1-200

Chương 2

2025-10-01

1

Tại tầng trệt, ngay trước cửa ra vào.

Tôi vuốt lại mái tóc vẫn còn rối bù vì vừa phải vội vã chạy lên đây và chỉnh lại bộ quần áo mình đang mặc trước cánh cửa phòng của tiểu thư.

Hôm nay, người giúp việc duy nhất đã nghỉ nên khu điền trang giờ chỉ còn mỗi tôi và tiểu thư.

Lúc này tôi đang rất bận rộn vì giờ tôi là người duy nhất còn ở lại để chăm sóc cho cô ấy nếu có chuyện gì xảy ra với cô.

"Chắc vậy là được rồi."

Cốc! Cốc!

"Tiểu thư, liệu tôi vào được chứ?"

Dù một tiếng động lớn đã vang lên, nhưng giọng nói bình tĩnh của tiểu thư vẫn trả lời từ phía bên kia cánh cửa.

"Vô đi"

Kẽo kẹt

Ngay khi tôi mở cửa phòng, chào đón tôi là một chú gấu bông đã bị cắt cụt tứ chi.

''Ôi chúa ơi"

Tôi mua con gấu bông này để nó bầu bạn với cô ấy vào mỗi đêm. Sao mọi chuyện lại thành ra thế này rồi? Tôi cúi đầu lặng lẽ tiếc thương cho số phận của chú gấu bông tội nghiệp.

Đó chỉ mới là khởi đầu.

Chiếc bình vỡ tan trên sàn.

Chiếc giường thì chẳng khác gì cái bãi chiến trường.

"Cô ấy lại lên cơn rồi..."

Tại sao lại biến căn phòng thành thế này chứ?

Nhìn quanh căn phòng tội nghiệp, tôi có thể đoán được chủ nhân của nó đã nổi điên đến mức nào.

Trong khi đang chìm trong tuyệt vọng sau khi nhìn thấy căn phòng bừa bộn này, chủ nhân căn phòng đã lên tiếng với giọng lạnh như băng.

"Ricardo."

"Dạ?"

Ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của một nàng thơ trẻ đang nhìn chằm chằm vào tôi từ dưới sàn nhà.

[Desmond Olivia cấp 0.5]

[Nghề nghiệp: NEET]

[Tình cảm: 20]

[Chủ đề yêu thích Mikhail]

Tóc trắng mỏng, cùng với khuôn mặt hốc hác.

Vị tiểu thư sống khép kín của tôi, một hình ảnh quen thuộc của những cô nàng NEET mà bạn hay thấy trong manga hay anime.

Desmond Olivia.

Người không còn bóng dáng của tầng lớp quý tộc nữa; thay vào đó là một cô gái có cái đầu như tổ quạ đang nằm dài cạnh chiếc giường.

Olivia đưa tay ra.

"Giúp tôi đứng dậy."

Một bàn tay thon thả, quý phái được đưa về phía tôi.

Tôi mặc kệ bàn tay được đưa về phía mình mà nhấc bổng cô ấy lên, đặt cô ấy trong vòng tay của mình.

"U-uwaah! Một thường dân mà lại dám động vào một quý tộc như vầy ư!"

Tôi bỏ qua cái điệu bộ đáng yêu của cô ấy mà chỉ đơn giản là ném cô lên giường.

"Uheh...! Một quản gia mà dám ném một quý tộc đi như vậy... Thật là vô đạo bất lương mà!"

"Tôi có quyền."

Cô ấy mở to mắt.

Hiển nhiên cô không ngờ một quý tộc như cô lại bị đối xử thô bạo đến như vậy. Cô siết chặt hai bàn tay nhỏ bé của mình, nhưng thay vì thấy đáng sợ tôi lại thấy cô ấy dễ thương hơn.

"Éc! Thường dân!"

Cô chau mày, cố gắng thể hiện sự tức giận của mình, nhưng tôi có một cảm giác thôi thúc khi nhìn thấy vầng trán nhợt nhạt của cô ấy.

"Thật là muốn búng trán cô ta tại đây quá đi."

Tất nhiên điều đó là không thể. Nếu tôi búng trán vị tiểu thư chỉ ăn một bữa một ngày này thì sau đó tôi phải chuẩn bị đám tang cho cô ấy mất.

