Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy buồn khi phải kết thúc một buổi đi chơi như bây giờ. Nghĩ đến chuyện một người như tôi, một kẻ hướng nội suốt ngày chỉ nghĩ đến việc được về nhà và cắm đầu vào game lại có cảm giác này... Tôi vẫn không thể tin được là bản thân đã thay đổi nhiều đến thế. Tôi còn chẳng nhớ nổi mình đã nghĩ đến việc này bao nhiêu lần nữa. Sự thay đổi này trong tôi là tốt hay xấu, tôi không hề biết, nhưng tôi sẽ cứ tự cho rằng đó là điều tốt. Ít nhất thì, không thể nào là chuyện xấu được đâu nhỉ.
Cảnh tượng đang diễn ra trước mắt tôi cũng là một trải nghiệm mới mẻ không kém. Dù thấy hơi hồi hộp, tôi vẫn đang cố hết sức để xem tiếp những gì đang xảy ra.
“Ừm, tên của tớ như này đã được chưa vậy? ‘Xin chào, mình là Shichimi. Rất vui được làm quen.’ Yoshin, thế này là ổn rồi nhỉ?”
“Ừ, vậy là được rồi. Xem này—mọi người đang trả lời kìa.”
“Đúng vậy nè! Đây là lần đầu tiên tớ vào nhóm chat thế này đó, nhưng cũng không khác lắm so với ứng dụng nhắn tin tớ hay dùng. Vậy đây đều là bạn chơi game của cậu hết ha?” Nanami-san quay sang tôi, mỉm cười. Tôi mừng thấy cô ấy thích thú với những tương tác đầu tiên. Thật lạ khi thấy Nanami-san chơi game trong phòng tôi. Đúng vậy… Bây giờ, Nanami-san đang ở trong phòng tôi. Nanami-san đang ở trong phòng mình.
Tôi phải nhắc lại tận hai lần chỉ để chắc chắn rằng mình đang không nằm mơ, nhưng chỉ riêng suy nghĩ đơn giản đó thôi cũng đủ khiến tôi lo lắng không thể tả. Tim tôi đã đập thình thịch không ngừng được một lúc rồi.
Đây là lần đầu tiên Nanami-san ở trong phòng tôi. Lần trước khi đến nhà tôi, cô ấy đã về thẳng nhà luôn mà không vào thèm vào phòng tôi. Lý do ư? Rõ ràng là vì tôi không chịu nổi cảnh ở một mình với cô ấy trong phòng rồi. Ngay cả bây giờ tôi cũng đang siêu hồi hộp, nên nếu là lúc đó thì chắc tôi không thể chịu nổi mất.
Mà, tôi vẫn không chắc là hiện tại mình xoay xở được. Nói thế nào nhỉ...? Tôi vẫn ổn khi chúng tôi ở một mình trong phòng của Nanami-san, và thậm chí khi ở trong phòng khách sạn thì cũng không sao, nhưng chỉ riêng việc cô ấy đang ở trong phòng của mình lại làm tôi phát hoảng.
“Yoshin, mọi người hình như đang hơi phấn khích quá rồi. Tớ nên làm gì đây?” Nanami-san bối rối hỏi tôi. Với sự xuất hiện đột ngột của cô ấy, ngay cả những người thường không tham gia cuộc trò chuyện cũng đang tranh nhau để nói một lời. Một vài người dường như không thể kìm nén sự phấn khích trước sự hiện diện của một cô gái cao trung. Họ nghĩ mình đang làm cái gì vậy chứ?
À nhân tiện, Nanami-san hiện đang đeo kính. Cô ấy nói đeo kính là để phù hợp hơn với hiện tại. Với tình cảnh hiện tại của chúng tôi thì đúng là rất hợp, và cô ấy trông rất dễ thương khi đeo chúng. Nhưng khi tôi nói chuyện với mọi người trong phòng chat, họ lại càng phấn khích hơn. Họ thích kính đến thế cơ à? Mà tôi cũng vậy thôi, nhưng mà…
“Cứ để mặc đến khi họ bình tĩnh lại đi.”
“Cậu chắc chứ? Chẳng phải họ là những người cho cậu lời khuyên sao?”
Đúng vậy–-tôi không mời Nanami-san đến phòng mình với bất kỳ ý đồ đen tối nào. Thực ra, tôi đã thú nhận rằng những người này đã giúp đỡ tôi trong chuyện hẹn hò. Tôi ngạc nhiên khi thấy cô ấy có vẻ nhẹ nhõm sau khi nghe tôi nói vậy. Cứ như thể cô ấy đã sợ rằng tôi có thể sẽ nói một điều gì đó khác vậy.
