1-200

Chương 30

2025-10-11

3

Yuria ghét tôi.

Từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở học viện cho đến bây giờ, Yuria luôn ghét tôi.

- Ricardo.

- Vâng?

- Có một kẻ biến thái đang nhìn anh.

- Kẻ biến thái?

- Cô gái tóc hồng kia đã nhìn cậu một lúc rồi.

- Hả… Không thể nào.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cô gái tóc hồng nhanh chóng quay đầu đi.

- Thật đấy.

Kẻ biến thái mà tiểu thư nói đến.

Đó là Yuria, nữ chính của cuốn tiểu thuyết này.

Tôi không biết liệu cô ấy thấy lạ vì tôi đến lễ nhập học trong bộ đồng phục quản gia, hay chỉ đơn giản là không thích mặt tôi, nhưng Yuria cứ lén nhìn tôi cho đến khi bài phát biểu nhàm chán của hiệu trưởng kết thúc.

Mặt cô ấy đỏ bừng.

‘Điên rồi, điên rồi,’ cô ấy lẩm bẩm.

Tôi đã sợ khi nghĩ rằng có vẻ như tôi bị nhận là một kẻ điên.

Ai mà không sợ khi bị nữ chính, người sau này trở thành một trong những kẻ mạnh nhất thế giới trong tiểu thuyết, gọi là điên?

Tuy nhiên, tôi không phải kẻ điên.

Tất nhiên, sở thích của tôi bao gồm ăn súp nấm độc để tăng khả năng miễn dịch và lao vào hơi thở của kỳ nhông để tăng kháng lửa, nhưng tôi không phải kẻ điên.

Lúc đó, tôi nghĩ mình có một khởi đầu sai lầm với nữ chính.

Nữ chính là người có những mối tình với các nhân vật mạnh nhất.

Bị ghi nhớ bởi nữ chính, người trong nửa sau tiểu thuyết có thể quét sạch lũ xác sống chỉ bằng một cái vẫy tay vào ngày lễ nhập học, tôi cảm nhận được mình đã xong đời.

Sau đó, Yuria lạ lùng bắt đầu bí mật bám theo tôi. Có những ngày, cô ấy thậm chí để lại một lá thư kỳ lạ trong tủ giày của tôi.

[Hôm nay lúc 6 giờ tối. Trước đài phun nước.]

Nghĩ rằng mình sẽ bị đánh hội đồng, tôi đến nơi hẹn mặc quần áo dày giữa mùa hè, nhưng tôi nhớ rằng chẳng có ai ở đó.

Chuyện này xảy ra khoảng ba lần.

Đài phun nước.

Ký túc xá nữ.

Mái trường.

Cả ba lần, tôi đến nơi hẹn không muộn, nhưng tất cả chỉ là những chuyến đi vô ích. Tôi không vui sau những lần đi uổng công, nhưng tôi mừng vì không bị đánh hội đồng.

Lá thư thứ tư có đến, nhưng hôm đó tôi có việc và không thể đến nơi hẹn.

Dù sao, trong thời gian ở học viện, tôi đã hành hạ Yuria theo lệnh của tiểu thư.

- Ôi, tôi xin lỗi. Tôi định tưới hoa, nhưng vô tình đổ rượu lên váy cô.

- Anh vừa gọi tôi là hoa…

- Ôi trời! Bông hoa biết nói!

Tôi thực hiện những hành vi xấu xa theo cách làm tổn thương Yuria ít nhất có thể.

- Không sao. Dù sao tôi cũng là hoa!

- Tôi rất xin lỗi. Tôi rất thích hoa cosmos.

- Tôi trông giống cosmos sao?

- Vâng~ Nếu cô cho tôi biết tên, tôi có thể bồi thường…

- Thay vào đó, lát nữa cậu nhảy với tôi nhé? Tôi không có bạn nhảy.

Yuria chấp nhận với nụ cười vô tư, vui vẻ.

Yuria chắc chắn có tính cách tốt bụng như mô tả trong tiểu thuyết.

Dù bị bắt nạt quá đáng thế nào, cô ấy luôn mỉm cười khi thấy tôi, như thể có điều gì tốt đẹp đang xảy ra. Cô ấy là người tốt bụng, thậm chí còn ngồi ăn cùng tôi.

Có phải vì cô ấy là nữ chính của tiểu thuyết?

Cô ấy là người đầy tình cảm và chu đáo.

Tuy nhiên, tôi đã đẩy Yuria ra xa.

Ban đầu chúng tôi có mối quan hệ tốt.

