Đã gần sáu tháng kể từ khi Dahlia bắt đầu sống cùng Hikan. Cô vẫn cố gắng dành cho anh thật nhiều tình cảm nhất có thể. Dù vẫn sợ anh, nhưng anh không còn tỏ ra thù địch như trước sau vụ việc ở thư viện.
Gần đây, Dahlia lại có một vấn đề mới. Cô đã cạn ý tưởng. Vai diễn cô em gái ngoan ngoãn, ngây thơ và hơi ngốc của cô buộc phải tiếp tục, nhưng trí tưởng tượng của cô đã đến giới hạn.
Cô lén tìm đến quản gia. “Anh tôi thích gì ạ?”
Người quản gia nhìn cô với ánh mắt đầy thương cảm rồi khom người xuống ngang tầm cô. “Tôi nghĩ cô đã làm rất tốt rồi, tiểu thư Dahlia.”
Dahlia chỉ cảm nhận được sự thương hại trong lời nói đó nên cô đành từ bỏ ý định hỏi thêm.
Tiếp theo, cô tìm đến nữ công tước Blueport. Bà đón cô bằng một nụ cười ấm áp. “Là để tặng anh con sao?”
Dahlia gật đầu lia lịa. Nữ công tước vô cùng thích thú với phản ứng ấy. “Câu hỏi này còn hay hơn cả chuyện quỹ khẩn cấp lần trước của con đấy, Dahlia.”
Dahlia gượng cười, đưa tay gãi đầu một cách lúng túng. Nữ công tước Blueport suy nghĩ một lát rồi gọi người hầu. “Lấy cho ta bút và giấy.”
Bà viết vài dòng lên tờ giấy, rồi đưa cho Dahlia, vừa nói vừa nhìn đôi mắt mở to của cô.
Để Hikan chính thức trở thành Công tước Pesteroz, anh cần có giấy chứng nhận từ một Siêu Việt Giả khác, một sự công nhận rằng Hikan vẫn còn tỉnh táo và có thể đưa ra quyết định hợp lý. Đó chính là thứ mà nữ công tước Blueport vừa viết ra cho Dahlia.
“K-không được! Người không thể làm vậy đâu!” Dahlia kêu lên kinh hoảng.
Cô biết rõ Hikan sẽ sớm không còn khả năng giữ được lý trí. Cơn điên sắp tới của anh chỉ khiến nữ công tước Blueport lâm vào thế khó, khi bà chính là người đã xác nhận rằng anh vẫn sáng suốt.
“Không sao đâu. Chỉ là thủ tục thôi, chẳng có ý nghĩa gì nhiều đâu.” Nữ công tước Blueport mỉm cười, đặt tờ giấy vào tay Dahlia. “Ta mong con có thể cải thiện mối quan hệ với anh trai mình nhờ thứ này.”
Dahlia vốn chẳng thấy cần phải cải thiện gì thêm, nhưng lời nói ấm áp ấy khiến mắt cô cay xè vì xúc động.
Thế nhưng khi trở về dinh thự Pesteroz, cô vẫn phải mất một lúc lâu mới gom đủ can đảm để đưa tờ giấy cho Hikan.
Lỡ như anh ta chém đầu mình vì nghĩ mình đang tỏ ra quá tốt, quá thông minh thì sao?
Cuối cùng, Dahlia rụt rè bước đến trước mặt Hikan, cố nặn ra một nụ cười gượng. “Hikan! Em làm tốt lắm đúng không? Nữ công tước Blueport là bạn của em từ lâu rồi, nên…”
“Anh đã nhận được sự chấp thuận của bệ hạ hôm qua rồi. Anh không cần thứ này.”
Dahlia chết lặng. Cô quên mất rằng trong nguyên tác, Hikan có quan hệ tốt với hoàng đế. Tất nhiên ngài hoàng đế, vốn cũng là một Siêu Việt Giả, sẽ dễ dàng ký vào giấy chứng nhận cho Hikan.
Lần này, Dahlia thực sự co rúm lại. “Em xin lỗi… Em tưởng anh sẽ thích nó…”
Hikan im lặng nhìn cô trong giây lát rồi giật tờ giấy khỏi tay cô. “Thứ này vẫn có thể dùng vào việc khác. Ra ngoài đi.”
Dùng vào việc gì cơ?
