Chính truyện

Chương 36: Vang danh (2)

2025-09-10

9

Chương 36: Vang danh (2)

Sau vài ngày, công cuộc cải tiến ngôi nhà của chúng tôi ước chừng như đã hoàn tất.

Ner thấy một sự thất vọng thoáng qua khi nhìn ngôi nhà của Berg, lúc này đã không còn chỗ nào để sửa chữa hay dọn dẹp.

Cô bắt đầu cảm thấy những công việc cô làm chung với Berg khá thú vị.

Bất chấp những cơn đau nhức lan ra khắp người khi cô dọn dẹp dù chỉ một chút, những việc làm đó đối với cô lại vui hơn bất cứ thứ gì khác.

Những ngày gần đây, cô đã trở nên khá gần gũi với Berg.

Cô đã không còn sợ anh nữa.

Thậm chí cô còn không nhớ nổi tại sao cô đã từng sợ anh.

Trước đây, cách cư xử lạnh lùng của anh làm anh trở nên khó gần, và những vết sẹo trên khắp người anh trông vô cùng đáng sợ.

Nhưng giờ, khi yên lặng, anh lại trông có phần dễ bị tổn thương, và những vết sẹo ấy lại gợi lên sự cảm thông.

Nhiều khía cạnh khác của anh đã thay đổi để không gây nên chút cảm giác khó chịu nào.

Trong những lúc cô ở bên Berg, cô nhận ra rằng cô đã cười nhiều hơn mọi khi.

Rất có thể, những lần cô đã cười khi ở bên Berg những ngày qua còn nhiều hơn số lần cô đã cười trong bốn năm qua.

...Đương nhiên, cũng phải xét đến thực tế rằng cô đã không có nhiều cơ hội để cười trong bốn năm vừa qua.

"Ner, anh đi luyện tập đây."

Ngôi nhà đã được tu sửa xong vào buổi sáng, đến trưa, Berg đã chuẩn bị để đi tập luyện.

"Anh đi và về mà không nói em cũng không sao đâu."

Ner lập lại câu nói ấy hàng tấn lần.

Lý do là vì đối với sói nhân tộc, sự tự do của cá nhân là điều quan trọng nhất, vậy nên sự quan tâm này cũng là điều hiển nhiên thôi.

Tin tưởng người bạn đời của họ sẽ trở về một lúc nào đó, bất kể họ có đi đâu hay làm gì, mà không theo đuổi theo một người nào khác.

Tất nhiên rồi, Ner không nghĩ về Berg dựa theo niềm tin này. Nếu anh có thật sự đi gặp một người phụ nữ khác đi nữa, Ner thật sự không biết cô sẽ cảm thấy như thế nào.

Chỉ là, do Berg đã quan tâm cô nhiều đến vậy, cô cũng muốn đền đáp theo cách của tộc sói nhân.

Tuy vậy, Berg luôn luôn thông báo cho cô biết anh đi đâu, và Ner nhận ra rằng phong tục tập quán của họ quả thực rất khác biệt.

Cô tự hỏi liệu cô có nên nói cho Berg biết bất cứ khi nào cô định đi đâu đó không.

...Cô không thích điều này.

Cô không cảm thấy thoải mái với cảm giác bị kiềm chế như vậy.

Chẳng phải cô đã cảm thấy cái nhẫn cưới khó chịu với cùng một lý do đó sao?

Bất kể những cảm xúc rối bời trong thâm tâm, Ner vẫn tiễn Berg đi tới cửa.

"Dù sao thì, anh sẽ về sớm."

"Ừ, gặp anh sau."

Như vậy, Berg rời đi để luyện tập.

Sau khi anh đi khuất bóng, Ner thở dài và đi vào trong nhà.

-Cạch

"..."

Căn nhà yên tĩnh đến lạ.

Ner đứng lặng lẽ nhìn vào khoảng không trống rỗng.

Cô phần nào có thể chịu đựng được nơi này khi Berg còn ở đây, nhưng một khi anh rời đi, cô bắt đầu ý thức được sự yên ắng lạnh lẽo chung quanh. Ngực cô siết lại, và cô cảm thấy nghẹt thở.

