Sau khi nghe được báo cáo siêu cấp đáng ngờ của Airi về việc “Tanaka bị tán tỉnh”, chúng tôi chạy tới địa điểm mà cáo buộc cưa cẩm ấy diễn ra….
“Này, này, cậu học ở trường cấp một nào vậy?”
“Bọn tớ học ở trường cấp một phía Đông.”
“Ư-Ừm, tớ….”
Người đang cưa cẩm Tanaka…., thật không thể tin được, lại là một nhóm ba thằng nhóc cấp một.
……..Cái khỉ gì vậy?
“Airi này. Ý tớ là, nhìn có vẻ như cổ đang bị tán…. nhưng đó là trẻ con mà?”
“Ừ, bọn tớ chỉ đang đợi cho Rui đi ra khỏi phòng tắm, và bọn chúng lại đột nhiên xuất hiện.”
“Ừ, nhưng mà đó là trẻ cấp một mà? Cậu thực sự cần gọi bọn tớ tới à?”
“Tớ chuẩn bị chen vào, được chưa? Nhưng một đứa bảo là ‘Ra chỗ khác chơi, đồ bò sữa béo!’ Nên là…. vậy đó.”
Mấy thằng oắt con đó….. không chỉ tính tán tỉnh Tanaka, mà còn gọi Airi là béo? Bọn bây sẽ phải hối hận trong tương lai đó, lũ trẻ trâu.
Một cô gái đáng yêu đến vậy với bộ ngực khủng chỉ xuất hiện đúng một lần sau mỗi thế kỷ- gọi cô ấy như vậy là một tội nghiệt.
“Chậc…. thằng ngốc nào lại không trân trọng (bộ ngực khủng của) Airi cơ chứ?”
“E-Eh!? Dừng lại đi Ryouta! Cậu quá khen rồi đó!”
“Đó là sự thật. Với ngoại hình của cậu, nói ra được những lời đó chỉ chứng minh bọn nó chả có chút gu thẩm mỹ nào cả.”
“Ehehe…. Ryouta, cậu quá giỏi trong việc khen rồi đó. Cậu làm tớ xấu hổ mất- không! Chúng ta ra đây đâu phải vì việc đó! Chúng ta cần cứu Tanaka!”
“Ý tớ là, chúng ta có thể nói về sự suy đồi đạo đức khi mà ngay cả trẻ cấp một cũng biết tán tỉnh không? Điều đó bình thường hả? Hay là tớ quá cổ hủ rồi?”
“Không, trẻ con thời nay chỉ phát triển sớm thôi.”
Thật sự thì, bọn nhóc này cứ như Casanova tái thế vậy.
Xem ra là bọn chúng tưởng rằng Tanaka chỉ là một học sinh cấp một hơi cao chút và bắt đầu tán tỉnh cổ.
Dù….. cổ trông nhỏ nhắn thật, nhưng tôi không nghĩ rằng Tanaka trông trẻ con tới vậy. Có lẽ là do bộ đồng phục bơi làm đám trẻ hiểu nhầm chăng?
Tôi đoán là ở trong độ tuổi đó, đời sống xã hội của bạn cũng sẽ chỉ xoay quanh việc bạn chạy nhanh tới mức nào.
Khi mà bạn lên cấp hai hay cấp ba, việc bạn chạy nhanh tới đâu hay cao tới mức nào cũng không còn quan trọng. Quan trọng là khuôn mặt và dáng người bạn- mặc dù cũng chả ai biết rõ được.
“Tớ đoán là không còn cách nào khác rồi. Để tớ đi giúp Tanaka, hai cậu đứng yên đó.”
“Xin lỗi vì đã để các cậu đợi…. Hửm? Tanaka đâu rồi?”
Khi mà tôi chuẩn bị đi giúp cổ, Rui cũng bước ra từ trong nhà tắm vào đúng lúc đó.
“Ồ, Rui này. Thì, ờ, Tanaka đang bị tán tỉnh. Bởi mấy đứa nhóc cấp một.”
“Hừm….. cấp một. Vậy thì Ryouta nè, vì cậu là chàng trai duy nhất ở đây nên là tớ sẽ giao lại việc này cho cậu nhé?”
Rui, xem chừng không mấy hứng thú, quăng hết trách nhiệm về phía tôi.
