Tập 01

Chương 4: Đến Cả Món Trứng Cuộn Dashi Còn Không Làm Nổi Nữa Mà

2025-09-06

6

Giờ nghỉ trưa thứ Ba.

Như mọi khi, tôi đang ăn trưa cùng Nikaido thì một vị khách không mời mà đến xuất hiện trong lớp.

"Ủa? Có chuyện gì vậy ta?"

Thấy phía cửa ra vào ồn ào lên hẳn, Nikaido hướng mắt về phía đó. Bị thu hút, tôi cũng ngẩng đầu theo, và thấy một cô bé xinh xắn đang thò đầu ra từ cửa, ngơ ngác nhìn xung quanh. Là Natsukawa.

Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, khuôn mặt em ấy bừng sáng, lao về phía tôi với tốc độ kinh hoàng. Gần đây, tôi bắt đầu thấy Natsukawa giống một chú chó nhỏ thực thụ. Tôi cứ ngỡ mình nhìn thấy đôi tai chó vểnh lên liên tục và cái đuôi vẫy tít mù.

"Shiki-senpai~♡!"

"Sao em lại đến tận đây?"

"Em đến tìm senpai đó. Senpai phũ phàng quá à~♡"

Natsukawa giả vờ hờn dỗi, rồi tự nhiên như ở nhà chống tay lên bàn tôi, ngồi xổm xuống.

Đừng thế chứ. Đừng có vào vị trí như kiểu định ở lì đây vậy. Về ngay giùm cái.

Ánh mắt. Ánh mắt của mọi người xung quanh sao mà đau đớn quá trời ơi!

"Ghê vậy. Nói kiểu gì mà thấy cả hình trái tim ở cuối câu luôn kìa."

Này Nikaido. Đừng có cười vô trách nhiệm như kiểu chuyện này không liên quan đến mày chứ.

"Ờm… Em có thể nói chuyện riêng với Shiki-senpai một chút được không ạ?"

"Được chứ được chứ. Cứ tự nhiên đi."

"…Thế, có chuyện gì?"

Biết rằng em ấy sẽ không chịu về nếu để kệ, nên tôi đành lên tiếng. Natsukawa cười toe toét rồi mở miệng.

"Tan học mình hẹn hò đi ạ!"

"Không."

"Em được chị trưởng câu lạc bộ nhờ đi mua đồ đó. Đây là công việc mà~"

Senpai lại hiểu lầm, bị trêu rồi kìa.

Rõ ràng cách nói gây hiểu lầm là do em ấy mà, đúng là không thể tha thứ.

"Ủa mà tổ mua sắm, thường thì chẳng phải cuối tuần cả đám sẽ kéo nhau đi siêu thị bán sỉ, mua nguyên liệu giá rẻ với số lượng lớn sao? Hôm nay mới thứ Ba mà."

"Dạ thì đúng, nhưng hình như nguyên liệu cho ngày mai bị thiếu. Nên mọi người muốn anh với em đi mua gấp ở siêu thị gần đây."

"Ra vậy."

"Chứ bình thường thì phải tận năm người đi cơ, nhưng vì số lượng cũng ít, với lại... cả anh với em vừa hay cũng đang bị cô lập nữa!"

"Nói toẹt ra kiểu thế tự nhiên làm cảm thấy mới lạ ghê nhỉ."

Cơ mà, nếu đi mua sắm lần này, thì bọn tôi sẽ được miễn vụ mua sắm một thời gian, nên tôi cũng rất biết ơn khi được giao nhiệm vụ đó. Thì bởi, chỉ cần nghĩ đến việc phải đi siêu thị bán sỉ với các thành viên khác ngoài Natsukawa hoặc Suzu thôi, là tôi đã thấy khó xử lắm rồi.

"…Thế, hôm nay đi à?"

"Vâng. Em thì rảnh, nhưng không biết senpai có tiện không ạ? Vì là chuyện hôm nay nên em đến hỏi trực tiếp luôn."

"À...ờm. Chắc là đi được."

"Tuyệt vời! Vậy, em đợi senpai ở tủ giày sau giờ học nhé!"

Natsukawa đứng dậy, khẽ vẫy tay rồi chạy đi. Tôi cũng chậm rãi vẫy tay đáp lại, tiện thể gửi LINE cho Sakuraba xin dời lịch.

Lớp học nấu ăn trước giờ làm thêm thì có vẻ khó về mặt thời gian, nhưng vụ đưa đón thì vẫn được, nên tôi đã gửi tin nhắn nói rõ ý đó. Hôm nay tôi vốn đã quyết tâm làm món cơm omurice đạt điểm tuyệt đối cho cô ấy, nhưng vì là mệnh lệnh của trưởng câu lạc bộ, nên đành chịu thôi.

"Này, thật hả?"

Tôi vừa đặt điện thoại xuống, định tập trung trở lại vào món cơm thịt lợn cho bữa trưa, thì Nikaido nhìn tôi với vẻ kinh ngạc.

