Tập 02

Chương 5.3: Quyết tâm và mơ ước III

2025-10-03

2

Và rồi, khi mà trong đầu toàn những suy nghĩ đen tối, chúng tôi cuối cùng cũng đi đến sân vận động.

Ghế ngồi của chúng tôi nằm ở trong góc của khán đài chính tại hàng đầu tiên.

Khuất khỏi ánh nắng, đây là một chỗ ngồi hoàn hảo cho người hướng nội như tôi (và Tanaka).

Từ phải sang trái, vị trí ghế ngồi là: Tanaka, tôi, Airi, và Yuria. Chúng tôi từ phía khán đài nhìn xuống những vận động viên đang chạy trên đường đua.

Tôi chưa từng tới sân vận động bao giờ, nhưng mà nơi này thực sự rất lớn…….. đúng là sự kiện của khu Kanto có khác.

“Hôm nay, Kuroki sẽ thi đấu trong cuộc đua 100 mét và chạy tiếp sức 4x100 mét. Cuộc đua 200 mét thì diễn ra vào ngày kia.”

Có vẻ như trường chọn ngày hôm nay là do Rui phải tham gia vào nhiều sự kiện.

Xem ra là mọi người đến để cổ vũ chính Kuroki Rui còn hơn là cổ vụ đội điền kinh.

“Nhưng mà, thi chạy tiếp sức thì chỉ một mình Rui là không đủ, phải không………?”

“Chà, vì trường chúng ta là công lập nên Natsuhame Central cũng có mấy suất ưu tiên đặc biệt cho điền kinh và bóng rổ. Cho nên là bọn họ cũng khá khỏe đó.”

“Khoan, có suất ưu tiên đặc biệt á!? Không công bằng, Airi cũng muốn một suất!”

“Kiếm được một suất khó như lên trời vậy. Thà ngồi học còn dễ hơn.”

“Ưmmmmmm~!”

Airi phồng má.

Thú thật, nếu như có thứ kiểu “bài thi đầu vào ưu tiên ngực bự”, Airi - với vòng một hàng top - sẽ đỗ dễ như ăn bánh.

Cổ sẽ là Áp chót vòng bảng, Thủ khoa vòng một: Miyama Airi.

“Ồ, vòng chung kết chạy 100 mét sắp bắt đầu rồi kìa.”

Cuộc thi 100 mét diễn ra trên một đường thẳng ngay phía trước khán đài. Những cô gái lọt vào vòng chung kết đã hoàn tất việc khởi động và đang đứng thành hàng tại vạch xuất phát.

“Cậu ấy ở kia kìa! Rui ơi!”

Khoác trên mình bộ đồng phục của trường Natsuhama Central, Kuroki Rui đang đứng đó.

Cổ trông y hệt mấy bức selfies đẫm mồ hôi mà cô ấy hay gửi cho tôi sau mỗi buổi tập.

Mái tóc dài được búi gọn thành đuôi ngựa, và chiếc rốn lấp ló đằng sau chiếc áo đồng phục.

Đây là lần đầu tiên mà tôi được tận mắt ngắm chiếc rốn của Rui trong bộ đồng phục điền kinh. Ôi trời….. đúng là đã mắt mà….

“Phải chụp một tấm tại vạch đích nữa. Tốt nhất là khoảnh khắc Rui vượt mặt mấy thí sinh khác.”

Ghế ngồi của chúng tôi ở trong góc gần phía vạch đích, nên là chúng tôi có một tầm nhìn khá tuyệt.

“Nhìn kìa Ryouta. Những cô gái đứng đó đã chiến đấu hết mình để vào được giải quốc gia,  tất cả những gì trên đường đua 100 mét này chính là tuổi trẻ!”

“Sao tự nhiên lại bừng bừng nhiệt huyết vậy, Tanaka? Cậu cũng là một đứa hướng nội như tớ đó.”