Thôi nào, Rui. Ít nhất cũng nói “Để mình đi chứ?” hay gì đó đại loại vậy…
Chà, tôi chả giỏi đối phó với trẻ con chút nào.
Tuy nhiên, tôi vẫn tiến lên giúp Tanaka.
“Ừm. Xin thứ lỗi… anh có thể nói chuyện với bọn em một chút được không?”
Nghe thấy tôi gọi, đám trẻ cấp hai đồng loạt quay sang nhìn về phía tôi.
“Anh có chuyện gì vậy? Bọn em đang bận tán tỉnh bạn này.”
“Đừng có chen ngang. Anh là ai cơ chứ?”
“Ừ-Ừm… cô gái này, kiểu, đi với anh.”
“Hả?”
Thấy tôi bước tới, Tanaka vội vã chạy tới và núp phía sau tôi.
“Này! Quan hệ giữa anh với bạn này là gì?”
“Hở? Cô ấy là vệ sĩ-”
Chờ chút.
Trong trường hợp này, dù có nói dối đi chăng nữa thì chả phải bảo cổ là bạn gái sẽ hiệu quả hơn sao?
“T-Thật ra thì, cô ấy là bạn gái của anh. Nên mấy đứa có thể đừng tán cổ được không?”
“R-Ryouta? Tớ l-là… b-bạn gái cậu?”
Mặt Tanaka đỏ rực, răng va cầm cập vào nhau.
Cái quái gì thế? Bộ làm bạn gái của tôi kinh khủng đến vậy sao?
“Ồ, hoa có chủ rồi.”
“Với lại, anh nhìn như học sinh cấp ba vậy. Thế nên anh chính là l*licon.”
Cái what the f–?
Đám oắt này…. bô bô cái miệng như thể mình biết nhiều lắm, dù chúng chả biết cái gì.
“Nghe này mấy thằng nhõi con…. Khi về tới nhà, nhớ lên mạng tìm thử ‘thiên thần áo tắm’ đi. Mấy đứa chả biết cái gì về thế giới cả.”
“Hử? Làm như thể bọn này sẽ nghe theo vậy.! Sao cũng được, đi thôi!”
Bộ ba thằng nhóc trưởng thành sớm bỏ chạy như thể chúng đang đào tẩu vậy.
Không hứng thú với Airi, nhầm lẫn Tanaka là học sinh cấp một, gọi tôi là l*licon….. Đám nhóc đó thật thô lỗ.
Đây là thế giới mà chúng ta đang sống sao, khi mà mấy thằng oắt con như thế cứ đông dần?
“Cảm ơn cậu, Ryouta.”
Tanaka bám chặt lấy lưng tôi và lên tiếng cảm ơn.
Kết cấu của bộ đồ bơi ép lên ngực tôi- và trước khi kịp nhận ra, đầu dưới của tôi đã lập tức phản ứng.
T-Tanaka…. cảm giác từ bộ ngực nhỏ của cổ tuyệt quá….ugh!
Bị nứng bởi Tanaka…. Không ổn chút nào với tư cách là bạn cổ.
“Này, Tanaka. Lui ra chút đi!”
“À….xin lỗi, Ryouta! Mình không cố ý, ehe….”
Tanaka nhẹ nhàng lùi ra khỏi lưng tôi.
Sao cổ lại đỏ mặt….?
“Quan trọng hơn thì, tại sao mà cậu lại phải bối rối như vậy? Nó chỉ là một đứa nhóc tiểu học thôi mà?”
“T-Thì…. Cậu biết rồi đó. Cả đời tớ chưa bao giờ nổi tiếng với lũ con trai cả, nên tớ đoán là mình kiểu…. bị cuốn theo….”
Một học sinh năm hai cấp ba phấn khích vì được tán tỉnh bởi học sinh tiểu học….
Tanaka, quá thể đáng rồi đó….
“Tanaka, cậu ổn không?”
Airi, trông có vẻ lo lắng, tiến lại gần Tanaka.
“Tớ xin lỗi, Tanaka. Tớ đã không thể bảo vệ cậu.”
“Không đúng! Đó mới là lỗi của mình vì đã lấy làm mừng khi mà một đứa nhóc cấp một đối xử tốt với mình!”
“Hở?”
Cả ba vị mỹ nhân đồng thanh thốt lên trong sự ngỡ ngàng.
Không, thật sự đó, Tanaka, cậu không nên nói điều đó ra đâu!
Đây là lý do mà khiến cậu trở thành vô vọng đó!