Quay lại với hiện thực, tôi tự hỏi không biết cô ấy có bị thương ở đâu không.

Những mảnh vỡ của chiếc bình đã vỡ vụn vương vãi dưới đế giày tôi. Liệu có mảnh nào cắt trúng làn da mỏng manh của tiểu thư không nhỉ?

Nhìn qua có vẻ không có vết thương nào, nhưng nhỡ đâu những vết thương bị ẩn sau lớp váy của cô thì sao? Tôi vẫn nên kiểm tra.

Olivia nằm trên giường, hai tay đặt gọn gàng trên bụng.

"Hãy chiếm lấy em đi anh"

Tôi cẩn thận nắm lấy viền váy của cô bằng đầu ngón tay mình.

"Cho anh làm nháy nhé ?"

''Tôi có thể kiểm tra vết thương được không ?"

''Tới bên luôn anh ơi!"

"Được"

Tiểu thư gật đầu một cách trịnh trọng.

Việc để lộ đôi chân trần trước mặt một người đàn ông trưởng thành dường như chẳng khiến cô ấy xấu hổ chút nào; nét mặt cô vẫn không hề thay đổi. Tôi cảm thấy như lòng tự trọng của mình đã bị tổn thương sâu sắc.

"Đầu gối của cô bị trầy xước rồi. Giờ tôi sẽ bôi thuốc cho cô."

"Xước?"

"Đúng vậy, chỉ một chút trên đầu gối thôi."

"Ta chẳng cảm thấy gì cả."

Trong giây lát, căn phòng chìm trong yên lặng.

Cho dù đến năm sau tôi cũng không biết phải trả lời câu này như thế nào mới hợp lý.

Cô ấy thường nổi trận lôi đình dù chỉ với một vết trầy xước to bằng hạt đậu, vậy mà giờ đây lại đáp lại với vẻ mặt thờ ơ. Có gì đó sai sai thì phải.

Olivia lẩm bẩm một tiếng "À" một cách ngượng ngùng.

"Dù sao thì, hôm nay ngươi đã làm những gì?"

"Ta đã rất chăm chỉ đấy nhé?"

"Một người chỉ biết ăn bám, ăn với ngủ cả ngày thì có gì chăm chỉ sao?"

"... Ta không muốn bị gọi là kẻ ăn bám."

Nữ phản diện thô lỗ với một quản gia làm việc không công.

Sao tự nhiên thấy cay thế nhỉ?

Tôi vẫn tiếp tục bôi thêm một chút thuốc mỡ cho cô ấy.

Nhấn.

Tất nhiên, tiểu thư không hề cảm thấy đau đớn nên không hiểu tôi đang cố làm gì, nhưng ít nhất tôi cũng phải cho cô ấy thấy mình cũng có thể nhỏ nhen đến thế nào.

"Hôm nay, tôi đã dọn sạch hàng rào trong vườn."

"Dọn dẹp sao?"

"Đúng vậy, những dây leo đã mọc um tùm và chúng cần phải được cắt tỉa gọn gàng."

"Ờ... nghe có vẻ cực nhỉ."

"Đúng vậy. Vậy cô đang làm gì vậy, thưa tiểu thư của tôi?"

Cô ấy chau mày.

Chắc hẳn chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng đã xảy ra. Tôi dừng bôi thuốc, đặt tăm bông xuống và tập trung nghe những gì cô ấy chuẩn bị nói.

"MỘT CON GIÁN ĐÃ CHUI VÀO PHÒNG!"

"Pfft—"

"Ngươi cũng sợ nó mà."

"À vâng, thưa tiểu thư."

"Vậy sao nhà ngươi lại cười?"

Chúng tôi trao đổi thêm vài câu chuyện vụn vặt: về việc tôi đã thấy một con gián to đến thế nào, hay tin đồn đang lan truyền ở bên ngoài. Để thỏa mãn sự tò mò của cô vì không thể ra khỏi nhà, tôi còn thêm thắt một vài lời nói dối vô lại vào câu chuyện.