Nỗi bất an dâng lên trong lòng Dahlia. Cô chỉ mong Hikan đừng đem chữ ký của nữ công tước Blueport đi làm chuyện gì nguy hiểm.
Chẳng lẽ anh ta định đem nó đi vay nợ à? Mình cứ tưởng nhà mình giàu lắm chứ.
Hơn nữa, quản gia từng nói rằng, ngoại trừ những giấy tờ liên quan đến việc xác nhận của các Siêu Việt Giả, gia tộc Pesteroz hoàn toàn không cần chữ ký của người đứng đầu gia tộc khác.
Vậy anh ta định dùng nó vào việc gì chứ?
Vì lo sợ, Dahlia rón rén ghé mắt nhìn qua khe cửa để xem Hikan sẽ làm gì với tờ giấy ấy.
Không thể nào.
Anh đang trừng mắt nhìn tờ giấy bằng ánh nhìn khó hiểu, môi khẽ cắn lại.
Trông cứ như thể mình ép anh ta nhận lấy nó, chứ không phải anh ta tự lấy vậy.
Chẳng bao lâu sau, Hikan khẽ thở dài rồi ném tờ giấy lên giá sách phía sau lưng.
Điều đó vẫn khiến Dahlia bất an, nên cô lén vào phòng làm việc của Hikan khi anh không có ở đó và nhanh tay lấy lại tờ giấy của Nữ công tước Blueport. Lạ thay, Hikan dường như chẳng nhận ra tờ giấy đã biến mất. Dahlia không hiểu nổi vì sao anh lại lấy nó ngay từ đầu.
***
Trái với mong đợi của nữ công tước Blueport, Hikan vẫn lạnh nhạt như trước. Có lẽ vì anh chưa từng làm hại cô hay bất kỳ ai, nên nỗi sợ trong Dahlia dần tan biến.
Cô đang ngẩn người nhìn ra xa thì cánh cửa bất ngờ bật mở khiến cô giật mình hét lên.
“Là anh.”
Hikan đứng đó như thể vừa được triệu đến bởi chính ý nghĩ của cô. Đây là lần đầu tiên anh bước vào phòng cô.
Dahlia tròn mắt nhìn anh. “Chuyện gì vậy, Hikan?”
Anh đáp lại với gương mặt vô cảm quen thuộc. “Bệ hạ đã chấp thuận yêu cầu diện kiến của anh.”
Hoàng đế phải tự mình chuyển giao tước vị Công tước Pesteroz vì công tước tiền nhiệm đã qua đời. Sự chấp thuận diện kiến là điều kiện cuối cùng Hikan cần hoàn thành để trở thành công tước.
Dường như yêu cầu diện kiến đã bị hoãn lại vài ngày nay mới được phê duyệt.
Tin tốt đấy, nhưng chúng ta có thân đến mức nói chuyện kiểu đó sao?
Dahlia chớp mắt liên hồi vì kinh ngạc.
“Chúc mừng…?”
Có lẽ Hikan đã đọc được câu hỏi chưa thốt ra trong mắt cô: Anh đến đây chỉ để nói vậy thôi sao? Anh tiếp lời. “Hoàng đế muốn em đi cùng. Chúng ta sẽ khởi hành đến hoàng cung vào trưa hai ngày nữa. Hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
“E-em cũng đi ạ?”
“Đúng.”
Hikan cần có được địa vị của mình, nhưng tại sao lại cần cô?
Ánh mắt Hikan nói rõ rằng chỉ có một câu trả lời được chấp nhận. Dahlia gật đầu, biết rằng mình chẳng có lựa chọn nào khác.
Anh rời đi ngay khi đã nhận được câu trả lời mong muốn. Dahlia ghét nhất là khi anh cư xử như thế.
Mong anh vấp chân mà té đi!
Bất chấp mong ước tuyệt vọng của cô, chẳng có gì xảy ra như mọi khi.
Dù sao đi nữa, đó là mệnh lệnh của hoàng đế. Dahlia lập tức kéo vú nuôi ra để bàn về chuyến thăm hoàng cung. Ngạc nhiên đầy thích thú, vú nuôi liền chọn cho cô vài bộ váy mới.
Hai ngày sau, Dahlia mặc chiếc váy ren màu hồng để đến hoàng cung. Mái tóc xám nhạt của cô được tết thành nhiều lọn và cố định bằng những chiếc ghim ruy băng.
