Hơi nóng và rung chấn phả vào da của Walm. Theo phản xạ, cậu cuộn tròn người lại để che đi những vị trí quan trọng. Cảnh tượng đập vào mắt khi cậu nhìn qua khe hở giữa hai cánh tay khác hoàn toàn so với ban nãy. Xác của những người phát nổ biến thành máu thịt phủ kín đại sảnh.
Cảm giác về thực tại vẫn chưa trở lại với tâm trí của Walm.
Những vị khách tham dự, cho đến tận khi nãy vẫn đang đắm mình trong vinh quang của Belgana, giờ đây đang nằm rên rỉ trên sàn. Lối đi được ánh sáng chiếu qua trần nhà bằng kính tạo thành bỗng trở nên tối màu, ghê rợn.
“N-nổ sao…? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Walm ép bộ não đang rối bời của mình phải hoạt động hết công suất. Những người ngồi trước và sau cậu vô tình biến thành những chiếc khiên tinh xảo, giúp cho Walm không phải chịu một vết thương nào. Mặt khác, những nạn nhân xấu số vướng vào vụ nổ thì đang cầu cứu cậu trong vô vọng.
“Này, cố lên nào!”
Walm hét lên với một người đàn ông đang nằm sấp trên sàn, nhưng không có phản hồi. Bộ trang phục lấp lánh của anh ta giờ chẳng khác gì một tấm giẻ rách, ranh giới giữa quần áo và da trở nên mơ hồ, như thể chúng đã hợp nhất lại với nhau. Tuy nhiên, có vẻ như anh ta đã không chết ngay lập tức.
Để kiểm tra tình trạng của người đàn ông bị thương, Walm nắm lấy vai và lật mặt trước của anh ta lên, nhưng rồi cậu nhận thấy điều gì đó bất thường.
“uh, aahh, a, uh, haagh…”
Khuôn mặt của anh ta tím tái, và những cơn co giật kèm theo nôn mửa liên xảy diễn ra. Đối với Walm, người vốn đã quen với việc nhìn thấy người khác bị thương và thậm chí là bỏng nặng, thì những triệu chứng này vẫn quá là mới lạ. Quan sát kỹ trên da, cậu thấy một loại chất lỏng lạ màu trắng chảy ra từ những mảnh kim loại đang cắm vào người đàn ông. Đây không chỉ là một vụ nổ thông thường. Chất nổ hẳn đã được gài lên người phó hội trưởng kèm theo những mảnh kim loại tẩm độc nhằm tăng thêm thương vong.
Người đàn ông đang được Walm giữ chặt vai cong lưng lên cao và cuối cùng là ngừng thở. Đã quá muộn để cứu chữa cho anh ta.
Walm đặt thi thể trên tay xuống và đưa mắt nhìn khắp nơi để thu thập thông tin. Khi tầm nhìn trở nên thoáng hơn, thì thiệt hại của vụ nổ cũng trở nên rõ ràng hơn. Một nửa số lính canh và khách tham dự đang nằm la liệt trên mặt đất.
“GỌI TRỊ LIỆU SƯ!!! Hầu tước đã bị thương!”
“Tệ quá. Hơi thở đang… Chết tiệt, đây là thứ gì? Độc chết người chăng? Hội trưởng đâu rồi!?”
“Hội trưởng mắc vào vụ nổ của phó hội trưởng, và đã tử vong ngay lập tức.”
Những lời ca ngợi vang dội và tiếng nhạc giờ đây đã bị thay thế bằng tiếng hét thất thanh cùng những tiếng rên rỉ. Những hầu cận và binh sĩ xung quanh cố gắng cứu chữa những người bị thương, nhưng đều vô ích.
Binh lính chạy tán loạn khắp phòng, khách liên tục kêu cứu, và những nhân viên hội chạy thẳng đến lối ra, mặt mày tái mét vì sợ hãi. Đó là những cảnh tượng mà Walm đang phải chứng kiến.