Có lẽ lý do vài ngày trở lại đây việc tu sửa ngôi nhà lại vui đến vậy là do những suy nghĩ ấy đã không thể chiếm lấy tâm trí cô.

Ner lặng người vì không biết nên làm gì trong cả ngày hôm nay.

Khi còn ở lãnh thổ Blackwood, cô có thể đi dạo một vòng hay đi tản bộ trong khu rừng cho khuây khỏa, nhưng... ở nơi Stockpin lạ lẫm này, những việc làm tưởng chừng như đơn giản ấy lại là một trở ngại lớn.

"...Hàaa."

Cứ như thế, cô thở dài.

.

.

.

.

Một thời gian đáng kể đã trôi qua, và cuối cùng, Ner lấy hết can đảm để hành động.

Cô đã chán ngấy cái cảnh ngồi ăn không ngôi rồi suốt cả ngày.

Cô nhớ cái cảm giác của những ngọn cỏ mơn trớn, của những tia nắng trên da thịt, cô muốn được tận hưởng mùi hương của ngàn loại hoa và nghe tiếng chim ca hát.

Hít một hơi sâu, Ner mở cửa và bước ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Ner đi dạo quanh Stockpin mà không có Berg, nhưng cô nghĩ là sẽ ổn thôi vì cô không định đi vào làng.

Ner di chuyển tới phía sau ngôi nhà của Berg.

Vì ngôi nhà của Berg nằm ở vùng ven ngôi làng, cũng không khó để tìm được những khu đất bỏ hoang.

Bước đi được vào bước, cô khám phá ra được một khu rừng nhỏ nơi mà những cái cây cao đứng vững.

Cô liệt khu rừng này vào loại nhỏ vì cô có thể thấy được nơi nó kết thúc.

Nếu người nào đó xoay đầu vào đúng một góc, người ấy sẽ thấy được nơi khu rừng kết thúc.

Vượt ra ngoài đó là những cọc gỗ rào quanh Stockpin.

Blackwood cũng được bao quanh bởi một khu rừng, nhưng nơi này lại ngột ngạt hơn, có lẽ là do nơi đây nhỏ hơn.

Ner cũng không chắc liệu đây có thích hợp để được gọi là một khu rừng không nữa.

Chắc nơi đây chỉ là nơi mà cây được trồng?

Mặc dù đây là một khu rừng tồi tàn đến nỗi lối đi cũng không có, cây cối thì cũng không đa dạng nhưng Ner lại không có lựa chọn nào khác nên đành chịu.

"...Ha."

Tuy vậy, cảm giác mát mẻ đặc biệt mà thiên nhiên đem đến chào đón cô khi cô bước vào khu rừng.

Bằng một lý do nào đó, không khí như trở nên trong lành hơn.

Mùi tanh của máu lẫn trong bầu không khí Stockpin dường như đã giảm đi phần nào.

Do cô chỉ sống trong nhà của Berg trước khi tới đây, cô trân quý cái cảm giác tự do mới mẻ này.

Cô đi quanh quẩn trong khu rừng, cẩn trọng để không vượt qua khỏi ranh giới khu rừng.

Khung cảnh khu làng càng bị những cái cây che khuất đi bao nhiêu thì cô lại càng cảm thấy tự do tự tại bấy nhiêu.

Cứ như là cô không còn ở Stockpin mà đã trở về với thiên nhiên vậy.

Ner tìm được một nơi hợp lý và ngồi xuống.

Cô nhắm mắt lại và đắm mình trong muôn vàng âm vang của thiên nhiên xung quanh.

Tiếng lá khẽ lay động trong cơn gió thoảng, tiếng côn trùng, tiếng chim ca...

Thời gian cứ thế trôi khi cô ở một mình trong rừng cây rậm rạp.

Cho dù chỉ là một thoáng, cô thậm chí đã ngân nga một giai điệu, thưởng thức khoảng khắc yên bình này.

-Hơ

Bất chợt, Ner thét lên bởi vì một cảm giác cô cảm thấy trên chiếc đuôi của mình.

"Aaaaa!"

Có thứ gì đó đã túm lấy đuôi cô.

