Tập 01

Ngoại truyện: Sakuraba Haru - Khơi Dậy Vị Giác

2025-09-07

8

Đồ ăn tôi tự nấu chẳng có vị gì cả.

Nói ra chắc Midoriya-kun sẽ ngạc nhiên lắm, nhưng tôi nghĩ những người hay nấu ăn chắc cũng thấy vậy. Trừ khi thực sự yêu thích nấu nướng, còn không thì khi tự nấu, bản thân vốn đã lường trước được hương vị rồi.

Tôi gắp món rau thịt xào thập cẩm không tên vào miệng. Ăn vì không muốn chết thôi chứ cũng chẳng thấy đói bụng gì.

Khoảng nửa năm nay rồi, tôi cứ chẳng thấy đói bụng, cũng chẳng cảm nhận được vị ngon của cơm.

"…Cái này ngon không nhỉ?"

Tôi ăn chỉ để sống. Dù có nấu ăn giỏi đến đâu, thì cũng chẳng ai ngày nào cũng làm những món cầu kỳ. Nếu chỉ ăn một mình thì càng chẳng cần thiết.

Tôi vừa nhìn tờ một ngàn yên mẹ để lại, vừa ăn món ăn gần như chỉ bằng xúc giác.

Ban đầu, tôi cố gắng học nấu ăn là vì mẹ. Mẹ khen ngon miệng, nên dù có tốn bao nhiêu thời gian, công sức bỏ ra cũng đều xứng đáng.

Khoảng một năm trước, mẹ đổi việc. Tôi hiểu là làm ca đêm thì bận, nhưng tôi vẫn thấy cô đơn. Nếu không được mẹ khen ngon, tôi cũng chẳng biết món mình đang ăn có ngon thật hay không nữa.

"Thật sự là, nó ngon mà, nhỉ?"

Tôi lẩm bẩm như để tự xác nhận, rồi lại gắp thức ăn.

Thì bởi vì, Midoriya-kun cứ xuýt xoa "Ngon quá, ngon quá!" rồi gắp lia lịa mà.

Bất chợt nhớ đến cậu ấy, tôi mỉm cười. Sao cậu ấy có thể ăn ngon lành như thế nhỉ? Nhìn cậu ấy ăn như vậy, tôi chỉ muốn làm thật nhiều món cho cậu ấy thôi.

"Cảm ơn vì bữa ăn."

Để ý thì ra đã ăn xong rồi, tôi bèn chắp tay lại, mang bát đĩa xuống bếp và bắt đầu rửa luôn.  Bữa ăn chỉ để lấp đầy cái bụng cảm giác thật trống rỗng.

Tâm trạng bắt đầu trùng xuống, tôi cố nghĩ đến những điều vui vẻ. Ngày mai có ca làm thêm. Tuy có chút uể oải, nhưng tôi sẽ được gặp Midoriya-kun.

"Số mười hai xong rồi đây ạ~. Xin mời."

Công việc bếp núc ở nhà hàng gia đình này khá vất vả. Giờ cao điểm buổi chiều các ngày trong tuần, khi mọi người đang trên đường về nhà, đúng chẳng khác nào chiến trường.

Nếu Midoriya-kun mà làm ở đây thì chắc chết, tôi chợt nghĩ.

Dù có trải qua quá trình đào tạo nhân viên mới cũng vô ích thôi. Xét cho cùng, đã có tôi kèm cặp sát sao, mà cậu ấy vẫn có thể làm cháy món trứng omelet được cơ mà. Đúng là con người không có chút năng khiếu nấu nướng nào.

"...Hì hì."

Ở bên Midoriya-kun thật thoải mái. Cậu ấy biết bí mật của tôi, và tôi cũng chẳng cần phải gồng mình lên làm gì cả.

Hơn nữa, khi ăn cùng Midoriya-kun, tôi cảm nhận được hương vị của món ăn. Cảm giác như vị giác được đánh thức, khiến tôi ăn ngon miệng hơn vậy.

