Chapter 2

Chương 146

2025-10-04

4

“Lilo, Haunzan, lên nào!!”

 

Bóng dáng của Fausto, người đang chĩa giáo về phía trước, biến mất.

 

Mặc dù đang cảnh giác, nhưng Walm vẫn không khỏi tặc lưỡi trước tốc độ kinh người đó. Hai mũi giáo va vào nhau khiến cho một cuộc đấu sức diễn ra. Dù Walm đã cường hóa cơ thể bằng ma thuật, cậu vẫn bị ngả người ra sau vì chênh lệch về sức mạnh và quá lớn.

 

Chuyển động của hai người còn lại cũng rất sắc bén, tuy là vẫn không bằng Fausto. Giới hạn khu vực mà Walm có thể di chuyển bằng khả năng giữ vị trí tinh tế của mình, cả hai sau đó bắt đầu tiếp cận. 

 

Walm tiếp tục nhảy múa trên trên giàn giáo mỏng manh, tận dụng lợi thế của ma nhãn đang trong tình trạng tốt. Cậu cảm giác như bản thân đang đối mặt với một người hoàn toàn khác so với khi ở dưới Mê cung.

 

“Ra là khi ấy ngươi chưa dùng hết sức nhỉ?”

 

Fausto trả lời câu hỏi của Walm.

 

“Sử dụng ma nhãn, thứ không phải ai cũng có khả năng tương thích, cũng ra gì đấy. Nhưng đừng tưởng chỉ mỗi mình cậu mới được dung hợp với ma vật ở giai đoạn cuối của chiến tranh.”

 

Với một cú đâm giáo, ngói trên mái nhà bị thổi bay. Khiến mỗi bước chân của Fausto tạo ra tiếng động vì giẫm lên gạch vụn.

 

Một cách rõ ràng, cơ thể Fausto bắt đầu phồng lên và nhô ra ở phần cánh tay trái. Walm, giờ đã hiểu được những lời đối phương vừa nói, nhận ra bản chất của thứ sức mạnh mà kẻ địch trước mắt đang sử dụng.

 

“Đó là từ việc ghép bộ phận của ma vật vào cơ thể à?”

 

“Trong Chiến tranh Thống nhất, đơn vị của ta được sinh ra với sự trợ giúp của Crimson Grass và ma thuật chiêu hồn. Không còn sợ hãi, không còn giới hạn. Nào, đến đây, cho ta thấy cậu có thể làm được gì đi!”

 

Đối mặt với một đối thủ đáng gờm, Walm phải chuẩn bị át chủ bài của mình.

 

Không khí xung quanh Walm tràn ngập hơi nóng, ngọn lửa xanh bùng lên từ cơ thể, và luồng gió nóng thổi ra tứ phía.

 

“Uh, guh, uuuuuhhh!! Ra đó là《Ignis Fatus》.”

 

Fausto và những đồng minh chống chọi lại ngọn lửa bằng một rào chắn ma thuật không hề tầm thường. Walm biết rất rõ rằng những kẻ trước mặt không phải là loại người dễ dàng đầu hàng đến vậy.

 

Walm thay đổi cách cầm kích, giơ lên cao quá đầu và tận dụng luồng khí nóng để bắn nó đi. Cậy kích sắc bén rực lửa vươn dài đến kẻ địch cầm khiên, người chậm nhất trong cả ba. Tên cầm khiên, nhanh chóng xác định được rằng né tránh là điều không thể, ngay lập tức cố phòng thủ. Mũi kích cắm vào tấm khiên kim loại, cọ xát với nhau khiến ngọn lửa xanh bùng lên.

 

“Hauzen, lùi lại!!”

 

Fausto và tên cung thủ không còn cung cố gắng chặn Walm lại, nhưng đã quá muộn.

 

Walm, dùng luồng gió nóng để tăng tốc, rút thanh trường kiếm ra khỏi thắt lưng, sau đó truyền ma lực vào món vũ khí làm từ Mithril của mình. Một ngọn lửa xanh bắt đầu nhảy múa dọc theo lưỡi kiếm.

 

Với thanh kiếm đó, Walm chém người đàn ông mang tên “Hauzen”, người vẫn đang nắm chặt chiếc khiên lớn khi cậu đã thành công tiếp cận.

