Fausto, đã bị gắn cho danh tính là một kẻ săn người bởi Trimagitack sau khi không thể kết liễu Walm nhanh chóng, đã ẩn mọi hành tung của mình và rút về căn cứ của hội kín. Ngay cả khi lý do thất bại là do nhân tố bên ngoài can thiệp, thì đây vẫn là một thất bại đáng xấu hổ không thể bào chữa.
Vì vậy, Fausto quỳ xuống và báo cáo cho chủ nhân của mình những thông tin mà bản thân đã lấy được với cái giá là hai mạng sống của đồng đội.
“Ông già, tôi xin lỗi. Cuộc tấn công đã thất bại. Chúng ta đã mất đi Medardo và Nero.”
“Ta đã nghe được từ những người khác rồi. Nhưng, hai người họ đã thực sự bỏ mạng rồi, phải không? Mỗi lúc, những người đồng hương cũ lại càng ít dần đi.”
Lão già nhìn chằm chằm vào khoảng không như thể đang nhớ lại một ký ức xa xôi. Ông dừng lại một lúc trước khi hỏi Fausto về tình hình chi tiết về trận chiến.
“Vậy, mục tiêu đã bị tiêu diệt hay chưa?”
“Đáng tiếc là chưa. Mặc dù đã dàn xếp thành công một cuộc tập kích bất ngờ, nhưng kết quả là hai thành viên trong nhóm đã bị giết trong trận chiến trực diện sau đó.Chúng tôi đã có thể khiến cho hắn bị thương nặng, nhưng vẫn tốn quá nhiều thời gian. Và trước khi chúng tôi có thể kết liễu mục tiêu, Trimagitack đã can thiệp.”
Một cuộc tập kích bất ngờ. Chắc chắn nhóm của Fausto đã bao vây được tên lính đánh thuê, nhưng họ đã không thể giết hắn.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Fausto đã ra về tay không. Sau khi đối đầu với mục tiêu, Fausto đã có thể đoán ra được những gì hắn có thể làm. Chuyển động dùng khi phải đơn thân chống lại số đông mà đối phương đã thể hiện là thứ chỉ có thể đạt được khi mà việc giết chóc đã trở thành một phần trong cuộc sống thường ngày. Đó là đánh giá của Fausto về tên lính đánh thuê đó.
“Vậy, hắn đã phát triển như thế nào với tư cách là một người lính?”
“Tôi nghĩ hắn là một tài năng hiếm gặp trong những năm gần đây. Nhưng có hai điều khiến tôi bận tâm… Đầu tiên, hắn không sử dụng《Ignis Fatus》. Để có thể chống lại nó, tất cả chúng tôi đều đã mặc những trang bị chống lửa và bảo toàn ma lực cho đến tận tầng 30, nhưng tất cả đều trở nên thừa thãi.”
“Là do hắn đã cạn kiệt ma lực?”
Fausto phủ nhận lời của lão già.
“Không. Hắn khi đó chỉ khá mệt mỏi, và tôi khá chắc rằng hắn vẫn còn một chút ma lực sót lại.”
“Chẳng lẽ, vì một lý do nào đó mà hắn không thể sử dụng nó chăng? Hay là hắn sau khi quan sát được sự chuẩn bị của tất cả thì đã quyết định rằng nó không đáng dùng?... Ta không đánh giá chính xác được.”
“Tiếp theo là đôi mắt của hắn, tôi đã có thể quan sát được nó khi dồn hắn vào chân tường. Chắc chắn, đó là ma nhãn.”
Bầu không khí bỗng nhiên trở nên lạnh hơn. Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, lão già hỏi Fausto để xác nhận.
“...tương thích hoàn hảo?”
“Không, chúng đục ngầu. Thiếu hoàn hảo.”
Kể cả sau khi Medardo và Nero đã bị giết, Fausto vẫn chứng kiến việc đôi mắt của tên lính đánh thuê vẫn bám dính vào mình và không chịu buông tha. Đôi đồng tử màu vàng kim. Nhưng lại rất tối màu và đục ngầu.
