Dahlia Pesteroze hồi tưởng lại kiếp trước của mình vào năm mười ba tuổi.
Từ trước khi ký ức ấy trỗi dậy, cô đã thường nghe người ta bảo mình là một đứa trẻ kỳ lạ. Trong thế giới nơi việc coi thường người hầu là điều hiển nhiên, chỉ có mình cô là cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng, cô chưa từng, dù chỉ một lần, nghĩ đến chuyện hoang đường như có lẽ mình từng sống ở thế giới khác.
Nhưng rồi cô chợt nhớ ra. Thế giới này đang diễn ra theo cùng một cốt truyện với game dành cho nữ <Mê Cung của Ouroboros> mà cô từng chơi ở kiếp trước.
Và điều đó có nghĩa là, nói cách khác, cuộc đời của Dahlia đang ‘bên bờ vực kết thúc’.
Có hai lý do cho điều này.
Thứ nhất, <Mê Cung của Ouroboros> là một game 19+ u ám và tàn khốc, nơi không tồn tại thứ gọi là ước mơ hay hy vọng.
Thứ hai, anh trai cô, Hikan Pesteroze, người mà cô đã không gặp suốt 13 năm, là nhân vật phản diện điên rồ nhất trong số rất nhiều nhân vật nam chính của nguyên tác. Hắn ta tàn nhẫn đến mức sẵn sàng giết chết bất cứ ai xúc phạm đến mình, ngay cả người thân ruột thịt, mà không chút do dự.
Vì thế, việc trong nguyên tác Hikan là con trai duy nhất của nhà công tước đúng là một điều may mắn cho thế giới đó.
‘Nhưng tại sao?’
Tại sao trong thế giới này, cô lại rơi xuống từ hư vô với thân phận em gái của hắn?
‘Chết tiệt.’
Trong nguyên tác, không hề có chi tiết này!
Theo như Dahlia nhớ, trong nguyên tác, Hikan Pesteroze là đứa con duy nhất của Công tước Pesteroze. Nhưng giờ đây, Công tước Pesteroze đã có hai người con.
Hikan và Dahlia.
Tức là bản thân cô chỉ là một “gia vị” được thêm vào bất ngờ trong nguyên tác <Mê Cung của Ouroboros>.
Cô không biết tại sao, trong một tác phẩm vốn dĩ giống nhau, cô lại đột nhiên bị đẩy vào vị trí em gái của nhân vật phản diện chính, một vai diễn mà cô thậm chí còn không tự tin.
Thật lòng thì cô cũng chẳng buồn muốn biết.
Dù sao đi nữa, gia tộc Công tước Pesteroze sẽ bị xóa sổ trên mọi tuyến truyện trong trò chơi vì những hành động độc ác của hắn. Vì vậy, chắc chắn em gái hắn, Dahlia, cũng sẽ phải chịu án treo cổ.
Điều may mắn duy nhất là Dahlia đã nhận ra sự thật của thế giới từ rất lâu trước khi nguyên tác bắt đầu.
Hikan Pesteroze hiện chỉ mới mười sáu tuổi.
Theo nguyên tác, hắn bắt đầu phát điên sau khi sức mạnh ma thuật của anh nở rộ vào sinh nhật mười tám tuổi, nên vẫn còn thời gian để hành động.
‘Khai nở ma lực.’
Chính cơ chế này là nguồn gốc của mọi bi kịch trong <Mê Cung của Ouroboros.>
Truyền thuyết của đế quốc kể rằng, một con rồng vĩ đại đã ban phước cho bốn đại công tước cùng hoàng thất, mỗi thế hệ, một đứa trẻ sở hữu ma lực sẽ ra đời.
Tuy nhiên, nhờ đời sống tình dục phóng túng của các hoàng đế và công tước đời trước, một số thường dân sở hữu sức mạnh ma thuật, điều này cực kỳ hiếm. (Có vẻ như đây là một thiết lập được thêm vào vì sẽ rất nhàm chán nếu tất cả các nhân vật nam chính đều là quý tộc.)
Những người sinh ra với sức mạnh kỳ diệu như vậy được gọi là ‘Siêu Việt Giả’.
Sức mạnh của họ bộc lộ theo nhiều hình thức,
ví dụ, sau khi khai nở ma lực, Hikan Pesteroze chỉ cần một thanh kiếm là có thể một mình đối đầu cả một đoàn kỵ sĩ.