Bị bất ngờ, cô nhanh chóng quay lại chỉ để phát hiện ra một bé gái cũng bị bất ngờ y hệt cô.

"Cái... Cái đó..."

Bé gái ấy tới lúc nào, không ai hay biết. Bé gái ấy trông khoảng độ 8 tuổi.

Bé gái bất động do bị bất ngờ bởi tiếng thét của Ner.

Tim Ner đang đập rất nhanh.

Đây là lần đầu ai đó tóm lấy đuôi cô như vậy.

Một hành động bất lịch sự, nhưng khi nhận ra rằng đối phương chỉ là một bé gái, Ner trấn tĩnh lại.

Chẳng lâu sau, một cậu bé đeo găng chạy lại.

"Sara!"

Cậu bé trông già hơn một hay hai năm tuổi so với cô bé, chạy lại ấn đầu cô bé ấy xuống và xin lỗi.

"Em...! Em xin lỗi!"

Để đáp lại, Ner xua tay.

"Không, không sao hết."

"Chị là Ner...? Em xin lỗi. Sara vẫn không hiểu..."

Khi nhận ra rằng mình đã làm một điều gì đó không phải, cô bé tên Sara bắt đầu thút thít.

Bé gái tội nghiệp ấy khóc nức nở, và Ner thậm chí còn cố gắng để dỗ dành bé gái ấy.

"Ngoan nào. Đừng khóc. Thấy chưa, đuôi chị vẫn ổn mà."

Bé gái cẩn thận lau đi nước mắt rồi bẽn lẽn xin lỗi.

"...Em xin lỗi... nhìn nó mềm quá... Em không, em không nghĩ là chị lại ghét điều đó."

Ner suy ngẫm một lúc rồi mới đáp.

"...Đối với loài của chị, cái đuôi là một bộ phận nhạy cảm. Vì vậy, chị chỉ hơi bất ngờ một chút thôi."

Ner cư xử theo một cách chín chắn, xoa đầu Sara.

Chỉ khi đó Sara mới buông lỏng vẻ mặt méo mó của mình.

Ner thận trọng bắt đầu cuộc trò chuyện với hai đứa bé.

"Hai em đang làm gì ở đây vậy?"

Cậu bé là người đại diện trả lời.

"Tụi em đang chơi. Chơi trốn tìm."

"Trông vui nhỉ? Chị cũng..."

Ner nghĩ một lúc về thuở thơ ấu của mình, và rồi cô im bặt.

Cũng có một thời gian mà cô cũng muốn vui chơi trốn tìm như những đứa bé này.

Tất nhiên, tất cả những gì cô nhớ được là những lúc bị anh chị của mình lường gạt và bỏ rơi một mình trong rừng đến lúc tối mịt.

"Tên em là gì?"

Ner hỏi, thay đổi chủ đề.

"Em là Paul, còn đây là Sara."

Paul đáp.

"Rất vui được gặp hai em, Paul, Sara. Chị hy vọng sẽ thường xuyên được gặp hai em."

Ner trả lời với một nụ cười.

Cũng hơi tiếc rằng khoảng thời gian để cô được một mình lại bị gián đoạn, nhưng điều này cũng không quá tệ.

Sara nhìn qua nhìn lại giữa Ner và Paul, rồi cô cẩn thận hỏi.

"...Tên chị... là gì...?"

Thấy cô bé rụt rè, Ner cười rồi mở miệng định trả lời.

"Chị-"

"-Đây là Ner đó, Sara!"

Tuy nhiên, Paul xen vào.

Cô bé nhìn lên Paul rồi hỏi lại.

"...Ner...?"

"Vợ Berg!"

Ner không thể ngăn được mình bật cười khi cô thấy Paul gọi tên Berg một cách vô tư lự như vậy.

Trông bọn trẻ bọn trẻ thoải mái vui đùa như vậy phần nào phản ánh cách Berg đối xử với chúng.

Tuy vậy, biểu cảm của Sara chợt trở nên nghiêm nghị trước những lời nói đó.

"...Vợ?"