Đây là lý do mà cậu rất vô vọng đó, Tanaka!
“Tanaka….. Cậu nghiêm túc sao?”
“T-Tanaka, cậu….”
“Fufu, có lẽ nào Tanaka là một sh*tacon chăng?”
“Không! Tớ không phải là sh*tacon! Ý là, tớ có mấy quyển chị gái x dàn harem trai trẻ với cậu trai nằm dưới đó!”
Đó đích thực là sh*tacon rồi chứ còn gì nữa!
Chú cảnh sát, ở đây có tội phạm nè. Mau cử thêm người đến hiện trường đi…
“Ừm, thì, nếu như Tanaka đã an toàn rồi thì chúng ta cũng đi máng trượt nước thôi nhỉ?”
“Ừ…. được đó.”
Nhờ công Tanaka mà một sự im lặng ngượng ngùng bao trùm trong không khí khi cả bọn đi tới bên chiếc máng trượt.
…………………………....................................................................................
“Nhìn nè, Ryouta! Chiếc máng này cho phép cưỡi phao đôi xuống này!”
“H- Heh…..”
Tôi ngắm bộ ngực nảy tưng tưng của Airi một hồi thì mới đưa mắt nhìn về phía chiếc máng trượt.
Bể bơi này nổi tiếng vì ba máng trượt chính:
Máng trượt siêu nhanh, máng trượt siêu dài, và máng trượt trôi sông.
Trong số đó, máng trượt trôi sông- nơi mà bạn được trải nghiệm tốc độ siêu nhanh trong ống trượt đặc biệt- là nổi tiếng nhất, và thậm chí còn có một hàng chờ siêu dài.
“Do nổi tiếng nên hàng chờ đang khá đông và cản trở việc đi lại, vì vậy đối với những nhóm bốn người hoặc nhiều hơn, nhân viên sẽ xác nhận số người trong nhóm bạn và phát hành một vé đánh số. Người đại diện của nhóm sẽ xếp hàng với chiếc vé. Cảm ơn vì sự hợp tác của các bạn!”
Một nhân viên lặp đi lặp lại lời thông báo nhiều lần liền, tay cầm loa phóng thanh.
“Nhóm bạn có bao nhiêu người?”
“Năm.”
Tôi nhận được chiếc vé với số năm từ người nhân viên.
“Hàng chờ vẫn còn khá đông. Trong thời gian này, chỉ người đại diện sẽ xếp hàng, còn những người còn lại có thể tham gia những địa điểm khác nếu họ muốn.”
Nhân viên lịch sự cúi đầu, rồi quay sang thông báo cho nhóm đứng sau tôi.
Chà, nếu vậy thì tôi đoán là tôi có thể tự xếp hàng một mình.
“Để tôi xếp hàng chờ cho. Bốn người các cậu có thể thử máng trượt khác. Chỉ cần các cậu tụ tập lại thì khỏi sợ việc bị tán tỉnh đâu.”
“Không đời nàoooooo! Không được đâu!”
“Chính xác. Ý tớ là, nếu Ryouta bị bỏ lại một mình thì thể nào cậu ta cũng tăm tia những cô gái mặc đồ tắm khác, đúng không?”
“Cái gì? Thật sao!? Ryouta, đồ biến thái!”
“Fufu…. Ryouta nè, cậu tính ngắm ai khác ngoài bọn mình sao? Cậu rất hư đó, Ryouta.”
Tôi chỉ cố tỏ ra lịch thiệp, vậy mà cuối cùng thì tôi lại bị đồng loạt công kích bởi cả ba cô nàng mỹ nhân cấp S.
Tại sao tôi lại bị đối xử như thể là tôi đang cố chuồn đi chỉ để ngắm mấy cô gái khác trong đồ tắm vậy? Chả công bằng tẹo nào….
Mặc dù tôi cũng khá tò mò về bộ đôi rám nắng, gyaru hoang dã đứng phía trước chúng tôi trong hàng, vậy nên tôi cũng khá muốn một khoảng thời gian riêng tư. Mà đó là bí mật.
“Được rồi, Ryouta và tớ sẽ chờ trong hàng, cho nên ba người các cậu-”
“Fufu, Yuria nè?”
“G-Gì hả Rui?”
“Tớ không biết nữa…. nhưng cảm giác như là cậu đã muốn được dành thời gian riêng tư với Ryouta cả sáng nay rồi….. Đó là tưởng tượng của tớ sao?”
