Thành phố Mê cung, nơi thường ngày tấp nập người qua lại, giờ đây ngập tràn cái chết. Chỉ một số ít là đủ chuẩn bị trước việc tử thần bất ngờ ập đến.
Walm, người đang chém hạ đám Undead đang ngấu nghiến xác của một người khác từ phía sau và tiễn chúng trở lại Âm phủ, nhìn chằm chằm vào đám đông cấu thành hoàn toàn từ những cái xác biết đi.
Xác chết của người dân và Ghoul hòa lẫn với nhau tạo thành một làn sóng tử thi. Trong số đó, những kẻ phiền phức nhất chính là đám mặc áo giáp cũ kỹ, mốc meo. Và một tên Ghoul khó chịu như thế đã nhận ra sự hiện diện của Walm, bắt đầu tiếp cận cậu với một chuyển động chậm rãi. Tên Ghoul, với thanh kiếm trong tay, dần tăng tốc trong khi di chuyển.
Walm cúi xuống để né lưỡi kiếm nhắm vào đầu mình, và trong lúc chuyển đổi tư thế, cậu đập mạnh kích vào thái dương của kẻ địch. Và khá hiển nhiên, một chiếc hộp sọ mỏng manh sẽ không thể chống lại được vũ khí kim loại.
Tên Ghoul ngay tiếp theo sau liền rút ngắn khoảng cách, cố gắng đâm xuyên qua Walm bằng một thứ vũ khí có lưỡi gồ ghề, nhưng đòn tấn công vụng về đó hoàn toàn nằm trong khả năng xử lý của cậu. Đòn đâm chỉ xuyên qua được không khí mà không chạm đến được mục tiêu của mình, và ngay lúc đó, cậu đâm kích lên từ dưới cằm của đối phương. Khi mũi giáo đã chạm đến não, Walm vặn cán kích bằng cổ tay để khuấy động thứ nằm bên trong. Sau đó, cậu thu vũ khí về và hất sạch những gì đang bám bên trên.
Lũ Undead khao khát sự sống bị thu hút về phía Walm như con người tìm đến bên đống lửa trong một đêm cắm trại lạnh lẽo, chúng thèm khát xác thịt của cậu. Mỗi lần nhẹ nhàng vung kích, một chiếc đầu, và đôi khi kèm theo tứ chi, văng tung tóe.
Walm vẫn luôn phơi bày ra lòng hận thù của mình bằng hành động tàn sát đám Undead. Chỉ là nó sẽ không thể nào nguôi ngoai đi được.
Đám Undead ngáng chân giờ đang nằm chất đống bên vệ đường. Cứ như thế, Walm đã thanh tẩy được một con phố, nhưng âm thanh chiến trận vẫn chưa dừng lại. Cứ như thể cả thành phố đang gào thét trong đau đớn.
“Anh, anh… là người à?”
Trong một thành phố đang dần trở thành lãnh địa của Undead, những lời như vậy được ném về phía Walm.
Trong quang cảnh hỗn loạn này, bất kỳ ai mang mặt nạ quỷ cũng sẽ đều bị nghi ngờ về chủng tộc của mình.
Bắt chuyện với Walm là một người đàn ông. Nhìn vào bộ giáp bẩn thỉu, có vẻ như anh ta là một lính canh của thành phố.
“Đúng vậy.”
Bắt đầu từ việc người lính trao đổi vài lời, những mạo hiểm giả và người dân cầm vũ khí trong tay lần lượt xuất hiện trước mắt Walm. Một nhóm hỗn tạp được vũ trang cố gắng nhồi nhét càng nhiều người dân bất lực vào quán rượu càng tốt nhằm bảo vệ họ.
Khu vực gần lối vào nhuốm đầy dấu vết của những lần tấn công và phòng thủ. Cánh cửa vỡ nát đã được thay thế bằng một bức tường tạm bợ làm từ bàn ghế và xác chết. Qua chiếc cửa sổ vỡ, có thể quan sát được tình hình bên trong. Rất nhiều người, từ già đến trẻ sơ sinh, đều tụ tập ở đó.
