1-200

Chương 27

2025-10-11

1

Tiểu thư đưa tay về phía tôi.

"Cho tôi xem."

"Xem gì cơ?"

"Tay của anh."

Tiểu thư nói khi nhìn vào bàn tay phải tôi đang giấu sau lưng.

"Tôi không biết tiểu thư đang nói gì."

Khi tôi giả vờ ngây thơ và huýt sáo, tiểu thư ném món đồ chơi yêu thích của cô ấy, một con vịt cao su màu vàng, về phía tôi.

- *Quack*

Con vịt cao su chết trong vinh quang.

Tôi nhặt món đồ chơi vịt rơi ở sàn và ném lại cho tiểu thư.

"Quack!"

Lần này, âm thanh của cái chết vinh quang phát ra từ phía tiểu thư.

Tiểu thư lườm tôi dữ dội.

Cô ấy đưa tay về phía tôi và ra hiệu bằng các ngón tay. Tôi không phải là một chú chó,sao tôi phải đưa chân cho cô ấy sao?

Tôi cũng khoanh tay, thể hiện sự kháng cự. Làm sao dám tùy tiện nhìn cơ thể người khác. Đây là Đất Nước Lễ Nghĩa Phương Đông… ừ thì, không phải.

Dù sao đi nữa.

Lần này, tôi không thể chiều theo tiểu thư.

"Tôi bảo, đưa tay đây."

"Tôi không muốn."

"Đưa đây."

"Không."

Đó là một trận chiến qua lại, như trò chơi bori bori ssal.

Tiểu thư vươn tay để nắm tay tôi, và tôi, trêu chọc bằng cách để cô ấy gần chạm được, cảm thấy như đang chơi bori bori ssal.

Như bạn biết, trong bori bori ssal, bên tấn công có lợi thế hơn bên phòng thủ. Là một bậc thầy bori bori ssal, người ở kiếp trước đã biến học sinh tiểu học thành kỳ lân bằng cách búng trán chúng, né cú nắm chậm chạp của tiểu thư dễ hơn việc làm những đứa trẻ đó bật khóc.

Tiểu thư lườm tôi, chu môi.

Có vẻ cô ấy không thích tôi trêu cô ấy.

"Tại sao anh lại giấu nó?"

"Chocolate ở trong tủ lạnh."

"Oh…! Tôi hiểu rồi."

Tiểu thư, người yêu kho báu ẩn giấu. Nhận ra mưu đồ đổi chủ đề của tôi, cô ấy lắc đầu mạnh mẽ.

"Không! Tôi không nói về chocolate, tôi nói về cánh tay anh. Tôi chắc chắn đã thấy nó!"

Cô ấy chắc chắn thấy rồi? Tôi tưởng cô ấy không thấy.

Bình thường cô ấy chậm chạp, nhưng vào những lúc thế này, đôi mắt sắc bén của cô ấy còn hơn cả những bậc thầy kiếm thuật.

Tôi đã nhanh chóng giấu tay sau lưng, nhưng trong khoảnh khắc thoáng qua đó, có vẻ tiểu thư đã thấy vết sẹo trên tay tôi.

Điều may mắn là tiểu thư chưa nhìn rõ.

Có vẻ cô ấy chỉ thấy một bóng mờ qua chiếc áo ướt, vì ánh mắt cô ấy vẫn dán vào cổ tay tôi.

Tôi nghĩ mình có thể vượt qua chuyện này một cách tự nhiên.

Không biết sự thật sẽ tốt hơn cho cả tôi và tiểu thư. Như vậy là tốt nhất, đúng không?

Tôi cố nghĩ ra một cái cớ để nói với cô ấy, nhưng không dễ dàng tìm được dưới áp lực từ ánh nhìn sát khí của cô ấy.

‘Mình phải nghĩ ra một cái cớ hay.’

Một cái cớ vụng về chỉ khiến cô ấy tò mò hơn.

Nhưng tại sao cô ấy lại tò mò về chuyện này thế?

Tôi lén nhìn lại bàn tay phải giấu sau lưng.

Một bóng đen mờ, nhòe đi vì ướt. Nó có thể trông thú vị, nhưng không đáng để mạo hiểm cả mạng sống.

Nó không phải hình xăm biểu tượng của dị giáo.

Không phải hình xăm biểu thị thành viên câu lạc bộ fan của Yuria.

Cũng không phải hình xăm ghi bí mật gia tộc.

Chỉ là một vết sẹo kinh tởm khiến người khác kêu ‘ugh…’ nếu họ thấy nó.

Một vết sẹo đặc biệt mà tôi không muốn cho tiểu thư thấy.