“Hiển nhiên rồi nhỉ… Dù gì thì đó không phải là thứ mà một người có thể đạt được trong một thời gian ngắn như vậy. Nhưng ma nhãn… ma nhãn à. Vậy hoá ra là trong thời bình vẫn có kẻ có thể đạt được chúng sao?”
Lão già nói trong khi xoa ngón tay vào nhau.
Không đời nào mà Fausto quên được thói quen của chủ nhân mình, người mà ông đã phục vụ trong một thời gian rất dài, mỗi khi ông nghĩ về một thứ gì đó.
Lão già tiếp tục.
“Biến động của những quốc gia phương bắc, đợt đại bạo loạn, ma nhãn, bất kể là gì đi nữa, thì khi liên kết lại mọi thứ đều trở nên rất thuyết phục. Dù gì thì, đó là những trắc trở mà một người phải vượt qua để có thể đạt được những thứ mà bản thân đang sở hữu hiện tại.”
Lão già đi đến kết luận này và nở một nụ cười có phần tiếc nuối.
“Trước khi kế hoạch bắt đầu, cơ thể đẹp đẽ đó là thứ mà ta ao ước nhất.”
“Tôi vô cùng xin lỗi. Giá như chúng tôi không thất bại…”
Lão già ra lệnh ra Fausto, người đã xin lỗi và ăn năn rất nhiều lần, hãy dừng lại.
“Ta tha thứ cho ngươi, chuyện cũng đã qua rồi… Các khâu chuẩn bị đã hoàn tất. Bây giờ tất cả những gì cần làm chỉ là đợi. Nhưng thế thì có sao đâu chứ? Ta đã quá quen với việc phải chịu đựng và chờ đợi rồi… và đến bây giờ, chỉ cần kiên nhẫn thêm một chút nữa thôi.”
Những câu cuối cùng của lão già được nhấn mạnh trong vô thức. Ông đang có cùng suy nghĩ với Fausto. Ký ức đáng xấu hổ trong quá khứ bỗng nhiên dâng trào trở lại khiến cho cả hai phải rùng mình, mặc dù đã cố gắng kiềm chế bản thân.
“Ông già, Fausto, chuyện xưa tốt xấu gì cũng được, hắn là kẻ thù của em trai tôi.”
Bất kể những lời trên có được phát ra sau khi đã đọc bầu không khí hay không, thì Giesel, có vẻ như không mấy quan tâm đến việc hai lão già đang ôn lại nhớ lại chuyện cũ, đã nói với vẻ cau có.
Không như Fausto và lão già, Giesel không quen phải chờ đợi.
Sau đó, lão già nói theo một tông giọng như đang muốn cảnh cáo Giesel.
“Ta biết. Mục tiêu của hội vẫn sẽ không thay đổi. Nhưng trả thù không phải là một việc lúc nào cũng nên ưu tiên lên trước. Mà nó giống như một lời nguyền vậy, thời gian càng trôi qua, những cảm xúc hận thù sẽ càng trở nên mạnh mẽ hơn. Và khi mọi chuyện kết thúc, cảm giác vui mừng cũng sẽ tăng lên gấp bội.”
“Được rồi, nếu như ông đã nói vậy, thì mọi chuyện nhất định sẽ như vậy. Nhưng, trong trường hợp này, nếu như tên Walm đó thành công rời khỏi mê cung, thì việc bắt hắn sẽ trở nên rất khó khăn. Nên cho dù có muốn tuân lệnh ông đến mức nào đi nữa, thì tôi cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội để tiêu diệt kẻ thù của mình đâu.”
“Đừng lo. Hắn sẽ không rời khỏi mê cung đâu. Những gì mà một kẻ có đôi mắt đang dần thối rữa như hắn tìm kiếm trong mê cung chỉ có Crimson Grass, loại hoa của sự sống xuất phát từ việc hấp thụ máu và thịt của những kẻ đã bị mê cung nuốt chửng. Trong ngôn ngữ của loài hoa, nó có nghĩa là sự bù đắp, sự cân bằng. Kakakaka, nghĩa là, một khi đã lựa chọn hy sinh một thứ gì đó, người sẽ nhận lại một thứ tương đương.”