Nhưng sau khi tiểu thư bị Mikhail từ chối, một vết nứt bắt đầu hình thành trong mối quan hệ của chúng tôi.

- Ricardo. Thấy cô gái thô tục kia không?

- Không, tôi không thấy.

- Im lặng và nhìn cho kỹ.

- …

- Nhốt cô ta vào tủ cho đến khi tiệc kết thúc.

- Có nhất thiết phải làm đến thế không?

- Còn tốt hơn là giết cô ta, đúng không?

- Tôi sẽ làm theo lời cô.

Vào những ngày đó, tiểu thư là một nữ phản diện.

Tôi hiểu rõ tiểu thư, người không thể giết nổi một con kiến, sẽ không thực sự làm thế, nhưng luôn có những biến số. Tôi đóng vai trò trung gian giữa tiểu thư và Yuria.

Khi tiểu thư nghe những tin đồn kỳ lạ từ các tiểu thư khác, tôi sẽ nói đó là hiểu lầm, và khi các tiểu thư khác kích động tiểu thư âm mưu điều kỳ lạ, tôi sẽ ngăn họ lại.

Tôi muốn Yuria ít ghét tiểu thư hơn dù chỉ một chút.

Như thể biết được tấm lòng của tôi, tiểu thư bí mật kể cho tôi về các âm mưu của những tiểu thư khác.

- Ngày 12 tháng 5.

- Vâng?

- Đi kiểm tra hầm ngục.

Trong tiểu thuyết, mạng sống của Yuria bị đe dọa nhiều lần.

Không chỉ bởi tiểu thư của chúng tôi.

Mà còn bởi các tiểu thư thích Mikhail.

Và các tiểu thư thích Ruin.

Và vì sự ghen tị của các quý tộc cấp cao bí mật ngưỡng mộ Thái tử.

Cô ấy uống trà độc.

Cô ấy bị bắt cóc khi đi qua một con hẻm. Cô ấy thậm chí bị một học sinh nhận hối lộ bỏ rơi trong hầm ngục.

Tôi cứu Yuria để ngăn mọi chuyện leo thang, và Yuria hiểu lầm tôi.

- Anh định tiếp tục thế này bao lâu nữa? Cứ bảo tôi chết đi. Trà độc. Bị bỏ rơi trong hầm ngục. Và giờ là giam cầm?

- Không phải thế…

- Không phải? Anh luôn có mặt mỗi khi sự cố xảy ra và anh mong tôi tin anh? anh nói lần này cũng đến để cứu tôi.

- Thưa cô Yuria, xin hãy nghe tôi.

- Không. Tôi không thể tin anh nữa. Tôi hẳn đã điên rồi khi nghĩ tốt về anh.

Tôi muốn giải thích hiểu lầm, nhưng Yuria không nghe. Những mối đe dọa cô ấy đối mặt chồng chất lên tôi.

Tôi hiểu tại sao Yuria ghét tôi.

Dù vậy, chúng tôi vẫn tiếp tục hành hạ Yuria.

Vì nếu không phải tiểu thư, các tiểu thư khác có vẻ thực sự sẽ giết Yuria.

Chúng tôi tiếp tục hành hạ Yuria, trong một giới hạn không đe dọa mạng sống cô ấy.

Cuối cùng, Yuria, như một nữ chính trong truyện bi kịch như cô ấy vẫn luôn là đã vượt qua mọi nghịch cảnh và tiểu thư cùng tôi gặp cái kết như trong nguyên tác.

Và Yuria, bạn thấy đấy.

Cô ấy ghét chúng tôi.

Và cô ấy không bao giờ cười với tôi nữa.

Sau khi bị trục xuất, một lá thư đến dinh thự nói rằng ‘Tôi không thích anh nữa’.

Nó viết, ‘Tôi chưa từng thấy kẻ nào độc ác như anh.’

Đó là sự thật, nên tôi không thể trả lời.

Yuria đang nhìn tôi.

Có vẻ có rất nhiều cảm xúc đang lướt qua tâm trí cô ấy.

Yuria, nhìn tôi với vẻ mặt cứng rắn. Nụ cười vô tư cô ấy từng dành cho tôi ở học viện đã biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt lạnh lùng.

"Đã lâu rồi nhỉ?"

Giọng Yuria sắc bén.

Tôi cười gượng.

"Haha… Gặp lại cô thật vui."

Kẻ gây tội và nạn nhân.

Tôi không biết phải nói gì. Có vẻ Yuria sẽ không đón nhận bất cứ điều gì tôi nói.

Lúc này, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này nhanh chóng.