Giữa khung cảnh hỗn loạn, ánh mắt của Walm dừng lại trước một người. Một con người quen thuộc…
Cổ họng Walm trở nên khô khốc và cậu thậm chí còn quên cả thở, như thể thời gian đã ngừng trôi. Thở hổn hển và cố chạy hết tốc lực, nhưng chân của cậu lại bị kẹt trên những tấm thảm đã bị ướt đẫm. Tim cậu đập thình thịch. Càng tự nhủ rằng bản thân không thể như thế này, không được phép như thế này, thì hơi thở của cậu càng trở nên rối loạn.
Walm, người như đã đụng phải một bức tường sau khi chạy, khựng lại, quỳ xuống đất như thể đang ăn năn và hét lớn.
“Li, Lisi! Này, LISIII!!!”
“u,... ah, uuuh… a…”
Tầm nhìn của Walm chao đảo khi cậu cẩn thận nâng cơ thở yếu ớt của Lisi lên. Những mảnh kim loại to bằng nắm tay đã đâm xuyên qua cổ họng và ngực của cô, khiến cô thổ huyết. Mắt cô đang mờ dần. Mí mắt của cô đang dần sập xuống, như thể cô không thể chống đỡ lại sự mệt mỏi của bản thân. Đối mặt với một vết thương nghiêm trọng như thế, cô đã không, không thể đáp lại tiếng gọi của Walm, nhưng cô có thể cử động ngón tay và lắc nhẹ chiếc vòng bạc trên tay mình. Cô cảm thấy lạnh như thể bản thân đã chết khi Walm nắm chặt lấy tay cô.
“Trị liệu sư, có trị liệu sư nào ở đây không!!?”
Với hơn một trăm con người đang phải quằn quại vì chất độc tại đây, ngoài Walm ra, không ai khác sẽ ưu tiên cứu chữa cho Lisi, một nhân viên của hội cả.
Việc loại bỏ những mảnh kim loại nhiễm độc lẽ ra phải là ưu tiên hàng đầu, nhưng kinh nghiệm trên chiến trường của Walm đã gióng lên một hồi chuông cảnh báo. Nếu những mảnh kim loại đó bị rút ra khỏi Lisi, người không có khả năng tạo ra rào chắn ma thuật cho riêng mình, cô chắc chắn sẽ chết vì mất máu. Kể cả khi cậu có cố gắng cầm máu, thì liệu cô ấy có thể chịu đựng được nỗi đau khi cổ họng và ngực bị bỏng hay không? Một người bình thường chắc chắn sẽ chọn từ bỏ mạng sống khi phải đối mặt với việc đó.
“Không được ngủ, cố giữ tỉnh táo!”
“Đây không phải là lúc để đau buồn, đừng hoảng loạn, hãy suy nghĩ, phải tìm ra cách nào đó…!!”
Walm tiếp tục cố gắng kiểm soát những suy nghĩ bị cảm xúc lôi kéo, chúng đang cố gắng khiến cậu đi chệch khỏi con đường logic và quay trở lại quá khứ đau buồn kia.
Kể cả khi Walm loại bỏ những mảnh kim loại, Lisi vẫn sẽ chết vì mất máu. Hơn nữa, cậu hoàn toàn không có cách nào để loại bỏ chất độc sau đó. Ngay cả các trị liệu sư cũng khó có thể cứu được một người trong tình trạng hiện tại, thực sự là thế, thậm chí một số còn hoàn toàn bất lực khi phải đối mặt với một chất độc chết người.
Khi đang bơi trong biển suy nghĩ, sự tồn tại của “nó” bỗng lướt qua. Đó là một trong Ba Báu vật Chữa lành, thứ thảo dược màu đỏ thẫm được cho là có thể chữa bách bệnh và thậm chí là kéo dài sự sống. Walm đã liều mạng dưới đáy Mê cung để có thể có được nó trong tay. Và giờ đây, ân nhân của cậu đang cần nó. Ngay vào lúc này.
Những suy nghĩ toan tính trong đầu cậu trỗi dậy và lên tiếng, nhưng ngay lập tức đã bị khóa miệng lại và chôn sống.
