Rốt cuộc thì, mục tiêu cũng chỉ có Yu Hana và Cheon Yeoul.
Chỉ cần đến chỗ hai người họ là xong.
Nghe thì có hơi phũ phàng, nhưng chỉ cần bảo vệ các nhân vật chính là ổn rồi.
Trong nguyên tác, sự cám dỗ của Moras cũng chỉ nhắm vào hai người đó mà thôi.
Ở thế giới này, mục tiêu của hắn cũng sẽ không thay đổi.
Hình ảnh các học viên lướt qua trong tầm mắt tôi.
Trước mắt, tôi đang đến chỗ Yu Hana.
‘Vì cậu ấy gần hơn.’
Và trên hết, Cheon Yeoul của hiện tại rất có khả năng đã thỏa mãn được phần nào dục vọng của mình rồi.
Tầm ảnh hưởng của cô ấy trong điện thờ cũng đã lớn mạnh hơn trên nhiều phương diện.
Trái lại, dục vọng của Yu Hana thì lúc nào cũng trong trạng thái thiếu thốn.
‘Niềm khao khát’ của cô ấy chẳng bao giờ được lấp đầy.
Khát khao võ thuật vốn dĩ là thế.
Moras chắc chắn sẽ nhắm vào cơn khát đó.
Tôi liền tăng tốc.
Cuối cùng tôi cũng đến được quảng trường B.
Lệnh sơ tán đã được ban ra nên sân đấu giờ vắng tanh.
Trên khán đài không một bóng người.
Và ở trung tâm sân đấu, một màn chắn màu tím đã được dựng lên.
Tôi nhắm mắt lại.
Nhất Thể Tri Giác.
Khung cảnh bên trong tấm màn màu tím hiện ra rõ mồn một.
Yu Hana.
Cô ấy đang cầm kiếm, đứng đối mặt với Moras.
Mũi chân trụ vững.
Từ đầu ngón tay đang khẽ run, một luồng khí tức mãnh liệt tỏa ra.
Tôi hít một hơi thật khẽ.
“… Ngon.”
Nếu thế này thì….
Tôi cứ thế ngồi xuống khán đài.
Nếu cô ấy không chống lại được sự cám dỗ, tôi đã tính sẽ can thiệp rồi.
Nhưng xem ra không cần thiết. Yu Hana đã vượt qua được cơn mê hoặc và rút kiếm ra.
Moras không phải là một Ma Nhân mạnh về vũ lực, nhưng cũng chẳng phải đối thủ dễ xơi. Vậy nên, hắn sẽ là một đối thủ xứng tầm cho Yu Hana.
Khí tức tỏa ra từ thanh kiếm của cô ấy. Kết giới của đóa sơn trà đỏ rực.
Lưỡi đao để diệt ác.
Hoa Điệp Kiếm.
Đó là kiếm thuật mà tôi đã dạy cho cô ấy.
Chẳng biết từ lúc nào, cô ấy đã không còn dùng kiếm pháp của gia tộc mà chỉ sử dụng những kỹ thuật do tôi chỉ dạy.
Và, cô ấy đang hoàn toàn áp đảo Moras chỉ bằng những kỹ thuật đó.
Tôi nắm chặt tay, lòng bàn tay rịn mồ hôi dõi theo cô ấy.
‘Nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa nào.’
Kỳ lạ thay, khi tôi càng mường tượng trong đầu, cô ấy lại càng di chuyển theo đúng như vậy. Theo đúng cái hướng mà tôi mong muốn.
Cảm giác này là….
Tôi chợt nhận ra.
Đây có phải là niềm vui của một người thầy khi chứng kiến học trò của mình trưởng thành không?
Tôi có thể cảm nhận được cô ấy đã hoàn toàn nhuốm màu sắc của tôi.
Một cảm giác gì đó mềm mại dâng lên trong lòng.
Xoẹt!
