1-200

Chương 40

2025-10-19

1

Những đốm đen từng phủ kín da tôi bắt đầu di chuyển, lan lên tay Ricardo.

Từ cánh tay và lưng.

Chân và vai.

Thậm chí đến vùng ngực và bụng.

Khi những đốm đen từ từ lan khắp cơ thể Ricardo, những đốm đen còn lại trên cơ thể tôi dần mờ đi.

‘…Chuyện gì đang xảy ra vậy?’

Nhìn cảnh đó, tôi lẩm bẩm như thể bị ma nhập.

‘Đây… là bí mật mà anh che giấu sao…?’

Hơi thở tôi trở nên gấp gáp.

Vì điều tôi nghĩ là không thể đang xảy ra ngay trước mắt. Những suy nghĩ tồi tệ không ngừng lại liên tục xuất hiện trong đầu tôi.

Đôi tay tôi run rẩy.

Không cơn ác mộng nào đáng sợ hơn thế này. Ngay cả cơn ác mộng lần trước khi tôi chết. Tôi cảm thấy nó không thể đáng sợ hơn thế này.

‘Ricardo… anh đang làm gì vậy?’

Ricardo ôm chặt tôi và bắt đầu hấp thụ ma thuật hắc ám đang bạo loạn. Với bờ vai run rẩy, anh nghiến chặt răng và hấp thụ ma thuật bị nhiễm độc.

Ma thuật hắc ám là một loại ma thuật tiện lợi, tạo ra hiệu ứng mạnh mẽ chỉ với một vật dẫn.

Sức mạnh siêu nhiên.

Những thứ không thể thực hiện bằng ma thuật thông thường.

Và thậm chí là những phương thức tấn công mạnh mẽ.

Không giống ma thuật thông thường, đòi hỏi công thức, tính toán và mana, ma thuật hắc ám tạo ra hiệu ứng mạnh mẽ chỉ với một vật dẫn.

Vì đó là mục đích tồn tại của ma thuật hắc ám.

Ma thuật hắc ám, giải phóng hiệu ứng áp đảo chỉ với mana mạnh mẽ hoặc một vật hy sinh.

Lúc đó, tôi đã kích hoạt ma thuật hắc ám bằng cách dùng mana của mình làm vật thế chấp.

Tôi đã sử dụng một lượng mana khổng lồ, đủ để được chọn làm người đứng đầu gia tộc Desmond nếu không vì tính cách méo mó của mình, làm vật dẫn cho ma thuật hắc ám chỉ để giành được trái tim một người.

Nếu lượng mana khổng lồ như vậy bị nhiễm độc bởi ma thuật hắc ám và bạo loạn, nó sẽ gây ra cơn đau như một quả bom phát nổ trong cơ thể.

Bang. Nó sẽ đốt nóng bên trong cơ thể.

Pop. Những vết bỏng sẽ bắt đầu từ trong ra ngoài với cơn đau rát khủng khiếp. Và làn da hoại tử sẽ chịu những vết thương không thể cứu chữa.

Cuối cùng, bạn sẽ chết.

Trừ khi bạn là kẻ ngốc, Ricardo không thể không biết rằng anh ấy đang làm gì. Không, anh ấy phải biết.

Giống như phương pháp giác hơi ở phương Đông, hút máu ứ đọng ra ngoài, Ricardo đang hấp thụ toàn bộ hậu quả của ma thuật hắc ám.

Trong tình huống không thể tin nổi này, tôi nhìn Ricardo và nói.

‘Anh đang làm gì vậy…?’

Tôi cố nắm lấy vai Ricardo để ngăn anh ấy lại, nhưng cửa sổ xanh chặn đứng cánh tay tôi.

[Góc nhìn của người quan sát. Bạn không thể can thiệp vào đối tượng.]

Tôi không thể chạm tới anh.

‘Đừng ngăn tôi…’

Tôi rên rỉ với cửa sổ xanh vô tri, nhưng như mọi khi, nó chỉ lặp lại rằng tôi không thể can thiệp.

Tôi cắn môi và cầu xin.

‘Tôi nói đừng ngăn tôi…’

Tôi không thể ngăn tên ngốc đó làm điều mà anh ấy đang làm.

Tôi chỉ có thể đứng nhìn.

Dù Ricardo đang rơi lệ và chịu đựng cơn đau khủng khiếp, dù trái tim tôi đập điên cuồng. Tôi chẳng thể làm gì ngoài đứng nhìn.

