Một bầu không khí nặng nề bao trùm họ.
Yuria nhìn tôi với đôi mắt ngấn lệ, và Ruin lườm tôi như muốn giết tôi. Tôi không biết phải làm gì dưới những ánh nhìn đầy áp lực từ nữ chính và nam phụ thứ hai của tiểu thuyết.
Đặc biệt là Ruin.
Ruin lườm tôi dữ dội.
Ruin, siết chặt rồi thả lỏng nắm đấm, sẵn sàng bắn ma thuật vào mặt tôi bất cứ lúc nào.
Có vẻ anh ta đang cố ghi điểm với Yuria nhân cơ hội này, nhưng tôi không có ý định ngoan ngoãn theo kế hoạch của Trưởng Làng Làng Tảo Xanh.
Dù anh ấy có muốn giết tôi hay không thì Ruin cứ cố gắng để giao tiếp với tôi bằng ánh mắt , nên tôi hỏi anh ấy một cách chân thành
"Anh nhìn cái gì? Anh chỉ đứng nhìn khi chúng tôi bắt nạt Yuria."
"Anh nói sao?"
"Sao? Anh định nói anh không can thiệp vì lúc đó chưa vẫn còn chưa thân sao?"
"…Im đi. Lúc đó tôi không biết Yuria gặp khó khăn…!"
"Vớ vẩn."
Quả nhiên, Ruin tạo ra một quả cầu đỏ trong tay. Khoảnh khắc anh ta dậm chân mạnh xuống đất và định lao vào tôi ngay lập tức.
"Ruin!"
Yuria hét lên.
Ruin liếc nhìn Yuria.
Anh ta gửi ánh mắt phản đối, ‘Sao cậu lại ngăn tôi?’ và tôi gửi đúng ánh mắt đó về phía Yuria.
Tôi có thể thử cắm hoa bằng đầu Ruin, vậy sao cô lại ngăn tôi?
"Yuria."
Ruin gọi tên Yuria bằng giọng nghiêm túc.
"Thằng khốn đó nói nó bắt nạt cậu vì vui."
"Không phải ‘thằng khốn.’ Là Ricardo. Thưa Ngài Trưởng Lão Làng Tảo Xanh."
"Thằng khốn này."
"Và đừng cố tô vẽ. Anh không làm điều này vì Yuria, mà vì cảm thấy tội lỗi, đúng không? Tôi không nghĩ từng thấy anh khi Yuria bị bắt nạt ở học viện."
Những gì tôi nói là đúng.
Lúc đó, nền tảng cho việc Ruin dần phải lòng Yuria vẫn đang được xây dựng. Với Ruin thời đó, người phụ nữ tên Yuria chỉ là một cô gái khá xinh đẹp. Không hơn, không kém.
Dù việc bắt nạt có làm anh ta phiền lòng.
Anh ta là người chọn không can thiệp.
"Tôi bảo im đi!"
"Suỵt."
Tôi lặng lẽ đưa ngón tay lên môi.
"Yên lặng. Anh sẽ làm đám orc tỉnh dậy mất. Ngài Ruin có thể bị nhầm là một trong số chúng, nhưng tôi và Yuria thì không."
"Tao sẽ giết…"
"Cứ hét lên nếu anh chịu được hậu quả. Tôi thì có thể, nhưng tôi không nghĩ anh sẽ không chịu nổi."
Ruin giật mình.
Vì ngay cả với anh ta, một thiên tài ma thuật lửa, đấu với vài con orc tinh nhuệ chắc chắn sẽ biến anh ta thành thịt băm.
Nhìn Ruin giờ đã im lặng, tôi cười nhạt.
"Nói chuyện nhẹ nhàng thôi."
Yuria lặng lẽ quan sát, nói với tôi.
"Ricardo."
"Vâng."
"Chuyện này vui với cậu sao?"
Giọng cô ấy trầm xuống một cách gượng gạo.
Đồng tử cô ấy run lên khi mắt chúng tôi chạm nhau, dù cô ấy cố nhìn thẳng vào tôi.
Yuria không quen trở nên tức giận, siết chặt váy và nói.
"Tôi hỏi liệu tình huống này có vui với anh không."
"..."
"Khi ai đó hỏi anh một câu nghiêm túc, anh lại cố đánh nhau với Ruin, và thậm chí không nhìn tôi?"
Trước khi tôi nhận ra,đôi mắt cô ấy đã phủ đầy bởi nước mắt.
Nhìn đôi mắt như sắp bật khóc khi chạm nhẹ, tôi siết chặt nắm đấm.
"Tôi là trò đùa với anh sao?"
"Không."
"Vậy. Sao anh lại làm cư xử như vậy?"
"..."
"Tôi đang hỏi anh! Vậy. Vậy… Vậy! Tại sao anh lại hành động như thế này?"
Yuria nói với giọng đầy nghẹn ngào.