Cuối cùng, thanh kiếm của Yu Hana cũng cắt đứt cổ họng Moras.
Ngay cả đòn kết liễu cũng là đường kiếm tôi đã chỉ cho cô ấy ngày hôm qua.
“Đáng khen thật.”
Tôi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Trước khi màn chắn hoàn toàn biến mất.
***
Một không gian tựa như nhà kho, không một tia sáng nào lọt vào.
Không khí ẩm thấp.
Mùi ẩm mốc xộc vào mũi.
Trong bóng tối, có tiếng thở khe khẽ vang lên.
Ma Nhân trùm mũ, ‘Arcto’.
Và Ma Nhân khổng lồ, ‘Ganian’.
Trước mặt chúng là một con rối rắn bằng gỗ. Không, nói đúng hơn là nó đang lăn lóc trên sàn với cái đầu bị cắt lìa.
Medusa đã thất bại.
Cả hai im lặng, nhìn về phía bóng người đang ngồi trong bóng tối.
Moras.
Bọn chúng tin rằng, nếu là hắn thì chắc chắn sẽ thành công.
Phải tin là như vậy.
“ㅡㅡKhụ!”
Một tiếng ho đột ngột vang lên.
Moras giật nảy mình rồi gập người về phía trước.
Và rồi, nôn ra một búng máu.
“Ngài Moras?!”
Arcto vội vàng đứng bật dậy.
Nhưng Moras giơ bàn tay bê bết máu lên, ra hiệu ngăn tên đó lại.
“Một phân thân… đã bị tiêu diệt rồi.”
Hắn từ từ nhắm mắt.
Rồi mở ra ngay sau đó.
“Hơn nữa, ký ức… cũng không quay trở lại.”
Vẻ mặt của Arcto và Ganian cứng đờ.
Khi phân thân bị tiêu diệt hoặc trở về, ký ức sẽ được chuyển lại cho bản thể.
Đó là ‘quy tắc tuyệt đối’ chưa từng sai lệch một lần nào trong suốt quãng thời gian Moras tồn tại.
Nhưng bây giờ.
Ký ức đã không quay lại.
Đôi mắt hắn sắc lẹm nheo lại.
Ganian và Arcto không dám hó hé nửa lời.
Hắn lau những đầu ngón tay dính đầy máu rồi nhỏ giọng hỏi.
“Medusa, mọi chuyện ổn cả chứ? Chắc cần thêm chút thời gian nữa.”
Nhưng Arcto và Ganian không thể trả lời.
Chúng chỉ cúi gằm mặt, con ngươi dao động đầy bất an.
“… Ổn cả chứ?”
Hắn hỏi lại với giọng rõ ràng hơn một chút, nhưng phản ứng vẫn như cũ.
Sự im lặng. Đó là một câu trả lời quá rõ ràng.
Mắt Moras ngày một trợn trừng.
“ㅡㅡㅡㅡㅡ!!”
Một tiếng hét chói tai vang dội khắp nhà kho.
Đúng lúc đó.
“Khụㅡㅡ!! Oẹㅡㅡ!”
Moras lại một lần nữa nôn ra máu dữ dội.
Arcto và Ganian kinh hãi.
“Ng-ngài Moras?!”
Nhưng Moras không đáp lời.
Đồng tử của hắn run lên đầy bối rối.
Vừa rồi, thêm một phân thân nữa đã bị tiêu diệt.
***
Nơi này là nhà thờ Arcadia nằm trong khuôn viên học viện.
Sau Yu Hana, tôi đã chạy đến đây để kiểm tra xem Moras có tiếp cận Cheon Yeoul hay không.
Thế nhưng, ngay khi vừa đến nơi, tôi đã nhận ra.
‘Xong rồi à?’
Cheon Yeoul đã xử lý xong Moras rồi.
Ngay khi xác nhận cô ấy không gặp nguy hiểm, tôi định quay đi.
Nhưng mà.
“Haein?”