"Thật cái gì?"

"Hả? Mày đi thật à?"

"Chứ sao. Thiếu nguyên liệu thì tao cũng gặp rắc rối mà."

"Không không không không. Ý là đi hai người với Natsukawa-san á?"

"Ừ."

Biết làm sao được, bọn tôi đang bị cô lập mà.

"Tao với Natsukawa chẳng có gì cả. Chỉ là đàn em trong câu lạc bộ cùng đi mua sắm thôi."

"Mày, nguy hiểm vãi! Siêu nguy hiểm luôn á!"

Nikaido nhìn tôi với vẻ mặt kinh hãi, lắc đầu nói "Không thể tin được". Lúc nãy còn vô trách nhiệm đứng ngoài xem kịch, rốt cuộc thằng đó có bị làm sao không vậy?

"Mà này, Midoriya có bạn gái rồi mà, phải không?"

"Có thì sao?"

"Thì sao á? Biết là đi mua đồ cho câu lạc bộ, nhưng việc đi siêu thị một mình với đàn em dễ thương như vậy, dưới góc độ bạn gái của mày, thì ai mà chịu cho nổi!"

"…Vậy à?"

"Chứ sao! Hơn nữa, Natsukawa-san rõ ràng là thích mày còn gì! Nhìn là biết ngay!!"

Em ấy chỉ là một con quỷ nhỏ đáng thương, được quá nhiều người yêu mến, nên thành ra suốt ngày bám lấy một người đối xử lạnh nhạt với mình thôi. Nhìn tôi có vẻ xuống sắc, Nikaido bèn hạ giọng cảnh báo.

"Mày chẳng hiểu gì cả. Natsukawa-san từ hồi cấp hai đã là hoa khôi số một được nam sinh yêu thích rồi. Sớm muộn gì mày cũng bị 'Đội Piano' ám sát cho xem."

"Đội Piano?"

"Ngày xưa, Natsukawa-san từng nói mẫu người lý tưởng của em ấy là người biết chơi piano. Bởi vậy mà đến giờ, trong câu lạc bộ kèn đồng và câu lạc bộ nhạc nhẹ vẫn còn khối thằng tranh nhau học piano đấy. Bọn họ chính là 'Đội Piano'."

"Ghê vậy!"

"Nghe nói trong số các cựu thành viên còn có người đoạt giải quán quân cuộc thi piano toàn quốc nữa cơ."

Quá đỉnh rồi! Ước gì mình cũng được làm quen với người như vậy.

"Với lại, chính bản thân Natsukawa-san cũng đang bám lấy Midoriya quá mức rồi. Em ấy nhớ tao là bạn mày, xong hôm trước gặp ở hành lang còn bắt chuyện, hỏi han đủ thứ về mày hồi xưa nữa chứ. Mà tao với mày chỉ mới quen nhau từ cấp ba, nên kiểu cũng có biết gì nhiều đâu mà kể…"

Nếu có gì tò mò thì cứ hỏi trực tiếp tôi thì hơn, nhưng biết đâu chừng em ấy đang ấp ủ một màn bất ngờ hay trò đùa nào đó thì sao. Cũng có thể lắm. Vì đó là Natsukawa mà.

"Nói chung, mày đừng có chủ quan vì nghĩ yêu xa thì không ai biết, coi chừng bị trời phạt đó!"

Dù hắn có nói gì đi nữa, là thành viên câu lạc bộ nấu ăn, tôi cũng không thể trốn tránh việc đi mua sắm được.

Với lại, tôi và Sakuraba đã đi siêu thị với nhau không biết bao nhiêu lần rồi, cũng có gì đặc biệt đâu.

…Nếu Nikaido biết chuyện về Sakuraba thì hắn sẽ nói gì nhỉ? Nhất định phải giữ bí mật mới được.

"Tao đâu có làm gì mờ ám, nhưng nếu bảo không muốn làm bạn gái lo thì có. Mà bạn gái tao là người lý trí, nên chắc không sao đâu."

"Vẫn lo chứ! Trước tình yêu thì lý trí vứt đi! Ủa, mà sao tao lại phải đặt mình vào vị trí của bạn gái mày, trong khi còn chưa gặp người ta bao giờ nhỉ!"

"Thì bởi. Mày đang tốt bụng quá mức rồi."

Bộp bộp bộp.

Tôi vỗ lưng Nikaido, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại như thể tôi hết thuốc chữa rồi vậy.

Thật ra tôi chẳng làm gì khuất tất cả, nhưng trong mắt người ngoài thì có vẻ là có. Cơ mà dù thế nào tôi cũng không thể bỏ câu lạc bộ nấu ăn. Tôi biết chuyện này không được xã hội chấp nhận, nhưng nếu nghe theo thì người khổ là tôi thôi.

Vả lại, tôi có bao giờ tơ tưởng đến ai khác đâu. Tôi yêu Yuna nhiều lắm mà.

