1-200

Chương 25

2025-10-11

1

Trên đường về nhà với tay cầm kẹo bông gòn.

Tiểu thư trên lưng tôi vẫn chưa nguôi giận, thở hổn hển và bắt đầu giải thích về chân lý cuộc sống.

"Thấy chưa! Những người cho anh nhiều tiền là người xấu!"

"Nhưng anh ấy đã cho chúng ta vé ăn. anh ấy là người xấu sao?"

"Hả?"

Trước đây, tiểu thư của tôi từng nói thế này.

Bất kỳ ai cho bạn một bữa ăn ngon không phải là người xấu. Nếu người đó có vẻ xấu, thì hoặc là do bạn phán đoán kém hoặc là có vấn đè gì đó với bạn. Cô ấy đã dạy tôi điều đó.

Là một trong những học trò mẫu mực học triết lý của tiểu thư, tôi bày tỏ sự không hài lòng với bài học của cô ấy.

"Người đó đã cho anh vé ăn à?"

"Vâng."

"Tại sao?"

"Vì tôi làm tốt công việc?"

Tiểu thư đột nhiên im lặng.

Sau một lúc suy nghĩ, cô ấy gật đầu và thừa nhận.

"Vậy thì ông ấy là người tốt."

"Đúng không?"

"Dù vậy, anh không được làm việc với người đó."

"Sao lại không? anh ấy cho tôi nhiều tiền và mua đồ ăn ngon. Chẳng phải anh ấy là người tử tế nhất sao?"

"Đó... đó là! Nguy hiểm lắm! anh ấy thậm chí còn không nói đó là công việc gì."

"Chỉ là bắt côn trùng thôi. Một loại côn trùng rất hiếm."

"Ưgh... Đừng nói dối!"

Thật ra, tôi cũng biết.

Một công việc kiếm được triệu vàng trong một ngày chỉ có thể là công việc trong bóng tối hoặc yêu cầu tiêu diệt một con quái vật có tên.

Nghĩ lại thì, tôi đã bắt được một tên tội phạm có tên, nhưng may mắn đóng vai trò lớn.

Pascal và tôi không hợp nhau.

Và vì hắn là một nhân vật phản diện trong nguyên tác, tôi biết điểm yếu của hắn và dễ dàng hạ gục hắn.

Tôi hiểu sự lo lắng và lời mắng của tiểu thư, nhưng tôi thích cuộc trò chuyện này vì trêu cô ấy thật vui.

"Vậy nó như thế ?"

Tiểu thư trên lưng tôi trả lời một cách thờ ơ.

"Gì cơ? Trả hết nợ à?"

"Không. Chắc chắn là tiểu thư sẽ vui vì chuyện đó rồi nhưng đó là một thứ gì đó khác."

"Thứ khác?"

"Nhìn xung quanh đi."

Tôi ngẩng đầu và nhìn quanh. Con phố sáng rực dù mặc dù đã đêm tối. Đèn đường chiếu sáng từ trên cao.

Dù là ngày thường, mọi người vẫn tấp nập trên phố. Các gánh hàng rong vỗ tay thu hút khách.

Thường thì vào giờ này, chúng tôi đã tắt đèn đi ngủ hoặc trò chuyện trong phòng ngủ.

Tôi tò mò tiểu thư cảm thấy thế nào khi ra ngoài lần đầu sau thời gian dài.

"Thế nào, cảm giác ra ngoài lần đầu sau một khoảng thời gian dài như vậy?"

Tiểu thư nghiếc nhìn xung quanh như tôi. Khung cảnh con phố sáng rực.

Con phố đêm đẹp đến mức khiến mắt tiểu thư lấp lánh.

Tiểu thư vùi mặt vào lưng tôi.

Có vẻ cô ấy quá ngại để nói thật. Tiểu thư che mặt và nói với tôi bằng giọng nói ngọt ngào. Tôi muốn véo má cô ấy.

"Thích lắm."

"Đúng không?"

"Um."

Thật nhẹ nhõm.Tiểu thư thích điều đó.

Một phần trong tôi lo lắng không biết phải làm gì nếu cô ấy không thích chuyến đi này.

Sau khi mất khả năng đi lại. Cô ấy ghét gặp người khác.Và sống trong lồng giam của dinh thự khổng lồ không bạn bè hay gia đình.

Tôi đã lo lắng không biết phải làm gì nếu tiểu thư bị giam trong phòng quá lâu sẽ sợ hãi và nói rằng sẽ không ra ngoài nữa.

Lại còn có Ruin xuất hiện giữa chừng.