Cảm giác như trái tim tan nát của tôi lại bị xé toạc thêm một lần nữa. Nhìn vào những vết thương của Ricardo, tôi cảm thấy như một vết cắt khổng lồ được khắc vào trái tim đã mệt mỏi của mình.

Tôi hét lên với Ricardo.

‘Anh nghĩ mình đang làm gì hả?!’

Tôi biết giọng nói của mình không thể đến được với Ricardo, nhưng tôi cảm thấy mình sẽ phát điên nếu tôi không làm điều này.

Giọng tôi run rẩy,

đôi chân tôi khuỵu xuống,

và hơi thở tôi nghẹn lại.

Cảnh tượng Ricardo với cánh tay đen kịt và sắc mặt tái nhợt thật đáng sợ.

Tôi của quá khứ trong vòng tay anh, vùi mặt vào vai Ricardo.

-Mikhail.

-…

-Mikhail… cơ thể anh nóng quá.

-Xin lỗi. Chỉ là… tôi đã chạy đến đây hơi vội vã…

‘Tôi là gì với anh ấy…’

Tôi chẳng làm gì cho anh ấy.

Có gì đáng yêu ở tôi cơ chứ,một người suốt ngày chỉ biết nổi giận và càu nhàu ? Nếu là tôi… nếu tôi là anh ấy, tôi sẽ không làm vậy.

Nếu Ricardo sử dụng ma thuật hắc ám như tôi và ngã xuống sàn… liệu tôi có làm được như anh ấy đang làm không? Không. Tôi không thể.

Nước mắt chảy không ngừng.

‘Vậy… làm ơn…!’

Dừng lại.

Tôi muốn tin đó chỉ là tàn dư của ma thuật hắc ám.

Như sô-cô-la dính trên tay, tôi ước mình không phải nguyên nhân trực tiếp. Dù tôi có lỗi, tôi ước nó chỉ là một chút bất tiện nhỏ như vụn bánh.

Vì nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, tôi nghĩ mình có thể ngẩng đầu lên một chút.

Nhưng.

Thật sự là.

-Haa.. haa..

Không có cách nào để chạy trốn.

Đôi chân tôi khuỵu xuống.

Trước mặt Ricardo đang thở hổn hển, tôi vùi mặt vào đầu gối và khóc nức nở.

Tôi không thể nhìn.

Tôi không muốn.

Vì tôi biết Ricardo hẳn đang đau đớn thế nào, sau khi thấy chính mình chết đi. Tôi đã trải qua cơn đau đó, dù chỉ rất ngắn ngủi và cơ thể tôi trở nên như thế này vì nỗi đau kinh hoàng đó.

Tôi không thể nhìn tiếp.

Cơn đau của thịt bị đốt cháy.

Tôi biết quá rõ cảm giác mạch mana bị phá hủy với nỗi đau rát kinh hoàng, cảm giác như cả cơ thể bị xé nát, giờ đang xảy ra với Ricardo không ngừng nghỉ.

‘Dừng lại, đồ ngốc…!’

Co ro, tôi lắc đầu qua lại.

‘Hức… Hwaaaaah…’

Ricardo đang nghiến chặt răng chịu đựng cơn đau. Anh xoa đầu tôi của quá khứ, người đang vùi mặt vào vai anh và nói không ngừng bằng giọng run rẩy.

-Cô đau lắm phải không?

-Vâng. Nó rất đau. Nhưng giờ chỉ đau một chút thôi.

-May quá. Thật sự may quá.

Tôi siết chặt nắm đấm.

Tôi lau nước mắt và nước mũi đang chảy không ngừng bằng tay áo, nghiến răng và ngẩng đầu.

Tôi phải nhìn.

Vì tôi phải ghi nhớ điều này bằng chính đôi mắt mình để quay lại và xin lỗi. Trái tim tôi như muốn nổ tung và tôi không thể thấy rõ qua làn nước mắt, nhưng ngay lúc này, tôi phải đối mặt với sự thật.

Chỉ có vậy tôi mới có thể cầu xin sự tha thứ, và biết anh ấy đang đau ở đâu.

Ricardo sẽ không cho tôi thấy.

Dù tôi có khóc lóc van xin, anh sẽ giấu vết thương bằng nụ cười ngốc nghếch của minhd.