"Đúng rồi! Người phụ nữ mà Berg thích nhất! Vậy nên em phải gọi chị ấy là phu nhân Ner biết chưa."

-Thịch

Bất thình lình, Sara đổ gục ngay tại chỗ.

Trước khi Ner có thể hiểu được chuyện gì đang diễn ra thì âm thanh khóc lóc đã vang lên.

"Híc... hức..."

"Hả? Chuyện gì vậy, Sara, sao đột nhiên em lại khóc?"

"Em ghét chị...! Híc... Ý em là... Em... Hức... Em dự định sẽ cưới Berg mà...!"

Ner cẩn thận quan sát mọi chuyện diễn ra sau đó.

Cô phần nào hiểu được lý do tại sao Sara lại bật khóc.

Có những trường hợp mà trẻ con có những sự ngưỡng mộ dành cho người lớn.

Berg là một chàng trai nhân loại cừ khôi, và có vẻ như Sara cũng thấy như vậy.

Ner không thể chỉ đứng đó mà không làm gì trước một cô bé đang khóc được.

Vì một lý do nào đó, nhìn cô bé khóc gợi cho Ner nhớ về tuổi thơ của chính cô.

Cảm thấy bất an, Ner ngồi khuỵu xuống và ra sức an ủi cô bé.

"Nào, đừng khóc. Nếu em khóc... ờ... khóc xấu lắm đó?"

Ner thật chất cũng là một đứa hay khóc nhè, nhưng lúc này cô lại cư xử như một người trưởng thành.

Tuy nhiên, những lời an ủi vụng về như vậy hiển nhiên không ngăn được những giọt nước mắt của Sara.

Sara bắt đầu nổi cơn tam bành và nói.

"Em ghét chị...! Berg đáng lẽ phải là của em... Em ghét chị, Ner...!"

-Bộp

Sara nhẹ nhàng đẩy Ner đi. Nhận thấy Sara kiềm chế sức lực của mình ngay cả trong tình huống này, Ner cảm nhận được sự ngây thơ của cô bé.

Thầm cười trước sự ngây thơ đó, Ner hít một hơi thật sâu.

...Có lẽ cô có thể thành thật trước mặt những đứa trẻ này.

Ner tiến lại chỗ Sara lần nữa và dịu dàng nói.

"...Khi Sara lớn lên, chị sẽ trả anh ấy cho em."

"...Híc... hả...?"

Ner nín thở đặt ra một lời hứa với đứa bé ngây thơ.

"Khi Sara trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, chị sẽ trả Berg lại cho em. Vậy nên đừng khóc nữa. Khóc thế xấu lắm."

Thực vậy, lời tuyên bố này, thoạt trông thì không khác nào mấy lời nói sáo rỗng mà người lớn hay nói với bọn con nít, nhưng rõ ràng nó lại có một chiều sâu nhất định.

Nó là sự thật mà chỉ có Ner biết.

Một ngày nào đó cô sẽ rời bỏ Stockpin.

Chưa gì cô đã nhớ rừng cây ở Blackwood rồi.

Vì vậy nên cô mới có thể hứa điều ấy với Sara.

Dần dà, Sara thôi khóc.

Sara, trông như xấu hổ vì những giọt nước mắt của mình, vùi mặt vào đầu gối.

Paul lắc lắc Sara từ bên cạnh, nói.

"Này, Sara... em không được làm thế với vợ của Berg...! Anh thì không biết nhiều về Berg, nhưng nếu mà em cứ làm ầm lên với Ner-"

Tức thì Sara duỗi một ngón tay của cô bé ra.

Ngón tay út của cô bé hướng về phía Ner.

"...Hứa đi."

Sara lẩm bẩm.

Không thể hiểu được ý cô bé muốn gì, Ner nhìn Paul cầu cứu.

Thấy vậy, Paul móc hai ngón tay út của cậu ngay cạnh cô, im lặng biểu diễn cho cô xem cách để làm.

Làm theo Paul, Ner móc ngón tay út của cô với Sara.

Có vẻ như đây là cách mà con người hứa với nhau.

"...Chị hứa."

Cảm nhận được cái chạm của bàn tay tựa như lá cây phong này, Ner thì thầm.