Như thường lệ, chủ đề mà cô ấy để tâm nhất là học viện. Khi tôi nhắc đến nó, cô ấy lập tức ngoảnh đầu lại như thể không quan tâm nhưng tai lại vểnh lên một cách thành thật.

"Họ nói khoa kiếm thuật đã giành chiến thắng trong giải đấu liên lớp năm nay. Năm ngoái khoa phép thuật đã giành giải nhất."

"Chỉ vì ta không có ở đó..."

"Đúng vậy, thưa tiểu thư."

"Ngoài ra, Ricardo... nó có đến không?"

Tôi đang vui vẻ kể lại những tin tức mà mình thu thập được trong khi dọn dẹp bức tường thì vị tiểu thư trẻ đột nhiên ngắt lời.

"Ý của ngươi là?"

"Lá thư ấy."

Olivia tóm tắt những gì mình muốn nói trong một câu ngắn gọn.

"Thông báo đòi nợ vẫn không đến hạn từ lâu rồi."

"Không phải!"

"Điều quan trọng nên được nhắc lại nhiều lần."

[Mức độ yêu thích của Olivia đã giảm 1.]

Cửa sổ trạng thái hiện lên.

Nó đã xuất hiện kể từ khi tôi sở hữu cơ thể này, nhưng tôi vẫn chưa biết nguyên nhân vì sao hiện tượng này xảy ra.

Đôi khi nó đưa ra nhiệm vụ, nhưng phần thưởng không có gì đặc biệt, chỉ là một vài lần tăng chỉ số. Và kể từ khi tiểu thư bị đuổi khỏi học viện, tôi không còn được giao cho bất cứ nhiệm vụ nào nữa.

Vì một lý do nào đó mà nó đã chặn tôi luôn.

Tôi gạt bỏ cảm giác cay đắng sang một bên và tiếp tục trò chuyện với tiểu thư.

''Tiền phạt là 1 triệu đồng vàng."

"... Im đi."

Olivia nhìn tôi với ánh mắt của một phản diện mà tôi đã không thấy trong nhiều năm.

Tôi cố gắng giữ những suy nghĩ trêu chọc cô ấy vào trong lòng; cô ấy quá dễ thương nên tôi không dám mạo hiểm.

Nhưng một bức thư...

Chỉ có hai loại thư có thể đến điền trang của chúng tôi:

Những lời chửi rủa từ học sinh mà cô đã bắt nạt tại học viện, hoặc những lá thư đòi nợ hàng triệu đồng vàng.

Cả hai đều không có gì tốt đẹp cả...

"Tiểu thư, xin đừng bán tôi làm nô lệ."

"Đừng có nói vớ vẩn thế chứ."

Cô nắm chặt chiếc chăn hơn.

"Ngoài ra... còn có lá thư nào từ học viện nữa không?"

"Không, tôi chẳng thấy cái nào như thế."

"Ý ta là lá thư mà ta gửi cho Mikhail ấy."

Một nếp nhăn xuất hiện trên trán cô.

"Ngươi nói gì cơ?"

Một sự tĩnh lặng ngắn ngủi bao trùm.

"Tôi xin lỗi."

Tôi đã xin lỗi ngay lập tức.

Tôi là một quản gia không thể che giấu cảm xúc của mình. Tôi vẫn còn xa với sự hoàn hảo.

Môi cô giật giật; chắc hẳn cô ấy thấy câu nói ngớ ngẩn của tôi khá nực cười. Trông cô như sắp nói gì đó nhưng lại đang cân nhắc.

"Thôi bỏ đi. Từ giờ nhớ cẩn thận hơn đấy."

Cô lắc đầu. Lá thư mà cô ấy đang mong chờ còn quan trọng hơn lỗi sai của tôi.

Cô ấy quay về phía cửa sổ. Còn tôi thì chỉ biết im lặng lắng nghe.

''Tuần trước ta đã viết một lá thư nhưng đến giờ vẫn chưa có hồi âm."

Gật đầu.

Tôi miễn cưỡng gật đầu.

"Chắc hẳn ta đã làm điều gì đó hết sức tồi tệ. Đã một năm trôi qua mà anh ấy vẫn chưa hồi âm — chắc anh ấy đang giận ta lắm."

"Vậy sao?"