 

Một đòn chém kết hợp với《Strike》cắt xuyên qua hàng phòng thủ của kẻ địch, thiêu đốt và làm tan chảy áo giáp sắt.

 

Khi Hauzen, người đang mở to mắt ra vì kinh ngạc, chạm mắt với Walm, thì đã bị lưỡi kiếm của cậu chém xuyên qua xương hông bên trái và xuyên ra ở vai phải. Một đường chém chéo, hay còn được gọi là “Gyaku-Kesa Giri” trong thế giới trước đây của Walm, khiến cho đối phương rơi vào tình thế hấp hối giữa biển lửa xanh.

 

Fausto, người vừa mất đi đồng đội, không hề tỏ ra nao núng.

 

Họ là những người đã chuẩn bị cho trận chiến này trong suốt một thế kỷ và đã tôi luyện lòng hận thù cũng như sự quyết tâm của bản thân vô số lần. Thật ngu ngốc khi cậu lại trông chờ vào việc đối phương bị dao động tinh thần.

 

Không chút chần chừ, một thanh đoản kiếm và giáo đã lao đến, ghìm cậu vào thế gọng kìm. Walm quỳ xuống và đỡ lấy ngọn giáo đang vươn đến bằng kiếm. Sau đó, trong lúc vừa vung kiếm lên để đỡ, Walm tận dụng đà vẫn còn sót lại để quay về phía sau và chém vào cung thủ tên “Lilo”.

 

Thanh trường kiếm sượt qua thái dương của tên cung thủ, vì đã lường trước được đòn phản công, đối phương nhanh chóng đổi hướng và nhảy lên vừa kịp lúc, sau đó ngay lập tức nhắm vào đầu gối của Walm, người đang quỳ gối và ngả về sau.

 

Walm đẩy gối lên và dùng giáp bảo vệ ống chân để đá thanh đoản kiếm lên trên. Ngọn lửa xanh sau đó bùng lên từ lưng cậu để gây thêm áp lực cho đối phương. Sau khi đoản kiếm bị đá lên, tên cung thủ mất đi trọng tâm ngay giữa trên không và rơi vào thế khó.

 

Walm vươn tay ra định thiêu rụi mục tiêu ở cự ly gần, nhưng một ngọn giáo đã xen vào giữa để tách hai người ra.

 

Kẻ dùng giáo hung dữ ngay lập tức đổi phương hướng và vung ngang vũ khí, như thể đang muốn truy sát Walm, người vừa thoát ra khỏi đòn đâm vừa nãy.

 

Walm ngả người về phía sau, để ngọn giáo lướt qua sát đầu. Mặc dù trọng tâm cơ thể phải hạ thấp xuống, nhưng ít ra cậu đã tránh được đòn tấn công của đối phương.

 

Không để Walm có thời gian phản ứng, mũi của thanh đoản kiếm nhắm thẳng vào cổ họng của cậu ngay sau đó.

 

Walm nheo mắt và tưởng tượng đường đi của thanh đoản kiếm. Cậu di chuyển cơ thể để kịp thời tránh nhận phải một vết thương chí tử. Lớp da mỏng trên má đã bị sượt qua và xé rách, nhưng rào chắn ma thuật đã nhanh chóng ngắn chặn những giọt máu cố gắng nhỏ ra từ vết thương hở.

 

Ngay lập tức, Walm dùng hông để cố định lại thanh kiếm dài trên tay bằng cách ép chuôi vào, sau đó đâm vào sườn của tên cung thủ, xuyên qua khe hở của lớp áo giáp.

 

“Ugh, guh, gi, iiiickk!!”

 

Ngọn lửa xanh thiêu đốt da thịt và làm sôi máu. Điều tương tự cũng đã xảy ra với tên cầm khiên. Không rõ là do vị trí của đòn đâm hay do sự khác biệt của rào chắn ma thuật mà: Trong khi nửa cơ thể của tên cung thủ bị thiêu đốt, đối phương vẫn có thể rút dao găm từ thắt lưng ra và nhắm về phía Walm.

 

Walm giơ tay lên để phòng vệ và thành công nắm chặt cổ tay đang cầm dao găm của kẻ địch, nhưng mắt cậu buộc phải vội vã chuyển từ tên cung thủ đang hấp hối sang gã Fausto phiền phức.

