1-200

Chương 32

2025-10-11

2

Giọng Ricardo vang lên thêm một lần nữa.

"Cô nhắm mắt lại chưa?"

Trước câu hỏi xác nhận, trái tim Yuria đập mạnh.

Một giọng nói nhẹ nhàng.

Trước âm thanh êm ái, đẹp đẽ vang đến tai, Yuria mím chặt môi.

"Quý cô Yuria? Mắt cô nhắm chưa?"

Giọng nói hỏi lại lần nữa vang lên.

Như thể biết cô tò mò như thế nào, Ricardo kiểm tra lại vài lần, và cô không trả lời.

Vì cô không thể nói được lời nào.

Việc cô suýt chết nếu chỉ chậm một chút khiến môi cô không thể mở ra.

- *Thình thịch. Thình thịch.*

Và trái tim cô đang đập một cách điên cuồng.

Cô không biết là do đối mặt với nguy hiểm đến tính mạng, hay vì gặp lại Ricardo, nhưng có một điều chắc chắn là: Tim cô đang đập loạn như nó đang điên rồi.

Ricardo hỏi lại.

Bằng giọng nói bình tĩnh.

Cảm nhận được sự lo lắng mơ hồ trong giọng anh, trái tim Yuria dao động.

"Cô phải nhắm mắt lại. Cảnh tượng này sẽ hơi đáng sợ."

***

Tình hình có vẻ không tốt.

Tôi cần bảo vệ một người ở phía sau Và một con thiêu thân chỉ biết hành động liều lĩnh ở bên cạnh. Tôi không thể tập trung hoàn toàn vào trận chiến.

Khi tôi đỡ thanh đại kiếm nặng nề vung xuống, tôi nhìn Ruin, người đang lúng túng với các ngón tay.

- *Lẩm bẩm, lẩm bẩm.*

"Ruin."

"sao cơ."

Tôi gọi Ruin.

Ruin lẩm bẩm bên cạnh tôi và chuẩn bị một phép thuật quy mô lớn. Anh ta đang niệm một công thức cấp cao, nhưng thi triển bằng đôi tay run rẩy chẳng giúp ích gì.

"Nếu cậu không muốn chết, dừng cái công thức vụng về đó lại."

Trước lời nói rằng anh ta vô dụng, Ruin nổi bùng lên.

"Cái gì?"

Đối mặt với một đối thủ có sức mạnh khó lường, tức giận vì bị gọi là vô dụng cũng dễ hiểu. Tôi hiểu. Muốn trông ngầu trước cô gái mình thích là điều rất bình thường.

Nhưng giờ Ruin không chỉ yếu, mà còn đang hoảng sợ. Anh ta cần gạt bỏ những dục vọng nhỏ nhen sang một bên.

Vì nếu không, anh ta sẽ thật sự chết.

Ý định giết chóc tỏa ra từ người đàn ông trước mặt tôi thật khủng khiếp.

Một sự hiện diện áp đảo, máu trên thanh đại kiếm, và cả hào quang đen nhánh.

Chỉ nhìn thôi đã khiến da tôi rợn lên.

Trên hết, người đàn ông là một dị giáo, được thế giới biết đến như một kẻ điên.

Áo linh mục đen. Cuốn kinh thánh đen.

Lần đầu thấy một dị giáo mà anh ta chỉ nghe qua tin đồn .Ruin đã không thể kiểm soát cảm xúc và không thể sử dụng sức mạnh thật sự của mình.

Ruin, người đang niệm phép với vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn tôi khi tôi thoải mái đỡ thanh kiếm của người đàn ông.

"Kuhuhu… Cậu đỡ được đòn này à? Kiếm sĩ trẻ?"

"Tôi chỉ hơi đa tài thôi."

"Puhaha…!"

Ruin nghĩ rằng nếu tôi làm được, anh ta cũng làm được.

Tôi nhẹ nhàng nói với Ruin, người đang nhìn tôi đầy thách thức.

"Ruin, nghe tôi này. Quý cô Yuria không thể gắn lại cánh tay bị chặt, cậu biết đấy."

Ruin sẽ không hiểu tôi.

Vì Ruin không mạnh như tôi.

"Im đi, Ricardo."

Đó là bời vì hành động của tôi trông như liều lĩnh khoe khoang với anh ta, và anh ta có lẽ nghĩ, ‘Mày là ai, một học sinh bị đuổi học, mà ra lệnh cho tao?’

Dù sao chúng tôi chỉ là bạn cùng học viện.

Ruin không biết nhiều về tôi.

Rằng tôi từng đánh bại Mikhail ngay lập tức trong một trận không chính thức, hay hào quang nguy hiểm thế nào. Là một pháp sư, anh ta không thể tưởng tượng được điều đó.