"Ricardo, ngươi không nghĩ vậy sao? Tuần này ta thậm chí còn viết thư để xin lỗi anh ấy."

''Ờ ha."

Một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi và tôi vỗ tay một cái.

"Hay là người đừng viết nữa?"

[Mức độ yêu thích của Olivia đã giảm 5.]

Một tiếng chuông vang lên cùng với phản ứng lạnh lùng của tiểu thư.

"Câm mồm."

Lời nói của cô như một nhát dao đâm sâu vào tôi.

Vào khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy sâu thẳm trong tim rằng cô ấy thực sự là một phản diện.

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi như thể thách tôi dám nói thêm lời nào nữa, hai tay siết chặt. Tâm trạng tôi cũng trở nên tồi tệ hơn.

Nhưng tôi không tức giận.

Tôi là ai cơ chứ?

Một quản gia dễ dãi với nữ phản diện.

Trong 13 năm, và vẫn còn tiếp tục.

Ngay cả cơn giận này cũng chẳng là gì so với chuyện đã xảy ra một năm trước, tôi cảm thấy mình có thể chịu đựng được bất cứ lúc nào.

Tôi đã bên cạnh cô ấy suốt 13 năm, bất kể tính cách của cô có tệ đến thế nào tôi vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy.

Lần trước, cô ấy thậm chí còn ném cả bình hoa vào đầu tôi.

"Tôi xin lỗi, tiểu thư. Tôi sẽ kiểm tra lại ngay."

Mọi cuộc tranh cãi đều kết thúc với sự thất bại thuộc về tôi.

Không nhận được sự yêu thương và bị tổn thương là một phần trong cuộc sống hàng ngày của tôi.

Tôi liếc nhìn tiểu thư, vẫn nhìn chằm chằm tôi từ trên giường.

Rõ ràng là cô ấy vẫn đang dỗi.

Tốt hơn hết là tôi nên nhanh chóng nấu bữa tối.

Tôi muốn trốn thoát khỏi nơi đó bằng một cái cớ.

"Tiểu thư, tôi sẽ chuẩn bị bữa tối."

''Ta không ăn, cút đi."

Cô ấy vẫn đang dỗi.

Tôi cúi đầu, không quên chửi thầm trong lòng.

"Mikhail, tên khốn nạn! Đồ lolicon chết tiệt."

Ding!

Âm thanh thể hiện mức độ yêu thích của tiểu thư dành cho tôi vẫn đang giảm dần.

***

Ricardo đã rời khỏi phòng với vẻ mặt buồn bã.

Khi chỉ còn một mình trong phòng, Olivia lẩm bẩm:

"Phiền phức, phiền phức, thật là phiền phức mà."

Hôm nay, mọi việc chẳng có gì diễn ra theo ý cô.

Một con gián xuất hiện và cô đã ngã khỏi giường.

Đầu gối xinh đẹp của cô bị trầy xước.

Không có lá thư nào từ Mikhail gửi đến.

Và trên hết...

Cô đã cãi nhau với Ricardo về một lá thư thậm chí còn chưa bao giờ tới.

Cô không còn là trẻ con nữa, vậy mà...

Olivia kéo chăn trùm kín đầu, thì thầm khe khẽ đến nỗi ngay cả con kiến đi qua cũng phải tự hỏi cô ấy đang nói cái gì.

"Mình sợ lắm."

Cô nắm chặt tay.

"Gián thật đáng sợ..."

Con “quái vật” cô nhìn thấy hôm nay to khủng khiếp. Cô muốn gọi Ricardo cầu cứu nhưng lòng tự trọng không cho phép.

"Haizzz..."

Không tài nào chìm vào giấc ngủ được, Olivia để những sự kiện diễn ra hôm nay trôi qua trong tâm trí.

Không có gì đặc biệt xảy ra.

Cô nhìn lên trần nhà với vẻ mặt đờ đẫn.

Cô đã cãi nhau với quản gia của mình.

Sau cuộc cãi vã, hình ảnh người quản gia tóc đỏ rời khỏi phòng với đôi vai rũ xuống vẫn còn in rõ trong tâm trí cô.

"Sao hắn cứ nhúng mũi vào chuyện không phải của mình vậy?"