Ruy băng. Kiểu tóc mà dù chết cô cũng chẳng bao giờ thử trong kiếp trước, nhưng ở tuổi mười ba, Dahlia có thể khiến bất cứ thứ gì cô mặc trông dễ thương đến lạ.
Đôi mắt xanh biếc như đại dương giống hệt Hikan, phản chiếu lại trong gương. “Khi lớn lên, tiểu thư Dahlia sẽ rất xinh đẹp đấy.” Vú nuôi nói, nhẹ nhàng vỗ lên má cô. Nhớ lại vẻ ngoài tầm thường trong kiếp trước, Dahlia đồng ý. Dung mạo hiện tại của cô thật sự có tiềm năng.
Chỉ là không biết mình có sống đủ lâu để điều đó thành sự thật hay không.
Hikan đã đợi sẵn trước cỗ xe. Dahlia ngạc nhiên khi thấy anh chưa vào trong.
Cô mỉm cười rạng rỡ. “Cảm ơn anh.”
Chắc anh ta cũng chẳng giúp mình đâu.
Cô nắm tay người đánh xe và bước lên xe. Hikan dừng lại một chút để nhìn cô rồi mới bước theo vào trong.
“Nhưng, Hikan, tại sao bệ hạ lại gọi cả em?”
Hikan không trả lời. Thay vào đó, suốt cả quãng đường đến hoàng cung, anh chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Bàn tay đặt trên tay vịn siết chặt lại như thể có điều gì đó khiến anh khó chịu. Dahlia còn tưởng mình nghe thấy tiếng rắc đáng ngờ phát ra từ tay vịn.
Lại giận gì nữa đây?
Cô thầm than rồi cũng quay mặt ra ngoài cửa sổ như Hikan.
Chẳng bao lâu, họ đã đến hoàng cung. Vì ngồi gần cửa, Hikan là người xuống xe trước. Dahlia lại nắm tay người đánh xe để bước xuống. Một lần nữa, cô thấy Hikan khựng lại giây lát trước khi bước đi. Anh ta đang căng thẳng vì đến hoàng cung sao?
“Mau lên, Dahlia.” Giọng trầm của anh dường như phản ánh sự khó chịu của mình. Cả hai theo người dẫn đường bước vào hoàng cung và tiến vào phòng ngai vàng của hoàng đế.
“Cuối cùng hai người cũng đến.” Vị hoàng đế, đang quay lưng với hai tay đan sau lưng, chậm rãi xoay người lại.
Đó là Hoàng đế Alexandro Duncan Michelio II. Ông là một hoàng đế trẻ, vừa bước vào tuổi ba mươi, và cũng là một Siêu Việt giả điển trai với mái tóc vàng cùng đôi mắt đỏ, người từng xuất hiện trong nguyên tác.
Tuy nhiên, ông không phải là một trong các nam chính của trò chơi do tình yêu và sự tận tụy dành cho hoàng hậu. Tuổi tác của ông cũng là một phần nguyên nhân.
Năng lực của ông là đọc được cảm xúc của người khác thông qua tiếp xúc. Ông có thể nhận ra ngay lập tức thiện chí hay ác ý của một người đối với mình.
Tự nhiên, điều đó khiến chính trị trở nên vô dụng trước sức mạnh của ông. Ông được miêu tả là một nhân vật khó đoán cho đến tận cuối câu chuyện. Thực tế, ông xuất sắc trong việc kiềm chế bản thân đến mức trở thành một trong những Siêu Việt Giả cuối cùng còn giữ được lý trí.
Dahlia cúi chào hoàng đế theo đúng phép tắc mà gia sư đã dạy. Đôi mắt hoàng đế ánh lên vẻ hứng thú. “Ta đã gặp một người rất nhiều lần... nhưng ta chưa từng gặp người kia. Cô là tiểu thư Dahlia Pesteroz sao?”
“Thật là vinh hạnh, thưa bệ hạ.”
“Đừng cứng nhắc như thế. Cô cũng là người nhà Pesteroz mà, đúng không, tiểu thư Dahlia? Ta gọi cô đến đây vì nghĩ rằng cô có quyền tham dự lễ phong tước của gia tộc Pesteroz.”