Trong game, có kẻ giỏi ám sát, có kẻ chỉ cần nhìn vào mắt là đọc được suy nghĩ người khác, đại loại là như vậy.
Nhưng có một sai lầm chết người ở đây. Người siêu việt càng sử dụng sức mạnh của mình thì họ càng mất kiểm soát và trở nên điên cuồng.
Và không ai có thể cứu họ trở lại.
Vốn dĩ đã chẳng mấy bình thường, các ứng cử viên nam chính liều cả mạng để trừ khử đối thủ, gây chiến, khiến ma lực bạo phát… Và rồi, dần dần, họ hoàn toàn hóa điên.
Và trong số đó, Hikan Pesteroze, người ban đầu có khuynh hướng chống đối xã hội, là người đầu tiên và điên rồ nhất.
‘Đúng là một game bệnh hoạn hết thuốc chữa.’
Giá mà đã phải tái sinh, thì ít nhất cũng nên vào một thế giới yên bình hơn chứ.
Điều duy nhất khác biệt giữa hiện thực này và game, chính là sự tồn tại của Dahlia.
‘…Biết đâu, khi nhìn thấy cô em gái đáng yêu của mình, Hikan lại quyết tâm sống một cuộc đời đàng hoàng thì sao?’
Nhưng Dahlia lập tức xóa bỏ ảo tưởng ngây thơ ấy khỏi đầu. Nghĩ đến con người của hắn ta trong nguyên tác, đó là một ý nghĩ vô lý đến mức không thể nào chấp nhận được.
Vì một lý do nào đó, Hikan hiện đang sống cùng một gia đình họ hàng. Nhờ vậy mà suốt 13 năm qua, Dahlia chưa từng gặp hắn ta một lần nào. Thế nên, cô hoàn toàn không biết kẻ phản diện cuối cùng trong nguyên tác giờ đang ra sao.
Dahlia từng nghĩ có lẽ cả đời này cô và anh sẽ sống như người xa lạ.
Thế nhưng, cuộc gặp gỡ giữa cô và Hikan lại đến sớm hơn cô tưởng.
* * *
Lúc ấy, cô đang vừa nhấm nháp chiếc bánh ngọt dùng làm bữa xế, vừa làm bài tập mà gia sư giao. Đột nhiên, bên ngoài trở nên náo động, kèm theo giọng nói khẩn thiết của bà vú:
“Thiếu gia! Không được ạ! Ngài không thể tự tiện xông vào như thế!”
Ngay lúc đó, Dahlia đã chuẩn bị sẵn tinh thần. À, tên đó cuối cùng cũng đến rồi.
Đúng như dự đoán, cánh cửa phòng cô mở toang và một chàng trai bước vào. Anh ta cực kỳ đẹp trai, với mái tóc bạc và đôi mắt xanh.
Người đó chính là anh trai cô và là nhân vật phản diện cuối cùng của trò chơi này, Hikan Pesteroze.
Mặc dù còn trẻ, nhưng ánh mắt của anh đủ dữ tợn để khiến người lớn phải rùng mình.
Dahlia nuốt miếng bánh vào miệng một cách lo lắng.
‘Ch-chắc mình sắp nghẹn mất rồi.’
Chắc ma lực của anh vẫn chưa khai nở, nhưng với thái độ lạnh lùng ấy, nếu có ai nói rằng anh đã khai nở từ lâu và đầu óc cũng vì thế mà lệch lạc, thì cô cũng tin mất.
Mà cũng phải thôi, người ta nói những kẻ siêu việt vốn sinh ra đã khác. Trí tuệ của họ vượt xa người thường, nên cái kiêu ngạo khiến họ chẳng buồn quan tâm đến những quy tắc do người khác đặt ra cũng là điều dễ hiểu.
Ở Hikan, Dahlia cảm nhận rõ dáng dấp điển hình của một kẻ như thế.
Phía sau anh, vú nuôi hốt hoảng bước theo vào.
“Tiểu thư vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng…”
‘Chuẩn bị sẵn sàng?’
Dahlia tròn mắt nhìn Hikan. Anh đáp lại bằng vẻ mặt thờ ơ.
“Cha đã qua đời rồi, Dahlia.”
“...”
