Roggo, một nhân viên của Chi nhánh Belgana thuộc Hội Mạo hiểm Giả, vốn là một trinh sát xuất sắc, với chuyên môn về Mê cung. Khứu giác bẩm sinh của anh vẫn chưa hề mai một đi sau khi lui về sau để làm việc cho hội, Roggo cũng rất tốt trong việc nắm giữ cơ cấu chính trị trong hội cũng như đánh hơi được nguy hiểm. Vì lý do này, anh đã gia nhập phe của Phó Hội trưởng, người có tính cách phức tạp, nhưng hành động lại rất ngoan ngoãn.
Giờ đây, trực giác cảm nhận nguy hiểm của anh đang gióng lên hồi chuông cảnh báo to hơn bao giờ hết. Và sau khi nhìn thấy cảnh Phó Hội trưởng phát nổ, anh đã hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.
“Đùa nhau à? Tại sao những vong hồn đó, vào đúng lúc này…?”
Vào “đêm hôm ấy”, Phó Hội trưởng Raphael đã bị cấy lên người một quả bom, loại thường được sử dụng trong Chiến tranh Thống nhất. Cũng chỉ mới vừa rồi, quả bom đã phát nổ, để lại chỉ vài cơ quan nội tạng sau một khoảnh khắc. Nguyên liệu cấu thành chúng bao gồm nội tạng của thằn lằn phun lửa, hắc thủy, và một số mảnh kim loại hoặc chất độc, tùy theo sở thích của người chế tạo. Và lần này, những chiếc nanh độc của Hydra mà Cộng hòa chôn cất đã được sử dụng để chế tạo bom.
Roggo, người am hiểu nhất về lịch sử của Thành phố Mê cung, nhận ra rằng phương pháp này tương tự như những chiến thuật được sử dụng vào cuối Chiến tranh Thống nhất.
Ban đầu, Thành phố Mê cung nằm trên một vùng đất ghê tởm nơi có một mạch rồng mạnh mẽ chảy ra. Nếu nhiều yếu tố tiêu cực thành công chồng chéo lên nhau, nó có thể dễ dàng biến thành một Ma lãnh.
Những gì đang xảy ra ngay lúc này, chắc chắn là âm mưu của vong hồn gia tộc Gundor, một gia tộc chiêu hồn sư danh giá từng cai trị Thành phố Mê cung và Cộng hòa. Và nếu xét đến những ma vật đang tràn ngập phía bên trong tường thành, thì kế hoạch này hẳn đã mất hơn vài năm để hoàn thiện. Nó chắc chắn đã được xây dựng nên trong suốt vài thập kỷ, hoặc tệ hơn nữa, là kể từ khi Chiến tranh Thống nhất kết thúc. Và tất cả những con người đang sinh sống tại đây, tất cả đều sẽ không được thứ, cho dù kẻ chủ mưu có cố tình hay không. Đó là những gì Roggo suy đoán.
Vậy nên, Roggo nghĩ rằng bản thân nên rời khỏi đất nước này càng sớm càng tốt. Suy cho cùng, Cộng hòa, nơi kế thừa dòng máu của tộc khổng lồ tràn đầy thù hận, không thể nào sẽ thỏa mãn chỉ với chừng này.
Vừa chạy vừa thở hổn hển, Roggo cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực và nhìn xuống.
“Đây, là gì?”
Có một vết hằn trên người của Roggo. Đó là một họa tiết mà anh chưa từng thấy qua bao giờ, nhưng chắc hẳn nó không liên quan gì đến sự hỗn loạn hoạn hiện tại.
Roggo cố gắng đoán hiệu ứng của nó, nhưng có vẻ như anh không cần lãng phí công sức thêm nữa. Vì những Ghoul đang xé xác người dân trên phố tất cả đang hướng dồn ánh mắt về phía anh ta. Không chỉ một hay hai con. Giờ thì anh ta đã hiểu tại sao bản thân không bị biến thành một quả bom sống. Anh đã được chọn để làm một miếng mồi thu hút ma vật, cho dù anh có muốn hay không.
“Lũ chó chết, biến tao thành mồi sống cho người chết à?”
Không ít cựu mạo hiểm giả vẫn giữ được kỹ năng của mình sau khi tham gia điều hành hội. Và Roggo cũng không phải là ngoại lệ, khả năng của một trinh sát xuất sắc vẫn có thể được áp dụng ở bên ngoài bên Mê cung. Ma vật ở cấp độ này ư? Anh đã chạm trán vô số kể. Roggo rút dạo rựa đeo bên hông và tăng tốc.
Lưỡi dao dày cắt phăng đầu của đám Undead. Sau đó Roggo chém dọc xuống, nghiền nát sọ của đám Ghoul đang liên tục lao đến.
