Chapter 1

Chương 143 - Nhịp đập

2025-09-22

5

Cơn mưa xối xả trút xuống giáp dường như không có điểm dừng. Nước mưa tràn vào những khe hở trên da khiến người đàn ông đau rát, tước đoạt đi suy nghĩ và lý trí của ông ta. Thế nhưng, những vệt máu nhuộm đỏ trên người vẫn không thể nào gột rửa đi được.

 

Xung quanh người đàn ông, xác binh sĩ của Quốc đảo nằm rải rác và dần chìm xuống mặt đất. Không rõ là ông ta đã giết bao người kể từ khi cuộc chiến tranh bắt đầu.

 

“Lâu, lâu đài chính, đã thất thủ.”

 

“Lực lượng chính đã…”

 

Một thuộc hạ của người đàn ông nói với giọng run rẩy.

 

Tất cả những gì có thể nghe thấy chỉ là một thảm kịch. Họ đã thất bại trong thời khắc quyết định của trận chiến. Việc bảo vệ Thành phố Mê cung bằng lực lượng còn lại là không khả thi. Rốt cuộc thì, quân tiếp viện từ Cộng hoà được mong đợi bấy lâu đã bị Liên minh Rừng và lực lượng của Quốc đảo ngăn cản, khiến họ không thể đến chi viện.

 

Ngay cả một đứa kẻ mới biết đi cũng có thể hiểu được tình hình hiện tại. Người đàn ông, và cả đất nước này, đã thua trận. Tim như muốn vỡ tung, nên ông cố gắng kìm nén hơi thở gấp gáp để bình tĩnh lại. Ông không thể gục ngã. Ít nhất là vẫn chưa.

 

“Huuuh, uh, huh, thành phố của chúng ta…”

 

Một thuộc hạ, nằm trên mặt đất, cởi bỏ áo giáp và với bàn tay run rẩy của mình về phía trước. Vết thương tuy đã được băng bó bằng vải và băng gạc, nhưng máu vẫn không ngừng chảy. Máu dần chảy xuống và thấm vào đất khi sự sống dần rời khỏi cơ thể của người thuộc hạ.

 

Người đàn ông, không màn đến việc dính bẩn, quỳ xuống và đóng những ngón tay đang run rẩy của người thuộc hạ đang hấp hối lại.

 

“Chúng ta vẫn đang cầm cự. Tiếp viện từ Cộng hòa sẽ sớm đến.”

 

Với vẻ mặt tự mãn, người đàn ông thốt nên một lời nói dối. Nhưng quân chủ lực đã bị tiêu diệt, Thành phố Mê cung đã sụp đổ. Sự thật là quá tàn khốc.

 

“Fuh, ha, hah, ngài vẫn tệ ở khoảng nói dối này nhỉ?”

 

Người đàn ông quá ngây thơ và ngu ngốc. Thậm chí còn không thể để thuộc hạ đang hấp hối của mình ra đi trong yên bình.

 

“Dừng lại, đừng nói nữa. Vết thương của cậu sẽ tệ hơn đấy.”

Không cho người thuộc hạ sắp lìa đời tiếp tục mở miệng. Người đàn ông cố gắng trấn an đối phương bằng cách này, nhưng cuối cùng người thuộc hạ đã lắc đầu từ chối và tiếp tục.

 

“Tôi sắp chết rồi. Chừng đó, chừng đó thì, tôi biết mà… a, ah, chết tiệt, cuối cùng thì tôi chẳng thể, làm được bất cứ thứ gì. Chắc chắn, chắc chắn, họ sẽ…”

 

Trước khi người thuộc hạ kịp thốt lên lời cuối cùng, sự sống đã nhanh chóng rời khỏi cơ thể của anh ta. Người đàn ông nhắm nghiền mắt lại.

 

Người đàn ông sau đó lên tiếng và đứng dậy. Sinh mệnh của một binh sĩ, cái giá và số phận của chúng, tất cả đã được xác định ngay khi họ thất bại trong việc bảo vệ quê hương và đồng đội của mình.

 

Người đàn ông rút ngọn giáo vẫn đang nằm trong một cái xác gần kề và hất máu bám trên nó đi.

 

“Vậy thì, đi thôi nào!! Rốt thì thì– đó là tất cả những gì chúng ta có thể làm.”