Làm một việc đáng xấu hổ như vậy thì có gì vui đâu chứ?

Tôi thở dài rồi một hơi hốc trọn bát cơm thịt lợn.

"Vậy thì mình đi thôi nào~!"

Natsukawa nhập bọn với tôi ở tủ giày, vừa đi vừa phát ra những âm thanh vui vẻ "runrun" bằng miệng. Em ấy cầm hai chiếc túi vải trống không trên tay, trông thật sự rất phấn khởi.

"Senpai có hay đi siêu thị không ạ?"

"Đi suốt ấy chứ. Tuần bốn buổi lận."

"Senpai toàn kêu mình nấu ăn dở tệ mà vẫn cố gắng quá trời nhỉ. Giỏi lắm giỏi lắm. Senpai ngoan~"

"...Đang khen anh đấy à?"

"Tất nhiên rồi. Chẳng có chuyện gì mà mình có thể làm tốt ngay từ đầu cả. Chuyện senpai kiên trì nỗ lực như vậy thật đáng ngưỡng mộ."

Natsukawa nở một nụ cười dịu dàng, vươn người định xoa đầu tôi, nhưng vì tôi cũng cao ráo nên em ấy với không tới. Tôi cũng chẳng thèm kiễng, chỉ hừ mũi cười khẩy.

"Aizz! Senpai đừng có ác thế chứ! Chẳng biết nhường nhịn gì cả!"

Natsukawa bướng bỉnh, càng cố gắng vươn người hơn nữa…

"Á, á á á á á á á!?"

Em ấy mất thăng bằng, ngã nhào vào người tôi. Một mùi hương ngọt ngào như vani thoang thoảng, cái mùi hương đặc trưng chỉ con gái mới có. Bỗng nhớ lần trước Yuna ngã vào người tôi thì lại toàn mùi xà phòng. Với suy nghĩ đó trong đầu, bằng cách nào đó tôi xoay sở đỡ được em ấy.

"Rồi rồi. Ngoan thì ngoan."

"Ôm chặt~ Fufu. Senpai thơm quá đi mất. Quả nhiên senpai vẫn là người tốt bụng mà."

"Tự đứng dậy được rồi đấy. Buông ra coi."

Tôi thô lỗ đẩy Natsukawa đang ôm chặt lấy mình ra, em ấy vừa lẩm bẩm "Không chịu đâu ~~" vừa bực bội buông ra. Đúng là không thể lơ là một giây phút nào.

Sau đó em ấy còn lải nhải "Biết là tai nạn nhưng senpai cũng được ôm đàn em dễ thương còn gì. Senpai phải vui lên chứ", tôi chỉ liếc em ấy bằng ánh mắt khinh bỉ, Natsukawa lại càng vui vẻ hơn, nở một nụ cười ngây ngất.

"Oaaa! Vô vọng chết đi được, thích quá đi mất…"

"Em thỉnh thoảng cũng có lúc đầu óc không bình thường nhỉ."

"Hả? Sao ạ? Aoi-chan dễ thương lắm phải không ạ?"

Natsukawa áp hai nắm đấm nhỏ lên khuôn mặt xinh xắn, chớp chớp đôi mắt to tròn.

Cái con bé này, thật sự là không biết phải làm gì với nó nữa.

"Nhưng mà em vẫn thua độ dễ thương của senpai đó nha ~"

"Hả?"

"Senpai, rõ ràng anh ghét cay ghét đắng kiểu con gái như em, vậy mà đó giờ vẫn không thể lơ em được là sao?"

"…………"

"Chắc tại em đáng thương quá, nên anh thấy cưng xỉu đúng không ạ? ♡"

Có vẻ con bé chắc mẩm tôi sẽ không bỏ mặc nó, nên mới được đà làm tới.

"Ít ra em cũng tự nhận thức được điều đó nhỉ..."

Mới quen biết chưa bao lâu mà đã bị nhỏ này coi thường ra mặt, nhưng cay đắng thay, sự thật là tôi không thể bỏ rơi Natsukawa. Có lẽ do trước giờ các mối quan hệ của tôi dễ đứt gánh quá, nên tôi dễ yếu lòng trước những ai cần đến mình. Thật ra tôi nghĩ mình đã thay đổi nhiều so với trước kia rồi chứ... Hay là em ấy đang nói về hồi mới gặp nhau nhỉ?

Với lại, tuy Natsukawa nói "ghét cay ghét đắng" nhưng thật ra tôi lại khá thích cái tính cách này của em ấy. Kiểu nó cũng khá dễ đoán. Cơ mà tôi tuyệt đối sẽ không nói ra đâu.

Bất chợt, tôi đưa hai tay véo lấy đôi má phúng phính của Natsukawa. Em ấy có vẻ nghĩ mình vừa lỡ lời, thoáng chút lo lắng hiện lên gương mặt.

"Fu ~S, fu ~Senfai...?"

