Sinh ra trong một gia đình Hầu tước, Trio Borgia là một người đàn ông hiểu rõ vai trò của bản thân, cha của Trio, và trưởng gia tộc kế nhiệm, những anh trai của anh, sở hữu tất cả, từ trí thông minh, nhân cách đến sức khoẻ. Trio, người con thứ ba của gia tộc, đối với họ chẳng khác gì một món hàng thừa thãi.
Trio được hưởng một nền giáo dục phù hợp với thân phận của một người xuất thân từ gia đình Hầu tước và được học về các nghi thức xã giao. Khi cha anh nghỉ hưu và anh trai của anh lên nắm quyền, anh được kỳ vọng là sẽ đóng vai trò như là một thành viên hỗ trợ trong gia tình. Trong tương lai, khả năng cao anh sẽ bị đẩy ra vùng ngoại ô của Thành phố Mê cung với để quản lý những vùng lãnh thổ xung quanh, hoặc anh sẽ được gả cho một gia đình quý tộc lân cận để củng cố mối quan hệ giữa đôi bên.
Tuy nhiên, cơ hội cho anh vẫn còn đó, cho dù là rất nhỏ.
Trio không hề lơ là việc trau dồi kiến thức và rèn luyện những kỹ năng cần thiết cho một người đứng đầu gia tộc. Anh không tham gia chiến tranh, cũng không đủ tham vọng để tiếm quyền. Vì ngay từ đầu, anh đã không sở hữu quyền lực, tiền tài, hay sức mạnh quân sự. Ngay cả thứ gọi là phe phái bên trong gia tộc của anh thì cũng chỉ là một tồn tại mong manh và hết sức mờ nhạt.
Dù bản thân đang hành động một cách vô ích. Trio vẫn không để bản thân trở nên lười biếng. Anh trai của Trio là một cá nhân xuất sắc và sức khỏe đang ở đỉnh cao. Cha anh, trưởng gia tộc, thì vẫn còn rất năng nổ. Trong nội bộ gia tộc cũng không xảy ra tranh chấp giành quyền thừa kế. Tóm lại, tất cả những gì Trio đang cố gắng làm từ trước đến nay chỉ phí hoài công sức. Anh đã có thể bỏ cuộc ngay từ đầu và sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ. Và trên thực tế, đó chính là những gì anh đã nghe được từ những hầu cận của anh và anh trai.
Nghe những lời đó, Trio cảm thấy tức giận và xấu hổ. Nhưng hơn hết, việc anh từ bỏ ham muốn kế vị phần lớn vẫn là do anh biết những gì họ nói là đúng. Và nếu anh không màng đến địa vị của mình và thách thức Mê cung mỗi ngày, thì ấn tượng của mọi người về anh sẽ chỉ càng được khẳng định hơn. Tuy nhiên, bản chất bẩm sinh khiến anh không tài nào vứt bỏ được ham muốn với lấy vai trò mà đáng lẽ ra bản thân đã có thể đảm nhận. Anh cố gắng chối bỏ nó trong khi kiềm chế sự nóng vội của bản thân mỗi ngày. Tin rằng cuộc sống của một con người vốn là như vậy, hoặc ít nhất là cuộc sống của anh. Kể cả khi Trio có than thở về địa vị hay đặc quyền của mình, thì trong mắt mọi người đó cũng chỉ là hành động đáng xấu hổ và ngông cuồng của một đứa con thứ ba không có chút tiếng nói nào trong gia tộc.
Sự nhộn nhịp của thành phố lặng lẽ len lỏ qua cửa sổ. Hôm nay là một ngày đặc biệt. Lần đầu tiên kể từ thời Chiến tranh Thống nhất, buổi lễ chào mừng sự ra đời của những kẻ chinh phục mới từ Belgana cuối cùng cũng đã được tổ chức thêm một lần nữa. Ngay cả trong lịch sử dài dằng dẵng đầy biến cố của Thành phố Mê cung này, ngày hôm nay vẫn sẽ đánh một dấu mốc hết sức đáng chú ý lên những trang sử đó. Như là minh chứng cho sức mạnh của những kẻ chinh phục, Thành phố Mê cung, giờ đây còn có thêm được những nguồn tài nguyên quý hiếm của những tầng đáy, chắc chắn sẽ tiếp tục phát triển bền vững. Và thậm chí, nhờ vào thông tin mà những kẻ chinh phục, Trimagitack, mang lại, Belgana còn có thể sản sinh ra những kẻ chinh phạt thứ hai hoặc thậm chí là thứ ba sau đó.