“Hử? K-Không! Không phải vậy! Tớ chỉ nghĩ là, kiểu, việc của tớ chính là giám sát Ryouta và ánh mắt biến thái như thể lúc nào cũng đang săn mồi của cậu ta!”
Công việc quái quỷ gì đó!? Cổ làm như tôi thủ phạm chính trong mấy chương trình tội ác có thật vậy.
“Vậy thì không cần lo. Để tớ phụ giúp cho!”
“C-Cả cậu nữa sao, Rui?”
“Ừm. Vậy Ryouta và mình sẽ xếp hàng nhé? Yuria, cậu đưa Airi và Tanaka đi chơi đi. Sẽ là không công bằng nếu như việc gì bọn mình cũng giao cho cậu.”
Với một nụ cười tràn ngập lòng trắc ẩn dịu dàng, Rui nói với Yuria như thể một người mẹ đang nhẹ nhàng trách móc đứa con gái đang hờn dỗi của mình.
Từ khi nào mà tôi lại cần liên tục giám sát vậy?
Ừ thì, dạo gần đây tôi cũng đang khá là bộc trực…. Tuy là vậy, tất cả những gì mà tôi làm là vùi mặt vào ngực của Airi hồi còn ở nông thôn, bị Rui vạch trần sở thích về rốn, và nói thẳng với Yuria rằng tôi muốn úp mặt vào đùi của cổ.
“Dù sao, tớ cũng cảm thấy tội lỗi nếu như ném Ryouta cho Rui.”
“Yuria, thôi nào. Từ lúc trên tàu tới giờ, lúc nào cậu cũng phải chỉ huy nhỉ? Ổn thôi mà. Tớ sẽ trông chừng Ryouta cho.”
“N-Nhưng….”
Trong khi mà Yuria và Rui khẩu chiến như là cặp cha mẹ tranh nhau quyền nuôi dưỡng con cái, tranh luận rằng họ sẽ làm gì với tôi….
“Vậy thì tớ sẽ làm!”
Đột nhiên, một giọng nói cao vút cắt xuyên qua cuộc đối thoại.
A-Airi….?
“Tớ sẽ làm! Tớ sẽ giám sát Ryouta!”
Airi giơ tay với một cái búng tay dứt khoát và tình nguyện kiềm chế tôi.
Ngực cô ấy nảy nảy khi giơ tay- chờ chút, đó không phải trọng tâm vấn đề!
Trước tiên thì, cái quái gì mà “giám sát” tôi?
“A-Airi, cậu sẽ chờ cùng với Ryouta thay cho bọn mình?”
“Đúng rồi! Các cậu đi chơi vui vẻ! Tớ sẽ gọi khi đến lượt cho!”
Đề xuất đột ngột của Airi khiến bọn tôi câm lặng.
Một Airi ham chơi, vô tâm kiểu trẻ thơ…. lại tình nguyện chờ cùng tôi?
“Airi, cậu chắc là đang không tự ép bản thân mình vì chúng tớ đó chứ? Với lại, nếu như cậu ở một mình với Ryouta, thể nào cậu ta cũng bày trò dâm dê mà thôi.”
“Này, Rui. Cậu làm như mình là một kẻ dị hợm vậy!”
“Rui đúng đó, Airi! Nếu mà cậu ở lại với một kẻ biến thái như Ryouta thì sẽ không có kết quả tốt đẹp gì đâu!”
“Tanaka, cả cậu nữa sao!? Các cậu cứ thích gì nói thế à!”
Con mắm Tanaka đó- im bặt từ nãy đến giờ, vậy mà cổ sẽ mở miệng một khi tìm thấy cơ hội để ném đá tôi.
“Trời ạ, các cậu lo xa quá đó. Ryouta sẽ không làm điều gì kỳ quặc đâu, nên đừng lo! Đi đi, cứ thoải mái!”
Mỉm cười tươi rói, Airi đẩy ba người họ đi mà không hề nhượng bộ.
Yuria, Tanaka, và Rui đều rời đi đầy miễn cưỡng, vẻ mặt có chút khó chịu.
Thật ra thì, tôi còn lo lắng hơn rằng liệu Tanaka có thể trò chuyện với Yuria và Rui kẹp hai bên không…..
“Trời ạ, mọi người hiểu lầm về cậu hết, Ryouta.”