Nửa cơ thể của lão già run rẩy theo một cách không giống người, như thể lão đã trở thành một loài sinh vật nào đó khác.
Trong một chốn tăm tối nơi ánh sáng không thể chạm đến, chỉ có đôi mắt của lão già, người đang chìm đắm trong ảo tưởng của chính mình, toả sáng một cách bí ẩn.
- - - - -
Bốn ngãy đã trôi qua kể từ khi Walm bị giam lỏng bên trong trụ sở của hội.Tuy bị canh gác liên tục, nhưng lợi ích cậu nhận lại đã hoàn toàn che lấp đi việc đó với ba bữa ăn nóng cộng thêm việc được tắm mỗi ngày. Đúng là một nơi hoàn hảo để loại bỏ cơn mệt mỏi và thiếu ngủ tích tụ suốt bao lâu nay. Trên hết, cậu còn được một trị liệu sư đến để sử dụng ma thuật chữa trị lên người mỗi ngày. Thậm chí việc chữa thương đã đi xa đến mức xảy ra hiện tượng đảo ngược, giờ đây cậu còn khoẻ hơn cả lúc trước khi bị thương.
Tuy nhiên, nghỉ ngơi nhiều quá cũng không tốt, hai ngày dưỡng thương đã khiến cho Walm bị thừa ra rất nhiều năng lượng, vì thế nên cậu quyết định dùng chúng để sắp xếp lại chiếc túi ma thuật.
Bảo dưỡng những món vũ khí mà sẽ tiếp tục bị lạm dụng trong tương lai đã xong. Và sau khi làm hết mọi thứ có thể trong khoảng thời gian quá rảnh rỗi của mình, chẳng hạn như đánh bóng áo giáp và giặt giũ, Walm bắt đầu chuyển sang bảo dưỡng chiếc mặt nạ của mình, nhưng cuối cùng thì cậu phải từ bỏ vì nó cứ liên tục rung lên, không muốn bị đem ra lau chùi như một chiếc mặt nạ bình thường. Vâng, chiếc mặt nạ nói trên đã luôn bị tắm trong máu và bùn khi được cậu mang trên chiến trường, nhưng bằng một cách nào đó, nó vẫn luôn sạch bóng không một vết bẩn khi cậu tháo xuống. Và ngay cả khi muốn tìm hiểu về cơ chế đó, chiếc mặt nạ lại không có dây thanh quản. Vì thế cậu không hỏi nó bất kỳ điều gì, cuối cùng, cậu quyết định bỏ cuộc, không để vấn đề đó vướng bận bản thân thêm một chút nào nữa.
“Mình nên làm gì với thời gian rảnh hôm nay đây?”
Đêm qua thì cậu đã giành hết thời gian để đánh bóng đôi giày ống ngắn của mình, nhưng đến hôm nay thì cậu đã chính thức hết việc để làm.
Walm ngồi xuống ghế và suy nghĩ, nhưng cậu cảm nhận được sự hiện diện ở ngoài hành lang. Mặc dù không có cửa sổ, do đã quen với không gian khép kín của mê cung nên cậu vẫn có thể đoán được thời gian bên ngoài. Hiện tại vẫn còn quá sớm để đến giờ ăn trưa, cũng không phải là giờ đổi người gác, đó là những khung giờ mà Walm đã nắm được trong suốt bốn ngày ở nơi đây.
Để đề phòng, Walm với lấy thanh kiếm dài rồi dựa vào tường tập trung để tập trung lắng nghe. Không lâu sau, có tiếng gõ nhỏ vào cửa phòng.
“Có chuyện gì à?”