Không trả đũa thì tôi không cam tâm, nên là cứ thế nhào nặn cặp má của em ấy. Uầy, dẻo như bánh mochi ấy nhỉ.

Khuôn mặt của Natsukawa giờ trông như một linh vật bị bóp méo từ cả hai bên cùng một lúc.

"Em mới là người dễ thương hơn nhiều đấy."

".......Fu~ Senfai, Fu~ là đồ x~ấu t~ính."

"Em nói gì cơ?"

"Fufufu~! Fu~ T~hả e~m r~a!"

Đôi mắt ngấn lệ của em ấy trông thật sự đáng yêu, nên tôi đành buông tha, Natsukawa xoa xoa má, liếc nhìn tôi đầy trách móc. Ai bảo chọc người ta trước làm gì.

"...Mà khoan, mai mình ăn gì ấy nhỉ?"

"Cơm xào thập cẩm kiểu Trung Quốc ạ. Chắc tổ thái rau của tụi mình có việc để làm rồi, senpai! Giao cho tụi mình khối lượng công việc tương đương với mấy tổ khác có trung bình năm người, rõ ràng là cố tình gây khó dễ mà, trong khi kiểu gần như chỉ một mình em làm hết."

"Ít ra cũng phải tính anh vào một phần chiến lực chứ. Dạo này anh thấy tay nghề mình lên hẳn rồi đấy."

"Công nhận. Senpai dạo này tiến bộ thật đó. Thái rau cũng nhanh hơn nữa."

"Thấy chưa. Hôm trước anh còn được người khác khen nữa mà."

"Ể, ai vậy ạ?"

"Sakuraba Haru. Thật ra anh đang nhờ chị ấy dạy nấu ăn."

Sakuraba và Natsukawa đều là học sinh chuyển thẳng lên từ cấp dưới, nên tôi nghĩ chắc họ quen biết nhau, ai dè tôi lại quên mất sự phức tạp trong các mối quan hệ của câu lạc bộ nấu ăn. Sakuraba chắc chắn không phải kiểu người thích bắt nạt người khác, nhưng biết đâu đã có chuyện gì xảy ra thì sao.

Chết tiệt! Mình lại lỡ lời rồi.

Tôi vừa định ôm đầu hối hận, Natsukawa lại bất ngờ thốt lên: "Ể!"

"Senpai quen với Haru-chan senpai ạ? Eeeee! Tại sao thế ạ!?"

"Thì anh nghe hội trưởng nói chị ấy nấu ăn ngon nên xông thẳng đến nhờ luôn. Sau đó thì, nói chung là có nhiều chuyện xảy ra, chắc một tuần bọn anh gặp nhau khoảng hai lần?"

"Cái gì vậy! Haru-chan senpai chẳng bao giờ đến tìm em cả!!"

"Natsukawa thân với Sakuraba lắm à?"

"Chị ấy là chỗ dựa duy nhất của em trước khi senpai vào câu lạc bộ nấu ăn đó! Thân lắm ạ. Mà Haru-chan senpai cũng thân với nhiều người nên em cũng không cảm thấy mình có gì đặc biệt lắm..."

Xem ra mình đã trúng số độc đắc rồi. May quá. Nguy hiểm thật. Thật sự nãy tôi còn đang lo không biết mình đi mua sắm tiếp kiểu gì.

"Natsukawa mà cũng có senpai thân thiết cơ đấy."

"Thì em đã nói rồi màaa."

"Không, ý là, kiểu em lúc nào cũng như người ngoài hành tinh ở trường. Còn senpai gì đó của em kia thì chẳng bao giờ đến câu lạc bộ, nên anh cứ tưởng em bịa."

"Phải nói là người ta nể trọng em chứ! Anh không tế nhị gì cả vậy!?"

"Anh xin lỗi mà!!"

Nikaido hiện lên trong đầu cũng đang mắng tôi đây này.

Cần: Sự tế nhị. Bớt: Kỹ năng reset quan hệ xã hội có được nhờ chuyển nhà liên tục.

"Tóm lại. Vì chuyện đó, senpai phải quan tâm đến em thay cả phần của Haru-chan senpai đó, biết chưa?"

"Anh quan tâm đủ lắm rồi còn gì."

Ở câu lạc bộ thì lúc nào cũng ở cạnh nhau, thỉnh thoảng còn cùng nhau về nhà nữa. Nếu thế này mà còn chưa tính là quan tâm thì tôi muốn biết thế nào mới được coi là quan tâm đấy.

"Nhưng senpai chẳng bao giờ trả lời tin nhắn của em cảaa."

"Thì ai bảo tại em toàn gửi mấy cái ảnh tự sướng vô nghĩa!"

Natsukawa hay gửi ảnh tự sướng kiểu "Hôm nay em xinh đẹp đáng yêu không ạ~♡" gì đó. Tất nhiên là tấm nào cũng dễ thương, nhưng tôi không biết phải trả lời thế nào nên mới thôi không trả lời luôn đó chứ.