Vì vậy, thật ra tôi rất muốn ngày nào cũng được ăn cơm cùng cậu ấy, nhưng dạo gần đây cậu ấy ít liên lạc với tôi hơn, và thường xuyên hủy hẹn vì bận việc đột xuất. Không phải là tôi thấy cô đơn gì đâu, nhưng không hiểu sao cứ cảm thấy bứt rứt khó chịu.

"............Rõ là cậu ấy chỉ có mỗi mình để nhờ vả thôi mà."

Xoạch, xoạch, xoạch. Tôi thái hành tây thành từng lát rồi gạt sang một bên thớt.

Có vẻ cậu ấy không có nhiều bạn.

Mỗi khi tôi bắt gặp cậu ấy ở trường, cậu ấy luôn chỉ đi cùng một người hoặc đọc sách một mình. Thật ra nếu có nhiều bạn, chắc hẳn cậu ấy đã không đến nhờ một người mới quen như tôi dạy nấu ăn rồi.

Mà theo kinh nghiệm của tôi, ít nhất giờ cũng phải có tin đồn về việc cậu ấy và tôi quen biết nhau rồi chứ, dù không đến mức là tôi nấu ăn cho cậu ấy, cơ mà hoàn toàn không có chuyện đó. Có lẽ là do cậu ấy ít bạn bè, hoặc đơn giản vì cậu ấy là người tốt chăng?

Tôi thì nghĩ là cả hai. Tuy vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu ấy, nhưng tôi không nghĩ cậu ấy là kiểu người thích đi rêu rao. Thậm chí, vì tôi cứ nhìn cậu ấy ở hành lang suốt nên bạn bè còn hỏi tôi có quen cậu ấy không cơ mà.

Rồi sau khi né tránh câu hỏi, tôi hỏi khéo xem cậu ấy là người như nào thì được trả lời: "Cậu ấy là dân ôn thi đại học nên tớ chả biết. Nhưng mà trông bí ẩn nên cũng hay hay," làm tôi không biết phải phản ứng thế nào nữa.

Bí ẩn á? Lúc ăn đồ ăn mình nấu một cách ngon lành thì trông cậu ấy dễ hiểu và trẻ con lắm mà.

Chỉ cần lướt qua Midoriya-kun ở hành lang là tim tôi lại đập thình thịch.

Tôi cứ lén nhìn cậu ấy, nhưng chưa một lần nào chúng tôi chạm mắt nhau cả. Cảm giác không phải kiểu cậu ấy cố tình tránh mặt, nhưng lạ thay cậu ấy lại chẳng hề nhìn về phía tôi. Thế mà, khi đến nhà cậu ấy, cậu ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh, làm tôi cảm giác cứ bị... khó hiểu.

"Cũng không phải là mình không thích hay gì."

"Haru-chan vừa nói gì à?"

"À, dạ không. Không có gì ạ."

Tôi gượng gạo nở một nụ cười, và quản lý Enoshima-san đáp lại: "Vậy thì tốt rồi," rồi không chút do dự ôm lấy lưng tôi, rồi xoa xoa. Một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng.

"Giờ em có chút thời gian không? Anh muốn bàn về lịch làm tuần tới, đi với anh một lát nhé."

"…Ở đây không được ạ?"

"Vì có những chuyện anh chỉ muốn nói với Haru-chan thôi. Bí mật giữa hai chúng ta ấy mà."

Chuyện này có vẻ không ổn rồi.

Nhưng, với tư cách là một nhân viên làm thêm với quản lý, tôi không có đường lui.

Anh ta dẫn tôi đến một căn phòng phía sau, nơi chứa đầy hàng tồn kho.

Thế là, chúng tôi ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đơn sơ đặt ở góc phòng, vì anh ta bảo muốn ngồi gần tôi. Quản lý mở lời ngay lập tức:

"Haru-chan dạo này tránh mặt anh à?"

"Dạ đâu có…"

"Có mà. Trước khi em có bạn trai, chúng ta còn hay đi ăn cùng nhau. Chắc bạn trai em nói gì rồi đúng không?"