Nó thật xấu xí khi nhìn.

Và tôi không muốn cho cô ấy thấy.

Tất nhiên, tôi biết một ngày nào đó mình sẽ bị phát hiện.

Tôi không thể sống cả đời chỉ mặc áo dài tay.

Tôi đã định sẽ từ từ tiết lộ sau khi vết sẹo mờ đi đủ để nói đó là vết thương từ công việc, nhưng không ngờ lại bị bắt quả tang thế này.

Dù vậy, điều may mắn là tôi đã nghĩ sẵn các lý do.

Những cái cớ tôi nghĩ ra trong lúc rảnh rỗi khi dọn dẹp dinh thự, lo lắng nếu bị phát hiện, vẫn còn trong đầu tôi.

Dù cô ấy nhầm nó là gì, tôi cũng có thể đưa ra câu trả lời hợp lý.

Nếu cô ấy nói nó bẩn.

- *Vì tôi chưa tắm.*

Nếu cô ấy hỏi sao có một đốm lớn trên tay.

- *Tôi có một nốt ruồi khổng lồ trên cẳng tay.*

Nếu cô ấy nói nó đáng sợ.

- *Khà. Vì một con rồng lửa đen sống trong tay phải tôi…*

Tôi chỉ cần dùng một trong những cái cớ này. Nên tôi không sợ. Tất nhiên, tim tôi đập thình thịch, nhưng đó là thứ tôi có thể giải quyết tự nhiên.

Tiểu thư đang vươn tay về phía tôi.

Tôi vụng về giấu cánh tay.

Ánh mắt ngượng ngùng của chúng tôi chạm nhau.

Sau một phút im lặng, tiểu thư, không thể chờ thêm, lên tiếng trước.

"Ricardo."

"Vâng."

"Thật ra, tôi biết hết rồi."

Cô ấy nói cô ấy biết.

Tôi nuốt khan.

Cô ấy biết từ khi nào?

Tôi chưa từng để lộ dấu hiệu nào.

Tôi luôn mặc áo không dễ bị nhìn xuyên. Trời nóng, nhưng tôi mặc áo không trong suốt dù có chút ẩm như mồ hôi. Sao cô ấy biết được?

Đủ loại suy nghĩ chạy qua đầu tôi. Tôi chưa từng nghĩ đến khả năng bị bắt quả tang.

Nếu tôi bị phát hiện.

Bầu không khí trong dinh thự này có lẽ sẽ trở nên u ám.

Phòng tắm ngập trong sự căng thẳng, tiểu thư nói với tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Cậu biết không, Ricardo, con người là loài có thể mắc sai lầm."

"…Vâng."

"Họ cũng được phép có bí mật không thể nói ra."

"Đúng vậy."

"Đúng chứ, đôi khi họ có thể đánh ai đó, như tôi, hoặc thậm chí khiến kẻ khiêu khích bị hói."

"Cái cuối hơi quá, đúng không?"

Mắt tiểu thư mở to dữ dội.

"Nghe tôi nói."

Trong khoảnh khắc này, cô ấy thực sự giống cô con gái út nhà Desmont. Nội dung cuộc trò chuyện giống như trong phòng xưng tội ở nhà thờ, nhưng áp lực và bầu không khí cô ấy toát ra khiến tôi cảm giác như đang đối mặt với gia chủ nhà Desmont.

Tiểu thư nói.

"Tôi cũng có bí mật đang che giấu."

"Cô cũng có sao, thưa tiểu thư?"

"Đúng vậy."

Tiểu thư lại lục lọi ngực cô ấy một lần .

"Thật ra, hôm nay tôi ăn cắp chocolate."

"?"

Cô ấy cười, cho tôi xem một miếng chocolate tan chảy, nhầy nhụa.

"Tận ba miếng."

Tiểu thư cười gian ác.

Tôi thực sự muốn búng trán cô ấy.

- Dưới gầm giường.

- Giữa vỏ gối.

- Trong tóc cô ấy.

Nhìn tiểu thư liên tục tiết lộ vị trí khẩu phần khẩn cấp của mình, tôi có linh cảm.

Tiểu thư đang nhầm lẫn.

Tôi thật ngốc khi căng thẳng.

Tiểu thư luôn xa vời với sự nhạy bén. Cô ấy là kiểu người hét lên đòi mỳ hải sản cay khi mọi người đều gọi mỳ tương đen.

Tôi thật ngu ngốc khi nghĩ người như vậy có thể phát hiện ra.

Tâm trí căng thẳng của tôi bắt đầu hoạt động tích cực trở lại.