Tôi cũng rất sợ khi nghĩ đến những gì Nanami-san có thể nói sau khi tôi thú nhận, nên tôi không ngờ cô ấy lại nhẹ nhõm đến vậy. Tôi hỏi cô nàng có muốn trò chuyện với họ không, vì dù sao cả hai cũng đã ở trong phòng tôi rồi, và Nanami-san đã đồng ý ngay lập tức. Cô ấy nói với tôi rằng muốn cảm ơn họ vì đã giúp đỡ tôi suốt thời gian qua. Đúng là Nanami-san, luôn chu đáo như vậy.
Mà, Nanami-san không định chơi game và chỉ trò chuyện với những người bạn trên mạng của tôi. Khi tôi hỏi mọi người trong nhóm xem họ có thấy phiền không thì...
Baron: Ừ, không vấn đề gì. Bọn này cũng luôn chào đón người mới, hơn nữa sẽ rất tuyệt nếu cô ấy có hứng thú với game nhờ chuyện này.
Peach: Chắc chắn rồi. Em rất muốn trò chuyện với bạn gái của anh đó. Em muốn hỏi cô ấy nhiều chuyện lắm.
Layton: Động cơ của cỗ máy sản xuất đường sắp tham gia cùng chúng ta à? Được đấy chứ.
Có hàng tấn phản hồi, nhưng ít nhất mọi người đều có vẻ vui khi cô ấy tham gia. Khoan đã. ‘Động cơ của cỗ máy sản xuất đường’? Gì thế?
Khi tôi nhắc đến chuyện này, một vài người khác xen vào nói rằng tôi là nhiên liệu. Đợi đã, tôi là nhiên liệu sao? Chẳng phải Nanami-san mới nên là nhiên liệu sao? Thôi, soi mói cũng chẳng ích gì, nên tôi sẽ bỏ qua. Mà tôi cũng không thể nói rằng mình bị thuyết phục bởi phép so sánh đó được.
Dĩ nhiên, việc tôi biết về lời tỏ tình trong trò chơi trừng phạt của Nanami, mọi người đã thề sẽ giữ bí mật, nói rằng họ không có tư cách can thiệp.
Và thế là, tôi đây, được sự đồng ý của cả đội, nghĩ rằng mình sẽ có thể dành thời gian với Nanami-san mà không gặp vấn đề gì. Nhưng rồi...
“Yoshin yêu quý, mẹ mang trà và đồ ăn nhẹ lên này.”
“Chà, chà. Bố chưa bao giờ nghĩ sẽ thấy một cô gái ngồi trong phòng của con trai mình đâu.”
Cứ vài phút một lần, bố mẹ tôi lại gõ cửa phòng để tiếp đãi Nanami-san. Hai người họ đáng lẽ đã phải đi làm lại ngay khi chúng tôi về đến nhà, nhưng khi tôi nói với họ rằng tôi mời Nanami-san vào phòng mình, họ bắt đầu trì hoãn lâu nhất có thể. Cả Genichiro-san cũng đang ở đây.
Ít nhất thì bố mẹ tôi cũng có gõ cửa, và tôi biết họ đang cố gắng hết sức để tỏ ra hiếu khách, nhưng họ không thấy mình đã tiếp đãi Nanami-san đủ trong chuyến đi rồi sao? Tất cả các bậc cha mẹ đều trở nên như thế này khi con trai họ lần đầu tiên đưa bạn gái về nhà sao? Thôi thì, vì Nanami-san và tôi không làm gì kỳ quặc nên cũng không sao, nhưng...
“Bố, mẹ, hai người đã dành rất nhiều thời gian với Nanami-san trong chuyến đi rồi mà?”
“Yoshin, bạn gái của con trai đến chơi nhà thì phải khác chứ.”
“Đúng vậy. Chỉ riêng việc Yoshin mời con bé vào phòng đã khiến bố mẹ lo lắng rồi.”
Bố lo lắng sao? Trông chẳng giống vậy chút nào. Có lẽ việc họ thường xuyên vào phòng tôi xuất phát từ sự lo lắng đó. Mỗi lần họ xuất hiện ở cửa phòng tôi, Nanami-san đều mỉm cười chào hỏi, mà nghĩ lại thì, tôi cho rằng Nanami-san cũng không phải kiểu người có thể tỏ ra thô lỗ. Tuy nhiên, vẻ mặt dễ chịu của Nanami-san dường như hoàn toàn là thật.
Tôi thở dài và hỏi bố mẹ định ở lại bao lâu. Tôi biết họ có chuyến công tác vào ngày mai, nên có lẽ họ không thể nghỉ ngơi quá lâu được. Điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ phải kết thúc mọi việc trước khi họ rời đi.
“Bố con và mẹ định sẽ đi trong khoảng một tiếng nữa, nhưng đừng lo. Hai đứa cứ tận hưởng khoảng thời gian riêng tư bên nhau đi nhé.”