Để bày tỏ lòng biết ơn, Dahlia mỉm cười rạng rỡ và khẽ cúi đầu. Hoàng đế mỉm cười đáp lại khi nhìn cô. “Phải rồi, vậy cô nghĩ gì về người anh trai duy nhất của mình? Cậu ta có tốt với cô không?”
Dahlia không thể ngăn ánh mắt mình liếc sang Hikan. Anh thậm chí còn chẳng thèm nhìn cô. Biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra ùa về trong đầu cô. Rất nhiều chuyện trong bốn tháng qua.
Không thể nói là anh ta chưa từng tốt với mình…
Dahlia gượng cười. “Vâng, anh ấy rất tốt với thần. Vì anh ấy là người anh duy nhất… nên thần rất dựa vào anh ấy.”
“Hmm. Ta tưởng cô sẽ sợ chứ. Cậu ta không phải là người đáng để dựa vào đâu, đúng chứ?”
Hikan vẫn im lặng. Sau gáy Dahlia bỗng ngứa ran vô cớ. Cô không biết phải nói gì.
“À, có một người em gái dễ thương quả là phúc phận. Các anh chị em của ta ai cũng thiếu sót ở chỗ nào đó.” Hoàng đế quay đi như thể không mong được đáp lại rồi gọi Hikan tiến lại gần. Hikan bước tới mà không hề phàn nàn.
Hoàng đế đưa cho anh một tờ giấy có in huy hiệu hoàng gia. Có vẻ một trong những cận thần của ông đã chuẩn bị sẵn tài liệu này từ trước. Sau đó, ông tùy tiện vung tay, chạm vào vai và trán của Hikan. “Xong rồi. Từ nay cậu là Công tước Pesteroz.”
“Thần tạ ơn bệ hạ.”
“Còn nhiều việc phải làm đấy, mau bắt tay vào đi. Còn tiểu thư Dahlia? Lại đây nào.”
“V-vâng, thưa bệ hạ.” Dahlia vội vã bước đến gần hoàng đế. Ông mỉm cười, xoa cằm rồi cúi xuống nhìn cô.
“Làm sao mà Hikan lại có được một cô em gái vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn như thế này, lại còn hết mực thương anh trai mình nữa nhỉ?”
“C-cảm ơn ngài.” Dahlia đáp, khom người xuống trong cơn xấu hổ.
Hoàng đế nở một nụ cười mơ hồ. “Chắc cô chưa biết, nhưng Siêu Việt Giả thường sống cô độc và lẻ loi. Ta tin rằng cô đang góp phần khiến quãng đời ấy của Hikan trở nên tốt đẹp hơn đấy, tiểu thư nhỏ.”
“Bệ hạ.” Hikan lên tiếng, nghiến chặt răng. Nhưng hoàng đế chỉ càng cười tươi hơn.
“Vấn đề là ta có thể cảm nhận được điều đó.”
“Ngài tưởng tượng thôi, thưa bệ hạ.” Hikan lập tức phản bác.
“Nếu cậu đã khăng khăng như vậy thì thôi vậy.”
Dahlia, không thể hiểu được cuộc trò chuyện ngầm đang diễn ra, chỉ biết tròn mắt nhìn hoàng đế. Cô chỉ có thể đoán rằng họ đang nói về điều gì đó giống với những gì nữ công tước Blueport từng đề cập.
Hoàng đế mỉm cười nhạt và đưa tay ra, như thể đang yêu cầu một cái bắt tay. “Cảm ơn cô đã chịu đến đây chỉ vì ý thích bất chợt của ta, tiểu thư Dahlia.”
Hoàng đế có một thói quen là luôn bắt tay với bất kỳ ai sau khi buổi yết kiến kết thúc.
Thói quen ấy thường được giải thích đơn giản là cách ông làm dịu bầu không khí trang nghiêm, nhưng trên thực tế, ông đang cố đọc cảm xúc của người đối diện.
Không ai có thể từ chối lời đề nghị bắt tay của hoàng đế. Dahlia không có gì để giấu giếm. Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay hoàng đế và lắc khẽ. Rồi đến lúc phải buông ra.
Nhưng khi cô chờ đợi, hoàng đế vẫn không buông tay cô ra. Hoảng hốt, cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn ông.
Hoàng đế đang nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm lấy nhau của họ như thể ông không thể tin vào điều mình đang thấy.

