Tập 01

Chương 6: Vốn Dĩ Mình Chẳng Muốn Làm Gà Rán Chút Nào

2025-09-09

9

"Thế… Như vậy là chỉ có hai chúng ta ở đây thôi, đúng không?"

Natsukawa nói, khuôn mặt thường ngày đáng yêu đến phát ghét giờ đang méo mó cả đi.

Liền đó, vang lên một tiếng tách, đèn trong phòng vụt tắt.

"Á…!"

Natsukawa giật bắn mình lên, vẻ mặt sợ hãi.

Cả hai chúng tôi cố gắng mở cửa hết lần này đến lần khác, nhưng chỉ nghe tiếng lạch cạch vô vọng, cánh cửa vẫn không hề có dấu hiệu nhúc nhích.

"…Có vẻ chúng ta bị chơi một vố rồi."

"…………………Vâng."

Trong căn phòng kín mít, tối đen như mực, chỉ có hai người chúng tôi.

Tôi và Natsukawa, hiện đang bị nhốt trong phòng chuẩn bị nấu ăn.

Đầu đuôi câu chuyện là, một thành viên trong câu lạc bộ mà tôi chưa từng nói chuyện bảo rằng "Hội trưởng nhờ em chuyển lời nhắn hai người đến phòng chuẩn bị nấu ăn để lấy thêm một cái thớt." Tôi đã vào câu lạc bộ nấu ăn được hai tháng, nhưng chưa từng đến phòng chuẩn bị nấu ăn. Natsukawa, người học ở dây từ cấp hai, cũng chỉ mới đến đó một lần.

Lẽ ra lúc đó chúng tôi phải nghi ngờ mới phải, nhưng vì nghe bảo là lời của hội trưởng nên cả hai đứa đã bỏ qua sự bất thường, thản nhiên tiến về phòng chuẩn bị nấu ăn. Và rồi, khi vừa tìm thấy cái thớt cần dùng, cánh cửa bỗng bị khóa trái từ bên ngoài, điện cũng bị cắt luôn. Tôi cứ tưởng họ sẽ chỉ trêu một lúc rồi thôi, ai ngờ trò đùa này vẫn còn đang tiếp diễn.

Chúng tôi đã gào thét cầu cứu không biết bao nhiêu lần, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Cánh cửa thì dù có đập mạnh đến mấy cũng chẳng có tiếng ai vọng lại. Đằng này, phòng chuẩn bị nấu ăn lại nằm ở một góc khuất của trường. Chắc chẳng có học sinh nào vô tình đi ngang qua đâu.

Tệ thật. Vì không có cửa sổ, ánh sáng chẳng lọt vào được chút nào, bên trong tối om om. Cùng lắm thì chỉ lờ mờ thấy được vài thứ ở ngay sát mình.

Với tình hình này thì ngay cả Natsukawa đang ở đâu trong phòng tôi còn chả biết. Muốn thoát khỏi đây càng sớm càng tốt cơ mà...

"Natsukawa, em có mang điện thoại không? Anh để quên ở phòng bếp rồi."

"Em... em cũng không mang."

"Vậy chỉ còn cách ngồi chờ hội trưởng đến cứu thôi sao..."

Trong lúc nấu ăn, người ta thường không mang theo điện thoại. Cho vào túi tạp dề thì vừa nặng vừa vướng víu, mà trong túi vốn đã để khăn lau rồi nên cũng chẳng còn chỗ nữa.

Xem ra không thể dùng điện thoại để cầu cứu được rồi. Chỉ còn nước tin rằng hội trưởng sẽ phát hiện ra sự vắng mặt của bọn tôi thôi.

"Anh với em luôn có mặt đầy đủ, không trễ giờ, không nghỉ buổi nào mà, hơn nữa… tự nói ra thì thấy hơi kỳ, nhưng kiểu chúng ta cũng nổi bật đấy chứ. Tự nhiên không thấy chúng ta đâu thì chắc hội trưởng sẽ nhận ra ngay thôi."

Vừa nói, tôi vừa ngồi phịch xuống. Đứng mãi cũng chỉ tốn sức vô ích.

Tiện thể lục túi xem có gì không, thì tôi chỉ kiếm được mỗi gói bánh quy sô cô la mua để ăn vặt, nhưng cuối cùng lại quên nên chưa ăn. Chừng này thì chẳng thấm vào đâu cả.

"Em có mang theo đồ ăn gì không?"

"..."

"...Natsukawa?"

Tôi mọi mãi mà không thấy em ấy trả lời, Natsukawa im lặng đến lạ thường.

Bình thường, đúng ra từ nãy Natsukawa đã phải nói gì đó rồi chứ, kiểu "Em không phải nổi bật, mà là có sức hút đó senpai!" Sao tự nhiên kỳ vậy nhỉ?

"... Ưm, senpai..."

"Gì?"

"Em... em lại gần... có được... không ạ?"

May quá. Vẫn là Natsukawa như mọi khi.

"Đương nhiên là không được rồi, nóng chết đi được."

"Hì hì... Em biết... mà."