‘Mình nên chạy trốn không?’

Nếu tôi biến mất ngay lập tức, tôi chỉ là kẻ xấu một lúc và mọi chuyện sẽ kết thúc. Sẽ tốt hơn cho Ruin, Yuria và tôi nếu tôi rời đi với biểu cảm lạnh nhạt.

Khi tôi đang nghĩ đến việc đánh thức đám orc tinh nhuệ để câu giờ trốn thoát.

Yuria, người đang nắm chặt rồi thả tay, nói với tôi.

"Tôi không thấy vui khi gặp anh. Chúng ta không phải ở vị trí để cười và hỏi thăm nhau, đúng không?"

"Tôi xin lỗi. Đã lâu quá rồi kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau tôi hẳn đã phạm sai lầm."

Yuria thở dài.

Cô ấy có vẻ đang kìm nén nhiều thứ.

"Lần đầu tiên kể từ khi Olivia bị trục xuất, đúng không?"

Trục xuất.

Một ký ức tồi tệ.

- Tôi đã làm gì sai mà bị đuổi đi! Thích một người là tội ác sao? Các người điên cuồng bám theo cô gái đó vì thích cô ta, vậy sao tôi không được!

Tiểu thư, hét lên với nắm đấm siết chặt.

Các giảng viên phớt lờ cô ấy, các nam phụ và học sinh học viện chửi rủa chúng tôi khi bị lôi đi.

Thái tử, người ngay lập tức bịt miệng tiểu thư, nhìn chúng tôi như thể chúng tôi là côn trùng.

- Im đi, Olivia.

Ruin người đang trong tâm trạng tốt vì có thể chiếm vị trí đầu bảng, nói với vẻ mặt sảng khoái, như thể một cái gai đâm sâu đã được nhổ bỏ.

- Đồ ngốc, đáng đời.

Mikhail, tự tin tuyên bố mình vô tội.

- Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.

Tôi không thích việc anh ta nói về sự tha thứ, nhưng tôi kìm lại vì Yuria ở đó.

Vì khi nói đến Yuria, chúng tôi là kẻ sai. Tôi không muốn thể hiện bộ mặt yếu đuối cho đến cuối cùng.

- Đừng bao giờ gặp lại nhau nữa.

Hình ảnh lúc đó, khi cô ấy tiễn chúng tôi mà không chút tình cảm hay tình bạn, hiện lên trong tâm trí tôi.

Thái tử. Mikhail. Ruin. Yuria.

Một mối quan hệ không bao giờ có thể gần gũi. Một mối quan hệ định mệnh mà chúng tôi ghét và đẩy nhau ra xa.

Yuria, trung tâm của mối quan hệ định mệnh này, nói với tôi.

"Sao anh lại chạy trốn?"

"Chạy trốn?"

"Ừ. Ít nhất anh nên giải thích mọi thứ trước khi đi."

Yuria nhìn thẳng vào tôi.

Dù có Ruin bên cạnh, cô ấy nhìn trực tiếp vào tôi. Tôi không biết ý cô ấy nói chạy trốn là gì.

Tại sao cô ấy lại nói về việc chạy trốn trong khi cô ấy là người không muốn gặp lại nhau nữa? Tôi hỏi cô ấy.

"Tôi không biết cô đang nói gì…"

"Sao anh không quay lại học viện? Tôi đã…"

Yuria ngừng nói.

"Hoo… Giờ nói về chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa."

 Cô ấy lắc đầu và nói tiếp.

"Ricardo, anh không bị trục xuất. Anh lẽ ra nên quay lại."

"Tiểu thư đã bị trục xuất, đúng không?"

"Olivia thì liên quan gì đến anh?"

"Có đấy."

Tôi nói với Yuria.

Hơi vẻ cứng rắn.

"Ở quê tôi, có một văn hóa thế này. Gọi là trách nhiệm chung, khi một người làm sai, cả tổ chức sẽ bị khiển trách…"

"Văn hóa đó không phải vấn đề của tôi, đúng không? Anh nên giải quyết trước khi rời đi. Cuộc sống học đường của tôi mà anh đã phá hủy. anh nên chịu trách nhiệm trước khi rời đi."

Yuria bật cười khẩy.

Như thể cô ấy ngỡ ngàng.

Yuria, nói như thể kinh tởm khi tôi nhắc đến trách nhiệm.

"Anh không thấy những lá thư sao?"

"Tôi đã đọc tất cả chúng."