 

Fausto đang lao đến vị trí của Walm với ngọn giáo giơ cao trên đầu. Với một lực vung rất mạnh, ngọn giáo sắt trong tay ông ta uốn cong như một thanh tre. Một đòn tấn công như thế từ một binh sĩ bình thường đã có thể làm gãy xương cũng như biến dạng áo giáp sắt. Nếu cộng thêm sức mạnh thể chất đáng kinh ngạc của Fausto, thì hộp sọ và các đốt sống cổ của cậu có thể sẽ bị vỡ nát ngay cả khi cậu trang bị giáp hạng nặng.

 

Walm thiêu tên cung thủ, kẻ đang bị khống chế bởi《Ignis Fatus》, đến chết. Sau đó, ngay lập tức quay sang dùng vũ khí để chống đỡ ngọn giáo của Fausto trong khi tay còn lại cũng góp sức bằng việc chống đỡ lưỡi kiếm.

 

Một cơn đau âm ít, tê dại chạy dọc toàn bộ cơ thể Walm. Cậu hét lên khi tay và xương sống của mình bắt đầu phát âm âm thanh răng rắc. Cậu cố gắng gượng, chịu đựng, nhưng đột nhiên một cảm giác lơ lửng bao trùm lấy cơ thể Walm.

 

Giàn giáo của toà nhà mới là bên đến giới hạn trước.

 

Walm va đập xuống sàn cùng với những mảnh ngói vụn và thi thể cháy đen của tên cung thủ. Phổi cậu cần không khí trong khi toàn thân đang đau nhức, tuy nhiên cậu không có thời gian để choáng váng vào lúc này.

 

Fausto tiếp cận Walm từ trên cao với ngọn giáo trong tay chĩa thẳng xuống.

 

Walm quỳ một gối lên, chống khuỷu tay xuống đất, giậm mạnh chân và lăn đi.

 

Ngọn giáo đập mạnh xuống sàn khiến bụi bay tứ tung khắp phòng. Căn phòng nơi Walm ngã xuống là một không gian kín có cửa sổ và lối ra vào.

 

Xét đến tình hình hiện tại, Walm dồn hết ma lực để triển khai《Ignis Fatus》với hoả lực tối đa. Do làn sóng lửa xanh khổng lồ xuất hiện đột ngột trong thời gian ngắn, ngọn lửa dữ dội không còn đủ không gian để bùng lên đã ép chặt vào cửa sổ và cửa ra vào như thể đang muốn tìm kiếm sự tự do. Lần này, sức mạnh của nó mạnh đến mức ngay cả Walm, người có khả năng kháng lửa cao, cũng bắt đầu cảm thấy bỏng rát.

 

Walm vội vàng trốn thoát qua cửa sổ và quay đầu lại nhìn chằm chằm vào toà nhà đang bốc cháy.

 

Bức tường ngoài đột nhiên vỡ tung như thể vừa có một vụ nổ. Từ trong biển bụi và lửa xanh, hình bóng của Fausto dần trỗi dậy, cơ thể trương phình đến mức khó có thể tin rằng ông ta từng là một con người.

 

“Thân xác này, haaaa, bắt đầu vượt ra ngoài, cõi phàm trần. Nếu như muốn, giết ta, phải chặt cổ taaaAAAAA!!”

 

Không chỉ ngoại hình, cách giao tiếp của Fausto cũng đã thay đổi. Đúng lúc đó, cụm từ “sợ hãi” và “giới hạn” mà ông ta nói trước đó lại một lần nữa hiện lên trong đầu Walm.

 

Người đàn ông đứng trước mặt Walm cũng không hoàn toàn trương thích với bộ phận của ma vật, giống như cậu. Cơ thể của Fausto đang bị bào mòn, trong khi mắt của Walm thì đang bị thối rữa.

 

Người đàn ông đang đứng giữa lằn ranh của người và ma vật, không, giờ đây thì đối phương đã hoàn toàn là một ma vật, bắt đầu gầm rú và lao về phía Walm.

 

“Thật sao, từ bỏ việc làm người dễ thế à, FAUSTOOO?!!”

 

Né tránh ngọn giáo đang đâm tới, Walm nhảy sang một bên. Mỗi đòn tấn công đều mạnh đến mức tạo ra tiếng rít gió vang vọng khắp không gian xung quanh. Chỉ một đòn thôi cũng có thể quyết định kết quả của trận đấu này. Tất nhiên, đòn đó không phải từ phía Walm.