Đối mặt với câu hỏi đầy oán giận, tôi không thể thốt ra lời.
Bởi vì dù tôi có đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào ở đây nó cũng chẳng thay đổi được điều gì.
Chúng tôi là kẻ xấu, và chỉ đang cố trở nên bớt xấu đi một chút.
Từ góc nhìn của Yuria, chúng tôi chẳng khác gì một học sinh tiểu học nói, ‘Có khối đứa bắt nạt cô tệ hơn chúng tôi, sao cô lại nhằm vào tôi?’
Tôi trả lời bằng sự im lặng.
"Nói với tôi."
"..."
"Tôi đang hỏi anh. Anh ghét nhìn thấy tôi đến thế sao? Hay vì một thường dân như tôi lại đi cùng các quý tộc?"
Đó là những gì Yuria nghe nhiều nhất ở học viện.
Trong phần đầu tiểu thuyết, Yuria.
Không phải ‘xinh đẹp,’ ‘đáng yêu,’ hay ‘tuyệt vời.’
Cô ấy nghe những lời như ‘một thường dân thấp kém,’ ‘không thể chịu nổi khi nhìn,’ và ‘trông thật thô tục’ rất nhiều.
Đó là những lời Yuria nghe khi học ở học viện và cũng là những lời tôi nghe nhiều nhất khi ở đó.
Tôi cũng là thường dân, nhưng không như Yuria, người được nhận vào học viện nhờ sức mạnh thần thánh vượt trội, tôi là một thường dân được nhập học nhờ dựa vào địa vị của tiểu thư.
Có lẽ bởi từng bị phân biệt đối xử khắc nghiệt hơn cả Yuria, tôi hiểu rõ hơn ai hết những khó khăn khi học ở học viện với tư cách thường dân.
Đó là lý do Yuria đang nói điều này với tôi.
‘Cả hai chúng ta đều là thường dân, vậy sao anh lại phân biệt đối xử với tôi?’ Có thể là cô ấy đang trút giận vì những gì mà cô ấy đã chịu đựng, hoặc cô ấy thực sự hỏi vì cô ấy ghét tôi.
Vì chúng tôi đều là thường dân. Chúng tôi có thể đã chia sẻ khó khăn. Chúng tôi có thể cùng vượt qua sự khinh miệt của các quý tộc, nhưng tôi lại bắt nạt cô ấy chỉ vì "vui".
Nếu tôi là Yuria, tôi nghĩ mình cũng sẽ mất hết thiện cảm với một người như vậy.
Quên những gì đã nói lúc đầu, tôi chân thành nói.
"Tôi không coi thường cô. Tôi cũng là thường dân,tôi có gì để coi thường người khác."
"Vậy nó là gì? Anh nói anh làm thế chỉ vì vui, như anh đã nói trước đây?"
"Không. Trước đó chỉ là…"
‘Vì cô sẽ không tin bất cứ điều gì tôi nói. Đó là cách cuối cùng.’
Tôi giấu đi những suy nghĩ bực bội trong lòng.
Tôi đưa ra một phương án hợp lý.
"Uh… chỉ là…"
Yuria bật cười một cách trống rỗng.
Vì tôi biết rất rõ phiên bản này của tôi gây ức chế thế nào.
Tôi thật ngu ngốc.
Vì thế tôi càng cảm thấy có lỗi với Yuria hơn.
Tôi đưa ra câu trả lời tốt nhất theo chuẩn mực của mình.
"Vì tôi là kẻ xấu."
"Ha."
- *Tát.*
Yuria tát vào má tôi.
***
Hai ngày sau, trên đường xuống núi sau khi hoàn thành nhiệm vụ để quay về học viện.
"…"
Vẻ mặt Yuria không tốt khi xuống núi.
Cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, và giờ khi trở về học viện, cô ấy có thể lấy lại vị trí top đầu.
Cô ấy có thể phục hồi thứ hạng, vốn đã tụt xuống đáy sau khi thua Hannah ở vòng đầu giải đấu xếp hạng.
Yuria, không thể vui lên, thở dài sâu sắc.
"Haaah…"
Kể từ khi gặp Ricardo, cô ấy đã ở trạng thái này. Cảm giác bất an và không thoải mái.
‘Vì tôi là kẻ xấu.’
Cô ấy vẫn không thể quên khuôn mặt đó. Khuôn mặt cười rạng rỡ đó dù bị cô tát.
- Giờ tôi thấy một chút khá hơn rồi.
- Anh bị điên à?
- Tôi nghĩ mình đáng bị đánh ít nhất một lần.
Cô ấy ghét việc anh ấy cúi đầu và cảm ơn , điều đó làm cô bận lòng.
Cô ấy chắc chắn không thích anh ta. Cô ấy rất ghét. Cô ấy không muốn gặp lại anh ta thêm một lần nữa dù chỉ là tình cờ.