"Vậy lẽ ra anh nên quay lại và nói gì đó? Nếu anh có lương tâm… Trách nhiệm chung mà anh nói. Anh chỉ đang tô vẽ nó, đúng không? Từ góc nhìn của tôi, trông giống như anh chạy trốn cùng cô ta."

Cô ấy bình tĩnh bảo tôi chịu trách nhiệm.

Tôi không có gì để nói.

Yuria hét lên với tôi với giọng đầy cảm xúc.

Vừa nãy, cô ấy còn tỏ ra như ‘Tôi chẳng quan tâm đến anh’, nhưng giờ cảm xúc của cô ấy bắt đầu lộ ra.

"Sao? Anh nói mình không làm gì sai? Rằng Olivia bắt anh làm tất cả những điều đó. Anh định nói mình không có lỗi sao?"

"Không."

Yuria cơ bản đang hiểu lầm một điều gì đó.

"Cô Yuria. Sao tôi lại không có lỗi?"

Cá nhân tôi không thích giấu diếm sai lầm của mình.

Tôi đã bị gắn mác kẻ xấu, nên tôi biết cô ấy sẽ không nghe bất cứ điều gì tôi nói.

Nếu không thể biến nó thành một lời nói dối hoàn hảo, thà nói thẳng ra còn thoải mái hơn.

Tôi sẽ nói thẳng.

"Cô nhớ lúc cô bị bỏ rơi trong hầm ngục chứ. Tôi cũng ở đó."

"…Cái gì?"

"Tôi đã bí mật quan sát."

Vẻ mặt Yuria càng lúc càng cứng lại.

"Và những dòng chữ nguệch ngoạc trên bàn cô mỗi sáng. Dòng chữ bảo ‘Cút khỏi học viện’."

"…"

"Tôi cũng làm chuyện đó."

Yuria hỏi tôi.

"Sao anh lại làm vậy?"

"Vì…"

Vì tiểu thư bắt tôi?

Không.

Tôi đưa ra cái cớ của mọi kẻ bắt nạt học đường.

"Vì nó vui."

Thực ra, tôi làm tất cả vì lợi ích của Yuria.

Nhìn vào mức độ thiện cảm của Yuria, tôi nghĩ mình nên nói vậy.

[Yuria Lv. 29]

[Lớp: Học sinh Học viện / Ứng viên Thánh nữ]

[Thiện cảm: -81]

[Chủ đề trò chuyện yêu thích: Bạn bè / Tình nguyện / Công lý / Đàn ông đẹp trai / Mối tình đầu / Người cứu mạng / Cha]

[Chủ đề trò chuyện không thích: Olivia / Người ích kỷ / Kẻ hai mặt / Kẻ nói dối / Mối tình đầu đã qua / Khó khăn tài chính / Tóc đỏ]

Nếu đã là kẻ xấu, tôi thà làm một kẻ xấu triệt để.

Tôi muốn nhanh chóng về với tiểu thư.

Ghi chú

[Lên trên]
hẳn là anh không điên (・_・;)
hẳn là anh không điên (・_・;)
[Lên trên]
Ôi trời ơi người cả 2 đời không có kinh nghiệm tình cảm là như thế này đây (_ _*)
Ôi trời ơi người cả 2 đời không có kinh nghiệm tình cảm là như thế này đây (_ _*)
[Lên trên]
đôi khi xuất hiện quá đúng lúc cũng là một cái tội ? haizzz ( ̄︿ ̄)
đôi khi xuất hiện quá đúng lúc cũng là một cái tội ? haizzz ( ̄︿ ̄)
[Lên trên]
Chưa có một tình đầu nào mà nó khổ như của yuria , thế nhưng cả 2 đều sai , một người luôn muốn điều tốt nhất nhưng lại luôn xuất hiện với bề ngoài của kẻ bắt nạt , người còn lại thì quá suy sụp để rồi đổ lỗi cho người biết rằng không liên quan. Có một điều chắc chắn là cuốn tiểu thuyết chết tiệt nào lại làm cho tình đầu và cuộc sống 1 cô gái trở nên như vậy (#`Д´) 2 bản đều khổ như nhau.
Chưa có một tình đầu nào mà nó khổ như của yuria , thế nhưng cả 2 đều sai , một người luôn muốn điều tốt nhất nhưng lại luôn xuất hiện với bề ngoài của kẻ bắt nạt , người còn lại thì quá suy sụp để rồi đổ lỗi cho người biết rằng không liên quan. Có một điều chắc chắn là cuốn tiểu thuyết chết tiệt nào lại làm cho tình đầu và cuộc sống 1 cô gái trở nên như vậy (#`Д´) 2 bản đều khổ như nhau.