Cho dù Walm có giả vờ như là mình không nhìn thấy tất cả những điều này, và đổ lỗi cho đôi mắt đục ngầu của mình, thì việc đó cũng sẽ chỉ gán thêm lên người cậu một lời nguyền hối tiếc mới.
“Khoan đã, tôi sẽ giúp cô ngay bây giờ—”
Walm chộp lấy chiếc lọ lấy ra từ túi ma thuật và bật núi chai. Bông hoa đỏ bất biến vẫn giữ nguyên hình dạng của mình bấy lâu nay, y hệt như lúc cậu vừa lấy được nó từ đáy của Mê cung.
Walm nói những lời động viên Lisi, trong khi tâm trí đang do dự không biết làm thế nào để cô ấy có thể uống nó, nhưng rồi một giọng nói cất lên khiến cho cậu cứng đờ.
Ngay cả khi ở dưới Mê cung, thì giọng bất an của Yuna vẫn luôn khiến màng nhĩ của Walm rung lên. Thậm chí bây giờ chúng còn rung mạnh hơn.
Bối rối, Walm xoay chiếc cổ nặng nề, như thể đã bị rỉ sét của mình. Những gương mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cậu. Điểm khác biệt duy nhất chính là Merrill, thủ lĩnh của nhóm, đang nằm trên mặt đất. Cơ thể cô như vừa bị tắm mình trong vô vàn mảnh kim loại tẩm độc và đang run rẩy một cách không thể kiểm soát. Bên cạnh đó là xác của những naha vật quan trọng của Thành phố Mê cung được xếp thành hàng theo một cách thê thảm. Không giống như họ, Merrill đã tránh được việc bị đột tử, có thể là do khoảng cách so với vụ nổ hoặc là sự khác biệt về khả năng phòng thủ của rào chắn ma thuật.
“Merrill, đừng bỏ cuộc!!”
“Yuna, nhét vải vào miệng cô ấy và bắt cô ấy cắn vào… Aaaahh, mặc dù đã sử dụng ma thuật ban tặng, nhưng tại sao độc vẫn không bị hóa giải cơ chứ!?”
“Ah, aaaaahh, đây là, độc của Hydra!! Nó độc đến mức, có thể dễ dàng hạ gục hậu duệ của tộc khổng lồ ở Cộng hòa. Và với liệu lượng này, nó đủ để giết một người bình thường đến năm lần.”
Ai nên được cứu? Người đồng đội đã cùng cậu vào sinh ra tử, chia ngọt sẻ bùi bên trong Mê cung, Merrill. Hay là Lisa, ân nhân đã chỉ bảo và giúp đỡ cậu rất nhiều kể từ khi cậu đến Thành phố Mê cung.
Trong lúc cân nhắc giữa hai bên, thứ bản năng mà Walm đã liên tục rèn luyện dưới tư cách là một binh sĩ bỗng gọi tên cậu.
“Ah, huu, AHH, HAAAHH!!”
Một cơn chóng mặt ập đến, khiến tầm nhìn của Walm càng thêm mờ mịt. Vị chua trào lên bên trong cổ họng khi cậu cố gắng kìm nén tiếng nức nổ.
“Phải làm gì…? Mình phải làm gì đây…?!!”
Cảm xúc của Walm như sắp vỡ òa. Nhưng ngược lại, lý trí của một binh sĩ lại tàn nhẫn nhìn nhận sự thật. Vết thương của Lisi quá sâu. Liệu thứ thảo dược này có đủ để cứu lấy cô ấy hay không? Cảm xúc của cậu cố gắng phủ nhận sự thật.
“Ai nên được cứu?”
Trước mặt hai con người đang quằn quại, thời gian vẫn tiếp tục trôi qua trong khi Walm tìm kiếm câu trả lời. Những tiếng la hét trong đại sảnh đã lắng xuống. Trong một không gian giờ đã trở nên yên tĩnh, Walm buộc phải đưa ra quyết định, nhưng cậu không thể lựa chọn.
Trong lúc Walm vẫn còn do dự, miệng Lisi khẽ mấp máy, cô đang đau đớn trong vòng tay của cậu.
“Chuyện gì thế?! Cô muốn nói điều gì?!”