“Cố lên, Rui. Cậu làm được mà!”

Cuộc đua 100 mét có thể kết thúc trong chớp mắt. Tuy nhiên, Rui muốn tôi được tận mắt nhìn thấy - đó là lý do mà cô ấy đã lùa tôi tới đây với lời hứa về việc chơi SM…..

Tôi hiểu rõ Rui, có lẽ cổ muốn tôi chứng kiến cô ấy chiến thắng vẻ vang, tươi cười mà thực hiện phỏng vấn.

Một vẻ đẹp hoàn mỹ…….. hààààà.

“Vào vị trí……”

Rui và những vận động viên khác đặt chân lên vạch xuất phát và cúi thấp người xuống.

Tôi không biết nhiều về điền kinh, nhưng tôi nghĩ nó được gọi là xuất phát thấp.

“Chuẩn bị………”

Nghe thấy thế, tất cả vận động viên đều căng người - và khoảnh khắc khẩu súng hiệu lệnh khai hỏa, họ đồng loạt lao vụt đi.

Rui cũng phóng đi bằng một sức lực trái ngược hẳn với cơ thể thon gọn ấy.

Bóng cô ấy chạy như xé gió, những bước chân mạnh mẽ khiến cả sân vận động bùng cháy.

Một tư thế chạy hoàn hảo. Bạn có thể thấy những thớ cơ trên người cô ấy hoạt động hết công suất trên mỗi bước chạy.

Biểu cảm trên mặt cô ấy chỉ còn lại sự quyết tâm.

Nó không giống với cái biểu cảm lạnh lùng thường ngày của cô ấy, hay những ánh nhìn mềm mại mỗi khi bình tĩnh, hay ánh mắt băng giá mỗi lần giận dữ.

Không, biểu cảm này khác hẳn- răng cắn chặt, lông mày cau lại, mắt mở to.

Đó là biểu cảm của những ai theo đuổi sự hoàn hảo- cô ấy chiến đấu bằng tất cả những thứ mà mình có.

Rui không muốn cho tôi thấy một chiến thắng dễ dàng. Không hề.

Đây mới chính là điều mà cô ấy muốn cho tôi thấy- một Kuroki Rui nỗ lực bằng tất cả sức lực của mình để theo đuổi cái sự hoàn hảo lý tưởng ấy.

Cuộc đua chỉ có 100 mét- nhưng cuộc thi khốc liệt tới nỗi mà cảm tưởng như đường đua dài gấp bội phần.

Như Tanaka đã nói, tất cả bọn họ đều đã chiến đấu để được đặt chân vào giải đấu này. Không ai chịu nhường bước cả.

Nắng hè gay gắt, chói lóa.

Nhưng dường như chả với tới được những đôi mắt đang dán chặt đường đua ấy.

Rui và hai cô gái khác lao vút đi vai kề vai, rồi cùng nhau chạm tới vạch đích, dường như là không phân thắng bại.

Chúng tôi được ngồi gần đích nhưng vẫn rất khó nhìn ra được ai là người chiến thắng.

Nhưng…. nó trông như là-

Trên bảng tỉ số hiện lên dòng chữ [11.59 giây].

Và cùng lúc đó, một cái tên được hiện lên: [Trường cấp ba Natsuhama Central- Kuroki Rui]

““““““““WOOOOOOOOOOOOOOOOOO!”””””””””

Tiếng hò reo và vỗ tay vang lên như sấm.

Kuroki vẫy tay về phía khán đài trong khi vẫn đang hít thở.

Cô ấy buông xõa tóc, để cho những lọn tóc đen tơ tung bay trong khí thế vinh quang, như thể cả sân vận động đang ăn mừng chiến thắng.

Tính từ năm nhất hồi cấp hai, đây đã là chiến thắng thứ năm liên tiếp trong giải đấu quốc gia hạng mục 100 mét.

Rui……. Cậu hoàn hảo quá….