“Đám này đột nhiên xuất hiện khắp nơi trong thành phố. Trong khi người dân thiệt mạng thì tiếp tục biến thành một trong số chúng, không rõ liệu chúng tôi đã chiến đấu với bao nhiêu, nhưng chúng tưởng chừng như không có hồi kết vậy.”
Người binh sĩ nói với vẻ xấu hổ.
Liệu anh ta cảm thấy xấu hổ vì những người lính, những người lẽ ra phải bảo vệ cư dân và tài sản của thành phố, đồng thời tiêu diệt kẻ thù ngoại bang, giờ lại đang cố tập trung người dân lại?
Dù sao đi nữa, Walm cũng đã không thể cứu được ân nhân của mình. Cậu không có quyền gì để chỉ trích đối phương cả.
Walm nói với người lính đang tái mét vì mệt mỏi và căng thẳng.
“Với số lượng xác này. Hẳn anh đã chiến đấu rất tốt. Hội đang tập hợp một lực lượng lớn. Ở đó sẽ an toàn hơn.”
“Xin lỗi, và cảm ơn vì tất cả. Nhưng còn anh thì sao?”
“Tôi còn việc phải làm. Anh có biết đường chính xác dẫn đến khu ở chuột hay không?”
“Nếu chỉ như thế thì đơn giản.”
Sau khi được người lính hướng dẫn chi tiết, Walm tiếp tục chạy. Đám ma vật cản đường nhanh chóng bị chôn vùi bởi cây kích trong tay. Để đến được khu ổ chuột phía bên ngoài tường thành, cậu sẽ phải đi qua cổng, nơi cũng đóng vai trò như là một trạm kiểm soát.
Dần dà, mũi Walm bắt được một mùi tử khí nồng nặc, nồng nặc hơn bất kỳ thứ kỳ cậu từng được ngửi. Về phần chiếc mặt nạ, nó bắt đầu làm ầm lên, lắc lư vì phấn khích.
“Gần đến rồi.”
Cánh cổng phía bên kia đường phủ đầy xác chết. Vết tích của những trận chiến ác liệt vẫn còn đọng lại tại đó, nhưng kẻ chiến thắng cuối cùng lại không phải con người.
Đám Undead lang thang khắp nơi, chặn cứng lối vào. Mặc dù số lượng đông đảo đúng là một mối đe dọa, nhưng cảm giác bất thường đang toát ra lại không phải từ đám thây ma. Những tên còn sót lại chút năng lực từ thời chiến tranh chắc chắn là một mối đe dọa, nhưng hệ thống phòng thủ gần cổng thành không yếu ớt đến thế. Một đơn vị đồn trú với quy mô lớn lẽ ra đã được bố trí ở gần cổng thành, vừa để phòng thủ vừa đóng vai trò là một trạm kiểm soát.
Vậy mà nó lại sụp đổ trong một thời gian ngắn đến thế.
Nhìn kỹ thì, ngoài dấu vết của việc quả bom người được kích nổ, còn có những dấu vết giết chóc không thể nào đến từ đám Undead.
Walm nở một nụ cười toe toét. Cậu nhớ về việc một người đưa tin đã chạy vào sảnh để thông báo về một lực lượng vũ trang không rõ.
Vai trò của đám Undead là để tăng cường sức mạnh quân sự của lực lượng vô danh này cũng như gia tăng sự hỗn loạn bằng cách xé xác dân thường. Một lực lượng vũ trang với quy mô nhỏ như thế thường xuất hiện trong những cuộc chiến tranh phi chính quy, và các trạm kiểm soát gần lối ra vào của thành phố chắc chắn là mục tiêu quan trọng với chúng.
Hiện tại, Walm có vài lựa chọn, nhưng cậu đã nhanh chóng dừng chân ở cách đơn giản nhất.