Tôi dừng bước.
Và rồi, còn chưa kịp quay đầu lại—
“Khoan đã.”
Cổ tay tôi bị giữ lại.
Một cảm giác ấm áp.
Những ngón tay của cô ấy siết lấy cổ tay tôi.
Tôi từ từ quay đầu lại.
Đôi mắt cô ấy long lanh.
Ánh mắt sâu như mặt hồ trong khẽ dao động.
Và rồi.
Vẻ mặt cô ấy trông như sắp khóc đến nơi.
“Tôi xin lỗi….”
Giọng cô ấy khẽ run. Tôi ngỡ ngàng nhìn cô ấy.
Hàng mi dài của Cheon Yeoul khẽ lay động.
Gương mặt như thể sắp tuôn lệ.
‘À.’
Tôi chợt nhận ra.
Là chuyện lần trước, khi đám Crusader tấn công mình. Chắc là vì chuyện đó.
Nhìn rộng ra thì chuyện đó cũng xảy ra là do tình cảm mà Johan dành cho cô ấy.
“Món nợ này tôi nhất định sẽ dùng thân mình để trả….”
“Không sao đâu.”
Tôi dứt khoát ngắt lời.
Tôi chẳng để bụng chuyện đó làm gì.
Hơn nữa, chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến cô ấy.
Cheon Yeoul khựng lại trước phản ứng của tôi.
Ánh mắt khẽ dao động, rồi cô ấy cúi gằm mặt.
“… Dù vậy.”
Đầu ngón tay cô ấy khẽ co lại.
“Cậu đã trao cho tôi cây Thánh giá, còn tin tưởng tôi đến vậy… mà tôi lại cảm thấy mình chẳng thể đáp lại được gì cả.”
“… Cậu không thất vọng về một người như tôi chứ?”
Tôi thở dài một hơi, chậm rãi nhìn cô ấy.
“Cheon Yeoul.”
Cô ấy liền ngẩng đầu lên.
“Cậu chỉ cần làm việc cậu phải làm là được.”
“….”
“Đó là cách trả nợ chắc chắn nhất rồi.”
Tôi nhếch một bên mép cười đầy tinh nghịch.
Dứt lời, cô ấy nhìn tôi chằm chằm.
Ít nhất thì tôi sẽ không bao giờ thất vọng về các nhân vật.
Bởi họ được tạo ra như những sinh vật không hoàn hảo và sẽ dần trưởng thành theo thời gian.
Làm sao tôi có thể thất vọng được chứ?
Tôi đảo mắt đi.
Lúc đó, tôi phát hiện ra mảnh vỡ của cây Thánh giá dưới sàn.
Toàn thân tôi cứng đờ trong giây lát.
Cái này, lẽ nào.
Tôi nhanh chóng cúi người, dùng đầu ngón tay hớt lấy lớp bụi từ cây thánh giá.
Lớp bột mịn tan ra trên lòng bàn tay.
Tôi ngẩng đầu.
“… Cái này.”
Hít một hơi ngắn, tôi nhìn Cheon Yeoul.
“Cậu đã hấp thụ nó rồi sao?”
Cheon Yeoul lặng lẽ gật đầu.
Ngay lúc đó, tôi nhẹ nhàng ôm lấy vai cô ấy.
“Làm tốt lắm.”
Đó là lời thật lòng.
Chắc hẳn đã không dễ dàng gì. Cô ấy thực sự, thực sự đã làm rất tốt.
So với mấy chuyện ồn ào của đám Crusader, việc này quan trọng hơn nhiều.
Tôi nhanh chóng trấn tĩnh lại, khẽ lùi ra để tạo khoảng cách.
Dù sao thì cô ấy cũng là Thánh Nữ.
Khi tôi buông tay cô ấy ra và lùi lại một bước, Cheon Yeoul lặng lẽ nhìn tôi.
Trong một thoáng, không ai nói lời nào.