“Chết tiệt, dân thường cũng bắt đầu biến thành Undead rồi à? Chém mãi chẳng thấy hết!!”
Nghĩ cách để bản thân không bị bao vây, Roggo chém Undead đang định ôm chầm lấy mình rồi luồn qua. Hạ thấp người, anh huých vai vào một Ghoul đang chắn đường. Tên xác sống bị đẩy ra suýt soát nắm được vào áo của Roggo, nhưng anh đã nhanh chóng vung dọc rựa xuống và chặt đứt ngón tay của đối phương.
Nhanh chóng, Roggo nhảy vào một con hẻm ở tốc độ tối đa, né tránh được các cuộc đụng độ từ nhiều hướng.
Chẳng mấy chốc con hẻm đã bị nhuộm đỏ bởi máu.
Máu đọng lại thành vũng trên mặt đường khiến bước chân của Roggo trở nên trì trệ như thể vừa trúng lời nguyền. Nhưng miễn là kẻ địch vẫn ở trong tầm kiểm soát, thì anh vẫn có thể sống sót. Phán đoán của anh là không sai. Tuy nhiên hiện tại đang có hơn mười Undead đang tiến đến từ cả hai hướng của con ngõ hẹp, và điều đó là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Ngay cả khi Roggo chặt đứt một bàn tay, làm gãy một đầu gối hay làm mù một mắt, thì đám Undead vẫn sẽ không ngừng tiến tới. Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra từ trán, và hơi thở của anh ngày càng trở nên đứt quãng. Điều này quả thực là quá sức chịu đựng cho một cơ thể đã làm quen với việc chỉ ngồi trong văn phòng tính toán sau khi rời khỏi Mê cung. Nếu anh vẫn tiếp tục hoạt động bên trong Mê cung, thì hẳn hiện tại Roggo vẫn sẽ giữ được bình tĩnh, nhưng thực tế phũ phàng thì ngược lại. Cả tâm trí lẫn cơ thể của anh rõ ràng là đã đến giới hạn của mình.
Bị dồn vào góc chân tường, Roggo hét lên.
“Chết tiệt, đừng, đến đây, không, khônggggggg!!!”
Điên cuồng, Roggo vứt bỏ thế đứng và kinh nghiệm chiến đấu rồi bắt đầu vung rựa một cách loạn xạ. Cố hết sức để sống sót, anh ta cắt phăng ngón tay, cạo sạch da thịt của những bàn tay Undead đang dần hướng đến, nhưng chúng chẳng có dấu hiệu gì là sẽ dừng lại. Lưỡi dao cùn bị mắc vào mỡ và cắm sâu vào cơ bắp, không tài nào rút về được. Vô vàn những cánh tay và hàm răng cứ thế dần tiếp cận.
“Thả tôi raaaaaa!!! ah, aaaAAAHHHHH!!!”
Những cánh tay xé toạc quần áo, móng cào cấu và cắm sâu vào da thịt. Cuối cùng là đến lượt của cái miệng hôi thối với nước dãi nhỏ giọt.
Roggo lắc mạnh tứ chi của đám Undead, thế nhưng điều đó chỉ kéo dài sự sống của anh thêm một chốc lát.
Cái chết đang vẫy tay chào– và để đáp lại, chỉ có một chuỗi những lời vô nghĩa tuôn ra từ cổ họng của anh.
Cả cơ thể của Roggo giờ đều đã bị tóm chặt.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, một luồng gió nóng thổi qua con hẻm trước khi những cánh tay đang ghìm chặt anh xuống bị thiêu rụi. Sức nóng đánh bay cả cơ thể của đám Undead.
“...un, hah, ah, chuyện, gì vừa xảy ra?”
Một nhiệt lượng khổng lồ có thể thiêu cháy cả cái chết, và tiễn chúng về lại địa ngục. Hậu quả mà nó để lại khiến cho Roggo phải nức nở khi nhiều vị trí trên cơ thể của anh ta bị bỏng.
Giữa vô vàn những hình bóng đang dần biến mất bên trong ngọn lửa xanh, dần xuất hiện hình ảnh của một người đàn ông đơn độc.
“C-cậu là…”
Roggo biết danh tính của người đàn ông này. Đối phương chính là tên lính đánh thuê đã ký hợp đồng làm người khuân vác cho nhóm của những Kẻ Chinh phục, tên của cậu ta là Walm. Ngay sau khi người này gia nhập, Trimagitack vốn đang trì trệ bỗng chinh phục được Mê cung. Ngoài nguồn gốc tràn đầy nghi vấn ra, năng lực của đối phương còn giấy lên nhiều câu hỏi do thiếu thông tin, nhưng liệu còn ai dám lên tiếng chỉ trích sau khi chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra trước mặt Roggo?