Airi khẽ nhún vai, bộ ngực khủng đảo qua đảo lại.
“Ý- ý tớ là, đó cũng không hẳn là hiểu lầm…… Họ còn khá chuẩn là đằng khác.”
“Ể? Tại sao?”
“Thì, cậu cũng biết tớ là một tên otaku dị hợm, biến thái mà phải không? Thế nên là họ lo lắng mình sẽ lén lút tia ngực cậu.”
“Nhưng mà chúng ta đã thống nhất thỏa thuận rồi mà, nhớ chứ? Ryouta được phép thỏa thích ngắm ngực của Airi, miễn sao cậu gọi tớ là ‘Airi”!”
Chúng tôi đúng là đã làm ra cái thỏa thuận kỳ quặc đó ở trong phòng tôi….
“Và Ryouta này, cậu đang nhìn chằm chằm vào ngực tớ ngay bây giờ, phải không?”
“Nó….!”
“Ehehe, có phải là vì đồ bơi của tớ quá dễ thương không?”
Airi nhếch mép khi cổ vạch trần tôi, ánh nhìn của tôi rõ ràng là đang dán chặt vào ngực của cô ấy, thứ mà chiếm nhiều diện tích hơn cả bộ đồ bơi.
Ý tôi là, với bộ ngực như thế ở ngay bên cạnh, thằng con trai nào sẽ không nhìn cơ chứ?
“Cậu đúng là một tên biến thái đó, Ryouta!”
“Cái quái gì vậy? Nếu mà cậu cứ trêu tớ như thế, có lẽ từ giờ tớ sẽ chuyển sang ngắm đùi của Yuria!”
“Ể? Đ-Đừng! Cậu không được! Còn nhớ chúng ta đã hứa gì ở nhà bà không? Cậu được phép nhìn ngực của tớ, nhưng mà không được nhìn bất cứ ai khác!”
Hình như là chúng tôi có hứa…..? Hoặc cũng có thể không…..?
Mà lại nói, tôi lúc nào cũng ngắm đùi của Yuria và rốn của Rui không ngừng nghỉ, cho nên tôi đã phá vỡ thỏa thuận ngay từ đầu rồi.
“Với lại! Tớ không nghĩ là Yuria sẽ muốn bị nhìn bằng ánh mắt biến thái của cậu đâu!”
Ngoại trừ việc cổ đã nói “Chỉ được nhìn tớ thôi.”
Đây….Đây có phải là tình huống‘ kẹt giữa hai người trong dàn harem’ không?
“Cậu hiểu chứ? Nếu như cậu nghĩ tới việc nhìn Rui hoặc Yuria như vậy, Airi sẽ giận đó, được chưa?”
“Nhưng mà nhìn cậu thì sẽ ổn thôi, phải không?”
“Ể? Nó….. Ừ. Vì đó là Ryouta, tớ sẽ cho ngoại lệ.”
Airi nói với đôi môi run khẽ, đôi má đỏ hoe, và những giọt mồ hôi điểm lấm tấm trên trán.
Ngay cả bộ ngực khủng của cô ấy cũng có những giọt mồ hôi bóng loáng óng ánh lướt ngang qua.
Nóng bỏng quá.
“Mồ, đủ rồi đó! Không bàn thêm nữa! Bà bảo là chúng ta không nên nói mấy cái chuyện đó vào ban ngày! Nói về thứ khác đi!”
Airi lắc đầu và lắc ngực qua lại, bồn chồn và cố gắng che lấp nỗi xấu hổ.
Chà, hàng vẫn còn dài, và nếu chúng tôi tiếp tục chủ đề dâm dê này, sự trong sáng của Airi sẽ bị vấy bẩn mất.
“Vậy thì, để xem nào….. Airi, mùa hè cậu có đi bơi nhiều không? Cậu có vẻ khá chuẩn bị dù cho đã thông báo khá đột xuất, nên tớ đoán là cậu cũng đã quen rồi.”
“Ừ, tớ hay ra bể bơi lắm. Điều hòa ở nhà bị hỏng rồi, nên phòng tớ nóng khiếp đi được. Với lại, hồi còn nhỏ, mẹ cũng hay dắt tớ ra bể bơi mỗi khi trời nóng.”
Mẹ cô ấy sao….. Nghĩ lại thì, mẹ Airi từng là thần tượng áo tắm nhỉ?