Được chào đón bởi đám đông, Rui cúi người trước khán đài.

Khi mà cô đứng thẳng lên, trên mặt cô là một nụ cười tươi rói, rạng rỡ.

Người con gái đang đứng đó khác hẳn với một Rui luôn trêu chọc tôi.

Đó là một Kuroki Rui tự mình đoạt lấy chiến thắng, đánh bại đối thủ, và chứng minh sự hoàn hảo của bản thân.

“Chị Kuroki! Ở phía này- bọn em có thể chụp một tấm chứ?”

“Tạo kiểu cho bọn em với!”

Bị vây quanh bởi cánh truyền thông, Rui đứng ở trung tâm của sân đấu.

A……..cảm giác này.

Cũng giống như hồi lễ hội văn hóa- cái khoảng cách này.

Gì thế này? Liệu một kẻ như tôi có thể ủng hộ cô ấy Rui không…..?

“Cậu ấy làm được rồi! Rui thắng rồi! Cậu ấy thắng rồi!”

“Kuroki tuyệt quá!”

“Đỉnh thật đấy. Đúng là Rui mà!”

Ai cũng tỏ vẻ mừng rỡ trước chiến thắng của cô ấy, và tôi cũng thế.

Thường thì tôi sẽ ngồi vênh mặt lên kiểu, “Bảo rồi, Rui đỉnh mà,” và bị cà khịa bởi Tanaka…

Nhưng mà lần này thì……. tôi không biết nữa.

Càng được tận mắt chứng kiến vẻ rực rỡ của Rui….. tôi càng không hiểu được tại sao cô ấy lại thèm để tâm tới mình.

Trong lễ hội văn hóa, cô ấy kể rằng tôi từng cứu “sự hoàn hảo” của cổ trong quá khứ- và cô ấy muốn được tôi tiếp tục giúp đỡ.

Nhưng mà sâu thẳm trong tim……. tôi không thể rũ bỏ cái khoảng cách đó được.

Có lẽ Rui chả cần tới tôi đâu.

Có lẽ cô ấy vẫn có thể tự mình đạt được sự hoàn hảo.

Có lẽ tôi cũng không cần làm phó hội trưởng vì cô ấy cả….

Đắm chìm trong những suy nghĩ, đột nhiên, tôi lại nhìn về phía Rui.

“......Hử?”

Từ trong đám đông lên tới cả trăm người ở khán đài, Rui lập tức tìm thấy tôi.

Cô ấy đưa một ánh mắt sắc lẹm về phía tôi- và nhìn thẳng lên.

Làm thế nào……mà cậu ấy lại thấy mình…..?

Rồi Rui nháy mắt với tôi và làm một cử chỉ bên tai.

Điện thoại…..? Gọi điện……? Cô ấy đang bảo tôi kiểm tra điện thoại à?

Sau đó, Rui rời khỏi sân đấu.

Tôi rút điện thoại ra khỏi túi và nhìn vào màn hình.

Và rồi…..

Rui: Ryouta nè. Tớ sẽ đợi cậu ở cổng A.

Rui……… cô ấy đang đợi tôi…..

Dù cho có cảm giác được một khoảng cách giữa hai đứa, sau khi được xem cô ấy nỗ lực hết mình, trái tim tôi đang bùng cháy tới độ không sao lờ đi được.

Giây phút này, tôi chỉ muốn nói chuyện với Rui.

Tôi muốn hỏi cô ấy- tại sao lại cần mình.

“Ryouta? Sao vậy?”

“Tớ phải đi ỉa!”

“Eo, Ryouta! Đừng có nói toẹt ra như vậy- cậu có phải là học sinh cấp một nữa đâu!”

“Đúng rồi đó!”

Với đầu óc đang rối bời, tôi vội chạy đi tìm Rui.

Rui……..

Tôi chạy lên cầu thang dẫn tới cổng A và tăng tốc lên khi chạy dọc qua hành lang.