“Cảm ơn. Cậu cứu tôi—”
Roggo nín thở và ngắt lời cảm ơn giữa chừng.
Ánh mắt mãnh liệt của người đàn ông nhanh chóng chuyển từ lũ ma vật sang Roggo. Đôi mắt vàng đục ấy sau đó nheo lại theo chiều dọc. Chắc chắn đấy không phải là mắt của một con người.
Luồng gió nóng một lần nữa bắt đầu nổi lên bên trong con hẻm.
Theo bản năng, Roggo cảm nhận được nguy hiểm và bắt đầu chạy.
Người đàn ông thiêu rụi mọi thứ cản đường mình và nhanh chóng đuổi kịp Roggo.
Cứ như thế, Roggo bị đập mạnh vào tường khiến cho không khí trong phổi anh bị dồn hết ra ngoài. Bàn tay của đối phương siết lấy cổ họng của anh chặt đến mức ngạt thở.
“Cấm nhúc nhích.”
Roggo cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ những ngón tay của người đàn ông và dập tắt mọi ý định kháng cự.
“Trả lời tao. Ai là kẻ chủ mưu? Trong khi tất cả những người khác vẫn đang hoang mang thì chỉ mỗi mình mày là sợ hãi. Và kẻ bị nổ tung chính là Phó Hội trưởng yêu dấu của mày. Dấu ấn trên ngực đó là gì? Lũ xác sống có vẻ rất quan tâm đến nó. Không thể nào mà chúng không liên quan đến nhau được.”
“À, tôi…”
“Nói tao nghe thứ tao muốn biết. Rồi mày sẽ được sống. Từ chối, thì tao sẽ thiêu rụi tứ chi của mày rồi để đám Undead lo phần còn lại. Mạng sống của mày sẽ kéo dài cho đến khi ngọn lửa trong hẻm tắt hẳn. Nào, chọn nhanh đi.”
Đôi mắt vàng đục lờ đờ, nhìn chằm chằm vào Roggo.
Quá thẳng thắn. Thậm chí còn chẳng phải là một lời đe dọa. Chắc chắn đây là kiểu người mà sẽ làm còn nhiều hơn nói. Đó là những gì Roggo nghĩ.
Vứt bỏ phẩm giá của mình, Roggo phun ra tất cả những gì bản thân biết. Rằng ai đã mời anh vào “đêm hôm ấy” cũng như căn cứ của kẻ chủ mưu có thể ở đâu? Toàn bộ mọi thứ, kể cả những phỏng đoán chưa được xác thực.
Khi ngọn lửa tắt hẳn, tên lính đánh thuê, cuối cùng cũng đã thỏa mãn, buông tay ra.
“Thế, tiếp theo cậu định làm gì?”
Roggo hỏi, nhưng câu trả lời đến rất nhanh. Một ngọn lửa ngay lập tức bùng lên trên ngực của anh ta, đốt trụi mảng da ở đó. Cuộn tròn như một đứa trẻ sơ sinh, Roggo khóc thét lên trước cơn đau nhói truyền thẳng đến từ những dây thần kinh.
“Ah, aaah, aaAAAAAHH!!! Chết tiệt, tại sao? Tôi, đã nói tất cả…”
“Dấu ấn đã bị đốt.”
Run rẩy vì đau đớn, Roggo cúi nhìn xuống ngực mình, mùi hôi của da thịt bị đốt cháy xộc thẳng vào mũi. Từ làn da bị thiêu rụi, có thể thấy thứ ấn được khắc lên ngực anh đã không còn. Roggo còn chẳng thể phàn nàn gì về hành động thô bạo đó.
“Cút khỏi con hẻm này. Sau đó làm gì thì làm.”
“Cậu- cậu tính làm gì?”
Kìm nén cơn đau, Roggo hỏi người lính đánh thuê.
“Giết tất cả.”
Người lính đánh thuê thốt ra những lời đó một cách rất tự nhiên. Thậm chí còn chẳng có chút kiêu ngạo hay đùa cợt nào trong đó. Quả thật, đối phương đang rất nghiêm túc. Và thực sự thì, Roggo nghĩ rằng người lính đánh thuê này có thể thực sự làm được điều đó.
Mặc dù đã thoát khỏi cửa tử, nhưng Roggo giờ đang kiệt sức đến mức chẳng thể cử động nổi.
Trong tầm mắt, một đám Undead mới đã xuất hiện, nhưng chúng đã nhanh chóng bị cây kích cùng ngọn lửa xanh quét sạch.
Thoát khỏi việc bị biến thành một miếng mồi sống, Roggo thầm cảm ơn người lính đánh thuê đó từ tận đáy lòng