“A, con cảm ơn ạ! Con rất mong sớm được trò chuyện với cả hai một lần nữa. Cô Shinobu, chú Akira, cháu chúc hai người có một chuyến đi an toàn.”
Nghe thấy lời nói ấm áp của cô ấy, bố mẹ tôi run lên vì xúc động. Tôi phải thừa nhận, tôi hiểu cảm giác của họ. Khi được Nanami-san động viên như thế, bạn thực sự cảm nhận được nó từ tận đáy lòng, như vậy đấy.
“Vậy thì, hai đứa cứ vui vẻ nhé. Yoshin, trước khi đi bố mẹ sẽ gọi con. Nhưng khi bố mẹ đi, con đừng có mà nghĩ đến chuyện làm bất cứ điều gì không đứng đắn với Nanami-san đấy, rõ chưa?”
“Thấy con đã không làm gì khi qua đêm cùng nhau, bố chắc là con sẽ ổn thôi, nhưng bố cũng sẽ phải cảnh cáo hai đứa. Nếu hai đứa có làm gì thì, hãy giữ ở mức độ phù hợp với học sinh cao trung thôi nhé.”
“Con biết rồi. Hai người phải chuẩn bị đồ đạc mà phải không? Đừng lo cho bọn con.”
Sau khi hai người họ miễn cưỡng rời khỏi phòng, Nanami-san và tôi lại tiếp tục cuộc trò chuyện trong game. Tôi mở game trên máy tính trong khi dùng điện thoại để chat. Nanami-san đã đăng nhập vào phòng chat trên điện thoại của cô ấy.
“Trò chuyện qua màn hình trong khi đang ngồi ngay cạnh nhau thế này đúng là lạ thật nhỉ, cậu có nghĩ vậy không? Nhưng cảm giác cũng rất vui”
“Đúng là hơi lạ thật. Việc Nanami-san nói chuyện với Baron và những người khác với tớ cũng đã đủ lạ lầm rồi.”
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày này sẽ đến. Trong phòng chat, mọi người đang ồ ạt gửi lời chào hỏi.
Baron: Rất vui được gặp em, Shichimi-san. Anh là Baron, đội trưởng. Anh đã nghe rất nhiều về em.
Peach: Chào chị, Shichimi-san. Em là Peach, một trong những người bạn chơi game của Canyon-san. Rất vui được làm quen với chị.
Sau Baron-san và Peach-san, những người khác cũng lần lượt giới thiệu. Nanami-san đọc từng tin nhắn và trả lời một cách lịch sự. Cô ấy thực sự rất tận tâm.
Nhân tiện, “Shichimi” là nickname của Nanami-san. Lúc đầu, cô ấy không biết nên dùng tên gì, nhưng cuối cùng đã chọn Shichimi bằng cách thay đổi cách đọc chữ Hán đầu tiên trong tên của mình.
“Tên của Yoshin ở đây là Canyon đúng không? Có lẽ trên này tớ nên gọi cậu là Canyon-kun nhỉ.”
“Tớ cũng đang gọi cậu là Shichimi-san mà, nên có lẽ vậy cũng được.”
“Nhưng như vậy chẳng khác gì với mọi khi cả. Hay là tụi mình làm ngược lại trong game, cậu chỉ cần gọi thẳng tên tớ, không cần dùng kính ngữ được không?”
“Ý cậu là tớ nên thử gọi cậu là ‘Shichimi’? Nghe như kiểu tớ đang tự mãn chỉ vì có bạn gái ấy.”
“Không sao đâu. Thôi nào, cứ thử đi.”
Cô ấy chắp tay lại và nài nỉ một cách đáng yêu, nhưng vì lý do nào đó, tôi không thể tự mình làm được. Dù thậm chí không cần phải nói ra thành tiếng, tôi vẫn cảm thấy không muốn làm vậy.
Canyon: Shichimi-san đang ngồi cạnh em, xem chúng ta chơi, nên em hy vọng mọi người không phiền khi hôm nay cô ấy chỉ tham gia chat thôi.
Baron: Khoan đã. Đừng nói là cậu mời cô ấy tham gia cùng chúng ta mà vẫn dùng kính ngữ đấy nhé. Không phải cậu nên bỏ “san” đi sao?
Baron-san trêu chọc, Nanami-san và tôi bất giác nhìn nhau. Anh ấy không thể nghe được cuộc trò chuyện của hai đứa đâu đúng không? Sao đúng lúc quá vậy?
“Baron-san quả là một người tốt! Thôi nào, Yoshin! Gọi thẳng tên tớ đi!”
Hùa theo tin nhắn của Baron-san, Nanami-san vui vẻ áp sát lại gần tôi. Ừ thì nếu cô ấy vui như vậy thì cũng được thôi. Trong lúc Nanami-san tiếp tục tán gẫu, tôi mở trò chơi trên màn hình máy tính của mình.