Sân vận động này rộng quá đi mất……. Cổng A là ở đây, đúng không nhỉ?

Tôi dừng lại một thoáng để xem bản đồ trên điện thoại- và rồi thì một sự cố đã xảy ra.

“Ái!”

“Oa!”

Tôi không nhìn đường, và tôi đã đâm sầm vào ai đó tại ngã rẽ gần cổng.

“Xin lỗi, tôi không cố ý-”

Người mà tôi tông vào là….

“Trời ạ…. Vừa đi vừa dùng điện thoại là nguy hiểm lắm đó, biết không?”

Mái tóc đỏ mơ và tóc đuôi ngựa thắt nửa đầu.

Thân hình tinh tế như bước ra từ những quyển tạp chí. Ngay cả khi mà đang mắng tôi, nụ cười ngọt ngào của cô ấy cùng đôi mắt sống động như muốn hớp hồn tôi.

Một hương chua thanh mát len vào mũi tôi.

Cô gái đứng trước mặt tôi….. không ai khác ngoài mỹ nhân mà Tanaka vừa mới tâng bốc- Himesaki Nozomi.

H-Himesaki…

Nhìn gần, cô ấy còn đáng yêu hơn tôi tưởng…

“Ừm, đàn anh ơi?”

“À- x-xin lỗi!”

“Lần sau hãy cẩn thận hơn nhé? Anh Ryouta.”

“Ừ……khoan - Ryouta?”

“Ôi trời, đã đến giờ rồi….. Bạn em tham dự vào hạng mục nhảy cao, nên là em phải đi đây. Gặp lại sau nhé!”

Himesaki duyên dáng cúi người và đi mất.

Thế quái nào mà…..em ấy biết tên tôi?

Tôi đã trở lên nổi tiếng vì chơi chung với ba vị mỹ nhân rồi sao?

“Chà, sao cũng được….. Hiện tại thì điều đó không quan trọng.”

Tôi phải tìm Rui- ngay.

…………………………….......................................................

Khi mà đi tới cổng A, tôi không thấy bóng dáng của Rui ở đâu cả.

Tôi tưởng cô ấy sẽ chờ ở gần lối ra…..

Mặt trời nóng như đổ lửa nên tôi núp dưới bóng của cái cổng, chờ cô ấy xuất hiện.

“Hehe….. Ryouta nè?”

“A- Rui!”

Giọng nói từ đằng sau khiến tôi khẽ nhảy dựng lên, nhưng rồi cũng ngay lập tức thư giãn khi nhận ra đó là Rui.

Vẫn mặc bộ đồng phục để lộ eo, mái tóc đen dài của cổ được thắt lại thành đuôi ngựa giống như lúc chạy đua.

“C-Chúc mừng, Rui! Tớ nghe nói rằng đây là chiến thắng năm lần liên tiếp của cậu….. Đỉnh thật đó!”

“Hehe, cảm ơn. Mà cuộc đua cũng khá căng thẳng phết.”

“Vậy kịp thời gian không? Cậu ổn chứ? Nói chuyện với kẻ như tớ trong giải đấu có làm trễ việc khởi động của cậu không?”

“Ổn thôi mà. Cuộc thi chạy tiếp sức tiếp theo là sau bữa trưa cơ. Với lại…. nói chuyện cùng cậu cũng nằm trong phần khởi động của tớ rồi.”

“K-Khoan, nói chuyện với tớ….?”

Với người như Rui thì đó sao mà là khởi động được.

Đó thực sự là những gì mà tôi đã nghĩ.

“Cậu đã ngạc nhiên vì tớ không nhắc gì đến giải đấu ngày hôm nay nhỉ?”

“T-Thì ừ! Hôm trước cậu nói cái gì mà ‘trừng phạt’, nên tớ hào hứng tới trường, cứ nghĩ là sắp được chơi trò dâm đãng rồi…”

Và khi tôi đến nơi…… đập vào mắt tôi là một màn trình diễn choáng ngợp tới mức mà tôi phải nhận ra bản thân mình nhỏ bé tới mức nào.