Tôi nghiến răng và di chuyển đôi chân đang co lại.

Tôi phải nhìn gần hơn.

Đó là cách duy nhất để biết.

Khi tôi đi đến trước mặt Ricardo. Tôi hít một hơi thật sâu. Hãy đón nhận tất cả, không bỏ sót điều gì.

Quyết tâm quay lại, cầu xin Ricardo tha thứ, và làm tốt hơn từ nay, tôi sụt sịt và hít vào.

‘Mình làm được.’

Tôi đã thấy bản thân tan nát thảm hại.

Và tôi đã thấy Ricardo đau đớn. Tôi sẽ không sốc nữa. Tôi quyết tâm mạnh mẽ với bản thân.

Nhưng. Trước cảnh tượng tiếp theo, cơ thể tôi phản ứng theo bản năng, như thể một cuộn phim bị đứt.

-Ho…

‘Hả…?’

Máu chảy.

Từ miệng Ricardo.

Với một tiếng ho nhỏ, máu tươi phun ra như đập vỡ đê và chảy xuống cằm Ricardo.

Mắt Ricardo mở to.

Như thể anh cũng không biết điều này sẽ xảy ra, vai anh run lên khi anh tiếp tục ho.

-Ho… Ho…

Tôi không thể giữ bình tĩnh.

-A… hỏng rồi.

Ricardo che miệng bằng tay. Anh ho, tay run rẩy như đau đớn.

-Ho… ho… ư… a. Haa.. haa..

-Mikhail, có đau không?

-Không… ho… Không sao. Không sao cả.

Khi tôi của quá khứ trong vòng tay anh, cố ngẩng đầu, Ricardo dùng tay phải ấn đầu cô ấy xuống, khiến cô vùi mặt vào vai anh. Anh ấy giữ đầu cô bằng một tay để cô không nhìn lại, và che miệng bằng tay kia.

Tôi của hiện tại khi được chứng kiến cảnh đó, tuyệt vọng nắm lấy cánh tay Ricardo đang ấn đầu cô ấy xuống.

Dù tay tôi bị đẩy ra.

Dù nó xuyên qua cơ thể anh như một bóng ma.

Tôi vùng vẫy như một kẻ điên, cố kéo tay Ricardo ra.

"Buông ra…!"

[Quan điểm của người quan sát. Bạn không thể can thiệp vào đối tượng.]

"Tôi bảo buông ra!"

[Quan điểm của người quan sát. Bạn không thể can thiệp vào đối tượng.]

"Đồ điên, buông ra… buông ra.. làm ơn…!"

[Quan điểm của người quan sát. Bạn không thể can thiệp vào đối tượng.]

"Buông ra… làm ơn…!"

Theo thời gian, sắc mặt Ricardo càng tái nhợt.

Cả cơ thể anh run rẩy như cây dương tầm.

Đôi mắt anh mất dần trở nên trống rỗng.

Nếu anh chỉ bỏ tay ra.

Nếu anh ấy chỉ bỏ tay khỏi con nhỏ điên rồ gọi tên Mikhail trong vòng tay anh, anh ấy sẽ không phải chịu đựng thế này.

Có gì đáng yêu.

Có gì tốt đẹp ở tôi, người chỉ biết chửi bới… sao anh ấy lại làm thế này? Trái tim tôi như muốn nổ tung.

Không có câu trả lời.

"Dừng lại, đồ ngốc…!"

Nó đang mục nát.

Tay phải anh đang dần mất đi sức sống trở nên đen lại.

Những đốm đen lan rộng để lại vết xước khắp cơ thể và đốt nóng thịt anh, mạch mana của Ricardo rối loạn như một cuộn chỉ rối.

Cảnh Ricardo tan vỡ không phải một cảnh tượng đẹp đẽ.

Tôi cảm thấy mình thật thảm hại và ngu ngốc, thật bất lực.

Tôi ôm Ricardo và khóc. Tôi khóc như điên và rồi lại khóc tiếp.

"Đừng… đừng…!"

Ricardo cắn môi.

Anh lẩm bẩm bằng giọng nhỏ nhẹ mà tôi không thể nghe thấy.

-Đau thật đấy.

-Cô hẳn đã rất đau.

-Thật… may là tôi đã đến.

Thật sự không có câu trả lời.

Đầu óc tôi trống rỗng, không thốt nên lời. Tôi chỉ ngốc nghếch để nước mắt cứ chảy.