Chứ còn những tin nhắn LINE có nội dung đàng hoàng thì mình vẫn trả lời mà, nghĩ vậy, tôi chợt nhớ ra chuyện mình định nói.

"À mà anh có chuyện muốn hỏi ý kiến em về bạn gái anh."

"Em thích mấy chuyện kiểu này lắm đó. Có chuyện gì ạ?"

"Bạn gái anh ấy, ngày nào cũng nhắn tin anh chào buổi sáng. Không phải kiểu anh ghét gì đâu, nhưng thật lòng mà nói thì anh không biết phải trả lời lại như thế nào, xong cứ tự hỏi mãi là 'cái này có cần thiết không?' ấy."

"Anh mà lỡ bô bô chuyện này lên mạng xã hội thì xác định bị ném đá là cái chắc!"

Natsukawa khúc khích cười kiểu May cho anh là có em ở đây.

"Thì em hiểu mà. Nếu sau câu chào còn có việc gì đó thì không nói, chứ chỉ mỗi "Chào buổi sáng" rồi thôi thì cảm thấy cứ hơi phiền kiểu gì thật."

"Đúng vậy đó. Nên anh chẳng biết phải trả lời lại thế nào nữa..."

"Thì cứ rep lại "Chào buổi sáng" là được rồi. Có khi bạn gái anh chỉ cần một tin nhắn hồi đáp từ anh thôi, dù nó chẳng có chút thú vị nào thì sao?"

"Ể, hóa ra chị ấy thích anh đến vậy cơ á?"

"Ôi trời, tưởng gì hóa ra lại cơm chó... A, tới siêu thị rồi. Mua kem ăn chung không anh? Tất nhiên là anh bao rồi! ♡"

"Những thứ mà hội trưởng không bảo thì anh không mua đâu."

"Đây là phí tư vấn."

"Được rồi, được rồi, anh bao em."

"Tuyệt vời!"

Đây là chi phí cần thiết. Đành chịu thôi.

Sau đó, cả hai chúng tôi cùng đẩy xe đi một vòng siêu thị. Natsukawa tìm đủ mọi thứ được viết trong tờ giấy mà hội trưởng đưa cho, rồi chúng tôi ra khỏi cửa. Vì không mua đồ đông lạnh nên chúng tôi quyết định ngồi xuống băng ghế trước siêu thị, tôi cùng Natsukawa ăn kem rồi mới quay về trường.

Dù chỉ mua những thứ còn thiếu cho hai ngày, nhưng nghĩ đến việc số lượng thành viên câu lạc bộ lên đến hơn ba mươi người, thì việc tôi phải ôm một đống túi mua sắm khổng lồ như thế này cũng là điều dễ hiểu. Mà có vẻ tôi vẫn đủ sức mang về được, có điều thật sự là khá mệt mỏi.

"Kem ngon quá..."

"Thấy chưa? Em bảo mua là đúng mà!"

Natsukawa cầm que kem soda trên tay, cười rạng rỡ.

Tuy mới là tháng Sáu, nhưng vì thời tiết đẹp và trời cũng khá nóng nên que kem ngon đến lạ.

"Natsukawa, em giỏi thật đấy. Đây là lần đầu tiên anh mua nhiều đồ như vậy, nếu chỉ có một mình chắc phải đến mai mất."

"Vậy ạ?"

"Thật đó. Anh mà vào siêu thị lạ là chịu chết, chẳng biết cái gì để ở đâu luôn."

Tôi vừa gặm kem, vừa thành thật cảm thán. Natsukawa được nước lấn tới, dí sát mặt lại gần tôi.

"Em giỏi lắm đúng không? Thưởng cho em đi!"

"Giỏi, giỏi lắm. Cho em một miếng này."

Nói rồi, tôi nghiêng que kem vani đang cầm trên tay, Natsukawa khựng lại trong giây lát.

"À... ừm..."

Vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt em ấy cứ lướt qua lại giữa cây kem và khuôn mặt tôi.

Tôi đã lấy sẵn chiếc muỗng nhỏ ở quầy tính tiền, theo thói quen khi ăn chung kem với Yuna, định bụng sẽ phản công lại nếu bị Natsukawa trêu chọc chuyện "hôn gián tiếp," nhưng thái độ của em ấy hôm nay có gì đó là lạ.

"...Em không nhận đâu ạ~~~. Ăn kem của senpai, lỡ miệng em toàn vị vani, đến vị soda cũng chẳng còn cảm nhận được nữa thì sao!"

"Ừm... Ừ, nhỉ."

Dù mối quan hệ giữa tôi và Natsukawa có thân thiết đến đâu, có lẽ tôi cũng đang hơi dễ dãi.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên gượng gạo, tôi đành đánh trống lảng, nhắc lại chuyện đã nghe được từ Nikaido vào buổi trưa.

"Nhân tiện, nghe nói Natsukawa thích mẫu người biết chơi piano à?"

"Ơ? Sao senpai biết chuyện đó?"