Tiểu thư, người đã hóa thành sứa trong bồn tắm, từ từ mở miệng.

"Anh có một hình xăm đúng không Ricardo ??"

Đúng như dự đoán, tiểu thư đã hiểu lầm.

Tôi nhẹ nhõm vì bản chất không thay đổi của cô ấy.

"…"

"Anh xăm hình, đúng không? Anh giấu vì tôi ghét hình xăm?"

"Tôi nghĩ mình bị phát hiện rồi."

Trước tiếng cười gượng của tôi, tiểu thư mỉm cười. Có vẻ cô ấy nghĩ suy đoán của mình là đúng.

Tiểu thư hài lòng vì đã thỏa mãn sự tò mò.

Tôi gãi sau đầu một cách vụng về.

Tôi bắt đầu màn trình diễn để đời, để cô ấy nghĩ, ‘À, hóa ra đây là thứ bị phát hiện,’ mà không nghi ngờ.

"Có rõ ràng thế sao?"

"Ừ. Giả vờ không biết khó lắm."

"Tôi cố hết sức giấu nó, nhưng có lẽ không qua mắt được cô, thưa tiểu thư."

"Tất nhiên rồi. Anh nghĩ tôi là ai?"

Tiểu thư vỗ ngực.

Tôi biết ơn vì cô ấy đã bị lừa triệt để.

Đã đến nước này, tôi phải lừa cô ấy hoàn toàn.

Vì một khi ai đó nhầm lẫn dối trá là sự thật, không khó để biến dối trá thành hiện thực.

Bí mật về vết sẹo này chỉ mình tôi biết, và miễn là tôi giữ im lặng, nó sẽ mãi như vậy.

Giả vờ không là vấn đề gì.

Tôi trơn tru tuôn ra lời dối đã nghĩ sẵn trong đầu.

"Cách đây một thời gian, tôi đã xăm hình mà không cho cô biết, thưa tiểu thư."

"Tôi biết mà!"

"Tôi xin lỗi vì đã giấu. Tôi đã xăm một hình hơi kỳ lạ để cho người khác thấy."

"Hừm… thật sao? Cậu xăm khi nào?"

Tiểu thư hỏi một câu sắc bén.

"Khoảng… một năm trước?"

"Eek! Cậu xăm từ lâu thế sao?! Đồ quản gia chết tiệt! Giấu suốt thời gian qua!"

Cảm thấy bị phản bội, tiểu thư ném con vịt cao su.

- *Quark*

Tôi lại né nó.

"Tấn công khá dữ dội đấy."

Khi tôi giơ ngón cái, tiểu thư giận sôi, phát ra âm thanh như ‘Eeeek’.

Tiểu thư thở hổn hển, "Lần sau, tôi chắc chắn sẽ ném trúng cậu."

"Tôi xin lỗi. Né những cú tấn công vụng về là thói quen của tôi."

"Eek!"

Đã đến lúc ra khỏi phòng tắm.

Ba giờ đã trôi qua kể từ khi tiểu thư ngâm mình trong bồn, và lúc này, cô ấy có vẻ hơi kỳ lạ để được gọi con người.

Tiểu thư, đã hóa thành sứa, rên rỉ ‘Hoeeek’.

Có vẻ cô ấy đã hoàn toàn quên chuyện hình xăm.

- Tõm, tõm.

Tiểu thư chơi ném bắt bằng cách ném con vịt cao su vào tường.

- Quark!

"Hyacha!"

- Quark!

"Hohitcha!"

Con vịt cao su phát ra âm thanh chết chóc mỗi lần đập vào tường. Tôi gửi lời chia buồn đến món đồ chơi vịt chịu khổ dưới tay chủ sai lầm và đứng dậy.

"ANh đi đâu?"

"Tôi đi lấy khăn tắm."

"Khăn tắm?"

Tiểu thư nghiêng đầu, nhìn tôi.

Trước từ ‘khăn tắm’, cô ấy tỏ ra cực kỳ cảnh giác, như một con mèo xù lông.

Nhưng tôi không thể lùi bước.

Đã đến giờ tôi tan làm.

Tôi rõ ràng truyền đạt ý định với tiểu thư qua những cử chỉ đơn giản.

Tôi chỉ vào tiểu thư.

‘Cô.’

Tôi chỉ ra cửa.

‘Sẽ ra ngoài.’

Rồi tôi chỉ xuống sàn.

‘Ngay bây giờ.’

"Eeeek!"

Tiểu thư ném con vịt cao su vào tôi.

Tiểu thư ngồi trên giường, giao tóc cho tôi.

Cô ấy muốn tôi sấy bằng hào quang. 