Hỏa lực áp đảo. Quét sạch đám Undead đang tràn đến từ phía trước.
Walm ngừng đếm sau vài chục giây. Cậu đã thiêu rụi đám Ghoul bằng ngọn lửa xanh và giũ sạch dịch não khỏi vũ khí.
Hôm nay, thể trạng của Walm đang ở mức tốt nhất. Đã lâu rồi cậu mới có cảm giác như vậy. Lý do duy nhất chắc có thể là vì cậu đã cho Crimson Grass vào miệng, trong khi nhai nhuyễn có thể một lượng nhỏ đã đi xuống dạ dày. Mắt của cậu thì còn lâu mới lành, nhưng tạm thời, cậu có thể tung hết sức.
Nhiều Undead khác lao về phía Walm. Cậu bước một bước dài để đưa kích về sau. Một đòn tấn công được cường hóa bởi ma lực dễ dàng cắt xuyên qua ba kẻ địch cùng một lúc. Cậu sau đó giẫm nát kẻ địch, thứ mà vẫn cố gắng bò tới dù đã bị chém làm đôi, bằng đế giày.
Một chiếc rìu chiến bỗng vung tới từ phía trước. Một đòn tấn công sắc bén mà không ai có thể ngờ đến được khi đang chiến đấu với một đám xác thối rữa.
Walm siết chặt lấy khuỷu tay, đâm vũ khí xuống đất và chặn chiếc rìu chiến bằng lưỡi rìu của kích. Sau đó, cậu nhảy về phía tên Ghoul đang cố gắng rút chiếc rìu chiến có cán bị kích cắm sâu vào, tóm lấy cổ họng của đối phương và tập trung ma lực. Chẳng mấy chốc, lửa xanh đã bốc ra từ miệng và thực quản của kẻ địch. Tên Ghoul, lẽ ra không thể cảm thấy đau đớn, bắt đầu vùng vẫy cố gắng trốn thoát, nhưng ngay lập tức đã bị tiễn về Âm phủ.
Đâm, chém, xé toạc và nghiền nát. Walm lặp đi lặp lại việc này cho đến khi đám Undead chặn đường chỉ còn lại lẻ tẻ vài tên.
Khoảnh khắc mũi giáo của cây kích cắm vào hốc mắt của tên Undead, Walm nghe thấy tiếng dây cung được thả ra. Nhanh chóng, cậu nghiêng người và nhảy ra xa.
Mũi tên cắm xuống mặt đá lát. Walm nhận ra nó. Làm sao mà cậu có thể quên được chứ?
Walm hét lên khi nhìn về phía mũi tên, thứ mà cậu đã từng được nếm trải qua bên trong Mê cung.
“Fausto, là chúng mày à?!”
Walm, đã xác định được vị trí của người bắn, tăng tốc bằng ma thuật gió và nhảy lên nóc của tòa nhà nơi tên cung thủ của địch đang ẩn náu. Khi vừa đặt chân lên mái, mũi tên thứ hai đã được bắn về phía cậu. Độ chính xác của mũi tên đó rất đáng sợ. Cậu nhanh chóng cuoois đầu xuống và suýt soát làm chệch hướng được mũi tên nhắm vào cổ họng mình bằng mũ sắt. Sau khi âm thanh chói tai đó vang lên, mũi tên bị lệch sang một phương khác và bay vào trong không khí.
Tiếp cận, Walm đâm kích. Mũi giáo không với tới được mục tiêu của nó mà chỉ làm gãy được cây cung được ném về trước để câu thời gian. Cung thủ địch sau khi nhảy lùi lại đã rút thanh đoản kiếm của mình ra.
Walm cố gắng đuổi theo tên cung thủ ngay lập tức, nhưng bỗng cậu cảm nhận được một sự hiện diện mờ nhạt bên cạnh và giảm tốc độ bằng cách giẫm mạnh đế giày xuống mái nhà.