Khuôn mặt của Natsukawa bừng sáng trở lại, tươi tắn như mọi khi.

"Senpai, hóa ra anh siêu quan tâm đến em luôn đó nha! Ehehe. Senpai biết chơi piano mà, phải không ạ~"

"Đằng này mới đang thắc mắc sao em lại biết chuyện đó đấy?!"

Natsukawa chỉ tủm tỉm cười. Chắc chắn là em ấy đã moi móc thông tin từ chỗ Nikaido rồi, nhưng quyền riêng tư của tôi đi đâu hết cả rồi không biết.

Nói là biết chơi piano, nhưng chỉ là ngày xưa mẹ tôi làm giáo viên piano nên tôi bị ép học từ bé thôi. Khi tôi nói thật rằng giờ mình chẳng còn nhớ gì nữa, Natsukawa vội vàng an ủi: "Senpai cứ yên tâm nhé. Em vẫn thích senpai dù anh không biết chơi piano mà! Với lại, em cũng đâu có thích ai chỉ vì họ biết chơi piano đâu!" Người ta có buồn đâu mà an ủi vậy trời.

"Thế mà cũng gọi là mẫu người lý tưởng à?"

"Ừm... Mẫu người lý tưởng chẳng phải giống như một tùy chọn thôi sao? Thế, senpai thích mẫu người như nào? À mà em ăn cơm chó đủ rồi nên anh đừng kể về bạn gái nữa nhé."

"Ừm, để xem... Chắc là người biết làm hamburger ngon nhỉ."

"Ra vậy. Bạn gái của senpai làm hamburger giỏi lắm hả?"

"...Không."

"Thì cũng giống như vậy đó. Cùng lắm thì nó dễ làm người ta rung động lúc đầu thôi chứ không phải chỉ vì thế mà mình thích người ta đâu ạ."

"Thật vậy sao?"

"Thật."

Natsukawa gật gù ra vẻ hiểu chuyện. Thật là một câu chuyện tàn nhẫn.

Nhân tiện thì ngày hôm sau, khi tôi kể lại chuyện này cho Nikaido, hắn đã ôm đầu than vãn: "Con bé đó không phải tiểu quỷ, mà là ác quỷ đội lốt người rồi!" Tôi càng tự nhủ phải cẩn thận với những người trong đội piano hơn nữa.

"Alo."

"...Xin lỗi, hôm nay em không nói chuyện lâu được đâu."

Vừa gọi cho Yuna, cô ấy đã nói ngay câu đó.

"Không sao. Mà em bận à?"

"Ngày mai em có bài thi thử quan trọng lắm. Kết quả còn dùng để xếp lớp ở trung tâm nữa, nên em muốn đạt điểm cao..."

Nếu là vậy thì cô ấy không nên tốn thời gian gọi cho tôi mới phải. Tôi vội vàng trấn an Yuna, người đang áy náy không thôi, rằng mọi chuyện đều ổn cả.

Tôi cũng có nhiều chuyện muốn kể với cô ấy, cả chuyện bị Nikaidou mắng vào buổi trưa nữa, nhưng thôi vậy.

Để khi khác nói sau.

"Nếu vậy thì mình không gọi điện luôn có phải hơn không?"

"...Thì tại, em chỉ muốn nhìn mặt Shiki một chút thôi. Không được sao?"

Yuna vừa nói vừa tắt camera.

"Ơ, khoan..."

"Em ngại mà! Đừng bắt em nói ra những điều như thế!"

Anh biết thừa còn gì... Yuna nói vậy, nhưng tôi chẳng hiểu gì cả.

Chắc đây là lý do tôi bị nói là vô tâm. Hôm nay bị mắng từ nhiều phía quá rồi, thôi thì chỉ còn cách xin lỗi vậy.

"Yuna."

"...Gì cơ?"

"Ngày mai cố lên nhé. Dù ở xa nhưng anh vẫn ủng hộ em hết mình, anh tin Yuna nhất định làm được."

"............Ừm."

"Anh yêu em."

Nói xong tôi liền cúp máy. Thì bởi bên kia muốn trốn trước rồi, nên chắc làm vậy chắc cũng không sao đâu nhỉ.

Ngay sau đó, tin nhắn "Cấm nói xong rồi chạy!" hiện lên, nhưng tôi kệ. Không biết ở bên kia màn hình, Yuna đang phản ứng thế nào nhỉ?

Vừa nghĩ vẩn vơ, tôi vừa vui vẻ đi tắm.

Kể từ khi sống một mình, tôi mới nhận ra nhiều điều.

Rau củ đắt hơn tôi nghĩ. Trái cây thì đừng mơ mà mua. Túi đồ xách về nhà nặng hơn tưởng tượng. Để làm ra một món ăn ưng ý thì thật khó.

Và, tự nấu ăn một mình hóa ra lại tốn kém hơn tôi tưởng.

"Lại để đồ ăn mốc meo rồi..."