Có bạn trai thì chuyện đó là đương nhiên rồi còn gì, tôi nuốt ngược lời vừa định nói vào. Hơn nữa, tại sao anh ta lại cho rằng việc tôi muốn đi ăn với anh ta là điều hiển nhiên vậy nhỉ?

"…Em xin lỗi."

"Thôi không sao! Lần tới, mình lén đi uống chút nhé."

"Em vẫn còn vị thành niên mà?"

"Anh biết một quán nhậu không kiểm tra tuổi. Em cũng muốn thử uống rượu đúng không? Khi nào em rảnh?"

Thật vô vọng, không thể nói lý với anh ta được.

Tôi cố gắng kìm nén sự phản kháng, nở một nụ cười gượng gạo.

Tôi sợ hãi đến mức chân run rẩy. Nụ cười méo mó. Cơ thể tôi không thể cử động theo ý muốn.

"Dạo này em bận lắm ạ…"

Vậy mà tôi vẫn không thể bỏ công việc làm thêm này, tôi thấy mình thật thảm hại và đáng ghét. Nếu sinh ra trong một gia đình giàu có hơn, có lẽ tôi đã không phải chịu đựng những chuyện như vậy... Nghĩ như thế có phải là bất hiếu không?

Tôi lấy điện thoại ra, vờ kiểm tra lịch trình và mở LINE. Vì không muốn anh ta nghi ngờ nếu mất quá nhiều thời gian, tôi nhanh chóng dùng thao tác vuốt để gửi tin nhắn cho Midoriya-kun: "Gọi điện cho tớ".

Đúng hôm tôi làm ca muộn. Vẫn còn khoảng ba tiếng nữa mới hết giờ, nên việc bảo cậu ấy đến là hơi quá đáng, nhưng nếu Midoriya-kun gọi điện, có lẽ tôi sẽ có thể thoát khỏi tình cảnh này.

"Xin lỗi, em kín lịch rồi, e là khó đấy ạ."

"Vậy sau khi em tan làm hôm nay thì sao?"

"Bạn trai em bảo sẽ đến đón rồi ạ."

"À... ừ nhỉ, anh nhớ rồi."

Biết thừa còn giả vờ!

Quản lí vừa cười nham nhở vừa tiếp tục câu chuyện: "Hình như là bạn cùng lớp cấp ba phải không?"

Tôi có cảm giác bàn tay anh ta vô tình chạm vào đùi mình... Chắc chắn không phải do tôi tưởng tượng!

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, da gà nổi hết cả lên.

"Thằng nhóc đó cũng được cái cao ráo, nhưng mà nhạt nhẽo quá. Không xứng với Haru-chan đâu."

"..."

"Em nên suy nghĩ kỹ hơn đi..."

"Anh bớt lo chuyện bao đồng đi ạ. Em thích cậu ấy."

Khi tôi nhận ra thì những lời đó đã bật ra khỏi miệng mất rồi.

Nói ra những lời này có lẽ sẽ khiến anh ta nổi giận mất. Dòng dung nham tôi cố kìm nén sâu trong lòng, giờ đây cứ sục sôi trào dâng không ngừng.

...Mình thích Midoriya-kun ư? Mình á?

"Không, thì ý em là..."

Nhìn vẻ mặt méo mó thấy rõ của quản lí, những lời nói không thể cứu vãn vừa tuôn ra khỏi miệng tôi thì... reng reng reng reng tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đúng lúc như vậy, tôi im lặng nhìn quản lí, không dám bắt máy. Chắc vì thấy chuông cứ reo liên tục, anh ta đành nói: "Em nghe đi?" rồi tôi vội vàng ấn nút nghe như thể chết đuối vớ được cọc.

Ngay lập tức, một giọng nói lớn vang lên, dù tôi không hề bật loa ngoài: "Có chuyện lớn rồi!"

Giọng nói trầm ấm khiến tôi an lòng. Là Midoriya-kun.

"Chuyện gì vậy?"

"Em gái của Sakuraba, nghe nói con bé vừa ngất xỉu ở trường. Em cần phải đến đón nó ngay!"