Miệng Lisi khẽ mấp máy, nhưng không phát ra được âm thanh nào. Walm cố đoán những gì cô đang nói từ cử động miệng và không bỏ sót một từ nào, nhưng cậu đã thất bại.
Không còn cơ hội nào nữa. Cơ thể của Lisi cứng đờ trong giây lát trước khi tay của cô mất hết sức lực và rơi xuống sàn.
Chiếc vòng tay bạc phát ra âm thanh khi va xuống mặt đất. Âm thanh kim loại tiếp tục văng vẳng bên tai Walm. Như thể cậu đã nghe nó trong liên tục vài giờ liền.
“N-này! Lisi? LISI!!!?”
Walm biết. Vô nghĩa và vô ích. Hành động mà cậu đang làm. Tuy nhiên, bất chấp điều đó, cậu vẫn tiếp tục nói những lời lung tung.
“Đây, không phải là thật. Mọi chuyện lẽ ra không nên như thế này.”
Lisi không còn có thể nói ra thêm một lời nào nữa, vì sự sống vốn đã rời xa cơ thể đã nguội lạnh của cô.
Walm đã không thể đưa ra lựa chọn. Và hậu quả cho việc đó chính là cái chết của Lisi. Quá trình diễn ra không hề quan trọng. Thứ sẽ in hằn tâm trí của cậu chính là kết quả cuối cùng.
“...xin hãy, tha thứ cho tôi.”
Làm sao mà một người như cậu có thể được tha thứ? Không một con người đang tỉnh táo nào sẽ tha thứ cả. Rốt cuộc là vì Walm đã không chọn cô. Tuy nhiên, cậu đã bỏ lỡ cơ hội để nức nở xin lỗi.
Walm dùng những ngón tay đang run rẩy để khép mí mắt của cô lại, đặt cơ thể của Lisi xuống và bước những bước chân nặng nề về phía trước. Tầm nhìn bị bóp méo khiến cho nhiều bi kịch khác phản chiếu vào mắt cậu.
Walm hít một hơi thật sâu và sắp xếp lại lý trí đang hỗn loạn của mình. Cậu nhận ra rằng bản thân không thể cứ đứng yên và đắm chìm trong đau buồn vào lúc này. Vì thế, cậu đã đưa ra quyết định.
“Walm!? Merrill đang…!”
Hari, người đang tập trung vào việc điều trị cho Merrill, cố gắng giải thích tình trạng của Merrill, trong khi ngạc nhiên với sự xuất hiện của Walm trong một tư thế không rõ liệu cậu có sắp ngã hay không.
“Cứ đà này, cô ấy sẽ chết. Phải không?”
Một câu nói quá thô. Dù vậy, khi xét đến ngoại hình của Walm hiện giờ và sức nặng của thứ mà cậu đang cầm trong tay, không ai dám buông lời để chỉ trích cậu.
“Walm, thế còn mắt của cậu thì sao?!”
“Tôi biết. Nhưng chỉ là mắt thôi, mạng sống quan trọng hơn.”
“Thật sự ổn chứ.”
Trước sự cẩn trọng của Hair, Walm đảo đôi mắt đỏ ngầu của mình.
“...Tôi, không thể đi ngược lại với lựa chọn của mình được nữa… Có nghe thấy tôi không, Merrill? Nuốt chỗ Crimson Grass này đi.”
Walm dùng ngón tay để mở chiếc miệng đang đóng chặt của Merrill và nhét một ít Crimson Grass vào, nhưng cô chỉ có thể ho sặc sụa và không thể nuốt chúng.
“Cô ấy thậm chí còn không đủ sức để nuốt…”
Marianthe không thốt nên lời trước tình trạng ngày càng tệ đi của Merrill.
Không còn thời gian để đau buồn. Walm lấy chai rượu rum từ túi ma thuật của mình ra, đổ vào miệng, rồi nhét cỏ vào theo sau. Cậu bắt đầu nhai, bỏ qua những người đồng đội đang choáng váng của mình. VỊ đắng chát của Crimson Grass hòa quyện với vị ngọt ngào của rượu rum trong miệng của Walm.