…Có thật sự là Natsukawa như mọi khi không vậy?

Bỗng dưng tôi thấy bất an. Tôi chậm rãi giơ tay ra bốn phía để dò tìm Natsukawa. Trong lúc vừa bò vừa làm như vậy thì tôi bỗng chạm phải thứ gì đó.

"H... híc..."

"Natsukawa?"

"Hức... fu... sen... pai..."

Vội vã dò dẫm về phía Natsukawa, tay tôi chạm vào một vật gì đó mềm mại, tròn trịa.

"Đây... đây là Natsukawa hả!?"

"... Em... em xin lỗi... Em... em không được... Mấy chỗ tối tăm, chật hẹp thế này... em..."

"…Anh xin lỗi vì nãy nói như vậy. Thế giờ... giờ anh phải làm gì?"

"…Hãy…hãy nắm tay em... Từ... từ nãy đến giờ, tay em lạnh quá..."

Tôi chậm rãi nắm lấy bàn tay đang run rẩy chìa ra. Bàn tay Natsukawa lạnh buốt, run lên từng hồi. Có vẻ em ấy thực sự đang rất sợ hãi.

Tôi dùng cả hai tay bọc lấy bàn tay lạnh giá của Natsukawa. Rồi, không biết phải làm gì hơn, tôi ngồi sát lại bên cạnh em ấy.

"Natsukawa, không sao đâu. Hội trưởng chắc chắn sẽ tìm thấy chúng ta thôi. Nhất định sẽ ổn thôi mà."

"Vâng... vâng ạ..."

Natsukawa yếu ớt đáp lời, hít thở nông vài nhịp, rồi có vẻ như đã bình tĩnh hơn một chút, em ấy khẽ nắm lại tay tôi.

"Đỡ hơn chưa?"

"... Vâng... một chút rồi ạ. Tay anh... ấm quá..."

Giọng nói khác hẳn với vẻ chảy nước thường ngày, Natsukawa ngập ngừng: "Senpai..."

"... Em... em tâm sự chút được không ạ? Như vậy sẽ đỡ sợ hơn..."

"Được chứ. Anh sẽ lắng nghe tất cả, và luôn ở bên cạnh em."

"Anh đúng là... tốt bụng thật đấy ạ."

Natsukawa hít một hơi thật sâu, rồi cất tiếng.

"... Hồi nhỏ, em cũng từng bị nhốt như thế này rồi. Lúc học tiểu học ấy ạ. Lúc đó em bị nhốt một mình, xong phải đến nửa ngày sau mới có người tìm thấy. Từ đó trở đi, em sợ những chỗ như này lắm..."

"... Ra là vậy..."

Vô thức thọc tay vào túi, tôi chạm phải gói bánh quy sô-cô-la vừa tìm thấy.

"Anh có bánh quy này, em ăn không? Ăn đồ ngọt chắc sẽ giúp em bình tĩnh hơn đấy."

"... Cái đó... đã mở ra chưa ạ?"

"Chưa, anh nghĩ là chưa mở đâu."

Nghe Natsukawa hỏi, bỗng dưng tôi nhớ lại chuyện trước đây, em ấy cũng đã không ăn que kem mà tôi vừa mút.

"Chẳng lẽ Natsukawa bị chứng sợ bẩn? Xin lỗi nhé. Anh toàn nói những điều vô tâm mà."

"Không, à, ừm, ... cái đó..."

Natsukawa lúng túng ra mặt, siết chặt tay tôi.

"Senpai không hề có lỗi gì cả. Ngày xưa, ... đồ ăn của em từng bị người ta bỏ linh tinh vào. Từ đó trở đi, em không ăn được đồ do người khác làm, hay những món đã mở hoặc bóc ra rồi nữa."

Giọng Natsukawa run rẩy. Tôi cũng siết chặt tay em ấy.

"...Ra là vậy. Thế mà em còn vào được câu lạc bộ nấu ăn, giỏi thật nhỉ."

"Chính vì thế nên em mới vào đó ạ. Nếu không thì cả đời chắc em không được ăn đồ ăn nóng mất… Kiểu em nghĩ biết đâu lấy độc lại trị được độc."

Câu lạc bộ nấu ăn làm việc theo hình thức phân công. Ban đầu, em ấy không thể ăn được bất cứ món nào, nhưng sau một thời gian, em ấy dần đã có thể ăn được nếu tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình chế biến, và chỉ khi biết chắc mọi người đều đã nếm thử.

Cơ mà cũng khổ thật. Tôi vốn luôn nghĩ em ấy có vấn đề khó nói, nhưng không ngờ em ấy lại mang trong mình quá khứ nặng nề đến vậy. Giờ thì tôi cũng hiểu phần nào lý do vì sao Natsukawa lại thân thiết với tôi đến thế, đơn giản vì tôi không hề hứng thú với em ấy chút nào.

Natsukawa hít sâu một hơi, rồi tiếp tục câu chuyện.

"Vốn dĩ ngay từ đầu em đã bị cho ra rìa trong câu lạc bộ nấu ăn. Thì bởi vừa không ăn đồ mình làm, vừa sợ người khác, lại còn cư xử kỳ quặc nữa mà."

