ bảo họ rời đi rồi lặng lẽ quay vào phòng – có lẽ thế cũng đã là nhân từ rồi.
Vì vậy tôi nhẹ nhàng nói với cô:
“Hai người hãy cùng nhau nói chuyện một cách chân thành.”
Sau một hồi do dự, cô khẽ thổ lộ:
“Tôi… không biết phải xin lỗi thế nào cả.”
“Hôm nọ cô xin lỗi tôi đấy thôi.”
“Đó là vì Ricardo nói dối, nên tôi giận… khác mà.”
“Thế chẳng phải giống sao?”
“Không. tôi chưa từng xin lỗi anh trai mình. Cũng chưa từng xin lỗi ai ngoài Ricardo cả.”
Cô cúi đầu, vẻ mặt ủ rũ. Một người cách xa nhất với khái niệm “xin lỗi” — chính là cô tiểu thư này.
Cô không dễ dàng gom đủ dũng khí.
“Nhỡ anh trai tôi giận hơn thì sao? Nhỡ mối quan hệ còn tệ hơn nữa…”
“Giận là điều hiển nhiên thôi, tiểu thư.”
“Tôi biết chứ… nhưng nếu xin lỗi vụng về, anh ấy sẽ ghét tôi hơn mất.”
“Tiểu thư.”
Tôi đặt tay lên mái tóc mềm màu trắng của cô, khẽ mỉm cười.
“Mái tóc này mềm thật đấy… đến mức tôi muốn vuốt mãi không thôi.”
“Ngài Kyle, tôi nghĩ anh ấy thương cô lắm. Biết đâu bây giờ anh ta còn đang đợi cô trong phòng.”
“Không đâu. Anh ấy ghét tôi rồi. Lúc nãy còn nói… cút đi cơ mà.”
“Vậy anh ta có đuổi cô đi thật không?”
“Không…”
Cô cúi đầu lí nhí.
“Nếu là tôi, chắc tôi đã đuổi ra ngoài ngay rồi.”
“Ồ, cô biết đồng cảm rồi à? Tôi ngạc nhiên đấy.”
“Tất nhiên rồi.”
Cô ưỡn vai, vẻ mặt vẫn buồn, nhưng lại có chút tự hào. Tiểu thư tự hào vì sự trưởng thành của bản thân cũng như có một 1 trái tim ấm áp — tôi khẽ thở dài — nhìn vào phần ngực của cô, thứ cũng đã “trưởng thành” không kém..
“Cô giỏi thật đấy.”
“Ưm.”
“Vẫn còn đang lớn nữa nhỉ…”
“Hở?”
“Không có gì đâu.”
Cô nghiêng đầu, khuôn mặt ngây thơ với dấu hỏi hiện rõ, còn tôi giả vờ như chẳng có gì.
“Tiểu thư.”
“Vâng?”
“Hôm đó, khi thấy tay tôi bị thương, cô cảm thấy thế nào?”
“Tôi… tức lắm. Vì Ricardo bị thương.”
“Thấy chưa? Tôi nghĩ ngài Kyle cũng thế thôi. Có lẽ anh ta tức giận vì cô bị tổn thương. Dù chỉ là suy đoán thôi.”
“…Nếu không phải thì sao?”
Tôi cười nhẹ, xoa mái tóc cô.
“Nếu không thì cũng chẳng sao cả, phải không? Mình lại xin lỗi lần nữa, rồi nếu anh ta không chấp nhận, mình lại xin lỗi lần nữa. Rồi sẽ có ngày anh ta chấp nhận thôi.”
“Nhưng…”
Thấy vẻ buồn bã trên gương mặt ấy, tôi nói, với hy vọng cô gái hay cười này sẽ sớm cười lại:
“Tiểu thư, cô định không gặp ngài Kyle nữa sao?”
“Không… tôi vẫn muốn gặp.”
“Còn gia chủ và phu nhân Rosanna thì sao?”
“Tôi cũng muốn gặp họ.”
“Vậy thì…”
Tôi ngẩng đầu, nói bằng giọng kiên định:
“Hãy đi mà xin lỗi thật lòng đi. Nếu bị từ chối, tôi sẽ đi gõ trán anh ta cho cô.”
“…Anh trai tôi ghét Ricardo lắm.”
“Tôi cũng ghét anh ta.”
“…”
Một thoáng im lặng.
Rồi cô quay xe lăn hướng về phòng của Kyle.
“Tôi đi đây.”
___________________
Và từ trong phòng Kyle:
-Uwaaah…! Anh ơi, em xin lỗi!!
Tiếng khóc nức nở của tiểu thư vang vọng ra ngoài.