Ruin cùng lắm chỉ nghĩ tôi ngang hàng với Hannah hay Mikhail, nói với tôi.

"Đừng hành động như mình thông minh. Giữa mày và tao có thể khác nhau bao nhiêu?"

Với Ruin đó, tôi nói.

"À. Thì cứ làm theo ý cậu là được."

Ruin hoàn thành phép thuật. Phép thuật mạnh nhất anh ta có thể thi triển.

‘Explosion.’

Khi một luồng gió nóng báo hiệu phép thuật hoàn thành lùa qua tóc tôi, tôi mỉm cười.

"Nhìn kỹ nhé. Tôi không còn là người trước đây…"

Khoảnh khắc ngọn lửa đỏ bùng lên trong tay Ruin. Ầm. Với một tiếng vang lớn, thanh đại kiếm nhuốm máu di chuyển nhanh lẹ để chém đứt cánh tay Ruin.

Ruin đã không nhận ra cho đến khi thanh đại kiếm chạm vào tay anh ta.

"Thấy chưa? Tôi bảo cậu sẽ chết mà."

Tôi đá mạnh vào bụng Ruin. Xoẹt. Với tiếng động lớn Ruin bị đập vào một cái cây và gục đầu xuống.

Có vẻ anh ta mất ý thức vì cú va chạm mạnh.

Thật là một gã vô dụng.

"Cô Yuria, nhắm chặt mắt lại."

"Vì cảnh tiếp theo không đẹp đâu"

Xoẹt đi cùng với âm thanh, một vòi máu đỏ phun ra trước mắt Yuria.

***

Vì tôi đang đi nghỉ. Đủ thứ chuyện đã xảy ra.

Cả thế giới đang cố chơi tôi sao?

Có lẽ vì thấy một kẻ chuyển sinh cố cướp mất các cơ hội của nhân vật chính nên các sự cố cứ liên tục tiếp diễn, khiến tôi đau đầu.

Tôi cố đột kích hầm ngục mà không để nhân vật chính biết, nhưng chẳng phải đã gặp nhân vật chính trên đường sao?

Tôi hoàn thành việc đột kích hầm ngục và đi xuống, chỉ để gặp nữ chính suýt bị dị giáo giết?

Dù nữ chính có là thỏi nam châm rắc rối thế nào đi nữa , bạn sẽ nghĩ cô ấy thỉnh thoảng cũng cần nghỉ ngơi chứ.

Yuria luôn bị bao vây bởi rắc rối, thật phiền phức theo nhiều cách. Nhưng tôi làm được gì? Tôi đã thấy cô ấy, tôi không thể cứ đi qua như không có chuyện gì.

Hơn nữa, người đàn ông trước mặt có thể là vận may lớn nhất lần này.

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt. Một người đàn ông phủ bởi máu máu.

[Balak Lv. 71]

[Lớp: Tổng Giám mục của Tuyệt vọng]

[Thiện cảm: -50]

[Chủ đề yêu thích: Con gái/Sức khỏe/Đấu tay đôi với kẻ mạnh/Kỹ thuật đại kiếm/Kiếm phải to]

[Chủ đề ghét: Bệnh của con gái/Quý tộc/Kiếm mỏng như tăm/Mưu sát]

Balak là một trong những phản diện trong tiểu thuyết.

Ông ta có một câu chuyện khiến khó có thể gọi là phản diện thuần túy, nhưng ông ta đã làm quá nhiều điều xấu để không bị gọi là phản diện.

Ông ta là một tồn tại như chúng tôi.

Vì Balak gia nhập dị giáo vì căn bệnh của con gái ông.

Balak từng là nhà thám hiểm hạng S,ông có một con gái.

Người con gái là điều duy nhất vợ ông để lại sau khi qua đời.

Cô con gái bệnh tật, được bác sĩ và cả Tòa Thánh khuyên ông từ bỏ là kho báu duy nhất của Balak.

Balak bị những tên bác sĩ lừa hàng chục lần và thậm chí còn quỳ xuống xin cầu nguyện theo lời nhà thờ Nữ thần rằng cầu nguyện sẽ chữa lành căn bệnh của con giá ông nhưng không có gì tiến triển.

Khi số tiền tiết kiệm từ nghề thám hiểm cạn kiệt.

Một ngày, sự tha hóa của Balak bắt đầu khi ông nghe một bài giảng tôn giáo trên đường phố tuyên bố rằng bệnh nan y có thể chữa lành chỉ bằng niềm tin.