"Natsukawa, em đã cố gắng rất nhiều rồi."

"Hả?"

"Dù sợ hãi nhưng em vẫn không bỏ cuộc mà đối mặt với nó, đúng không? Nhờ vậy mới có Natsukawa của ngày hôm nay, giỏi thật đấy."

"...Vậy hả? Hì hì."

Bàn tay Natsukawa dần ấm lên.

"Thật ra vẫn còn một lý do nữa. Lý do em cố gắng tiếp tục ở câu lạc bộ nấu ăn... Senpai chuyển nhà nhiều lắm đúng không? Hồi nhỏ, senpai có hứa sẽ cưới một cô bé xinh xắn tuyệt trần nào không?"

"Sao tự nhiên lại hỏi thế?"

"Thì, đó chẳng phải là một tình tiết thường thấy sao?"

"Em xem phim nhiều quá rồi đó. Có thể là có, nhưng ít nhất thì anh không nhớ gì cả."

"Hứ..."

Rốt cuộc thì chuyện này có liên quan gì đến lý do không bỏ câu lạc bộ nấu ăn nhỉ?

"Thật ra em có một người anh trai lớn hơn khoảng năm tuổi. Mỗi khi bọn em đi công viên, vì em không chơi được cùng nên anh ấy thường bỏ em lại một mình. Lúc đó, có một cậu bé hay chơi với em, thỉnh thoảng còn đàn những bài em thích bằng piano nữa... Đó là mối tình đầu của em."

"Vậy nên mẫu người lý tưởng của em mới là người biết chơi piano à?"

"Vâng. Hồi bé, lúc bọn em chơi trò gia đình, mỗi lần em đưa cơm cho cậu ấy, cậu ấy vui lắm luôn ấy. Em chẳng nhớ gì nhiều ngoài chuyện đó, chỉ mỗi chuyện đó thôi, nhưng riêng chuyện đó thì em nhớ rất rõ."

"…Ra vậy. Vì đã hứa kết hôn với cậu nhóc đó trong tương lai, nên em muốn trở nên đảm đang hơn?"

"Đúng là như vậy ạ. Sau đó thì cậu ấy chuyển nhà ngay, nên bọn em bặt vô âm tín luôn."

"Không có cách nào liên lạc à?"

"Thì ngay sau đó em cũng chuyển nhà. Bố mẹ em ly hôn. Chuyện xảy ra hồi em bốn tuổi nên cũng coi như nơi này là quê gốc của em rồi."

Vậy ra Natsukawa vẫn tiếp tục hoạt động trong câu lạc bộ nấu ăn vì một mối tình đầu giờ không biết đang ở nơi nào.

"Em kiên trì thật đấy."

"Chứ nếu cậu bé đó là senpai, thì giờ anh có rung động với em không?"

"Chắc chắn là có chứ."

"Thế nếu người đó thật sự là senpai thì sao ạ?"

"Anh có bạn gái rồi."

"À, vâng..."

Hình như tâm trạng em ấy đã khá hơn nhiều rồi. Chẳng biết do ai, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay Natsukawa của tôi đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào.

"Này senpai, anh thật sự không nhớ gì sao?"

"…Không biết nữa. Nghe chuyện của Natsukawa, hình như anh hơi lờ mờ nhớ ra một chút."

"Hả!?"

"Hình như mẹ anh từng kể hồi còn bé anh cũng có một cô bạn thân. Tên của cô bé… hình như là một cái tên nghe ngon ngon thì phải. An… Ama…gì đó?"

Vừa nghe tôi nói, Natsukawa siết chặt lấy tay tôi.

"Tiếc quá nhỉ. Nếu anh chịu chờ đợi cô bé đó, biết đâu giờ cô ấy đã trở nên xinh đẹp tuyệt trần và xuất hiện trước mặt anh rồi ấy chứ."

"Mà nếu bên trong con người cô ấy lại giống như Natsukawa thì càng tuyệt vời nhỉ."

"Senpai cũng sẽ đổ em luôn hả?"

"Có thể lắm. Mà mong là Natsukawa cũng sẽ gặp lại được cậu nhóc đó."

"…Vâng."

Em ấy lẩm bẩm nghe buồn bã quá, tự nhiên làm tôi cũng thấy xúc động theo.

Không biết giờ này, cô bạn năm xưa của mình đang ở nơi đâu nhỉ?

Liệu có ngày vô tình gặp lại, không biết tôi có nhận ra cô ấy không, nhưng nếu cô ấy còn nhớ, thì chắc chắn sẽ gọi tên tôi thôi.

Rồi khi tôi đang kể chuyện lỡ tay làm rơi dao xuống sàn khiến sàn nhà bị mẻ, hay Natsukawa kể về chuyện gia đình, thì bên ngoài bỗng vang lên những tiếng động hối hả, và cánh cửa bật mở.

"Hai đứa có sao không!?"