"Hả!?"

"Anh đang trên đường đến đón em đây, tan làm thì ra ngay nhé!"

Chắc chắn quản lí cũng nghe thấy hết. Tôi vội vàng nhìn sang thì thấy anh ta giật phắt tay khỏi đùi tôi, lắp bắp: "Nế... nếu là chuyện khẩn cấp thì đành chịu thôi." Dù chỉ là qua điện thoại, sự xuất hiện bất ngờ của "bạn trai" có lẽ đã khiến anh ta cảm thấy chột dạ.

Tôi vội vã lao ra khỏi phòng, thay đồ rồi chạy ra cửa sau.

"Ư... Ư... Midoriya-kun!!"

Vừa nhìn thấy khuôn mặt ấy, nước mắt chực trào ra, tôi không kìm được mà ôm chầm lấy cậu ấy.

Bộ đồ thể thao màu đen mà cậu ấy yêu thích phảng phất mùi nước xả vải khó tả hòa lẫn cùng mùi ẩm mốc của quần áo phơi trong nhà. Mùi hương chẳng dễ chịu gì, nhưng kỳ lạ thay, nó lại khiến tôi cảm thấy bình yên đến lạ, tôi hít hà như thể đang cố gắng hít trọn sự an tâm vào lồng ngực. Giá mà có thể cứ như này mãi thì tốt.

Cậu ấy có vẻ bối rối, nhưng vẫn không hề gạt tôi ra. Thật ấm áp, thật an lòng.

"... À, cậu ổn chứ? Tớ làm thế có đúng không?"

"Đúng lắm. Cho cậu điểm tuyệt đối."

"Vậy thì tốt rồi. Tự dưng cậu bảo gọi điện nên tớ tưởng có chuyện khẩn cấp xong cuống hết cả lên."

Dù sao thì cậu ấy đã ứng biến thật xuất sắc.

Tôi làm gì có em gái. Nhưng quản lý không biết chuyện đó, nên đã bị bọn tôi lừa một cách dễ dàng.

"....Xin lỗi vì đã làm phiền cậu đột ngột như vậy. Cảm ơn cậu."

"Đừng để bụng. Dù sao nhà tớ cũng gần đây, mà nhỡ có chuyện gì thì mất ăn như chơi mà, nhỉ?"

Sự vô tư và dễ gần của cậu ấy đã cứu rỗi tôi.

Tôi muốn Midoriya-kun mãi giữ cái nụ cười ngây ngô ấy, dù cậu ấy chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Nào, đi nhanh thôi," cậu ấy nói, rồi vỗ nhẹ vào yên sau xe đạp.

"...Người ta sẽ trông thấy đó."

"Không sao, không sao. Đây là tình huống khẩn cấp mà."

Thấy tôi nhăn mặt, Midoriya-kun bật cười sảng khoái.

Bình thường chắc tôi sẽ không làm, nhưng... thôi vậy. Hôm nay coi như ngoại lệ.

Tôi ngồi lên yên sau xe đạp, nắm chặt lấy ống tay áo đã sờn từ bộ đồ thể thao của cậu ấy.

"Thật sự, cảm ơn cậu."

"Không có gì. Trả công tớ bằng món hamburger là được rồi."

"Biết rồi. Lần sau tớ sẽ làm cho cậu ăn."

"Tuyệt vời. Hay là làm hamburger hầm cũng được đấy?"

"Tất nhiên rồi. Mà hamburger thì lúc nào chả làm được. Cậu có thể đòi hỏi nhiều hơn thế mà?"

"Trên đời này làm gì có thứ gì xa xỉ hơn hamburger chứ... À, hay là cậu kèm tớ học đi? Thực ra bài kiểm tra tuần sau của tớ sắp toang thật rồi."

"Fufu. Thôi được rồi, vậy để tớ kèm cậu."