Lúc còn ở ngoại ô BB cũng từng nhắc đến điều này, và tôi rất muốn hỏi tên nghề nghiệp của bác ấy là gì. Nhưng mà tôi không kiếm được lúc nào thích hợp nên cũng đành thôi.
Muốn biết quá đi mất.
“Airi này,... mẹ cậu từng là thần tượng áo tắm nhỉ?”
“Ể? Sao cậu biết?”
“Bà cậu bảo tớ.”
“Ồ, ra vậy. Trời ạ, dù cho bà ấy lúc nào cũng cằn nhằn thì cuối cùng bà vẫn khoe khoang về mẹ.”
Airi trông thực sự vui khi nói thế.
“Mẹ tớ làm thần tượng áo tắm hồi còn học đại học! Giờ thì bà ấy chỉ là một nhân viên bình thường tại siêu thị thôi, nhưng hồi đó bà ấy khá nổi tiếng! Giờ thì mẹ đã gầy đi rồi, chứ hồi còn trẻ, bà ấy còn lớn hơn cả tớ.”
Airi nói một cách đầy hào hứng, ánh mắt lấp lánh.
Chờ chút….. lớn hơn cả Airi? Có nghĩa là….. bác ấy là thần tượng áo tắm cỡ K….?
Được rồi, tôi phải ghi nhớ thông tin này và lấy tên bác ấy mới được, để còn làm mấy nghiên cứu chuyên sâu về sau.
“Vậy thì…. tên bác ấy hồi còn làm thần tượng áo tắm là gì vậy?”
“Tên mẹ sao? Ừmmmmm……chờ chút……”
Airi đột nhiên cau mày và liếc nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“Cậu hỏi là vì… cậu muốn xem ảnh của bà ấy, đúng không? Cậu tính làm gì với chúng?”
“Ặc….”
C-Chết tiệt. Tại sao cô ấy lại đột nhiên sắc bén vào mấy thời khắc quan trọng như thế này….?
Tôi không thể bảo với cổ là mình sắp làm mấy trò kỳ quặc với ảnh mẹ cô ấy được, lại còn là nói thẳng mặt nữa.
“À, không, tớ chỉ nghĩ là…. nếu mà tớ thấy mẹ của cậu hồi đó trông như thế nào, vậy thì tớ có lẽ sẽ đoán được khi lớn lên cậu sẽ nhìn ra sao.”
“Lớn lên…..?”
“Thì, nếu mà mẹ cậu có một thân hình bốc lửa, thì tớ đoán là cậu cũng sẽ trông giống như vậy thôi.”
“..... Ra vậy.”
Ánh nhìn nghi ngờ của Airi cuối cùng cũng ngừng. Xem ra là tôi đã thành công thoát mạng rồi.
“Nếu đó là điều mà cậu cảm thấy…..”
“Hửm?”
“Vậy thì chả phải sẽ tốt hơn…. nếu như cậu ở bên tớ khi tớ lớn lên sao?”
Cô ấy ngước lên nhìn tôi đầy ngượng ngùng khi nói vậy.
“........Ở-Ở……. bên cậu?”
“Ừ…….”
“Chà, nếu mà tớ được phép, thì tớ chắc chắn sẽ rất thích rồi.”
“T-Thật sao?”
Thật ra thì, tôi muốn làm một cuốn nhật ký ngực ngay bây giờ cơ, để ghi chép xem bộ ngực đó sẽ lớn tới mức nào…..
“Được rồi! Cùng hứa với nhau nào! Từ bây giờ- kể cả sau khi đại học- chúng ta sẽ luôn ở bên nhau!”
“E-Eh…… điều đó có hơi…..”
“Hứa đi! Nếu mà cậu thất hứa thì sẽ không được nhìn ngực tớ nữa!”
“Đó là một vấn đề sinh tử…… Được rồi, tớ hứa.”
“Yayyyyyyy! Airi sẽ học thật chăm để được vào cùng trường đại học với Ryouta!”
Vậy là lại một lời hứa nữa….. nhưng mãi mãi bên nhau sao?
Chà, hiểu rõ Airi thì cũng biết cổ chỉ nói vậy thôi. Cũng chả có ý nghĩa gì sâu xa đâu.
“Ehehe, mình không thể chờ được nữa.”
“Ừ…..”
Chúng ta đang nói tới máng trượt nước……. nhỉ?