“Có tin nhắn cho cậu.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Giọng nói thuộc về người lính canh đứng gác trước cửa phòng cậu suốt bốn ngày nay và hiện đối phương đang nhìn thẳng vào khe cửa vừa mở ra.
“Sau một thời gian dài thảo luận, cấp trên đã quyết định cho phép cậu được tự do. Xin hãy mau chóng thu dọn hành lý của mình. Thủ tục còn lại sẽ được diễn ra ở phòng khác.”
May mắn thay, Walm, người vừa hết việc để làm, không cần phải nghĩ ra thêm cách để giết thời gian nữa. Điều này cũng có nghĩa là nghĩa vụ đứng gác ở hành lang của người lính canh trước mặt cậu cũng sắp kết thúc. Có lẽ đó là lý do mà giọng anh ta bỗng vui vẻ thường ngày.
“Hiểu rồi. Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
Thứ chất độc mang tên sự buồn chán đã ăn mòn tâm trí Walm đến mức cậu phải tỉ mỉ sắp xếp trang bị của mình thẳng hàng bên cạnh giường chỉ để giết thời gian. Nhưng tóm lại, việc sắp xếp như vậy đã giúp cậu thu dọn hành lý và sẵn sàng lên đường trong chớp nhoáng.
Đang đợi Walm ở ngoài hành lang không chỉ có lính canh, mà còn có Lisi, người mà cậu luôn mang ơn. Là nhân viên của hội, hẳn là cô cũng có những nhiệm vụ khác phải làm ngoài tiếp tân. Đó hẳn là lý do tại sao cô ở đây.
“Xin hãy theo tôi.”
Walm cố gắng đi theo Lisi, nhưng ánh mắt cậu vẫn tiếp tục dõi theo người lính canh đang rời đi theo hướng ngược lại.
“Gì thế?”
Người lính canh, nhận ra ánh mắt của Walm, hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Không có gì, tôi chỉ thắc mắc tại sao anh không đi cùng chúng tôi mà thôi.”
“Nghi vấn xoay quanh cậu đã được xoá bỏ. Và Lisi cũng đã nói với tôi rằng điều đó là không cần thiết. Hay là gì? Cậu có chuyện gì đó áy náy vẫn chưa khai ra?”
“Không đời nào, tôi sống chính trực như thế mà.”
“Ha, vậy thì nhanh chân lên đi. Đừng để cô ấy phải đợi chứ.”
Walm, cười giỡn với người lính canh, tiếp tục lặng lẽ đi theo Lisi.
Không một lời nào được cất lên. Dẫu thế, Walm lại không cảm thấy chút ngượng ngùng nào.
Sau khi băng qua một vài dãy hành lang, Walm được yêu cầu bước vào một căn phòng. Đó là phòng phỏng vấn dành cho các mạo hiểm giả.
Walm ngồi xuống ghế sau khi được mời.
“Trước hết, chúc mừng anh đã thành công trở về mặt đất.”
“...Cảm ơn.”
Vì một lý do nào đó, Walm cảm thấy xấu hổ trước nụ cười đầy ngây thơ của Lisi, và chỉ có thể thành thật cảm ơn đối phương.
“Tiếp theo, là về nhóm săn người của Fausto… Khi còn ở trong hội ông ấy như một người giáo viên vậy. Nhờ sự hướng dẫn nhiệt tình của ông mà những người mới vào nghề mới cảm thấy bản thân được chào đón, và khi sự thật vỡ lở ra rằng ông ấy là một kẻ săn người, thì mọi người trong hội như thể vừa bị sét đánh ngang tai vậy. Hội trưởng cũng như phó hội đã phải đến tận dinh thự của hầu tước đi xin lỗi và bàn bạc về những biện pháp đối phó, cho rằng chuyện vừa xảy ra là do sự quản lý yếu kém của hội. Lính canh thì đang ráo rác tìm kiếm Fausto, nhưng không có kết quả nào. Khi đến nơi ở để điều tra thì dinh thự của ông ta đã bị đốt cháy. Tất cả là do sự bất tài của chúng tôi. Chúng tôi thực sự xin lỗi.”