Sakuraba mở tủ lạnh nhà tôi một cách quen thuộc, liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng như cáo tuyết Tây Tạng rồi buông một câu.

"Nhưng mà sống một mình thì ai mà ăn hết cả vỉ trứng? Ăn trứng mỗi ngày thì chán là bình thường mà."

"Những lúc như vậy thì chẳng phải luộc trứng lên là xong sao?"

"Nếu mà nghĩ ra được chuyện đó thì tớ đã không để nó hỏng rồi."

Đến cả việc luộc trứng có khi tôi còn chẳng làm được ấy chứ.

Lần trước, Yuna có chỉ tôi làm thử qua điện thoại, xong lòng đỏ thì cứng đơ, bóc thì nát bét. Tốn bao nhiêu thời gian mà thành ra thế đấy. Không đời nào tôi làm lại lần nữa đâu.

"Thế nên tớ mới bảo là dù đắt hơn thì cũng nên mua đồ ăn loại nhỏ thôi. Bỏ đi thì vừa tốn tiền, vừa lãng phí."

"Sakuraba, hay là ngày nào cậu cũng đến đây đi? Thế thì mình sống chung luôn, rồi tha hồ mà xử lý đồ ăn."

"Ngày nào tớ cũng đi làm thêm thì chẳng đến đây rồi còn gì. Tớ không muốn sống với cái đứa mù tịt nấu ăn như cậu đâu."

"Tiếc thật. Bị từ chối rồi à."

Muốn thoát khỏi cuộc sống một mình này quá đi. Chuyện vừa nãy tôi nói với Sakuraba chỉ là đùa thôi, nhưng điều này thì không hề xạo. Không phải kiểu tôi cần được chăm bẵm như hồi bé, chỉ cần có người chia sẻ việc nhà thôi cũng được.

Khả năng cao nhất là Yuna đỗ vào trường đại học ở đây rồi dọn đến ở chung, nhưng mà còn tận hai năm nữa. Hai năm nữa. Hai năm nữa cơ đấy.

Chẳng biết cái nào sẽ đến trước, việc tôi quen với cuộc sống ở một mình, hay là việc tôi sẽ phát điên lên mà chết trước.

Tôi đang mải nghĩ vẩn vơ rồi thở dài thườn thượt, thì Sakuraba nhìn tôi với vẻ mặt kiểu "biết ngay mà" rồi cầm củ cải trắng với cà rốt lên.

"Hôm nay tớ sẽ nấu món súp miso thịt heo mà cậu thích nhất. Nên là vui vẻ lên đi."

"Thật á!? Vui liền."

"Đúng là đầu óc đơn giản."

Bởi vì súp miso thịt heo đúng là món ăn tuyệt vời mà. Vừa có rau, vừa có thịt, miso còn là thực phẩm lên men nữa chứ. Mấy cái này đều là Sakuraba nói cả, nhưng quan trọng nhất là nó ngon.

"Thế còn hôm nay cậu sẽ dạy tớ làm món gì đây? Sensei."

"Chắc là trứng cuộn dashi nhỉ. Midoriya-kun, hôm trước cậu bảo nó ngon mà. Món trứng cuộn dashi của tớ ấy."

"Thì có... nhưng tớ thích ăn hơn là làm..."

"Không được mè nheo. Nếu cậu không tự làm được thì có nghĩa lý gì chứ!"

Đúng là như vậy. Nhờ có cô ấy mà giờ tôi đã làm được món gần giống cơm omurice để tự ăn ở nhà rồi. Sakuraba sensei bảo là được năm mươi lăm điểm, nhưng thôi thì cũng tạm ổn, có hình thù rõ ràng vẫn còn hơn là chẳng ra cái thể thống gì. Nếu cứ đà này mà tôi tự làm được cả trứng cuộn dashi thì còn gì bằng.

Tôi đứng dậy, rửa tay rồi đeo tạp dề vào. Sakuraba nhanh chóng lấy những nguyên liệu cần dùng hôm nay ra, rồi đưa cà rốt cho tôi.

"Để ôn lại bài cũ nhé. Khi thái rau, tay để như nào nhỉ?"

"Như này!"

"Mặt vênh váo thế chứ sai bét rồi ~ Có ngày đứt tay như chơi đấy."

Khẽ cười trừ, Sakuraba vòng ra sau lưng tôi, nắm chặt lấy bàn tay trái tôi từ phía sau.

"Tay trái khi dùng dao phải để thế này."

"Cái này tớ biết! Kiểu tay mèo[1] đúng không?"

"Đúng rồi. Nhớ bài kĩ đấy, giỏi."

Cứ như đang dỗ trẻ con ấy. Chắc vì là con nhà mẹ đơn thân nên Sakuraba, dù cũng là con một như tôi, nhưng lại hay kiểu lo lắng và chăm sóc người khác như vậy.

Cơ mà, khoảng cách gần gũi thế này, có muốn lờ đi cũng không được.