Cô liếc nhìn vú nuôi, khuôn mặt bà đã nhòe nước mắt.
‘Thật tội nghiệp cho bà ấy.’
Suốt cả ngày nay, vú nuôi cứ thấp thỏm không yên, có lẽ vẫn đang trăn trở không biết nên nói sự thật ấy với Dahlia vào lúc nào.
Thế nhưng, với Dahlia, người đã lấy lại ký ức kiếp trước, chuyện này chẳng còn gì đáng để chấn động nữa.
Hơn nữa, mẹ cô đã mất không lâu sau khi cô chào đời, còn cha thì quá bận rộn nên hiếm khi có mặt trong dinh thự. Vì thế, cô cũng chẳng thấy buồn thương gì lắm.
‘Ra là vì thiếu thốn tình thương nên anh ta mới hóa điên à?’
Hơn nữa, cô vẫn nhớ rõ rằng mình từng có suy nghĩ ấy khi nhìn Hikan trong game.
Dù không thấy quá đau buồn, nhưng dù sao đó cũng là cha mình, cô có nên tỏ ra buồn bã vì vú nuôi của mình không?
Đang mải suy nghĩ thì cô cảm nhận được một ánh nhìn.
Là Hikan.
Anh ta đang nhìn cô như thể đang quan sát một vật thể nào đó. Đôi mắt lạnh lẽo ấy chẳng hề chứa lấy một chút tình thân máu mủ.
Và Dahlia, với sự nhạy bén của mình, lập tức nhận ra.
Lúc này, Hikan đang đánh giá giá trị của cô. Sau này, đứa trẻ mang họ Pesteroze này có thể được sử dụng ở đâu, và bằng cách nào?
Anh ta sẽ quan sát phản ứng của cô khi nghe tin cha qua đời, rồi dựa vào đó để quyết định xem nên lợi dụng cô theo cách nào là tốt nhất.
Người ta bảo tính cách con người phần lớn được hình thành từ thuở ấu thơ, chắc hắn cũng nghĩ chẳng có gì là không thể làm được.
‘Cái loại người gì mà lại như thế chứ!’
Dahlia sững người, ngây ra nhìn Hikan.
“...Không khóc à.”
Trước giọng nói trầm thấp của anh ta, Dahlia vội lắc đầu.
Không phải lúc cho những chuyện như thế này.
Hiện tại, Dahlia đang đứng trước thời thơ ấu của kẻ phản diện lớn nhất trong nguyên tác. Nhìn thế này thì có vẻ tính cách của Hikan đã tệ hại sẵn từ nhỏ, chắc chẳng còn hy vọng cải tà quy chính gì nữa.
Trong nguyên tác, gia tộc của Hikan lúc nào cũng bị diệt sạch. Cô cũng sẽ bị cuốn theo mà chết chung thôi.
Vậy nên nhất định phải bỏ chạy khỏi gia tộc này càng sớm càng tốt.
Dù Hikan có phải chịu kết cục như kẻ phản diện cuối cùng thì đó là nghiệp của anh ta. Chỉ cần lúc đó Dahlia không bị đưa lên giá xử tử cùng là được.
‘Đã đến nước này, phải hạ thấp cảnh giác của thằng đó để tìm chỗ trốn thôi.’
Dahlia nhanh chóng định vị cho mình: sẽ đóng vai cô em gái ngây thơ, ngốc nghếch, không biết chuyện gì cả!
Vì thế, mục tiêu của cô là khiến Hikan nghĩ: “Con bé này chẳng đáng để ta bận tâm.” Rồi nhân lúc anh ta sơ hở, cô sẽ trốn thoát.
Muốn vậy, Hikan tuyệt đối không được cảnh giác với cô dù chỉ một chút. Cô phải bị đóng mác là cô em gái ngây thơ và ngu ngốc hết mức có thể.
‘Với anh ta, thế nào mới được xem là một kẻ ngu ngốc nhỉ?’
Hikan tiến lại gần cô từng bước một.
Lo lắng khiến tim cô co thắt lại.
Đúng lúc ấy, bàn tay Dahlia chạm vào mẩu bánh còn sót lại, chiếc bánh ngọt cô đang ăn dở khi làm bài tập. Cô không kịp nghĩ thêm.
Cô liền chìa nó ra trước mặt Hikan.