Thứ đâm đến từ phía mạn sườn là một ngọn giáo. Đôi mắt đục ngầu của Walm hôm nay lại tinh tường đến bất ngờ. Cậu chặn đòn tấn công hướng đến bằng cắn của cây kích rồi đổi hướng qua đầu.
Walm muốn quay lại với mục tiêu ban đầu, nhưng ngay sau khi đòn tấn công bất ngờ của đồng đội thất bại, tên cung thủ đã tranh thủ khoảng thời gian đó để tạo khoảng trống, và giờ giữa cả hai đã có một khoảng cách kha khá. Dường như đối phương đang muốn câu thời gian.
Trong thế bế tắc, nhiều kẻ địch hơn đã xuất hiện. Không cần phải xác định danh tính của đối phương. Vì Walm vốn đã từng có một trận chiến sinh tử với họ.
Đúng thế, Fausto và đồng bọn của mình đã một lần nữa xuất hiện trước mặt Walm.
“Sẽ là một vấn đề nếu như số lượng Ghoul cứ tiếp tục giảm như thế này.”
Fausto nói với một giọng đều đều.
Khi nghe thấy điều này, cảm xúc của Walm bùng nổ.
“Thì ra là mày, FAUSTTOOOO!!”
“Là Walm à, sao lại đeo một chiếc mặt nạ kỳ lạ thế? Chẳng lẽ Trimagitack chết trong buổi lễ rồi à?”
“Câm mồm, rốt cuộc mục đích của chúng mày là gì, hả?!!”
“Tất cả là để trả thù. Đây là một trận tái chiến cho chúng ta, những kẻ đã mất đi tất cả trong Chiến tranh Thống nhất.”
Những lời đầy kinh ngạc của đối phương chỉ khiến cho cơn giận của Walm càng bùng nổ thêm.
Đó là một cuộc trò chuyện có chủ đích. Vì ngay trong khi cả hai đang có lời qua tiếng lại, đoàn tùy tùng của Fausto đã di chuyển sang một bên và chờ đợi cơ hội để tấn công.
“Mày gọi đây là chiến tranh?! Kéo những người không liên quan vào như thế này…”
“Liệu có ai trong vùng chiến mà không liên quan tới chiến tranh? Mảnh đất này chính là quê hương của chúng ta. Hàng trăm ngàn người dân vô tội và binh sĩ đã than khóc, đau khổ, gào thét và chết trong tuyệt vọng ở Chiến tranh Thống nhất. Nhân dân, đất nước của chúng ta… bia mộ của họ bị giẫm đạp một cách vô tâm như thể tất cả những tội ác đó chưa từng xảy ra. Làm gì có ai mà chịu đựng được chứ?!!”
Fausto, nhăn mặt và nhe nanh của mình, lần đầu tiên biểu cảm trên khuôn mặt đó đã thay đổi.
Walm đã mất đi tổ quốc. Mất đi đồng đội cùng đơn vị tại tiền tuyến và đã tước đi vô kể sinh mạng khi bị cảm xúc thao túng. Cậu hiểu rằng những hành động đó của bản thân có thể được xem là ngu dốt và vô nghĩa. Tuy nhiên, sau một trăm năm. Việc lôi kéo những người không chút liên quan vào cuộc trả thù của mình chỉ để thỏa mãn cơn giận là điều cậu không thể nào hiểu được.
“Chắc chắn sẽ có những lúc không thể thỏa hiệp, nhưng kiểu hành động như này thì còn tệ hơn cả rác rưởi. Chúng mày đã muộn 100 năm rồi!”
“Phải, đã quá muộn rồi. Nhưng, Quốc đảo yên bình và đám Liên minh Rừng đầy cơ hội đó sẽ một lần nữa run rẩy trong sợ hãi. Chúng sẽ bị thổi bay. Vì đồng minh của chúng ta vẫn chưa quên đi giao ước cũ của một thế kỷ trước.”
“Cộng hòa, hả?”