Walm, sau khi biết được diễn biến của mọi chuyện trong lúc bản thân đang bị giam lỏng thì cũng thấu hiểu được đôi phần. Cậu phải công nhận rằng Fausto thực sự có tài năng diễn xuất. Nên việc danh tính thực sự của ông ta không bị phát hiện cho đến tận bây giờ cũng là điều dễ hiểu.
Đối với việc bắt giữ Fausto không thành công, điều đó phần lớn có thể đổ cho cấu trúc cũng như mật độ dân cư của thành phố mê cung. Và cũng không có gì quá bất ngờ nếu như một kẻ tài giỏi như Fausto, người vốn đã thành công che đậy những tội ác của mình trong một thời gian dài, đã trốn ra khỏi thành phố này từ lâu.
“Tôi hiểu được tình cảnh của mọi người. Dù gì thì tất cả đều diễn ra sâu bên trong mê cung mà. Việc không tóm được hắn cũng chẳng phải chuyện gì quá kỳ lạ.”
“...Tôi mừng vì anh đã hiểu. Sau đó, theo như báo cáo thì anh Walm đã giết được hai tên săn người. Thông thường thì, trang bị và vật phẩm của những tên săn người sẽ thuộc về người giết được chúng. Tuy nhiên, lần này cũng có công của Trimagitack, vì vậy vấn đề này cần anh phải thảo luận thêm với họ. Ngoài ra, hội cũng ban thưởng một đồng vàng cỡ vừa cho mỗi tên săn người tiêu diệt được.”
“Tôi ổn với việc chỉ lấy 50%. Đúng là tôi đã tự mình giết hết hai tên đó, nhưng khi đó tôi đã bị thương rất nặng. Nếu Fausto không bị chùn bước bởi sự xuất hiện của Trimagitack, thì chắc bây giờ mộ tôi đã xanh cỏ rồi.”
“Anh chắc chứ?”
“Ừ.”
Sau khi xác nhận lại quyết định của Walm, Lisi đặt tài liệu lên bàn để thêm vào các thông tin chi tiết.
Walm ký tên, và chỉ như thế, vấn đề phân chia tiền thưởng đã được giải quyết.
“Như vậy là mọi yêu cầu từ hội đã được hoàn toàn. Những chuyện tiếp theo sẽ cá nhân hơn một chút.”
Lisi căng thẳng. Biểu cảm trên khuôn mặt đang phản bội lại ý chí quyết tâm của chính cô. Cảm nhận được điều này, Walm thay đổi tư thế và quay lại đối mặt với cô một cách đàng hoàng.
“Walm, tôi biết anh sẽ lại xuống mê cung sau khi mọi chuyện kết thúc. Ngay khi đến được tầng 30, anh đã có thể đẩy lui được tổ đội của Fausto. Cho dù là thế, tỉ lệ tử vong vẫn sẽ nhảy vọt sau tầng 30 bất kể là đối với ai đi nữa. Ngay cả nhóm của Fausto vẫn chưa vượt qua được tầng 35. Trimagitack cũng giống họ, bị chặn đứng ở tầng 35 và không thể xuống sâu hơn. Điều tương tự cũng đúng với các tổ đội được gửi đến từ những quốc gia khác.Dù cho anh có mạnh đến đâu đi nữa, anh cũng không nên tiếp tục thám hiểm một mình như vậy. Vì nếu không, có lẽ, không, chắc chắn, anh sẽ chết.”
Những lời khá khắc nghiệt, nhưng cũng rất thuyết phục. Walm chú tâm lắng nghe mà không ngắt lời đối phương dù chỉ một lần.
“Mục tiêu của anh Walm là chinh phục mê cung này, đúng chứ? Chắc hẳn phải có nguyên do đằng sau thúc đẩy anh làm việc này. Có phải là ám ảnh về sự công nhận không? Hay là do một ký ức cay đắng trong quá khứ? Tôi không thể nào biết được và cũng không có quyền để phán xét. Mặc dù vậy, tôi vẫn mong anh sẽ tập hợp hoặc tham gia vào một tổ đội nào đó. Tôi biết đây là một yêu cầu ích kỷ. Nhưng, tôi nói những lời này vì tôi không muốn anh phải chết.”