Người lao vào là hội trưởng. Hóa ra, trong bữa ăn, hội trưởng nhận thấy tôi, người lúc nào cũng ồn ào và tham ăn vui vẻ ra mặt, lại không có ở đó. Nghĩ rằng không đời nào có chuyện tôi tự ý bỏ về, hội trưởng bèn đi tìm. May quá! Cũng may là lúc nào ăn uống mình cũng gây ồn ào.

Tiện thể nói luôn, hội trưởng đã tìm ra thủ phạm và hứa sẽ báo cáo sự việc lên nhà trường, sau đó sẽ có biện pháp xử lý thích đáng. Natsukawa cũng muốn tiếp tục tham gia câu lạc bộ, vậy thì em ấy có thể yên tâm rồi.

Nhờ có hội trưởng đáng tin cậy, chúng tôi giao hết mọi chuyện cho chị ấy giải quyết và nhanh chóng được về nhà. Thật sự hội trưởng chỉ bằng tuổi Suzu thôi sao? Tương lai chắc chắn chị ấy sẽ trở thành một người phụ nữ thành đạt.

"…Natsukawa, em ổn chứ?"

"Em không sao ạ. Vì có senpai luôn ở bên cạnh em mà."

"Vậy thì tốt."

Sắc mặt Natsukawa đã hồng hào hơn đôi chút, em ấy vẫn nắm chặt tay tôi. Ban đầu, tôi tưởng em ấy vẫn còn sợ hãi, nên cứ để kệ. Nhưng từ lúc trở lại phòng bếp, cho đến tận bây giờ ở sảnh, em ấy vẫn nắm chặt tay tôi không rời, nên tôi đành giơ bàn tay đang bị nắm lên.

"…Sao thế anh?"

"Tay..."

"Hả?"

Ánh mắt em ấy dời xuống bàn tay đang nắm chặt, và khuôn mặt Natsukawa dần đỏ bừng. Tôi cứ tưởng em ấy sẽ lại giở trò quỷ nhỏ "bám người" như mọi khi, nhưng hóa ra em ấy chỉ vô thức không nhận ra thôi.

"K-không phải đâu! Em chỉ đang giả vờ thôi! Chứ không thế này thì chẳng phải... chẳng phải em thích senpai mất rồi sao!"

"Chứ chẳng phải đó giờ em luôn thích anh à?"

"…!!"

"A. Tịt ngòi rồi kìa."

Tôi nắm lấy tay Natsukawa khi em ấy vội vàng bỏ chạy, khuôn mặt em ấy càng đỏ hơn nữa. Tình thế đảo ngược so với mọi khi rồi, thật thú vị.

"Hức, buông em ra!"

"Không."

"…Senpai, chẳng lẽ anh đang giận em!? Em xin lỗi mà! Em xin lỗi vì tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ!"

"Anh không giận gì cả. Với lại, anh cũng không ghét những người con gái như Natsukawa đâu."

"………………À... ể?"

Nhớ lại chuyện đã nói trước đây, tôi buột miệng thốt ra điều mình đang nghĩ. Natsukawa đỏ bừng mặt, cứng đờ người lại. Tôi đành buông tay, bước ra khỏi khu vực tủ giày trước.

Lúc nào tôi cũng bị em ấy cho "ăn hành", hiếm hoi lắm mới trả thù được thế này, cảm giác thật sảng khoái.

"Đợi em với!!" Tiếng em ấy gọi vọng tới từ phía sau, đầy sinh khí. Có lẽ vì vừa nghe Natsukawa kể chuyện ngày xưa, nên tự dưng trong lòng tôi trào dâng một cảm xúc khó tả, vừa lạ lẫm lại vừa thân quen.

Natsukawa lẽo đẽo theo sau tôi, im lặng suốt cả quãng đường đến ga.

Lúc thì cúi gằm mặt, vẻ suy tư, lúc lại ngẩng phắt lên, ánh mắt chạm phải tôi rồi vội vã cụp xuống, như thể đang cố gắng trấn an bản thân trước một quyết định khó khăn.

Chẳng lẽ chuyện tôi trêu em ấy ban nãy có liên quan gì đến việc này?

Natsukawa bé nhỏ với những biểu cảm thay đổi liên tục trên khuôn mặt, trông hệt như một chú thú cưng, ngắm mãi không chán. Tôi đành nuốt lại những lời định nói.

Vừa quan sát Natsukawa, tôi vừa bước đi, chẳng mấy chốc đã đến ga. Tuy cùng hướng về nhà, nhưng chúng tôi lại đi tàu khác nhau, nên đành phải chia tay tại đây.

Tôi quay lại nhìn Natsukawa đang lẽo đẽo theo sau mình nửa bước, cất tiếng: "Về cẩn thận nhé." Tôi vừa định bước qua cổng soát vé thì...

"...Ưm... Senpai, đợi đã."

Vạt áo đồng phục tôi bị kéo nhẹ. Nếu em làm điều này một cách tự nhiên như vậy, thì thật sự quá đáng yêu rồi. Natsukawa cuối cùng cũng quyết tâm, ngước mắt nhìn thẳng vào tôi.