Cô ấy là người hay lãng phí nhân lực cấp cao vào những việc kỳ lạ. Nếu Hannah thấy cảnh này, có lẽ cô ấy sẽ phát hoảng và kéo Olivia đi.

Vì không có gì khó bằng việc kiểm soát hào quang tinh tế.

Tôi đang làm điều mà ngay cả kiếm sư cũng không làm được, nhưng không biết tiểu thư có biết tôi tuyệt vời thế nào không.

Tiểu thư, lẩm bẩm ‘Aaa, thích quá’ với đôi mắt lười biếng, có vẻ cô ấy hoàn toàn để tâm tới nó.

“Hehe… tuyệt thật đấy.”

"Nó có thoải mái không?"

"Hmm."

Trong khi tôi sấy tóc cho cô ấy.

Tiểu thư nói một cách thờ ơ.

"Ricardo."

"Vâng?"

"Tôi có thể hỏi cậu xăm hình gì không?"

Lần này, tiểu thư hỏi một câu rất lịch sự.

Bình thường, cô ấy sẽ chỉ nói, ‘Cho tôi xem!’

Thấy cô ấy dựa vào tôi và hỏi lịch sự như vậy, tôi tự hào, như thể cô ấy đã trưởng thành.

"Thật khó để khoe nó ra…"

"Hm, tôi sẽ không nhìn. Không. Tôi không muốn thấy."

"Vậy sao?"

"Tôi ghét hình xăm."

Nghe cô ấy nói ghét nó làm tôi nhói lòng.

Nó đau như nhìn một đứa con gái bỏ chạy khỏi cha vì ghét bộ râu của ông.

Tôi suy nghĩ kỹ.

Vết sẹo của tôi trông như thế nào nhỉ?

Nó nứt nẻ như đất khô hạn.

Có những vết cháy đen rải rác. Nó giống gì nhỉ?

Dối trá sẽ đáng tin hơn khi dựa trên sự thật. Vì đã làm thế này, tôi cố nghĩ ra một cái cớ hợp lý.

Sau khoảng ba phút suy nghĩ, tôi tìm ra thứ nó giống nhất.

"Vỏ cây."

"Vỏ cây gì?"

"Cây."

Tiểu thư nhìn tôi.

Vẻ mặt cô ấy thay đổi kỳ lạ.

Cô ấy mang một biểu cảm hoàn toàn khác so với khi ở trong bồn tắm.

Cô ấy nhìn tôi với khuôn mặt như sắp khóc.

Sao cô ấy biểu cảm như vậy?

Tôi sấy tóc mạnh quá à?

Khi tôi đứng hình vì những suy nghĩ này, tiểu thư hỏi tôi bằng giọng nghẹn ngào.

"Sao lại thế? Sao lại là cây?"

"Chỉ thế thôi."

Tôi chỉ nghĩ đến thứ nó giống nhất.

Tôi không ngờ cô ấy hỏi lý do.

Tôi đưa ra một câu trả lời hợp lý cho câu hỏi của tiểu thư.

"Ừ thì, chúng bền bỉ và mạnh mẽ, đúng không? Và chúng cung cấp bóng râm."

"Thật sao?"

Tiểu thư gật đầu.

"Nó giống hệt cậu."

Sau khi trả lời tôi, tiểu thư nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Tiểu thư sau đã nhìn lên trần nhà một lúc. Tôi hỏi cô ấy bằng giọng nhỏ.

"Cô nhìn gì chăm chú thế?"

"Hả? Oh, không có gì."

Tiểu thư ngập ngừng.

"Chỉ là."

- Một nhiệm vụ đã xuất hiện.

"Vì hình xăm đáng sợ."

[Q. Bí Mật Anh Ấy Che Giấu.]

Ngày chủ nhân mà hắn phục vụ 13 năm sụp đổ.

Ricardo đã ở đó.

Không ai biết chuyện gì xảy ra ngày hôm đó.

Ngoại trừ. Một người.

Chỉ người quản gia của cô ấy biết sự thật ngày đó.

Ricardo đang cố giấu chuyện xảy ra ngày hôm đó suốt đời. Bí mật của ngày đó, hắn cố để nó trôi qua lặng lẽ không ai biết.

(!) Khám phá bí mật của ngày đó.

Xem bí mật Ricardo đang giấu. (0/1)

Chạm vào bí mật Ricardo đang giấu. (0/1)

[Phần thưởng: Bạn có thể xem <Ngoại Truyện 29> ‘Bí Mật Của Người Đàn Ông Đó’.]

Olivia biết hết mọi chuyện.