Tri nhìn xuống cuốn sách mình đang đọc. Đó là ghi chép về lịch sự của Quốc đảo trước khi giành được Thành phố Mê cung. Trớ trêu thay, trong khi những trang sử mới đang được viết nên, Trio lại đang đọc về lịch sử xưa cũ.
Thành phố Mê cung đã mang lại sự thịnh vượng cho người dân, nhưng đồng thời cũng là nguồn cơn cho những đợt tranh chấp bất tận. Một trong những sự kiện đáng chú ý nhất trong đó chính là Chiến tranh Thống nhất, diễn ra cách đây một thế kỷ. Hàng chục quốc gia và cộng đồng đã tham chiến và cuối cùng bị chia cắt, trở thành những vùng ảnh hưởng tập trung phụ thuộc vào ba cường quốc. Theo như giả thuyết, số lượng binh sĩ thiệt mạng trong toàn bộ Chiến tranh Thống nhất được ước tính lên đến 500,000, và các học giả đến tận bây giờ vẫn chưa thống nhất được một con số chính xác do chưa tính thêm vào số thương vong từ phía dân thường.
Nhiều người tin rằng chỉ riêng ở Belgana, một khu vực xảy ra giao tranh rất ác liệt, đã có hơn 100,000 binh sĩ nằm phơi thây. Có nhiều suy đoán khác nhau về nguyên nhân của sự leo thang trong số lượng thương vong tại nơi này, nhưng phổ biến nhất chính là do Gundor, một gia tộc chiêu hồn sư được kính trọng và là người cai trị Belgana tại thời điểm đó, đã tiếp tay cho sự tàn bạo của cuộc chiến từ cả hai bên thông qua sự kháng cự không ngừng nghỉ của mình.
Câu chuyện về những gì gia tộc Gundor đã làm vẫn bị chỉ trích gay gắt cho đến tận ngày nay. Từ việc biến con người thành những quả bom sống nhắm vào các sở chỉ huy và những điểm then chốt, biến xác chết và những thi thể bị vứt bỏ thành Undead, và ghép chính binh sĩ của mình với ma vật. Những lời biện hộ và biện minh chỉ càng nhấn mạnh thêm về việc những binh sĩ của gia tộc Gundor, những người bị lên án về những hành động tàn độc tràn đầy dã tâm của mình, đã trở nên điên loạn trong giữa chiến tranh và quay sang thảm sát cả những binh sĩ khác cũng như thường dân.
Trio không biết rõ sự thật là như thế nào. Bởi vì mỗi phe đều có những góc nhìn, giá trị và quan điểm khác nhau. Và ngay cả cuốn sách mà anh đang đọc cũng thế, được viết bởi một học giả từ Quốc đảo, phe đã giành lấy chiến thắng trong cuộc chiến tranh đẫm máu đó.
Sau khi đọc xong, Trio hướng ánh mắt về khu ổ chuột trải dài bên ngoài khung cửa sổ và ngẫm nghĩ về những gì bản thân vừa đọc. Những người dân, ít có cơ hội tiếp cận với sách vở, đã mau chóng quên đi sự khủng khiếp mà chiến tranh mang đến. Những người duy nhất còn nhớ về nó là những cá nhân chuyên nghiên cứu lịch sử và những người có liên quan. Ngay cả chính những thành viên trong gia tộc của anh cũng không mấy quan tâm đến nó. Trio, người sở hữu góc nhìn của một kẻ ngoài cuộc và biết rõ chi tiết về lịch sử, là ngoại lệ duy nhất.
Trước lịch sử quá khứ, Trio để bản thân trôi dạt trong biển suy nghĩ, những rồi nhanh chóng nhận ra điều đó là vô ích. Anh ta, kẻ không có quyền lực, không thể quyết định số phận của thành phố, cũng không thể thay đổi nó. Suy cho cùng, anh chẳng khác gì một vị khán giả trong chính cuộc đời của mình.
Ngồi trên ghế bành, Trio thở dài. Căn phòng vẫn cứ như thế, với một trần nhà đơn điều. Trong khi suy ngẫm đống sách vừa đọc và trò chuyện gián tiếp với những học giả, một ngày hết sức nhàn rỗi của anh lại trôi qua.
Trio nhắm mắt ngủ thiếp đi dưới ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ, nhưng ý thức của anh bỗng bừng tỉnh khi những tiếng nổ và tiếng la hét chói tai vang lên khắp nơi.