Lần cuối cùng mà Walm nghe được những lời vừa mạnh mẽ vừa tử tế như thế này là khi nào? Chỉ cần nghe qua thôi cũng đủ để khiến cho ký ức về gia đình đã khuất và những người đồng đội cũ hiện lên trong tâm trí cậu.
Walm cảm thấy rằng bản thân không thể phớt lờ lời khuyên bảo đầy chân thành này của Lisi.
“...Cô nói đúng. Những tầng tôi phải vượt qua gần đây khó hơn tôi tưởng. Tôi nghĩ mình sẽ cố tìm một tổ đội.”
Đúng thật là vậy, những ma vật từ tầng 26 trở đi đã buộc cậu phải dùng hết ma lực nếu muốn vượt qua. Với mỗi tầng sâu hơn, những ma vật sẽ càng ngày càng trở nên mạnh mẽ và hung tợn hơn. Walm không kiêu ngạo đến mức có thể tuyên bố rằng cậu đủ khả năng để tự mình đi đến được tầng sâu nhất. Điều đó là bất khả thi. Rốt cuộc thì, chính cậu đã được chứng kiến sự bất tài của bản thân khi đã không thể bảo vệ Lâu đài Dandurg cũng như quê hương của mình.
“Cảm ơn vì đã chịu lắng nghe. Tôi rất vui. Thật sự đấy.”
“Không không, tôi mới là người nên cảm ơn ở đây. Rất cảm ơn cô.”
“Vậy thì để tôi biết ngay một bài tuyển dụng. Việc đăng bài sẽ mất phí, nhưng đừng lo, tôi sẽ khấu trừ vào phần thưởng của anh.”
Walm nói với Lisi về điều kiện mà cậu muốn những người bạn đồng hành mới của mình cần có.
Tuổi tác, giới tính hay quốc tịch đều không quan trọng. Chỉ cần có mục tiêu hướng đến tầng sâu nhất của mê cung và kiên trì cho đến phút chót.
Đó là kiểu bạn đồng hành mà Walm tìm kiếm và là điều kiện duy nhất mà cậu đề ra.
“Ờm, vì là người xúi giục anh đăng bài, nên tôi có hơi ngần ngại khi phải nói chuyện này. Anh Walm không phải là một mạo hiểm giả, và ngoài điều kiện là phải nhắm đến tầng sâu nhất ra, thì chỉ mới vài ngày trôi qua sau vụ việc chấn động đó. Tôi nghĩ sẽ mất kha khá thời gian nữa mới có nhóm dám nhận anh vào.”
Lisi nói với tông giọng áy náy như một nhân viên tiếp thị vừa chào bán sản phẩm lỗi. Điều này buồn cười đến nỗi Walm không nhịn được mà phá lên cười.
“Fufu, hahaha, không sao hết. Tôi biết rõ điều này mà. Tôi sẽ kiên nhẫn chờ những kẻ lập dị khác giống như tôi xuất hiện.”
Số tiền tích luỹ trong túi Walm vẫn cứ tăng lên từng ngày, nhưng con số vẫn chưa đủ để cậu có thể mua thêm thứ thuốc nhỏ mắt đắt đỏ đó. Thật quá bất tiện khi cậu không thể tuỳ ý sử dụng《Ignis Fatus》, nhưng chỉ cần tiếp tục xuống mê cung, thì rồi cũng sẽ đến lúc két tiền của cậu đầy, cậu sẽ có thể mua thêm thuốc, và có lẽ thậm chí còn kết thêm được vài người bạn trên chuyến hành trình này.
Nhờ thế, sự thiếu kiên nhẫn đang ngày ngày nhen nhóm trong Walm đã được Lisi xoa dịu.