Rui và tôi……… sống ở trong hai thế giới khác nhau hoàn toàn.

“Sao vậy, Ryouta? Mặt cậu u ám quá…….. Thôi chết, người tớ mùi lắm à?”

“K-Không phải! Rui không bao giờ hôi! Cậu lúc nào cũng có một mùi hương nữ tính rất thơm! Ý-Ý tớ là, một chút mùi hôi có khi còn làm tớ hưng phấn hơn nữa chứ!”

“............Hehe, cậu đúng là một người kỳ quặc đó, Ryouta.”

Ngay cả khi tôi nói ra những điều vô cùng kinh khủng, Rui chỉ cười trừ và gạt nó đi.

Đúng vậy………. Rui luôn………

“ Rui lúc nào cũng vậy nhỉ….”

“Ý cậu là sao vậy, tự nhiên nói gì thế?”

“......... Tớ chỉ……. Tớ chỉ nhận ra rằng có thể bản thân không xứng đáng được đứng cạnh một người tuyệt vời như cậu.”

“............Hử?”

“Cậu rất tuyệt vời đó, Rui. Cậu luôn đứng đầu trong chuyện thể thao và học tập. Cậu xinh đẹp không tì vết ở mọi khía cạnh….. Thú thật, một kẻ như tớ, một tên hướng nội thất bại, không có tư cách nào được đứng bên người như cậu cả.”

Tôi nắm chặt tay và nói lên những lời thật lòng.

Càng nói, tôi càng hiểu ra - rằng bản thân chỉ là một tên otaku dâm dê, rụt rè.

Gần đây tôi đã đi quá trớn- đắm chìm vào bộ ngực của Airi, chạm vào đùi của Yuria, tưởng tượng về đủ trò tình thú mà mình sẽ làm với Rui……..

Nhưng một kẻ như tôi….. vốn chả xứng đáng để được đứng bên ba người họ.

“Nè, Ryouta….. cậu có nghĩ rằng việc bản thân liệu có xứng đáng với tớ vốn chả quan trọng không?”

“Chả….. quan trọng?”

“Ai cũng biết cậu là một người hướng nội. Tài năng duy nhất của cậu là khá tốt trong mảng học tập. Cậu ghét nổi bật. Đầu thì toàn những ảo tưởng đen tối. Cậu là kẻ biến thái nhất!”

“C-Cậu không sai, nhưng…. có cần thiết phải nói thẳng ra như vậy không?”

“Ngay cả vậy…. cậu là người có thể làm cho tớ được mỉm cười.”

Rui đột nhiên vươn tay ra và ôm lấy má tôi bằng đôi tay xinh đẹp ấy.

R-Rui……

1a638986-eb27-44a8-af3d-92442cdbfc85.jpg

Cái nóng của mùa hè đã làm má tôi ướt đẫm mồ hôi, và giờ thì chúng còn đang đỏ nựng lên nữa.

“Cậu lúc nào cũng nói ra mấy điều ngốc nghếch, cư xử yếu đuối, và làm tớ phải bực mình……… nhưng những điều đó mới là cậu, Izumiya Ryouta. Tớ không quan tâm người khác nghĩ gì. Cậu là người duy nhất trên thế giới này có thể làm cho tớ mỉm cười.”

“Tớ là….. người duy nhất?”

“Làm tớ mỉm cười chính là con đường đi tới sự hoàn hảo của riêng tớ- sự hạnh phúc.”

Với nụ cười hiền dịu, cô ấy thu tay lại.

Có phải tôi đã…..không nhận ra mà….. hỗ trợ cho lý tưởng về sự hoàn hảo của Rui?