Nói rồi, Midoriya-kun bắt đầu đạp xe, vui vẻ ngân nga. Phong cảnh quen thuộc mà tôi đã nhìn quen từ khi bắt đầu đến nhà cậu ấy, trôi qua một cách chậm rãi khi đi xe đạp. Có vẻ như cậu ấy đang cố tình đạp chậm để tôi không bị ngã.

──── Em thích cậu ấy.

Câu nói lỡ thốt ra với quản lý văng vẳng lại bên tai.

Chỉ là bạn thôi. Không hơn không kém. Nếu chỉ một chút dịu dàng thì sẽ không đủ để tôi thích ai đó đâu.

Midoriya-kun tuy hiền lành, ăn uống ngon miệng, cười lên thì đáng yêu, nhưng không phải gu của tôi. Gu của tôi là người có kĩ năng sống tốt, học giỏi, chín chắn và trưởng thành. Mà thôi, tôi cũng chưa từng thích ai bao giờ, nên tất cả cũng chỉ là tưởng tượng.

Liệu có chuyện thích một người mà không phải gu của mình không nhỉ?

"…Midoriya-kun, hoàn toàn không phải gu của tớ."

"Haha. Tớ biết mà."

Tôi vội bịt miệng. Hóa ra những điều đang nghĩ đã vô tình tuột ra thành lời. Đã vậy, cậu ấy còn nghe thấy và đáp lại nữa chứ.

Đúng vậy. Midoriya-kun không phải gu của tôi. Dù sao thì chúng tôi cũng chỉ là quan hệ hợp tác, nói thế này cũng chẳng có gì khó xử. Ngược lại có khi còn tiện nữa.

Thật ra, một trong những lý do lớn khiến tôi đồng ý hợp tác với cậu ấy, là vì cậu ấy có vẻ sẽ không thích tôi. Cái tủ lạnh trống trơn mà tôi thấy hôm đó khiến tôi tin tưởng cậu ấy.

Thế mà, khi chính miệng cậu ấy nói "Tớ biết mà", tôi lại cảm thấy hơi hụt hẫng.

Phải nhanh lên. Phải nhanh chóng đính chính lại. Nhưng đính chính ở đây thì lại kỳ. Như vậy chẳng khác nào nói Midoriya-kun là gu của tôi còn gì.

Phải nói gì đó mới được.

Dù nghĩ vậy nhưng tôi không thể thốt nên lời, bèn kéo tay áo thể thao của cậu ấy.

"Uoa. Sao thế?"

Midoriya-kun dừng xe và quay lại nhìn tôi. Tôi chợt nghĩ hàng mi cậu ấy dài thật, rồi vội vàng buông tay đang nắm áo cậu ấy ra.

"…Xin lỗi. Không có gì."

Nói xong, Midoriya-kun chỉ cười "Gì vậy trời" rồi lại tiếp tục đạp xe.

Chỉ vậy thôi, mà tôi lại thấy vui đến lạ.

Lạ thật. Trái tim mình, hỏng mất rồi sao?

Đến giờ dư âm của lần cậu ấy đến cứu tôi vẫn còn vương vấn. Khi bước ra khỏi cửa sau của quán ăn gia đình và thấy bóng dáng Midoriya-kun, tôi đã nghĩ, nếu Midoriya-kun là bạn trai thật của mình, thì mình sẽ vui biết bao. Khuyên tai thì có vẻ ăn chơi và tôi không thích, nhưng khi Midoriya-kun đeo thì lại trông rất ngầu.

Lần tới, tôi sẽ đến câu lạc bộ nấu ăn sau một thời gian dài. Tôi muốn biết Midoriya-kun ở câu lạc bộ nấu ăn thế nào. Cậu ấy có gặp khó khăn gì không. Nếu cậu ấy gặp khó khăn, tôi muốn giúp cậu ấy.

Chiếc xe đạp rung lắc xóc nảy. Gió mơn man trên má thật dễ chịu.

Ngay khi căn hộ của Midoriya-kun hiện ra trước mắt, bỗng dưng tôi thấy an lòng đến lạ, nước mắt chực trào ra, và tôi chợt nghĩ mình muốn nấu những món ăn ngon hơn nữa.