Ricardo đã nói sự thật.

Chờ đợi một lá thư từ người đàn ông đã phá hủy mọi thứ của cô thật điên rồ — hoàn toàn ngu ngốc. Cô hiểu rõ mình trông thảm hại đến thế nào: đêm nào cô cũng vùi mặt vào gối và khóc.

"Nhưng mình có thể làm gì đây? Mình thích anh ấy quá mà."

Đó là một dạng bướng bỉnh.

Vì đã bắt đầu, nên cô muốn theo đuổi đến cùng. Giờ đây, khi mọi thứ đã sụp đổ hoàn toàn, chẳng còn nơi nào thấp hơn để mà ngã nữa. Tất cả những gì cô có thể tự tay gây dựng chỉ là một mối tình vụng về, đơn phương này.

'Nhưng mà, chẳng phải tên quản gia đấy phải cổ vũ mình sao?'

Dù chỉ là những lời động viên sáo rỗng, chẳng phải ủng hộ tình cảm của tiểu thư cũng là bổn phận của một quản gia hay sao? Những tiểu thư quyền quý bình thường luôn có quản gia lén lút giấu những bức thư tình dưới tủ giày.

Ricardo chưa bao giờ làm điều đó cho cô.

Thay vào đó, hắn luôn bận rộn với việc cản trở tình yêu của cô.

[Mức độ yêu thích của Olivia đã giảm 2.]

Nghĩ lại thì Ricardo mới chính là gốc rễ của mọi vấn đề.

Mỗi khi cô cố gắng gặp Mikhail, hắn lại viện cớ và xen vào. Khi cô muốn tặng Mikhail một món quà, hắn lại vượt quá giới hạn của một quản gia và giáo huấn cô, giống như hôm nay.

Có lẽ, nếu Ricardo không tồn tại, cô và Mikhail đã có thể thành đôi?

Càng nghĩ, cô càng tức giận.

[Mức độ yêu thích của Olivia đã giảm 1.]

Cô biết những suy nghĩ đó thật thảm hại, nhưng ý nghĩ ấy cứ ám ảnh cô.

Nếu Ricardo không ngăn cản cô thực hiện ma thuật đen vào thời điểm đó, có lẽ cô ấy và Mikhail đã hẹn hò với nhau từ lúc ấy.

[Mức độ yêu thích đã trở về 0]

[Nhiệm vụ ''Con đĩ vô ơn" đã hoàn thành]

-Bạn đã có quyền truy cập vào câu chuyện ẩn

-Bây giờ bạn có thể đọc {Ngoại truyện 32} Điều gì sẽ xảy ra nếu Olivia sử dụng ma thuật đen và Ricardo không ngăn cản cô ấy ?

"Cái quái gì thế này?"

Có phải cô đã mất trí rồi không?

Cô đã nằm trên giường cả ngày, tất nhiên là cô đã phát điên rồi. Đó là lời giải thích duy nhất cho những chữ cái màu xanh đang lơ lửng giữa không trung.

[Bạn có muốn đọc nó không?]

Dòng chữ màu xanh không biến mất, ngay cả khi cô cố gắng phẩy tay xóa nó.

'Mình thực sự phát điên rồi.'

Olivia trở nên buồn bã.

Nhưng không biết vì lý do gì, mắt cô cứ hướng về những con chữ màu xanh đang lơ lửng ấy.

Cô không thể rời mắt khỏi nó.

Bởi vì cô có thể thấy cảnh tượng mà mình luôn khao khát.

Giấc mơ mà cô hằng mong ước bằng cả trái tim.

Cô chắc chắn rằng mình sẽ thấy bản thân mỉm cười trong buổi hẹn hò với Mikhail.

'Mình thực sự đã trở thành một con điên rồi ư?'

Sau một giờ, khi những chữ cái màu xanh vẫn chưa biến mất, Olivia lên tiếng một cách bực bội:

"Mình điên rồi. Nhưng điên thêm chút nữa chắc cũng không sao đâu nhỉ?"

Cô chắc chắn rằng tương lai được thể hiện trong cửa sổ xanh kia sẽ rất hạnh phúc.

"Quyết định rồi."

Olivia gật đầu.

"Ta sẽ đọc nó."