Ban đầu, ông cảm thấy cắn rứt lương tâm và ngần ngại vung kiếm, nhưng khi tình trạng con gái dần cải thiện theo thời gian, gánh nặng lương tâm của Balak nhẹ đi.

Con gái ông cố ngăn ông. Nhưng Balak, người đã từ bỏ làm một người cha tốt, lặng lẽ cầm kiếm lên.

Trong nửa sau tiểu thuyết, ông phát hiện dị giáo lừa dối mình khi con gái qua đời, nhưng đó là sau khi ông đã bị nhóm nhân vật chính đánh bại.

Phản diện bi kịch của tiểu thuyết. Đó là Balak người hiện đang trước mắt tôi.

May mắn là vì hiện tại vẫn ở đầu tiểu thuyết, ông chưa phạm tội ác lớn nào.

Có lẽ ông chỉ cố dọa Yuria lúc này.

Vì vào thời điểm này, Balak đang lưỡng lự giữa lương tâm và con gái.

Tôi từng muốn gặp ông một ngày nào đó, nên gặp việc được ông thế này… Tôi thực ra có hơi vui.

Tôi nhìn xuống Balak.

Ông ta cắm thanh đại kiếm xuống đất và lườm tôi với cánh tay run rẩy. Khi ánh mắt dữ dội của ông đâm vào tôi, tôi cười gượng.

Balak nhìn tôi và nói.

"Cậu là quái vật sao?"

"Không đời nào."

"Haha… Nếu không, thì không hợp lý."

Balak nói với tôi chân thành. Ông nói rằng chính ông là một quái vật có tiếng, nhưng ngay cả ông cũng không theo kịp tôi, lắc đầu.

Tôi nói với ông.

"Nhìn cơ thể tôi đi. Tôi cũng thảm hại lắm."

"Đừng so sánh những thứ không thể bị so sánh."

Giống Balak, tôi cũng đang trong tình trạng không tốt. Cánh tay phải run rẩy của tôi bị thanh đại kiếm của Balak cắt sâu và máu đang nhỏ giọt trên cánh tay tôi.

Balak cũng vậy.

Ông ta đầy vết thương nhỏ và dính máu, quỳ một gối và thở hổn hển.

Sau khi tuyên bố chiến thắng sau hàng trăm lần giao tranh, tôi nói với vẻ khiêm tốn.

"Tôi đoán mình là quái vật."

"Hehe… Thật Điên rồ. Cậu điên rồi. Sử dụng hào quang ở tuổi này."

Balak nặng nề đứng dậy.

Khi ông chậm rãi bước đến gần tôi, cầm thanh đại kiếm run rẩy, tôi lắc đầu và nói.

"Dừng ở đây thôi."

"Tại Sao."

"Còn nhiều người phía sau ông."

Tôi nhìn sau lưng Balak.

Vô số bóng người hiện ra qua lùm cây rậm rạp. Chắc hẳn là dị giáo đến đây khám phá hầm ngục.

Chắc là thành viên tinh nhuệ.

Trong tiểu thuyết, dị giáo là những người đầu tiên đột kích hầm ngục và rời đi. Sau đó, Ruin thức tỉnh khi chiến đấu với tàn dư còn lại.

Balak chắc hẳn đến đây để đột kích hầm ngục với những bóng người phía sau.

Tôi nhìn Balak.

Balak, nhìn tôi với đôi mắt đầy tinh thần chiến đấu.

Nếu tôi giết Balak ở đây, nửa sau tiểu thuyết chắc chắn sẽ dễ hơn, nhưng tôi chắc chắn không thể xử lý ông ta trong khi bảo vệ an toàn cho Yuria và Ruin.

Với ý định kết thúc trận chiến và mỗi người đi một ngả, tôi nói.

"Chúng tôi sẽ rời đi, ông cũng nên đi con đường của ông."

"Sao. Có vẻ cậu có thể lấy đầu tôi nếu chúng ta đấu bây giờ."

Tôi vẫy tay bác bỏ lời ông.

Đúng là lời nói dối.

Nếu tôi đấu với gã từng cố lấy ít nhất một cánh tay của Mikhail bằng mọi giá, tôi không nghĩ mình có thể trở về nguyên vẹn.

Và Balak là quái vật càng bộc phát sức mạnh bùng nổ hơn khi đổ máu càng nhiều.

Vẻ yếu ớt hiện tại của ông cũng có thể chỉ là là diễn suất.

"Chẳng phải tốt nhất là khi mọi thứ đều đang tốt đẹp?"

"Đúng vậy.Đây là một trận đấu thú vị, thật đáng tiếc."

Balak, cười gượng.