Cậu sau đó vòng một tay qua gáy của Merrill, tay còn lại đặt một ngón tay lên cằm của cô và đổ Crimson Grass vào miệng. Chất lỏng chảy qua đôi môi đang áp sát vào nhau. Khi Merrill ho. Cậu mím chặt môi hơn để giữ cho chất lỏng không bị tràn ra. Cổ họng của cô run lên, như thể đang muốn nói rằng Crimson Grass đã thành công tiến được vào bên trong cơ thể.
Hiệu ứng của nó thật ấn tượng. Cơ thể đang co giật bắt đầu bình tĩnh lại. Hơi thở yếu ớt dần trở lại bình thường.
Walm kiệt sức ngồi bệt xuống sàn. Với một dư vị đắng chát trong miệng. Những cảm xúc không thể giải thích cứ liên tục xoáy sâu trong lòng.
Đúng lúc đó, một người khác đã túm lấy vai Walm. Cậu quay lại với vẻ mặt sững sờ.
Đó là một nhân viên khác của hội, Lavinia, người thường làm việc bên cạnh Lisi ở quầy lễ tân, đang nhăn mặt và sắp sửa hét lên.
“Tại sao, tại sao anh không cứu cô ấy? Tại sao anh lại bỏ rơi cô ấy!!! Nếu anh dùng Crimson Grass, thì Lisi… có lẽ đã còn sống. Cô ấy, có tình cảm với anh, thế mà tại sao, TẠI SAO!?”
Walm im lặng lắng nghe.
Đó là quả thực là một điểm rất đúng. Lavinia, người bạn rất thân thiết với Lisi, không thể chấp nhận được lựa chọn này của Walm.
“Trong tình huống này, không một ai có thể giữ được bình tĩnh. Và đồ khốn này, tốt nhất là cô nên cẩn thận với lời lẽ của mình đi—”
“Hari, đừng. Tôi đã không đưa ra lựa chọn, tôi không thể đưa ra lựa chọn, chính tôi là người đã giết cô ấy. Không có gì sai ở đây cả.”
Mặt Hari đỏ bừng vì tức giận, hét về phía Lavinia, nhưng Walm đã ngăn anh ta lại. Lavinia, người đang ném ánh nhìn giận dữ về phía Walm, chỉ có thể cúi mặt và nhìn xuống sàn.
“Người đáng trách, không phải là Walm!! Anh ta, thậm chí còn quyết định từ bỏ đôi mắt đang dần thối rữa của mình chỉ để—”
Marianthe định nói tiếp, nhưng bị ngắt lời bởi những binh sĩ đang lao vào đại sảnh. Người lính, hẳn là người đưa tin, bắt đầu báo cáo với vị tướng còn sống sót.
“Chỉ huy 1000 người Edward, một thông điệp đã được gửi đến bằng công cụ liên lạc ma thuật!! Những quả bom do thuật chiêu hồn tạo ra tương tự đã phát nổ tại các cơ sở liên quan đến mê cung, phòng nhân viên, và lâu đài chính. Thiệt hại được ước tính là rất lớn. Ngoài ra, trong tòa lâu đài cũ, khu vực thành phố, cổng lâu đài, và nhiều nơi khác, một số lượng lớn Undead và lực lượng vũ trang không rõ đã được xác nhận.”
“Tổng số là bao nhiêu?”
“Không rõ, nhưng chỉ riêng số lượng Undead thôi đã vượt quá vài nghìn, và trang bị trên cơ thể mục nát của chúng dường như là từ thời Chiến tranh Thống nhất.”
Vị tướng, tên gọi là Edward, nghiến răng là hét lên.
“Loại chiến thuật này, là từ thời Chiến tranh Thống nhất. Những kẻ đã khuất, thực sự đã trỗi dậy từ nấm mồ của mình sao!!?”
“Ng-ngài Hầu tước, và con trai của của ông ấy đã qua đời. Ngay cả những sĩ quan cấp cao của hội và binh sĩ tại trạm chỉ huy cũng đã— chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Edward nhìn người lính đưa tin và lên tiếng.