“Vì vậy mà ngày hôm nay tớ mới có thể chiến thắng- vì cậu đã tới xem. Chỉ cần biết rằng cậu ở đó cũng đủ để làm tớ phải mỉm cười rồi.”

Lần nữa. Lại một lần nữa, tôi đã giúp Rui- mà thậm chí còn chả phải nhấc tay lên làm bất cứ điều gì.

Lúc nào cũng vậy. Khi tôi giúp cô ấy, nó cũng là khi mà tôi thậm chí còn chả biết….. hoàn toàn vô thức, không phải bận tâm.

Nó chưa từng là thứ mà tôi muốn làm - nó chỉ xảy ra do ngẫu nhiên.

Tôi thực sự vui bởi Rui cần tôi là vì thế.

Tuy nhiên….. tôi không muốn vô tình làm cô ấy mỉm cười nữa.

Tôi muốn những điều đó là do mình chọn.

“Cậu hiểu rồi chứ? Ryouta. Có lẽ tớ cũng nên quay lại thôi-”

“Tớ muốn……… được tiếp tục nói chuyện với Rui như thế này! Tớ muốn được mãi làm người có thể khiến Rui hoàn hảo được mỉm cười!”

“.......!”

Tôi ngăn Rui lại bằng những lời của mình.

Nếu mà một người hoàn hảo như Rui thực sự cần một kẻ như tôi- rụt rè, hướng nội, thất bại- thì tôi muốn hồi đáp lại bằng tất cả ý chí của mình.

Nếu tôi là kẻ duy nhất có thể khiến Rui mỉm cười, vậy thì tôi muốn tiếp tục giúp cho cô ấy được mỉm cười.

Với lại…. tôi vẫn muốn mấy bức selfie đó. Đừng nghĩ là tôi cũng từ bỏ mấy trò dâm đãng đó!

Vì thế mà tôi đã đưa ra quyết định.

“Tớ muốn ủng hộ một Rui đang cần tới mình- bằng tất cả ý chí của tớ!”

“Ryouta……..”

 

“Nên làm ơn, hãy cho tớ làm phó hội trưởng hội học sinh của cậu.”

 

Tôi cúi thấp người xuống khi lên tiếng.

Đó là một quyết định bước ra từ sâu thẳm trong tim- quyết tâm hỗ trợ Rui theo ý mình muốn.

Nếu một người tuyệt vời như cô ấy bảo rằng cô thực sự cần một kẻ như tôi, vậy thì điều đó khiến tôi vô cùng hạnh phúc.

Tôi đã do dự lâu rồi……. nhưng nếu mà tôi có thể có tác dụng với cô ấy, vậy thì tôi phải làm.

“Được rồi. Ryouta nè……… cảm ơn cậu.”

“Hử? Ý cậu là….. tớ được làm sao?”

“Ý cậu là gì mà ‘được’? Tớ mới là người nhờ cậu làm phó hội trưởng đó, nhớ không?”

“À……….. ừ, đúng rồi.”

“Hehe…….. Tớ thích cái vẻ nghiêm túc đến lạ kỳ đó của cậu đấy, Ryouta à.”

Khoan…….cổ thích tôi sao?

“Chờ chút, Rui, ý cậu là cậu thích tớ sao? Đấy có phải là tỏ tình không?”

“......! K-Không, ý tớ không phải vậy. Tớ vừa bảo là tớ thích cái khía cạnh đó của cậu.”

Cái……. thôi nào……

Tôi quá hào hứng nên thành ra hiểu nhầm ý của cô ấy, và cuối cùng lại khiến bản thân trông như một tên otaku ảo tưởng rồi.

“.......Hehe.”

“Cười cái gì mà cười? Làm otaku ảo tưởng thì có gì sai hả!? Cậu còn bảo là cậu thích khía cạnh đó của tớ đó!”

“Đúng rồi nhỉ? Tớ rất thích cái cách mà Ryouta nhảy thẳng tới kết luận và cho rằng tớ có ý với cậu ta.”