Có lẽ thật tiếc khi chỉ rời đi như vậy, tôi lấy một mẩu giấy và bút từ túi. Ngọ nguậy. Tôi nhanh chóng viết gì đó lên giấy và đưa cho Balak.

"Cầm lấy."

"Cái gì đây?"

"Chữ ký của tôi."

Balak, với nụ cười nhỏ, cất tờ giấy tôi viết vào áo khoác.

"Xem ở nơi riêng tư. Nó hiếm lắm."

Bỏ lại Balak đang cười, tôi cõng Yuria, người đã ngã quỵ vì chân không đứng vững.

"Tôi đi đây. Đừng quên tôi."

Và chúng tôi chia tay.

Trên đường xuống núi.

Yuria im lặng.

Khi chúng tôi xuống núi với cô ấy trên lưng tôi mà không nói lời nào, thật gượng gạo đến mức tôi nghĩ mình sẽ chết.

Yuria hỏi tôi.

"Anh cũng sắp đặt chuyện này sao?"

"Tất nhiên không."

Chúng tôi xuống núi trong im lặng.

Tôi không biết phải nói gì.

Yuria, người đã im lặng, nói với tôi.

"Nhân tiện, anh Ricardo, anh luôn thế này sao?"

"Thế nào cơ?"

"Luôn xuất hiện khi tôi gặp nguy hiểm, cứu tôi, rồi rời đi như chẳng có gì. Sao anh luôn làm thế?"

"Hmm… Tôi tự hỏi."

Tôi không thể nói chính xác là vì tôi chỉ xuất hiện ở những phần nguy hiểm của tiểu thuyết.

Nếu tôi nói tôi đứng nhìn từ bên lề, tự hỏi liệu Yuria có thể vượt qua không, tôi cảm thấy sẽ bị coi là kẻ rình rập, nên thật khó nói.

À, tôi là kẻ rình rập sao?

Nghĩ lại, chắc vậy.

Tôi cảm thấy có lỗi theo nhiều cách.

Yuria lại nói với tôi.

"Anh biết không, Ricardo."

"Vâng."

"Anh biết rằng mỗi lần thế tôi lại hiểu lầm không?"

"Hiểu lầm gì?"

Yuria vùi đầu vào.

"Anh ta thật sự là thái giám sao?"

Yuria lẩm bẩm khe khẽ. 

***

Một dinh thự hiện ra trước mắt.

Một dinh thự với vẻ ngoài như thể ma quỷ có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Yuria, đang mơ màng trên lưng tôi, nói.

"Ờ… sao chúng ta lại ở đây?"

"Cô nên ăn gì đó trước khi đi."

"Cái gì?"

Tôi liếc nhìn Ruin, người tôi kéo lê trên mặt đất, và nghĩ.

‘Nếu tên này không ngất, tôi đã bỏ hắn lại rồi.’

Ruin hề không có dấu hiệu tỉnh lại.

An ninh ở các quán trọ tại Hamel không tốt lắm, nên tôi không còn cách nào khác ngoài đưa Yuria đến dinh thự.

Đứng trước dinh thự, tôi nhìn lên một cửa sổ.

 -Lén nhìn.

Bóng dáng một người trên tầng hai.

Cô ấy đang nhìn lén, nhưng vì mặt trời đã lặn, có vẻ cô ấy không thấy rõ chúng tôi, khi tiểu thư cứ thò đầu ra.

Tôi thả Ruin xuống đất và vẫy tay.

"Tiểu thư!"

Tiểu thư, giờ sẽ nhận ra tôi đã về.

"Oooooooh!! Ricardo!"

Và.

Khi cô ấy thấy Yuria, người đã xuống khỏi lưng tôi.

"Hử…?"

Đó là Olivia, quấn trong một cái chăn.

Ghi chú

[Lên trên]
Một bạch mã hoàng tử theo nghĩa đen khi mà anh ấy luôn xuất hiện bất cứ khi nào Yuria gặp khó khăn hay nguy hiểm , với vẻ ngoài đẹp trai , một quản gia xuất sắc trong mọi việc , ko khó để hiểu tại sao Yuria lại phải lòng Ricardo. Có lẽ ai cũng sẽ như vây nếu có một người như vậy luôn đứng trước mình ( ̄▽ ̄)
Một bạch mã hoàng tử theo nghĩa đen khi mà anh ấy luôn xuất hiện bất cứ khi nào Yuria gặp khó khăn hay nguy hiểm , với vẻ ngoài đẹp trai , một quản gia xuất sắc trong mọi việc , ko khó để hiểu tại sao Yuria lại phải lòng Ricardo. Có lẽ ai cũng sẽ như vây nếu có một người như vậy luôn đứng trước mình ( ̄▽ ̄)