Mỗi lần thấy Ricardo, đôi tay run rẩy như đang vật lộn để thở, tôi nhớ lại những gì mình đã làm trong quá khứ.

-Anh hôi quá.

-Tôi hôi sao?

-Ừ, kinh khủng. Anh có mùi thối rữa.

Không lâu sau khi chân tôi hỏng, những lời tôi nói đâm vào tôi như những lưỡi dao.

-Cút đi.

-Tôi sẽ tắm sạch sẽ.

-Anh thật bẩn thỉu, thường dân.

Tôi nhớ Ricardo sau ngày đó đã dùng nước hoa lilac nồng nặc đến mức khiến tôi cảm thấy chóng mặt.

Olivia siết chặt nắm tay khi chứng kiến cảnh đó.

‘À…’

Hóa ra là vậy.

Mùi nước hoa nồng nặc mà anh dùng.

Những chiếc áo dài tay mà anh luôn mặc.

Lý do anh đột nhiên nắm cổ tay và rời khỏi phòng.

Tất cả là vì tôi.

Tôi quỳ xuống và đập trán xuống sàn.

Tôi cúi gập người và cào vào trái tim như muốn phát điên.

"Hức… Hwaaaaah. Hwaa… Đau.. đau quá… Trái tim tôi đau quá…"

Cái gì thế này.

Cái quái gì thế này…

Tôi không biết nó sẽ đau đớn thế này.

"Đau quá…"

Tôi không thể ngẩng đầu.

"Tôi xin lỗi…"

Xin lỗi vì đã quá tệ hại.

"Tôi không biết mọi chuyện sẽ ra thế này…"

Tôi không biết anh sẽ đau đớn đến vậy.

"Tôi thật sự xin lỗi…"

Khi tôi ôm ngực và khóc, giọng Ricardo vang lên trong phòng.

Một giọng trầm, nhỏ.

Một câu độc thoại, chứa đựng một câu hỏi nhỏ, vang lên khe khẽ.

-Tôi sẽ sống được, đúng không?

Những lời đó anh không nói với chính mình.

Mà với cô chủ nhân ngốc nghếch, thảm hại của anh.

Tất cả những gì tôi có thể làm là đứng đó và khóc.

Máu.

Cả cơ thể anh thấm đẫm máu.

Tôi của quá khứ ngủ say trong vòng tay Ricardo,chậm rãi thở đều, trong khi Ricardo cúi đầu, vuốt tóc tôi đang ngủ.

Máu nhỏ xuống bộ đồ ngủ của tôi.

Cả cơ thể anh thấm đẫm máu.

Và gương mặt anh khắc sâu sự kiệt sức.

Môi anh nứt nẻ như sa mạc.

Tay phải anh, lộ cả xương, nhỏ xuống dòng máu đỏ rực.

Tôi nói.

"Nhưng anh đã nói rằng anh không chịu nổi đau…"

Tôi nói, khóc nức nở.

"Anh bảo anh không chịu nổi đau."

Tôi oán trách Ricardo, người vuốt ve tôi đang ngủ say mà không hề gào thét dù chỉ một lần.

Tên quản gia đó, lặng lẽ chịu đựng và thì thầm rằng sẽ không sao dù mạch máu anh căng phồng như muốn nổ tung, dù ma thuật hắc ám phủ kín cơ thể, dù anh chịu những vết bỏng từ phản ứng của ma thuật.

Tôi ghét anh ấy.

"Tôi phải làm gì bây giờ?"

Ricardo nhẹ nhàng chọc vào má tôi đang ngủ và nở nụ cười.

-Tôi mừng vì cô còn sống.

Với những lời đó, cơn ác mộng dài kết thúc.

[Xem sẽ kết thúc bây giờ.]

Ghi chú

[Lên trên]
Biết nói thế nào đây tình yêu là cho đi mà không cần nhận lại , nó làm mk nhớ đến người quản gia trong sss-class revial hunter anh ấy đã hi sinh sự tồn tại của bản thân trong thế giới của mình chỉ vì quý cô hoàng kim.
Biết nói thế nào đây tình yêu là cho đi mà không cần nhận lại , nó làm mk nhớ đến người quản gia trong sss-class revial hunter anh ấy đã hi sinh sự tồn tại của bản thân trong thế giới của mình chỉ vì quý cô hoàng kim.