“T-Thôi cái cho trêu ghẹo đó đi! Tớ không mắc bẫy nữa đâu!”

Khi tôi nói vậy, nụ cười của Rui rạng rỡ hơn mọi ngày.

Trước đây, nụ cười của cô ấy luôn cứng nhắc- nhưng giờ…. nó thật ấm áp.

Nụ cười ấy….. thật đặc biệt.

“Ánh nhìn gì vậy, Ryouta? Đổ tớ rồi à?”

“K-Không, tớ không có! Đừng có nghĩ linh tinh!”

“Hehe…… cậu đúng là một tsundere mà, Ryouta.”

Không phải thế mà.

Tôi chỉ nhìn vì rất hiếm khi được thấy Rui cười tự nhiên đến vậy.

“D-Dù sao thì! Nếu mà cậu thắng cuộc bầu cử hội học sinh, cậu sẽ cho tớ làm hội phó, đúng không?”

“Đúng rồi. Cậu sẽ làm cánh tay phải của tớ.”

Tay phải của Rui sao……

Tôi đưa mắt tới cánh tay trần của cô ấy, bị phơi bày trước mắt người bởi chiếc áo đồng phục không tay.

“Ý tớ là, tớ thích tay có chút thịt hơn…..”

“Hehe…… Ryouta nè, cậu muốn chết tới vậy sao?”

“X-Xin lỗi, mồm miệng đi hơi xa!”

Chết- phải cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói hơn thôi.

“À, còn một điều nữa.”

“Hử? Điều nữa?”

“Nếu mà mục đích thật của cậu cho việc làm hội phó chỉ là để được làm quen với Himesaki Nozomi…. Có lẽ tớ sẽ không tha thứ cho đâu nhé.”

Rui chọc ngón tay vào lõi cảm xúc của tôi với không chút nhân từ.

Chết….. Tôi có thể cũng đã nghĩ như vậy khi lần đầu gặp Himesaki…..

“Ư…..không đời nào! Tớ không bao giờ dám tơ tưởng tới người như Himesaki- trong khi mà có thể hỗ trợ cho một người hoàn hảo như cậu được! Ừ thì, em ấy yêu kiều và dễ thương và rất thơm- tựa hương cam chanh- nhưng đó không phải trọng tâm-!”

“Cậu hiểu rõ về em ấy quá nhỉ, Ryouta? Có khi nào…… em ấy mới là mục tiêu thực sự của cậu không?”

Ặc…….. sao trời nóng mà không khí lạnh quá vậy?

“D-D-Dù sao thì, trời nóng quá! Muốn uống gì không? Tớ đãi!”

“Hehe….. Ryouta nè, cậu rất tệ trong khoản tâng bốc người khác nhỉ?”

“Đ-Đó là do cậu cứ-”

 

“A! Hai cậu đây rồi, Ryouta! Cả Rui nữa!”

 

Có một giọng nói đột nhiên gọi tên chúng tôi từ phía xa.

Giọng nói đó…… đương nhiên là của Airi.

Khi mà tôi quay mặt lại, tôi thấy Tanaka, Airi, và Yuria đang đi tới.

“Tanaka lo lắng vì cậu đi lâu quá nên kéo cả đám đi tìm.”

“K-Không phải là do tớ lo lắng hay gì cho Ryouta đâu đó.”

Yuria và Tanaka cằn nhằn khi mà họ bước đến.

“Mọi người! Ryouta nói là cậu ấy sẽ bao nước!”

“Cái- Này! Đừng tự tiện như vậy!”

Và cứ thế, mọi thứ đã được định đoạt- tôi sẽ trở thành hội phó của Rui nếu như cô ấy thắng cuộc bầu cử.

Và rồi, ở giữa cái kỳ nghỉ hè rỗng túi ấy…… những đồng tiền cuối cùng của tôi cũng tan biến.