Chắc chắn có chuyện gì lớn đã xảy ra, Trio nghĩ khi với lấy thanh kiếm được đặt tựa vào tường và mở tung cánh cửa dẫn ra ngoài hành lang. Mục tiêu anh cần hướng đến bây giờ chính là sở chỉ huy, nơi các tướng lĩnh và sĩ quan đang thường trực.
Đi qua nhiều dãy hành lang và len lỏi qua những người hầu đang chạy toán loạn, Trio tiếp tục bước chân về phía đích đến của mình.
Càng tiến đến gần mục tiêu, Trio càng ngửi thấy một mùi hôi thối đang xộc vào mũi của anh. Thứ mùi giống như mùi của nội tạng anh hay ngửi thấy khi xẻ thịt chiến lợi phẩm của những lần đi săn.
Trio nhanh chóng lách mình qua ngã rẽ.
Hành lang dẫn đến sở chỉ huy luôn được canh gác bởi bốn binh sĩ hoặc nhiều hơn. Thêm vào đó, sàn đá cẩm thạch xung quanh luôn được bảo dưỡng và đánh bóng cẩn thận, mang lại cho nơi đó một cảm giác yên tĩnh và nghiêm nghị đến mức ít ai muốn lại gần.
Trio, cuối cùng đã trông thấy được lối đi nghiêm ngặt đó, không nói nên lời. Bức tường trắng tinh giờ bị phủ lên một lớp sơn màu đỏ son loang lổ. Và những thứ nằm rải rác xung quanh có vẻ từng thuộc về một con người. Một vài vẫn giữ được hình dáng ban đầu, nhưng không một ai còn chút dấu hiệu của sự sống nào.
Trio do dự, nhưng rồi anh quyết định tiến bước. Thứ chất lỏng nhớp nháp bám dính vào đề giày của sau sau mỗi bước chân.
Khi Trio phát hiện ra rằng cánh cửa lớn chạm trổ bạc dẫn vào nơi đây có dấu hiệu hư hại từ phía bên trong. Anh vứt thanh kiếm trên tay sang một bên và giật mạnh cánh cửa ra. Mùi hôi thối nồng nặc tràn ngập khắp nơi cuối cùng cũng tìm được tự do và xộc thẳng ra phía bên ngoài.
Cảnh tượng bên trong sở chỉ huy thậm chí còn kinh khủng hơn phía bên ngoài hành lang. Nhiều người đã chết chìm trong vũng máu của mình sau khi mất đi một phần cơ thể. Một số thì đột tử, trong khi số khác thì chết vì mất máu. Ngay cả những người trông có vẻ như chỉ bị thương nhẹ cũng đang quằn quại trong đau đớn với đôi mắt trợn ngược ra trước khi chết hẳn.
Khi Trio cẩn thận nheo mắt lại, anh có thể trông thấy vài vật thể màu trắng lẫn vào giữa những mảnh kim loại dính đầy máu.
Giờ đây, số lượng những người sống sót còn lại tại nơi này chỉ còn có thể đếm trên đầu ngón tay,
“Chuyện gì đã xảy ra!?”
Trio gọi người binh sĩ, người vẫn đang đứng yên bất động như thể đang mộng du. Như thể vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, đối phương trả lời với vẻ bối rối.
“Tôi-tôi cũng không rõ. Bọn họ, tự dưng phát nổ. Khi tôi nhận ra thì, mọi chuyện đã thành ra như thế này.”
Trio, người bỗng có cảm giác déjàvu về hai từ “con người” và “phát nổ”, đã nhận ra bản chất thực sự của những gì vừa diễn ra.
“...kỹ thuật bom người của thuật chiêu hồn.”
Một thứ tưởng chừng như chỉ xảy ra trong lịch sử đã diễn ra ngay trước mắt của Trio. Anh không khỏi cảm thấy bất an. Ngay cả sở chỉ huy trong lâu đài chính, nơi được xem là an toàn nhất trong thành phố, cũng phải ở trong tình trạng như thế này. Huống hồ gì là buổi lễ được tổ chức trong đại sảnh. Tuy vẫn được canh phòng kỹ lưỡng, nhưng lại tràn ngập những vị khách đầy sức ảnh hưởng, khiến cho việc quản lý trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Một cuộc khủng hoảng nổ ra là điều chắc chắn.
“Còn sĩ quan điều hành liên lạc nào không?”
“Có, nhưng chỉ mỗi mình tôi.”