Tôi muốn tạo kỷ niệm đẹp cho cô ấy, và sau khi nghe câu trả lời ngại ngùng của cô, trái tim lo lắng của tôi được an ủi.

Cảm giác như mọi khó khăn đã tan biến.

"Vậy lần sau chúng ta lại ra ngoài nhé? Chúng ta có thể đến gánh hàng rong cùng nhau và ăn xiên gà. Thế nào?"

"...Được."

Chúng tôi hứa cho lần sau. Hứa rằng sẽ dành thời gian vui vẻ và ý nghĩa hơn vào lần tới, và trở về dinh thự với những bước chân nhẹ nhàng.

Trên đường về nhà.

Olivia ngủ thiếp đi một lát.

Cô ấy mệt vì lần đầu ra ngoài sau thời gian dài, và có vẻ đã kiệt sức vì mắng Ricardo làm công việc nguy hiểm.

Tấm lưng rộng của người quản gia thật đáng tin cậy và mạnh mẽ.

Hồi nhỏ, cậu ấy trông như cành khô, và cô nghĩ cậu sẽ lớn lên nhỏ hơn cô, nhưng trước khi nhận ra, cậu đã cao lớn đến mức khiến cô phải ngước nhìn, và trở thành người cõng cô.

Olivia thích Ricardo. Không phải như một người đàn ông, mà là như một người.

Ricardo tử tế. Anh ấy luôn mỉm cười. Và bất cứ khi nào cô gặp khó khăn, anh luôn chạy đến giúp đỡ cô tất nhiên là cô phải thích cậu ấy.

Cô không biết Ricardo nghĩ gì về mình, nhưng cô thích người quản gia tên Ricardo.

Cô hy vọng cậu ấy nhìn mình bằng ánh mắt tốt đẹp.

Cô thậm chí còn tìm việc làm trên báo vì điều đó, nhưng Ricardo đã trả hết nợ, khiến nỗ lực của cô trở nên vô nghĩa.

Thật sự. Thật phiền phức. Nên hôm nay cô đã khóc một chút.

Không nhiều, chỉ một chút.

Cô chỉ rơi vài giọt nước mắt.

Cô không bao giờ tưởng tượng cậu ấy đã trả hết nợ.

Chắc chắn cậu ấy đã làm một công việc khó khăn.

Olivia ôm chặt Ricardo chăm chỉ. Hồi nhỏ, khi mẹ ôm cô thế này, cảm giác thật tuyệt.

Cô hy vọng Ricardo cũng thấy vậy.

- *Siết chặt.*

Hơi ấm truyền qua ngực cô. Lưng của người quản gia đã đứng bên cô không đổi suốt 13 năm thật rộng lớn và ấm áp.

"Xin lỗi thưa tiểu thư."

"Vâng."

Giọng Ricardo run rẩy, hòa trong cơn buồn ngủ, vang khẽ bên tai cô. Giọng nói trầm của Ricardo khiến cô càng buồn ngủ, nhưng Olivia cố hết sức giữ ý thức mình để không thiếp đi.

Cô đã thấy đủ áy náy khi được cõng, và nghĩ sẽ càng áy náy hơn nếu ngủ mất.

"Gần đây cô thế nào?"

"Cũng bình thường thôi."

"Tôi hiểu."

Im lặng bao trùm con phố.

Tiếng bước chân của Ricardo trên đường như một bài hát ru. Loại im lặng này không tệ.

Cơn buồn ngủ càng lúc càng trỗi dậy.

‘Mình không được ngủ.’

Olivia ép sát vào cơ thể Ricardo.

Ricardo giật mình.

Cô không biết tại sao cậu ấy như vậy.

Cậu ấy lạnh à?

Không, đáng lẽ phải nóng.

Vẫn là đầu thu.

Một đầu thu mà lá chưa chuyển màu.

Sao cậu ấy lại thế.

Olivia lo lắng cho Ricardo, người run rẩy trong thời tiết không lạnh.

"Anh lạnh à?"

"Không."

"Vậy sao anh run thế này?"

"Ừ thì."

Ricardo thở dài.

Tai anh ấy đỏ rực.

"Vì cô dính quá sát, tiểu thư."

"Sao thế? Cơ thể tôi lạnh à?"

"Không. Cô sát quá... Thật ra cũng khá dễ chịu. Không, không. Tôi đang nói gì thế này..."

"Anh ổn chứ?"

"Vâng thưa tiểu thư, cô có vẻ trông buồn ngủ cô nên ngủ đi. Tôi sẽ không bỏ tiểu thư lại đâu, đừng lo."