 

Nghe theo lời kêu gọi của người đàn ông, những binh sĩ dưới quyền ông giơ vũ khí lên để phản hồi. Một lực lượng bao gồm những người lính kiệt sức, bị thương. Nếu so với lực lượng của Quốc đảo đang tấn công thì, cả số lượng lẫn chất lượng hiện tại của họ đều có quá nhiều sự cách biệt.

 

Cơ hội chiến thắng từ lâu đã không còn. Ngay cả khi đã nhận ra điều đó, những binh sĩ này vẫn sẵn sàng lao đầu vào chỗ chết. Người đàn ông đã quyết định từ bỏ mọi thứ, ngoại trừ chiến đấu, và khi ông định ra lên tiến công, thì đã bị một thuộc hạ ngăn lại.

 

“Khoan đã, có sứ giả.”

 

“Sứ giả? Lâu đài chính đã thất thủ, thế thì ai…?”

 

Đã được một thời gian kể từ khi mệnh lệnh chính thức được truyền đến. Sứ giả liệu được cử đến từ đâu và do ai vào lúc này? 

 

Vừa hổn hển vừa thử dốc, vị sứ giả bắt đầu truyền đạt thông tin cho người đàn ông.

 

“Ngài Gundor đã trốn thoát thành công. Những đơn vị còn sống sót, hãy nhanh chóng rời khỏi thành phố, băng qua Rừng Suderin.”

 

“Không thể nào, bảo ta phải sống tiếp trong nhục nhã sao? Nhìn những đồng minh đang bị kẻ thù giẫm đạp trước mặt chúng ta đi!!”

 

Móng tay của người đàn ông găm sâu vào da thịt, tạo nên một nắm tay rướm đầy máu.

 

Giữa mưa và gió, tiếng kêu gào của binh sĩ vẫn tiếp tục vọng đến tai ông.

 

“Tiếp tục… mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Nhất định, sẽ tái đấu…”

 

Cám dỗ của sự huỷ diệt cứ liên tục mời gọi ông.

 

Và ông sẽ làm gì?

 

Những binh sĩ đã cùng nhau sát cánh  từ trước đến nay trên chiến trường giờ đều đang đứng phía sau ông. Dù cho quyết định của ông có là gì, thì họ cũng sẽ tuân theo không chút do dự. Thực tế, việc họ im lặng đến tận bây giờ là để chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo, không một lời nào khác được thốt lên.

 

Nhìn chằm chằm vào những binh sĩ đang bất động của mình, người đàn ông do dự đưa ra lựa chọn.

 

“Ta… Chúng ta, sẽ quay trở lại. Trở về thành phố này, nhất định. Cho dù có mất bao nhiêu năm đi nữa!!”

 

Phục hận, người đàn ông gào thét trong lòng. Khoảnh khắc tiếp theo, tầm nhìn của ông trở nên méo mó, rồi sáng chói.

 

“Ngài Fausto.”

 

“...À, lỗi của ta. Ta vừa ngủ quên sao…? Đến lúc rồi.”

 

Đã quá nhiều thời gian trôi qua cho Fausto. Sẽ không ngoa khi nói rằng sự nghiệp của Fausto kể từ khi ông xuất hiện trên sàn diễn đẫm máu này chính là lịch sử của Hội Mạo hiểm Giả Chi nhánh Belgana. Hội được tạo thành từ nhiều cá nhân khác nhau. Một kiếm sĩ được huấn luyện đến mức cực đoan, một võ tăng với thói nghiện rượu, một trinh sát thích châm biếm, một nhóm tân binh mới nổi sẽ dẫn lối cho thế hệ tiếp theo, và nhiều hơn thế nữa—tuy nhiên, tất cả đã không còn ở đó nữa. Vì Fausto đã giết tất cả bọn họ.

 

Giận dữ, thất vọng, bối rối, đó là những gì hiện lên trên khuôn mặt của họ vào giây phút cuối cùng, và chúng vẫn còn in sâu trong trái tim của Fausto. Vì vốn họ đã cùng học tập, động viên, dạy dỗ và cùng nhau cười đùa.

 

Thật sự, quá ngu ngốc.