 

Không cần phải chờ đợi lâu, Walm nhanh chóng nhập trận. Cậu điều khiển ngọn lửa xanh và luồng khí nóng để thao túng cảm giác về khoảng cách của Fausto. Tai cậu liên tục nghe thấy những âm thanh gầm rú của không khí bị nung nóng và đẩy đi, kèm với âm thanh rít gió, hết lần này đến lần khác.

 

Walm tiếp tục tấn công bằng cách cắt vào tay và bụng của Fausto. Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Để giải quyết kẻ địch này, cậu cần phải đánh chính xác vào điểm yếu. Vì vậy, cậu tiếp tục dần dần thu hẹp khoảng cách.

 

Âm thanh của cái chết làm rung chuyển màng nhĩ của Walm. Não cậu liên tục vang lên các hồi chuông cảnh báo cho những nguy hiểm sắp đến. Mặt khác, chiếc mặt nạ quỷ lại đang tận hưởng tình huống này và run lên trong sung sướng mỗi khi cậu đánh trúng Fausto.

 

Cắt đứt nội tạng và đục khoét cánh tay khổng lồ của đối phương bằng thành trường kiếm, Walm dần bào mòn đi sự sống của Fausto.

 

Fausto giơ cao ngọn giáo của mình trong một tư thế nghiêng người về phía trước quá kỳ quặc, và chĩa về phía Walm, người đang thủ thế với thanh trường kiếm trong tay.

 

Mặt đường lát đá bị xé toặc, và bóng dáng của Fausto bỗng nhiên biến mất. Trong thoáng chốc, cả hai đã hoán đổi vị trí với nhau.

 

Máu rỉ ra từ cổ họng của Walm. Vẻ mặt của Fausto lộ rõ vẻ hung hãn, nhưng chẳng mấy chốc sau đó, một đường cắt trên cổ ông ta xuất hiện và máu dần lan rộng ra, kết quả là cổ của thứ từng là Fausto biến thành một đài phun máu, tạo nên quang cảnh tựa như một vườn hoa đỏ thẫm nở rộ trên trời. Một pha thoát chết trong gang tấc.

 

Walm đã học được nhịp chuyển động của Fausto sau hai lần chiến đấu với ông ta ở dạng người. Thoạt nhìn, Walm chắc chắn sẽ không thể né được. Và nếu như ông ta gỡ bỏ giới hạn của mình ở lần đụng độ đầu tiên, thì kết quả có lẽ đã bị đảo ngược.

 

Mặc dù cổ họng và động mạch cảnh đã bị cắt đứt và đang cố gắng đứng yên không để mất thêm máu, đôi mắt của Fausto vẫn chưa hề vơi đi chút tinh thần chiến đấu nào.

 

“Nhiêu, nhiêu đây, không, LÀ GÌ HẾTTTTT!!!”

 

Fausto lao tới và hét với một cổ họng đầy máu, và Walm đáp trả bằng một tư thế mà ở thế giới trước đây có tên gọi là “Jodan no Kamae”, hay “Thế Hoả”.

 

Thanh trường kiếm giơ lên qua đầu, khi chém xuống cắt xuyên qua thân hình to tướng của Fausto. Vết thương của đối phương ngay lập tức bùng lên một ngọn lửa xanh. Ngực bị xẻ ngang. Khi thanh kiếm chém giữa ngực và chạm vào xương ức, ngọn lửa xanh đã trỗi dậy để thiêu cháy mọi thứ bên trong.

 

“Vẫn chưa, chưa, xong.”

 

Fausto quỳ gối xuống đất và thốt lên vài tiếng trước khi đổ gục xuống như một con rối bị cắt dây. Walm chỉ nhìn chằm chằm vào tấm lưng của người đàn ông đang cháy âm ỉ trong ngọn lửa xanh.

 

“...chết rồi à?”

 

Không một chút sự vui mừng nào nổi lên trong cậu.

 

Cứ như thế, Walm rời đi với dư vị đắng chát trong lòng. Cậu chỉ mới giết được một con sâu hại. Thủ phạm thực sự vẫn còn đâu đó ngoài kia.