“Liên lạc với địa điểm tổ chức buổi lễ, tức trụ sở của hội. Cha và các anh trai của ta phải quay trở về lâu đài ngay lập tức để kiểm soát tình hình. Truyền tin càng sớm càng tốt.”
Chuyển động của người sĩ quan điều hành chậm hơn hẳn so với mọi khi. Cũng dễ hiểu thôi khi trong một ngày hết sức bình thường như bao ngày khác, đồng nghiệp bên cạnh anh ta bỗng dưng phát nổ và cả sở chỉ huy bị phá huỷ một phần. Không gì là quá bất ngờ.
Nhưng nếu một người lính không thể di chuyển chỉ vì một việc gì đó bất ngờ xảy ra, thì người lính đó liệu còn có tác dụng gì hay không? Trio nắm lấy hai vai của người sĩ quan và nhìn thẳng vào mặt đối phương. May mắn thay, tay của anh không run.
“Hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại. Chỉ có anh mới làm được việc này.”
Vị sĩ quan điều hành liên lạc loạng choạng trở lại chỗ ngồi, như thể những lời Trio vừa nói đã được truyền thẳng vào màng nhĩ, và bắt đầu thao tác. Chuyển động khi làm việc của anh ta lần này rất nhanh.
“Khẩn cấp, khẩn cấp, đây là lâu đài chính… Đúng vậy, tại đây cũng xảy ra các vụ nổ tương tự… Chỉ huy cấp cao? Không, chính ngài Trio đang đưa ra mệnh lệnh vào lúc này… Hả? Không thể nào…”
Vị sĩ quan nghiến răng và thở hổn hển, truyền lại thông tin cho Trio.
“...Tôi thực sự rất tiếc, nhưng… Ngài Hầu tước, người tham dự buổi lễ, đã qua đời. Những thành viên khác trong gia tộc Borgia, bao gồm người anh cả của ngài, cũng đã bị vướng vào vụ nổ.”
“Cha và các anh trai của ta— đã chết?”
Choáng váng, Trio cố gắng chịu đựng những cảm xúc rối bời hiện giờ bằng tất cả sức lực. Ý nghĩa của những lời vừa được truyền tải ngày càng thấm sâu vào tâm trí và sức nặng của chúng bắt đầu đè nặng lên anh. Vì suy cho cùng, nếu cha, anh trai và những người thân cùng huyết thống đang tham gia buổi lễ đều thiệt mạng, thì quyền thừa kế gia tộc Borgia chắc chắn sẽ rơi vào tay anh ngay lập tức.
“Những vụ việc tương tự cũng đã xảy ra tại các cơ sở quan trọng khác trong thành phố, và thêm vào đó, một đội quân Undead và lực lượng vũ trang hùng hậu không rõ danh tính đã xuất hiện từ những boongke ngầm chưa từng có trong ghi chép của thành phố. Tiểu đoàn trưởng còn sống sót, Edward, đang chỉ huy tại đại sảnh. Nhưng tình hình tổng thể thì vẫn chưa được xác định. Hiện tại,mọi người đang chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo từ Ngài Trio.”
Người sĩ quan điều hành liên lạc quay người sang và nhìn lên Trio đang đứng bên cạnh. Không chỉ anh ta, mà tất cả những binh sĩ và sĩ quan còn sống sót đều hướng ánh nhìn của mình về phía Trio.
Trio cảm thấy ớn lạnh trước sức nặng của những ánh mắt, của trọng trách nặng nề đang đè lên vai mình.
Sau khi điều tiết lại nhịp thở của bản thân, Trio ra lệnh.
“Tất cả đơn vị xung quanh hội sẽ được giao phó cho Chỉ huy Edward. Trong khi bảo vệ những vị khách, chúng ta sẽ quét sạch kẻ địch khi tập hợp đủ quân lực. Ngoài sĩ quan điều hành hiện tại ra, ta sẽ để thêm hai người ở lại sở chỉ huy. Những người khác, tập hợp binh sĩ!! Đừng quên yêu cầu hỗ trợ từ biên giới và các khu vực lân cận!”
Tất cả những người trong phòng ngay lập tức hành động theo lệnh và vội vã rời khỏi phòng khiến Trio ngạc nhiên.
Những gì Trio có thể làm với tư cách một người bình thường là có giới hạn. Tuy nhiên, anh đã đứng lên đảm nhận vai trò và hoàn thành nhiệm vụ của mình đúng như điều mà một người thừa kế dự phòng nên làm. Cứ như thế, những ngày tháng mục ruỗng trong căn phòng đơn điệu đó đã kết thúc mà không một lời báo trước.