"Hôm nay em thật sự rất cảm ơn anh! Nhất định, nhất định sẽ có ngày em... em nói hết mọi chuyện cho anh biết! ────Anh... hãy chuẩn bị tinh thần mà chờ em đấy nhé!"

Nói một tràng như pháo nổ, Natsukawa cúi gập người chào rồi chạy vội qua cổng soát vé, kịp thời lao qua cánh cửa tàu đang đóng lại. Đúng là một pha bắt kịp tàu "kinh điển".

Cứ như là... một cơn lốc vậy. Rốt cuộc tôi phải chuẩn bị tinh thần cho chuyện gì đây?

Có khi nào em ấy đang ấp ủ một kế hoạch trả đũa "long trời lở đất" vì chuyện hồi chiều không? Với Natsukawa thì chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tôi thoáng ngơ ngác, nhưng đứng đây cản đường người khác thì không hay. Tôi vội vã qua cổng soát vé, đứng đợi một lát rồi lên chuyến tàu quen thuộc.

May mắn tìm được một chỗ ngồi, tôi nhắm mắt, mặc cho con tàu chòng chành. Tiếng người nói chuyện và tiếng bánh tàu rít ken két dần trở nên xa xăm, hình như tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

“Lớn lên tớ muốn cưới cậu!”

Bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng trẻ con the thé, giật mình mở mắt ra thì thấy đã đến ga áp chót. Tiếng thông báo trên tàu vang lên, đánh thức hoàn toàn ý thức của tôi.

"Vừa nãy là mơ... sao?"

Chắc tại ban nãy nói chuyện cũ với Natsukawa, nên tôi mới mơ thấy những chuyện xa xưa.

Đó là giấc mơ về hồi tôi sáu tuổi, khi còn sống ở Ishikawa. Ở công viên gần nhà có một khu vui chơi lớn, tôi hay ngồi ở đó chơi piano đồ chơi. Không nhớ rõ vì sao, nhưng có một cô bé nhỏ hơn tôi, ngày nào cũng nằng nặc đòi tôi chơi cho nghe.

Vì là con một, tôi rất vui khi được em ấy nhờ vả. Tôi lén tập những bài hát đang nổi ở nhà, rồi giả vờ tình cờ chơi cho em ấy nghe khi em yêu cầu. Tôi vẫn còn nhớ rõ cái cảm giác thích thú khi nhìn đôi mắt to tròn của em ấy mở to, ngạc nhiên hỏi: "Sao cậu chơi được ngay vậy!"

Vào ngày tôi chuyển nhà, em ấy đã chạy đến tận nhà với đôi mắt sưng húp vì khóc, hình như chúng tôi đã hứa hẹn điều gì đó với nhau. Rõ ràng là tôi vừa nghe thấy trong giấc mơ, nhưng lại chẳng thể nào nhớ ra được.

Đầu óc còn mơ màng, tôi lảo đảo bước xuống tàu, mở điện thoại xem giờ thì thấy tin nhắn của Sakuraba: "Tớ tan làm rồi!. Bên trên dòng thông báo là thời gian gửi: năm phút trước. Chết rồi! Phải nhanh chóng đến đón cô ấy thôi.

Tôi vội vã rời khỏi ga, không kịp về nhà mà đến thẳng chỗ Sakuraba làm thêm. Cô ấy đang đứng một mình ở cửa sau của quán ăn gia đình, nơi cô ấy làm thêm. Chỉ là đứng thôi, nhưng dáng vẻ ấy lại đẹp đến lạ kỳ.

"Tới rồi đây, mình về mau thôi nào."

"Midoriya-kun, hôm nay cảm ơn cậu nhiều nhé!"

"Không có gì. Vì bữa cơm ngon thôi mà."

Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi bị lỡ mất bữa tối ở câu lạc bộ nấu ăn, nên bụng đang đói meo.

"Hôm nay mình không cần ghé siêu thị à?"

"À, ừm. Tớ nghĩ đồ ăn còn lại hôm trước vẫn đủ."

"Đồ ăn còn lại?" Tôi chẳng mường tượng ra được gì. Đến giờ tôi vẫn chưa quen với việc nắm bắt mọi thứ trong tủ lạnh, Sakuraba thì lại tường tận chuyện tủ lạnh nhà người khác, tôi thật sự nể phục cô ấy.

Trong lúc tôi thầm bắn tia "nể phục" về phía cô ấy, Sakuraba bổng ngẩng khuôn mặt đang cúi gằm lên, có vẻ hơi khó nói, cô ấy mở lời:

"À, tớ nghe Aoi-chan kể rồi. Hôm đến cứu tớ, cậu đã có hẹn với Aoi-chan đúng không?"

"À... có chuyện đó hả?"

"Có mà. Tớ biết nói ra điều này khi được cậu cứu thì hơi kỳ, nhưng mà bùng hẹn không tốt đâu. Ít nhất cũng nên nhắn tin báo trước cho người ta chứ?"

Lời nói quá đúng đắn khiến tôi không thể cãi lại được, nhưng lúc đó tôi cũng phải liều mình cứu Sakuraba, mà chuyện của Natsukawa cũng không gấp gáp gì. Thêm nữa, bình thường tôi cũng hay kiểu qua loa với em ấy, nên sau đó xin lỗi thì chỉ bị em ấy dỗi nhẹ "Lại nữa hả!".