Đúng như dự đoán, một quản gia hiểu rõ tình trạng của cô. Một quản gia tài giỏi mang đến món cô muốn ăn mà không cần nói, và nói những điều cô muốn nghe, nhưng hôm nay, cô quyết định không nghe lời cậu ấy.

Vì đã quá lâu kể từ khi họ ra ngoài cùng nhau.

"Tôi không ngủ đâu."

Olivia trả lời lạnh lùng.

Có rất nhiều sao trên bầu trời.

Và khi càng gần dinh thự, người qua lại càng ít, cảm giác thật tuyệt.

Olivia nhìn Ricardo.

Ricardo, như mọi khi vẫn mặc bộ vest đen. Anh ấy đang bước về dinh thự, che giấu khuôn mặt đỏ ửng.

Anh ấy không chán bộ đồ đó sao?

Luôn mặc cùng một bộ quần áo.

Nhưng, nghĩ lại thì, có gì đó lạ.

Một câu hỏi nảy ra trong đầu Olivia. Tại sao Ricardo chỉ mặc áo dài tay.

Một năm trước. Sau ngày đó.

Quần áo của Ricardo chỉ dừng lại ở áo sơ mi trắng và vest đen.

Ban đầu, cô nghĩ anh ấy khăng khăng mặc vest đen vì có chuyện gì xấu xảy ra.

Sau đó, cô nghĩ anh ấy mặc đồng phục quản gia vì không có tiền.

Nhưng.

Mùa hè năm ngoái.

Và mùa hè này.

Tại sao anh ấy chỉ mặc những bộ đó?

Trước đây anh ấy từng mặc áo ngắn tay.

Nhưng suốt năm qua, Ricardo mà cô thấy chỉ mặc áo dài tay.

Thật kỳ lạ.

Olivia, một người cực kì ghét sự tò mò lập tức hỏi Ricardo. Cô quyết định hỏi tại sao anh ấy mặc áo dài tay, không nóng sao.

"Ricardo, anh không nóng à?"

"Không. Hôm nay thời tiết khá mát mẻ nên nó ổn thưa cô."

"Thật không? Anh nên mặc áo ngắn tay nếu thời tiết nóng lên."

Đột nhiên, Ricardo im lặng.

Sự tò mò của Olivia càng tăng lên sau khi thấy Ricardo cười gượng mà không nói gì.

Anh ấy làm gì khi tôi không có mặt sao?

Anh ấy xăm hình nhưng ngại cho tôi thấy à?

Hay anh ấy đeo vòng vàng, nhưng trực giác của Olivia chắc chắn rằng Ricardo đang giấu gì đó dưới quần áo.

Hừm...

Olivia ghé mặt gần cổ Ricardo.

Vì cô nghĩ có thể thấy gì đó qua cổ áo. Giả vờ ngủ, cô dí mắt vào gáy Ricardo và nheo mắt.

Đó là hành động biến thái, nhưng Olivia không chịu nổi sự tò mò.

Khi Ricardo bước đi, áo sơ mi hở ra, tạo một khoảng trống nhỏ.

Và ngay khi cơ thể Ricardo sắp lộ ra qua khe hở quần áo.

"Hành động biến thái là không tốt."

Lời nói của Ricardo vang lên khi che quần áo lại. Cô đỏ mặt. Cô nghĩ mình đã diễn hoàn hảo, nhưng bị bắt ngay lập tức.

Đặc biệt là sau khi bị bắt cố nhìn trộm cơ thể quản gia. Olivia không thể ngẩng đầu.

Olivia nói với thái độ bất mãn.

"Tôi không nhìn!"

"Dối trá. Tôi cảm nhận được ánh mắt dâm đãng."

"Không phải dâm đãng!"

"Hử?"

"Tôi bảo đừng nhìn tôi như thế!"

Ricardo cài chặt quần áo.

Như không cho phép dù chỉ một khe hở nhỏ. Olivia bực mình khi thấy Ricardo trùm kín mình.

"Tôi sẽ không nhìn!"

"Nhìn là lạ đấy."

Olivia tự hứa với mình.

Rằng một ngày nào đó cô sẽ thấy được điều mà ricardo đang giấu.

Olivia thề trong lòng.

Ghi chú

[Lên trên]
Nó to như ảnh bìa truyện ấy (⁄⁄>⁄▽⁄<⁄⁄) cái cảm giác ấy hẹ hẹ nó to z nè.
Nó to như ảnh bìa truyện ấy (⁄⁄>⁄▽⁄<⁄⁄) cái cảm giác ấy hẹ hẹ nó to z nè.