Walm đã nghe qua về lịch sử đẫm máu của thành phố này từ Roggo, một nhân viên của hội. Anh ta có nói về đồng minh của quốc gia đã thành cai trị Thành phố Mê cung, chỉ có duy nhất một, đó chính là Cộng hòa Maylis, một trong ba cường quốc.
“Chà, nhưng dù sao đi nữa, nếu Belgana thất thủ bây giờ, thì thời thế, thời thế của chúng ta sẽ lại một lần nữa xoay chuyển.”
“Nực cười. Mày thực sự nghĩ thành phố này sẽ thất thủ chỉ với nhiêu đây?”
Mặc dù số lượng có thể chênh lệch nhiều ban đầu, nhưng cuối cùng, thì quân đồn trú chắc chắn vẫn sẽ áp đảo trở lại. Ngay cả Walm cũng có thể dễ dàng hình dung ra được điều này.
“Cậu cũng không có tư cách gì để cười nhạo ta. Một người đã mất đi đất nước của mình, Highserk, như cậu thì cũng chẳng khác gì mấy. Thể hiện ra cảm xúc thật của mình đi, Walm! Liệu cậu không căm thù những kẻ đã đốt cháy đất nước và chôn vùi nhân dân của mình sao?!”
Cùng là bại binh, Fausto nói những lời đó với Walm.
Nếu không do cuộc đụng độ trước đó ở Thành phố Mê cung, thì chắc hẳn cậu đã có một chút đồng cảm. Nhưng Fausto đã làm tổn thương những người đồng đội mà cậu đã kết giao trong Mê cung, và còn giết chết ân nhân của Walm. Mối quan hệ giữa hai bên đã từ lâu không còn có thể hòa giải.
“Đùa nhau chắc? Một trăm năm đã trôi qua, và mày nghĩ lý do đó vẫn đủ để liên lụy những người vô tội vào sao?”
“Dù cho đã một trăm năm trôi qua, ta vẫn còn đây. Chúng ta vẫn còn đây. Chiến tranh vẫn chưa kết thúc. Cho đến khi một trong hai bên tuyệt diệt, thì mọi chuyện vẫn chưa kết thúc!!”
“Chúng bây chỉ là những bóng ma bị mắc kẹt trong chiến tranh. Một lũ thất bại, mất đi nhân dân và đất nước của mình, những thứ mà lẽ ra các ngươi phải bảo vệ, thế mà chúng mày vẫn có thể gọi mình binh sĩ sao? Tất cả cuối cùng chỉ là một lũ đồ tể điên dại.”
“Phải, đúng là như thế. Một thế kỷ, chờ đợi một khoảng thời gian dài như thế có thể khiến bất kỳ ai cũng phải phát điên. Walm, cậu đã bao giờ muốn thiêu sống những kẻ thù đã giết hại gia đình và bạn bè của mình chưa? Đặc biệt là khi biết những kẻ đó vẫn đang vẩn vơ sinh sống trong một thành phố và nằm trong tầm với, liệu cậu có thể im lặng mà đứng nhìn hay không?”
“Nói chuyện vừa văn vở vừa điên khùng. Sao thế, cố gắng thể hiện rằng bản thân là một người hướng dẫn giỏi hay gì sao, hả?!”
Fausto chế giễu một Walm đang tức giận.
“Không còn chỗ cho ngôn từ nữa rồi sao? Thế điểm khác biệt là gì? Chẳng phải chúng ta giống nhau sao? Chỉ là những bại binh.”
“Tao không có lý tưởng cao cả nào, nhưng ít nhất thì cái thằng này không để bản thân trở nên tiêu cực như các ngươi. Tao đã làm tất cả những gì mình có thể… Đủ rồi, đừng nghĩ rằng chúng bây sẽ được chết trong yên bình!!!”
“Nếu đó là điều cậu muốn. Đến đây! Để ta tiễn cậu đến với vòng tay của TỬ THẦN!!”
Tiếng cãi vã đã kết thúc. Và đây, chính là tín hiệu khởi đầu cho một trận chiến thực của máu và sắt.