Đó là mối quan hệ giữa tôi và Natsukawa, và Natsukawa dễ chịu với tôi cũng vì tôi như vậy... à không. Sakuraba đâu có biết chuyện này.

"Cậu đã kể chuyện cứu tớ cho Natsukawa chưa?"

"Ừm, chưa. Tất nhiên là tớ không thể nói được!"

"Vậy thì sau này cũng đừng nói nhé. Chúng ta giữ bí mật này cho riêng mình thôi."

Dù lý do gì đi nữa, nếu Natsukawa biết rằng tôi ưu tiên Sakuraba hơn em ấy, có lẽ em ấy sẽ tổn thương mất.

Tôi nhớ lại khuôn mặt ngượng ngùng của Natsukawa mà mình mới thấy hôm nay. Tôi không muốn bị một đàn em dễ thương như vậy ghét bỏ đâu.

Tôi chìa ngón út, làm như kiểu hứa sẽ giữ bí mật, Sakuraba làm một vẻ mặt như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

"...Cậu đúng là đồ xấu tính."

"Haha. Dù làm chuyện xấu, nhưng nếu không ai biết thì vẫn ổn thôi mà."

Hình như trước đây tôi đã từng nghe câu này ở đâu đó. Sự áy náy. Cùng chung cảm giác tội lỗi.

────Không sao đâu mà. Em sẽ không nói với ai đâu. Chúng ta sẽ giữ bí mật chuyện này chỉ riêng hai người, rồi mang nó xuống mồ luôn nhé.

Tôi xoa vành tai trái, những chuyện ngày hôm đó lại ùa về, ngực tôi nhói đau. Vết thương tôi gây ra cho Yuna, và vết thương cô ấy gây ra cho tôi, đến giờ vẫn còn hằn sâu.

"Midoriya-kun, cậu có người yêu rồi à?"

Sakuraba khẽ nói.

Giọng cô ấy nhỏ đến mức tưởng chừng tan vào không khí, nhưng chất giọng trong trẻo đặc trưng của Sakuraba vẫn lọt rõ mồn một vào tai tôi.

"…Ơ? Tớ chưa kể à?"

"Tớ có biết đâu. Hôm trước nghe Aoi-chan bảo cậu có bạn gái đang yêu xa, tớ giật mình luôn đó!"

"Thật á? Lúc mới vào câu lạc bộ nấu ăn tớ có nói trước mặt mọi người rồi mà, nên cứ tưởng mọi người biết hết rồi chứ."

Từ bao giờ, trong vô thức tôi đã không còn nhắc đến bạn gái mình nữa nhỉ? Tôi cố tình đáp lại một cách tỉnh bơ. Chiếc xe đạp tôi đang dắt kêu lên những tiếng "kít... kít..." khó chịu.

"Đúng ra tớ nên nói sớm hơn mới phải. Như vậy Sakuraba cũng đỡ lo lắng."

"Vậy sao cậu cứ nói những lời dễ gây hiểu lầm như kiểu là tớ dễ thương, xong sẽ trở thành một người vợ đảm thế hả?"

"Nhưng đó là sự thật mà. Sakuraba vừa dễ thương, vừa có thể trở thành một người vợ tốt."

Quả thật, những lời đó dễ gây hiểu lầm thật. Nếu chúng làm cô ấy lo sợ việc tôi nảy sinh tình cảm với cô ấy, thì tôi thật sự xin lỗi.

Tôi thích con người của Sakuraba, đó là điều không thể phủ nhận, và tôi muốn tiếp tục mối quan hệ tương trợ này. Vì vậy, ngay lúc này, tôi phải nói rõ với cô ấy rằng mình đã có bạn gái, và giữa chúng tôi chỉ tồn tại mối quan hệ hợp tác.

"Sakuraba, vốn dĩ tớ đâu phải gu của cậu đâu, đúng không?"

"…Ừ. Vì vậy, tớ không hề hiểu lầm gì cả. Chỉ là, cậu nên nói sớm hơn thôi. Tớ thấy áy náy với bạn gái cậu."

Tôi thở phào nhẹ nhõm. Quả thật, Sakuraba là người chu đáo như vậy. Hoàn toàn trái ngược với Natsukawa.

Tôi đã vội vàng biện minh, ngốc thật! Làm gì có chuyện Sakuraba lại thích tôi cơ chứ?

"Bạn gái cậu, dễ thương không?"

"Siêu dễ thương luôn á. Muốn xem ảnh không?"

"…Không xem!"

Đúng là cô ấy không hứng thú đến mức đó mà. Natsukawa cũng hay cằn nhằn chuyện tôi khoe khoang tình cảm quá mức.

Tôi bèn cất điện thoại vào túi, bước nhanh hơn một chút. Bầu không khí trở nên gượng gạo, và chúng tôi hầu như không nói chuyện gì nữa. Nhưng khi sắp về đến nhà, Sakuraba đột nhiên nắm lấy tay áo đồng phục của tôi.