“Không được hoảng sợ!! Trước hết, hãy huy động mọi binh lính và mạo hiểm có thể trong vùng lân cận và tập hợp quân số. Chúng ta không biết chính xác thương vong của những sĩ quan cấp cao trong bộ máy chỉ huy… Tập hợp những người có khả năng lãnh đạo, ưu tiên hàng đầu chính là loại bỏ mối đe dọa trước mắt!!!”
Những binh sĩ sau khi bị mắng nhiếc đã nhanh chóng tản ra ngoài. Không còn mạng sống nào có thể được cứu chữa bên trong đại sảnh này nữa.
Walm thở dài khe khẽ. Cậu nghĩ rằng giọng của Edward thật sự rất hay. Đó là một trong những loại giọng nói mẫu mực có thể lay động lòng người.
Trớ trêu thay, linh hồn của Walm quay về với thực tại nhờ vào sự chỉ huy của một vị nước từ quốc gia khác.
Điều nên được ưu tiên hàng đầu chính là loại bỏ kẻ tồi tệ, nguy hiểm nhất hiện giờ, chủ mưu gây ra quang cảnh có thể khiến cả trái tim phải nôn nao đau đớn này.
Walm hoàn toàn đồng ý với mệnh lệnh được đối phương đưa ra.
“...Mọi người xin hãy chăm sóc cho Merrill. Tôi có việc cần làm.”
“Cậu đang nói gì thế?”
“Anh đang tính đi đâu vậy?! Walm!!”
Walm phớt lờ những lời nói của đồng đội đang cố căn ngăn mình. Cậu né tránh những nhân viên hội và khác tham dự đang hoảng loạn bên trong sảnh và bước tiến xuống một dãy hành lang. Những gì cậu vừa làm là không cần thiết, tuy nhiên biểu cảm trên khuôn mặt của Walm hiện giờ là thứ mà cậu không muốn những mạo hiểm giả đó trông thấy.
May mắn thay, Walm đã nghĩ ra một cách. Trong số các nạn nhân rơi vào hoang mang và đau buồn sau bi kịch vừa rồi, cậu đã thấy được một khuôn mặt đang tái mét vì sợ hãi. Chuyện này không thể không hoàn toàn liên quan gì đến nhau. Vì suy cho cùng, đây là người cậu đã từng thấy hộ tống Raphael.
Khi Walm bị quản thúc tại gia trong hội, người đàn ông này vẫn luôn ở bên cạnh Phó Hội trưởng. Và khi chứng kiến cảnh người chủ nhân quý giá của mình phát nổ, anh ta chỉ run rẩy vì sợ hãi mà không hề buồn bã hay bối rối. Vậy nên câu trả lời đã quá rõ ràng. Walm tin chắc rằng bản thân đang ở vị trí có thể được danh tính thật của kẻ chủ mưu.
“Rồi rồi, sao cũng được. Nếu đó là điều mày muốn… Tao khá giỏi ở cả hai, cả giết chóc… lẫn chiến tranh.”
Vì cộng đồng nơi mà cậu thuộc về…
Vì chính bản thân, trên danh nghĩa tự vệ…
Walm đã tước đi vô vàn sinh mạng với những lý do trên.
“Tao sẽ không để lỗi cho ai cả. Và tao sẽ không cố bào chữa. Vì chính tao, theo chính ý muốn của mình, sẽ giết tất cả chúng mày. Từng đứa một.”
Với những lời trên, Walm đeo chiếc mặt nạ hình quỷ lên.
Những cảm xúc hỗn loạn ban nãy giờ đây hòa quyện làm một với chiếc mặt nạ. Như thể để xác nhận và thể hiện ý hiện giết chóc của chủ nhân mình, chiếc mặt nạ rung lên một cách dữ dội. Để phản hồi chiếc mặt nạ đang hết sức phấn khích, Walm đưa ra một lời xác nhận.
“Ừ, tao biết. Đừng có làm ầm lên nữa. Tao cũng không thể chờ được những gì sắp xảy ra tiếp theo.”