 

Tất nhiên, ông đã có thể không làm bất kỳ những thứ trên. Và để những việc đó bị gọi là lừa dối thì cũng không đúng. Mỗi lần ông giết một ai, thì số người quen và bạn bè của ông lại ngày một giảm, và mỗi lần như thế, nhân tính của ông như bị bào mòn đi.

 

“Ngu ngốc, mình thật sự ngu ngốc.”

 

Tâm trí ông đang tràn ngập bởi một mớ suy nghĩ đầy mâu thuẫn.

 

Ích kỷ và nông cạn. Có vẻ chúng đã trở nên quá nhiều.

 

Fausto tự khinh bỉ bản thân vì đã tiếp xúc quá mức cần thiết với những người có lập trường trái ngược với bản thân, và vì đã giả vờ ăn năn cho tội lỗi của mình.

 

Vào “ngày hôm đó” khi Fausto khóc, tâm trí ông tràn ngập sự tức giận, xấu hổ và nuối tiếc. Mới chỉ một thế kỷ trôi qua kể từ khi đó, nhưng ông vẫn luôn trung thành với những cảm xúc này của bản thân.

 

Ngọt ngào và yếu đuối. Đó là những thứ đã khiến Fausto mất đi tất cả. Lẽ ra phải là như vậy. 

 

Fausto cảm thấy rằng ông phải buông bỏ đi cảm xúc. Nếu không, thì những người đồng đội đã hy sinh trước đó và những người đã được chôn cất cho đến tận bây giờ sẽ chết vì mục đích gì? Ông phải phát điên thay cho họ, theo đúng cách. Phải, theo đúng cách.

 

Fausto, lấy lại vẻ mặt vô cảm thường ngày, từ từ mở mắt.

 

Mọi thứ sẽ bắt đầu và kết thúc trong chưa đầy nửa giờ tiếp theo.

 

Trước thời điểm hiện tại khi Fausto đang chỉnh đốn hàng ngũ của những đồng hương đã sống cùng nhau cả thế kỷ, cũng như hậu duệ của những con người mà tương lai chỉ có sự sụp đổ và huỷ diệt đó. Thì hàng ngàn, hàng vạn đồng bào từ thời Chiến tranh Thống nhất đã ra đi.

 

“Khoảng thời gian mà chúng ta phải ẩn nấp đã qua đi. Tất cả đã làm rất tốt khi chịu đựng đến thời khắc này.”

 

Chỉ có sự im lặng đáp lại một Fausto đang hùng hồn.

 

Khu ổ chuột, tuy bẩn thỉu, nhưng thực sự lại rất thoải mái. So với khoảng thời gian dài phải ở ẩn trước đó, thì nửa giờ qua chỉ như một cái chớp mắt.

 

Một âm thanh trầm thấp, nghẹn ngào vang vọng khắp thành phố. Nó chậm rãi lan tỏa như một sợi xích. Đó vừa là một lời nguyền, vừa là một phước lành. Sự khởi đầu cũng như kết thúc.

 

Tiếng la hét và khóc vang vọng từ khắp các bức tường. Với tai của Fausto, thì nó chẳng khác gì một bài thánh ca. Viên xúc xắc đã được gieo. Không còn đường lui nữa.

 

“Tái đấu, tái đấu!! Giương chiến kỳ của chúng ta lên trong thành phố!! Ông già— ngài Gundor, đang tập trung vào việc điều hành và chuẩn bị quân lính. Chúng ta sẽ tiếp tục tấn công vào những vị trí then chốt!! Không được dừng bước kể cả khi mắt bị mù!! Đây chính là trận chiến cuối cùng mà tất cả chúng ta đã hằng mong đợi. Hãy gợi nhắc lại cho chúng, rằng đây là đất của ai, và chúng ta đã phải trả cái giá như thế nào cho nền hoà bình giả tạo này. Một lần cuối cùng, hãy chứng minh lòng trung thành của các ngươi với Vua Eisenbagh van Gundor!!!”

 

Mệnh chưa từng được đưa ra trước đây của Fausto vang vọng khắp phòng. Binh lính hò reo, giơ kiếm, dậm chân đáp lại lời kêu gọi của ông.

 

Sự im lặng kéo dài hàng trăm năm cuối cùng dã bị phá vỡ, và tim của Fausto, thứ vốn đã ngừng đập kể từ thời Chiến tranh Thống nhất, giờ đây đã bắt đầu nhộn nhịp trở lại.