"Tớ đột nhiên thèm một món, mình ghé siêu thị được không!? Tớ sẽ làm cho cậu ăn!!"

"Ừ, tất nhiên là được rồi."

Không biết Sakuraba muốn ăn món gì nhỉ?

Tôi thì chỉ nghĩ đơn giản được cô ấy nấu cho ăn đã là may mắn rồi, bèn ngoan ngoãn bỏ nguyên liệu vào giỏ theo lời cô ấy, rồi thanh toán và về nhà.

Và rồi, một lúc sau, trước mắt tôi là một núi gà rán khổng lồ. Cái gì thế này?

"… Cái, cái số lượng này là sao vậy?"

"Kệ. Cứ im lặng mà ăn đi!"

"Không biết có ăn hết nổi không nữa…"

"Phần còn lại tớ sẽ để tủ đông, được chưa!"

Tiện nói, Sakuraba vẫn đang thoăn thoắt chiên gà trong bếp nhà tôi, cứ như kiểu một nghệ nhân thực thụ.

"Lúc nào cậu cũng kêu ăn đồ chiên béo lắm này nọ mà…"

"Hôm nay thì khác! Đồ uống tớ chọn Coca-Cola không calo rồi đó!"

"Mà vị của nó có khác gì loại thường đâu, ghê thật đấy. Chắc chắn là có cái gì đó thay thế vào rồi."

"Aaa, im đi! Cậu đúng là đồ vô tâm!"

"Ự…!?"

Một miếng gà rán nhét thẳng vào miệng tôi.

A, ngon thật. Vừa mới chiên xong nên nóng bỏng cả lưỡi, nhưng bất chấp bỏng rát, tôi vẫn cắn một miếng, nước thịt đậm đà lập tức trào ra. Lớp vỏ thì giòn tan.

"Ngon quá đi mất…"

"Đương nhiên rồi. Tớ là người nấu ăn giỏi nhất mà."

"Chuẩn không cần chỉnh."

Sao phải nói điều hiển nhiên vậy chứ. Tôi gật đầu khẳng định bằng vẻ mặt nghiêm túc, còn Sakuraba người tự mình nói ra thì lại ngượng ngùng lẩm bẩm "Vậy hả ta?", tay nghịch nghịch mái tóc xoăn bồng bềnh.

Không hiểu sao trông cô ấy đáng yêu quá khiến tôi bật cười, "Cậu cười cái gì!" – cô ấy cáu kỉnh. Tôi định nói tại cậu đáng yêu quá đó, nhưng nhớ lại chuyện trên đường về, bèn chỉ lắc đầu nói không có gì.

Sakuraba lúc nào cũng chú trọng sức khỏe, giờ lại đang phồng má nhai ngấu nghiến gà rán như một chú sóc chuột. Từ nãy đến giờ cô ấy cứ kỳ lạ thế nào ấy. Có chuyện gì xảy ra sao?

Mà công nhận gà rán ngon thật. Lát nữa phải hỏi kỹ công thức rồi ghi lại mới được.

Mải suy nghĩ, đĩa gà rán tưởng chừng vô tận cứ vơi dần, vơi dần.

Ực. Tôi nuốt miếng gà rán cuối cùng, mạnh mẽ chắp tay lại.

"Cảm ơn vì bữa ăn ngon!"

"…Cậu ăn hết thật rồi kìa."

"Hôm nay cũng ngon tuyệt vời luôn."

"Phải làm sao đây… Nghĩ đến lượng calo nạp vào tự nhiên làm tớ sợ quá…"

"Chắc không có chuyện mập lên ngay đâu mà, chắc vậy..."

"Đúng là đồ vô trách nhiệm!"

Thấy Sakuraba có vẻ hối hận lắm, nên tôi bèn hỏi "Vậy tớ phải làm gì để chịu trách nhiệm?", thì cô ấy lạnh lùng đáp "Làm như cậu chịu trách nhiệm được chắc?".

Đúng là cô ấy đang dỗi thật. Chẳng lẽ câu chuyện trên đường về vừa nãy đã chọc giận cô ấy? Hay tại tôi đã làm gì khác?... Cũng có thể. Yuna cũng hay mắng tôi vô tâm mà. Ước gì cô ấy sẽ tha thứ cho tôi trước lần gặp tới.

Tôi đang mải nghĩ vẩn vơ thì Sakuraba chợt kêu lên "A!". Chai Coca Cola không calo trên tay cô ấy đã cạn từ lúc nào không hay.

"Hết rồi. Cho tớ xin ít trà được không?"

"Cứ tự nhiên~"

Cô ấy, hay đúng hơn là Sakuraba nắm rõ mọi thứ trong nhà tôi còn hơn cả tôi nữa. Nào là chỗ để trà chai, rồi cả những gì có trong tủ lạnh nữa chứ.

Sau khi kiểm tra tủ lạnh, cô ấy lại ngó nghiêng khu vực để đồ dự trữ, rồi nghiêng đầu, ngước mắt lên nhìn tôi.