Đôi má cô ấy hơi ửng hồng hơn lúc nãy.
Hàng mi dài khẽ run lên.
Cô ấy hít vào một hơi thật chậm, thật khẽ.
Sau đó mím chặt môi như đang kìm nén điều gì đó, rồi.
“Không được rồi….”
Một giọng nói trầm lặng. Và— bàn tay cô ấy cẩn trọng, từ từ vươn về phía tôi.
Đúng lúc đó.
RẦM!
Cánh cửa nhà thờ bị đẩy ra một cách thô bạo.
“Thánh Nữ!”
Các Paladin chạy vào.
“Người có sao không?!”
Ánh mắt họ đầu tiên hướng về Cheon Yeoul.
Rồi ngay lập tức chuyển sang phía tôi.
Cheon Yeoul lặng lẽ nhìn họ.
Ánh mắt cô ấy khẽ dao động.
“Tôi đi đây.”
Từ giờ việc bảo vệ Thánh Nữ sẽ do các Paladin chịu trách nhiệm.
Tôi không bận tâm nữa mà bước ra khỏi nhà thờ.
Tình hình bên ngoài dường như đã được giải quyết ổn thỏa. Các Paladin báo lại rằng họ đã thất bại trong việc truy đuổi.
Nghe nói vì đây là loại Ma Nhân có ma lực rất thấp nên cực kì khó bắt.
Thêm vào đó, tin tức đã bắt được Moras cũng vang lên từ khắp nơi.
“Cũng gần xong rồi.”
Tôi đi một vòng quanh khuôn viên để kiểm tra xem còn vấn đề gì không.
Sự an toàn của các nhân vật chính đã được xác nhận.
Kang Ahrin thì có Maengju ở ngay bên cạnh bảo vệ.
Còn Ha Sion thì đang được Vanquisher che chở.
Không có vấn đề gì cả.
Tôi bước đi.
Để tuần tra đến những nơi ít người qua lại hơn.
Và rồi trong khu rừng của học viện.
Ở nơi đó—
Tôi chạm mặt Seong Siwoo.
Cậu ta đang đối đầu với một Ma Nhân.
Nhưng, khác với Yu Hana.
Yu Hana đã rút kiếm nghênh chiến, còn Seong Siwoo thì thậm chí còn chưa rút kiếm ra.
Cậu ta chỉ đứng yên tại chỗ.
“Cái này… chết tiệt.”
Ánh mắt cậu ta dán chặt vào Ma Nhân.
Còn tên Ma Nhân chậm rãi, khẽ thì thầm điều gì đó.
Seong Siwoo chẳng những không chiến đấu mà còn đang lắng nghe lời của nó.
Tôi đã sơ suất rồi.
Khi còn là nhân vật chính, cậu ta đã tự mình đi tìm Ma Nhân. Nhưng bây giờ thì khác.
Về cơ bản, nhờ có sự ưu ái của nhân vật chính, dung lượng ma lực của Seong Siwoo cực kỳ lớn.
Đây là con mồi mà Ma Nhân ưa thích và săn lùng nhất.
Tôi đã nghĩ rằng vì được hệ thống bảo hộ, cậu ta sẽ không bị khống chế tinh thần….
Quả là một sai lầm chết người.
Tôi đạp mạnh xuống đất.
“Này, tỉnh lại đi!!”
Cây thương được phóng đi với toàn bộ ma lực.
Ngọn thương xé toạc không trung lao tới.
Soẹt!
Trong chốc lát, ngọn thương xé rách màn bạc đang trải ra rồi cứ thế xuyên thủng cổ họng của Ma Nhân.
Cây thương vỡ tan, mảnh vỡ văng ra tứ phía.
Tôi quay đầu nhìn Seong Siwoo.
Cậu ta đang ôm đầu.
Hơi thở nặng nhọc.
Seong Siwoo nhíu mày, tay ôm lấy trán.