Cô ấy ghét phần bản thân đang gào thét trong lòng rằng muốn gặp anh ta một lần nữa.
Vì cô ấy từng rất, rất thích anh ta.
Anh ta luôn xuất hiện như hiệp sĩ trên lưng ngựa trắng để đánh bại kẻ xấu.
- Tiểu thư. Cô đang chảy nước bọt.
- Tôi không phải cún con, anh biết chứ?
- Tôi sẽ đi mua bom tắm sô-cô-la bạc hà.
- Tôi sủa rất giỏi!
Khi cô ấy ngã quỵ sau khi uống trà độc.
- Tên khốn nào làm điều này.
- …
- Tốt nhất là nói ngay. Không thì anh sẽ chết thật đấy.
Trước mặt các quý tộc cấp cao, một người đàn ông thường dân đứng đó, nghiến răng.Cô ấy Không thể không thích anh ta.
Nhưng giờ tất cả đã là quá khứ.
"Haaah… Yuria, tỉnh táo lại."
Tôi phải tỉnh táo.
Yuria không có ý định tha thứ cho Ricardo.
Vì cô ấy oán giận việc anh ta có thể quay lại trường nhưng không làm. Cô ấy nghe nói Olivia bị bệnh, nhưng đó là kết luận cô ấy đưa ra, vì cô ấy không bao giờ tin những tin đồn của giới quý tộc, luôn đầy dối trá và phóng đại.
"Này, Yuria."
Ruin lặng lẽ nói với cô ấy, có lẽ cậu ấy lo lắng vì vẻ uể oải của cô. Yuria cảm thấy khá hơn một chút, vì có một người bạn tốt như vậy.
"Cậu trông không ổn. Trên đường về, cậu muốn ghé qua Bạn của rừng không?"
"Bạn của rừng? Lần trước chúng ta đã đi rồi."
Ruin cười nói.
"Chúng ta có thể đi thêm một lần nữa."
Yuria lắc đầu.
Vì cô ấy không thể làm phiền Ruin, người đã dành thời gian quý báu cho cô.
"Không. Không sao. Giờ tôi ổn rồi."
"Tôi mời."
"Không, thật sự tôi ổn."
Ruin cười thất vọng.
Sau khi họ đi thêm một đoạn.
"Ồ… cái gì đây."
Ruin, người đi đầu, thấy gì đó và nhanh chóng kéo áo Yuria.
"Kyah!"
Yuria mất thăng bằng và ngã.
Yuria cố đứng dậy nhanh. Nếu Ruin hành động như vậy, nghĩa là có quái vật hoặc đạo tặc xuất hiện.
Khoảnh khắc cô ấy cố đứng dậy và nhanh chóng vào thế chiến đấu.
"Yuria. Đứng yên."
Ruin ngăn Yuria.
Ruin, thi triển ma thuật với vẻ mặt nghiêm trọng. Yuria ngậm chặt miệng.
Ruin lẩm bẩm.
"Chết tiệt."
Có vẻ có gì đó nghiêm trọng.
Yuria chậm rãi ngẩng đầu.
Một người đàn ông to lớn đứng đó.
Cầm một thanh đại kiếm khổng lồ.
Một người đàn ông nhìn cô với vẻ mặt điên cuồng.
"Cô dường như được ban phước rất nhiều."
Tí tách. Một giọt máu rơi xuống trán Yuria.
"G-gì…?"
Yuria lắp bắp.
Ruin cũng không thể nói gì.
Vì sự hiện diện khổng lồ trước mặt họ.
Mặc áo linh mục đen.
Một người đàn ông đầy sẹo cầm thanh đại kiếm khổng lồ.
Ông ta cầm một cuốn kinh thánh đen và nói.
"À… cho tôi hỏi đường, thưa các con chiên."
- *Nuốt.*
"Các người biết đường đến sự cứu rỗi không?"
Chỉ trong khoảnh khắc.
Lưỡi kiếm lạnh giá tiến đến gần mắt Yuria. Khi cô ấy nghĩ mình không thể làm gì.
"Ngươi nghĩ mình đang làm gì."
ẦM. Mặt đất rung chuyển dữ dội với một tiếng nổ lớn.
Đám bụi tan đi.
Yuria, người đã nhắm chặt mắt, thận trọng mở mắt ra.
Cơ thể cô ấy ổn, không một vết xước.
Yuria thở phào nhẹ nhõm.
"2 người nghĩ mình đang làm gì. 2 người có muốn chết không?"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong tai cô.
Giọng nói lịch sự nhưng ngạo mạn.
Trước giọng nói quen thuộc, Yuria ngẩng đầu.
Một người đàn ông tóc đỏ đứng đó, chặn thanh đại kiếm bằng cả hai tay.
Người đàn ông nói.
"Hãy nhắm mắt lại một chút."