Thoải mái, dựa trên lợi ích đôi bên. Chính vì mối quan hệ như vậy nên chúng tôi mới có những hành động như này, nhưng dạo gần đây cô ấy đang hơi vô tư quá rồi thì phải.

Ở trường Sakuraba nổi tiếng là một cô gái luôn tươi cười, có thể nói chuyện với bất kì ai, nhưng Nikaido bảo cô ấy luôn giữ một khoảng cách nhất định với tất cả mọi người. Vậy mà với tôi thì lại thế này, thật không công bằng.

Nếu chưa có Yuna, chắc mình đã thích cô ấy rồi cũng nên, tôi thầm nghĩ khi liếc nhìn nghiêng khuôn mặt cô ấy. Biết là không nên nghĩ như vậy, nhưng khuôn mặt cô ấy kiểu đúng gu tôi quá mà.

"Sao thế? Có chỗ nào không hiểu à?"

"Không, chỉ là thấy tay nghề cậu vẫn khéo léo như mọi khi thôi."

"Khen tớ cũng chẳng được gì đâu, nhưng đặc biệt hôm nay tớ sẽ cho cậu thêm một bát cơm đầy ụ nhé."

"Thế là được rồi còn gì."

Cả hai nhìn nhau cười, rồi tiếp tục chuẩn bị bữa ăn.

Nếu mình sống chung với Yuna, có lẽ mỗi ngày sẽ như thế này nhỉ? Chắc là không đâu. Nhớ lại món hầm Yuna từng làm cho tôi, thì chắc chắn là không rồi.

Tiểu thư Yuna chắc chắn còn vụng về hơn cả tôi bây giờ ấy chứ.

Vài chục phút sau. Trên chiếc bàn nhỏ, thịt hầm khoai tây, súp miso thịt heo, rau chân vịt luộc được bày biện san sát nhau. Thêm vào đó là món trứng cuộn dashi do chính tay tôi làm.

Tiện thể thì, không biết từ bao giờ, Sakuraba đã bắt đầu tranh thủ làm sẵn đồ ăn để dành cho tôi, với lý do là muốn dùng hết nguyên liệu. Nhờ vậy mà từ ngày mai tôi lại được ăn đồ ăn của Sakuraba rồi. Quý hóa quá đi mất.

"Itadakimasu!"

"Itadakima... khoan đã, chụp ảnh trước!"

Tôi luôn chụp ảnh những món ăn Sakuraba làm. Một phần là để gửi cho Yuna, nhưng đơn giản là vì chúng quá tuyệt vời nên tôi muốn cũng lưu giữ lại.

"Lần nào cũng chụp thế. Mấy món này bình thường mà."

"Không hề. Tớ là fan mà. Tớ để ảnh chờ hẳn hoi, còn tạo cả thư mục riêng nữa đấy."

"Thật á?"

Tôi chìa điện thoại ra, Sakuraba nhìn tôi bằng ánh mắt vừa thương hại vừa buồn cười, khẽ khúc khích.

"Sao nhỉ, cậu làm đến mức này tự nhiên tớ có động lực làm hơn hẳn. Thấy cũng vui nữa."

"Thế thì tốt rồi. Vậy để tớ thử một miếng thịt heo trong súp miso xem nào... ngon!"

Vị miso thấm đẫm vào tận xương tủy. Cả cơ thể tôi run lên vì hạnh phúc. Mình thật may mắn.

"Midoriya-kun lúc nào ăn cũng thấy ngon miệng nhỉ."

"Thì tại nó ngon thật. Nói ra thì hơi sến súa, nhưng người mà ngày nào cũng được ăn cơm Sakuraba nấu là sướng nhất đời đấy. Chắc chắn cậu sẽ là một người vợ tốt cho xem."

"…Thế á? Tớ thì lại thấy có ai ngó ngàng gì mình đâu."

Sakuraba ngượng ngùng cười, mà cô ấy đang nói cái gì vậy? Nếu cô ấy muốn thì chỉ một cái chớp mắt là có bồ thôi mà. Tôi vừa húp sùm sụp bát súp miso vừa nghĩ ngợi, thầm mong cô ấy đừng có bạn trai. Nếu Sakuraba mà có bạn trai thật thì thỏa thuận của chúng tôi coi như đổ bể mất.

"Nhân tiện hỏi, cậu có ý định kiếm người yêu không?"

"Sao tự nhiên hỏi thế? Tạm thời thì không. Giờ tớ bận làm thêm túi bụi rồi."

"…Thế à. Vậy thì tốt."

Tôi sợ mình vừa lỡ lời nên định bụng tìm cớ chữa cháy, nhưng Sakuraba không đáp nữa, nên những lời định nói đành nuốt trôi theo miếng thịt hầm khoai tây. Món trứng cuộn dashi của tôi làm nhạt nhẽo, thú thật là không ngon lắm, nhưng Sakuraba vẫn khen "Tớ thích cái vị mộc mạc này" rồi ăn hết sạch.