"Hết sạch trà dự trữ rồi này, Midoriya-kun uống hết rồi hả?"

"...À, hình như mới hết sáng nay thì phải."

"Trời đất... Hết nói nổi với cậu!"

"Lần sau hết nhớ phải mua bù đó nha," Sakuraba phồng má, quay lại chỗ tôi. Phải làm sao đây? Hay là đi mua liền bây giờ nhỉ... Tôi đang nghĩ ngợi thì...

"Á... Áaaaaaaa!?"

Một tiếng bịch nặng nề vang lên, tôi mở mắt ra thì thấy khuôn mặt xinh đẹp của Sakuraba ở ngay trước mắt.

Hiếm khi có cơ hội ngắm cô ấy ở cự ly gần thế này, tôi cứ ngây ra nhìn, từ đồng tử đang giãn ra, màu mắt nhạt hơn tôi tưởng, đến cả hàng mi dài cong vút của cô ấy...

Hình như cô ấy cũng không cử động được, chỉ im lặng nhìn lại tôi chằm chằm.

Vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có vẻ như tôi vừa bị Sakuraba đè xuống.

Chắc là cô ấy vướng phải dây sạc điện thoại rồi bị ngã. Mà thôi, chuyện đó giờ không quan trọng. Đây không phải lúc để nghĩ đến chuyện đó.

Khuôn mặt Sakuraba đang chỉ cách mặt tôi có vài centimet. Chỉ cần cô ấy mất thăng bằng một chút thôi, chắc chắn... chúng tôi sẽ chạm môi mất.

"......A..."

Sakuraba hé đôi môi nhỏ nhắn, khẽ thở ra. Đôi môi hình cánh hoa anh đào xinh đẹp khẽ động đậy.

Chuyện sau đó thì tôi không còn nhớ rõ nữa. Là tôi chủ động tiến lại gần cô ấy, hay là cô ấy tiến lại gần tôi? Hay là cả hai chúng tôi tiến về phía nhau cùng một lúc?

──────Một cảm giác mềm mại, thoáng qua chạm vào môi mình.

Nếu muốn tìm lý do để biện minh, thì tôi có cả tá.

Nhưng dù có ngụy biện thế nào đi nữa, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa trước vẻ quyến rũ đến nghẹt thở của Sakuraba. Đôi má ửng hồng, đôi mắt long lanh ngấn lệ, cô ấy cố gắng né tránh ánh mắt tôi, khiến lý trí tôi như muốn tan chảy. Tuy không thể chắc chắn, nhưng có lẽ mặt tôi cũng đang đỏ bừng. Ánh mắt tôi chạm vào hình ảnh của chính mình trong đôi mắt Sakuraba, và tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Chắc chắn là có thể tránh được. Nhưng cả hai chúng tôi đều đã không né tránh. Vì vậy, giờ đây, tôi và Sakuraba đang nhìn nhau đắm đuối. Đây là cố tình. Bỗng nhiên, tôi chợt nhận ra điều đó.

Nhưng trong tình huống này, làm sao có thể biết được đâu là vô tình, đâu là cố ý? Trừ khi chúng tôi nói ra thành lời.

Khuôn mặt của Yuna thoáng qua trong tâm trí tôi. Từng chút, từng chút một, tôi đang bị Sakuraba cuốn hút. Đó là một sự thật không thể chối cãi.

Nhưng tôi yêu Yuna, và Yuna là bạn gái của tôi.

"...Chỉ là tai nạn thôi nhỉ."

Tôi vội vàng lên tiếng trước khi Sakuraba kịp nói gì. Ngay lúc này, phải coi đó là một tai nạn.

Nếu Sakuraba nói gì đó, tôi chắc chắn sẽ không thể phủ nhận chuyện này.

"Hả..."

Sakuraba vẫn còn ngơ ngác, miệng há hốc, bất chợt mím môi lại và dùng ngón tay lướt nhẹ lên đó. Tôi không nói gì, chỉ im lặng dõi theo từng cử chỉ của cô ấy.

"...Vậy à, ừm. Chỉ là tai nạn thôi ha."

Sakuraba nói, giọng nghẹn ngào như sắp khóc.

Có lẽ đó là nụ hôn đầu của cô ấy.

"Chúng ta... hãy quên chuyện này đi nhé?"

Nhưng đây chỉ là một tai nạn. Nếu là tai nạn, thì nó không được tính là một nụ hôn, cũng không phải là sự phản bội. Dù chúng tôi nghĩ gì, dù chúng tôi có biểu cảm ra sao, thì đó vẫn chỉ là một tai nạn.

Nếu điều đó không làm thay đổi hiện tại, thì tôi chấp nhận.

────Dù làm chuyện xấu, nhưng nếu không ai biết thì vẫn ổn thôi mà.

Câu nói vô tình thốt ra từ miệng tôi khi nãy, giờ đang siết chặt lấy cổ tôi.

Midoriya Shiki: "Xin lỗi. Hôm nay anh hơi mệt."

Ngày hôm đó, lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu sống một mình, tôi đã hủy cuộc gọi định kỳ với Yuna.