“Đây là game mà cậu chơi với mọi người sao? Đẹp quá. Cũng có rất nhiều nhân vật dễ thương nữa. Tớ chưa bao giờ thấy game như thế này trước đây. A, cô gái từ avatar của cậu kìa!”
Nanami-san ló đầu ra từ sau lưng tôi và kề mặt sát lại. Chúng tôi cùng nhau nhìn vào màn hình, tim tôi đập nhanh hơn vì mùi hương ngọt ngào tỏa ra từ phía cô ấy. Tôi cùng cô ấy xem qua giao diện, chỉ cho cô ấy xem các cửa sổ và chế độ chiến đấu khác nhau. Hiện không có sự kiện đặc biệt nào đang diễn ra, nên mỗi thành viên trong đội cứ chơi thoải mái thôi.
Mỗi khi tôi làm gì đó, Nanami-san lại gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu hoặc cất giọng thán phục. Có lẽ mọi thứ cô ấy thấy đều mới mẻ và hấp dẫn đối với cô ấy vì cô ấy chưa thực sự chơi game trước đây.
Baron: Dù Canyon-kun vẫn luôn cập nhật tình hình cho bọn này, thật khó tin là hai đứa lại tiến triển nhanh đến vậy. Tôi ngạc lắm đấy
Những người khác nhanh chóng đồng tình.
Shichimi: Đó là vì mọi người đã cho cậu ấy những lời khuyên rất hữu ích ạ. Canyon-kun kể với em rằng mọi người ủng hộ cậu ấy rất nhiều. Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Baron: Ầy, không đâu. Tất cả là nhờ vào nỗ lực của cả hai đấy. Bọn tôi chỉ đang tận hưởng cảm giác phấn khích của truyện tình thời cấp ba thôi. Thực ra, tụi này mới là người nên cảm ơn hai đứa mới phải
Có vẻ mọi người đã cởi mở với Nanami-san, nên cuộc trò chuyện diễn ra rất sôi nổi. Cuộc trò chuyện chủ yếu xoay quanh những lời khen ngợi dành cho tôi và tình cảm của Nanami dành cho tôi, nên thành thật mà nói, rất khó để tham gia. Cứ như thể đang xem bản thân bị đem ra trêu chọc, chỉ khác là mọi người toàn nói những lời tốt đẹp thay vì châm chọc.
Baron: Hm? Canyon-kun có hơi im lặng hơn bình thường. Có chuyện gì sao?
Shichimi: À, cậu ấy chỉ đang ngồi cạnh em, ngượng chín cả mặt thôi ạ. Bạn trai em đáng yêu thật đấy.
Sao cô ấy lại nói với họ như thế?!
Các thành viên trong phòng chat giờ đây không thể kìm nén sự phấn khích và đang gõ những câu như “Đừng có ngại nữa!” và “Không ngờ lại được nghe chuyện này ngoài đời thật.”
Shichimi: Nghĩ lại thì, em nghe nói lần đầu tiên cậu ấy nói thích em, là nhờ sự động viên mà mọi người. Em đã rất vui.
Baron: Ồ, không hẳn là do cả nhóm đâu—phần nhiều là công của Peach-chan đấy. Con bé nói với cậu ta phải chủ động và nói với em, dù tôi phải thừa nhận là cô bé cũng đã giúp tôi thông não ra nhiều.
Peach: Em ước gì anh ngậm miệng lại, Baron-san…
Shichimi: Thật vậy sao! Cảm ơn em nhiều lắm, Peach-san! Nhờ có em mà bọn chị đã có những kỷ niệm tuyệt vời bên nhau!
Peach: Không, ý em là... Em vui nếu điều đó làm chị hạnh phúc.
Sau đó, Nanami-san tiếp tục bày tỏ lòng biết ơn của mình với Peach-san. Phản ứng của Peach-san có vẻ hơi ngượng nghịu—có lẽ cô bé đang nghĩ lại về việc mình đã không tin tưởng Nanami-san lúc hai đứa tôi bắt đầu mối quan hệ này. Bản thân tôi khi nghĩ lại cũng bị một làn sóng ngượng ngùng muộn màng ập đến. Vậy nên tôi cũng quyết định bày tỏ lời cảm ơn của mình tới Peach-san.
Canyon: Peach-san, cho anh cảm ơn em một lần nữa. Nhờ có em, anh mới có thể hiểu được tầm quan trọng của việc nói ra cảm xúc của mình.
Peach: Em rất vui khi nghe anh nói vậy, Canyon-san. Chúc cho hai người sẽ luôn được hạnh phúc nhé.
Shichimi: Cảm ơn em! Bọn chị nhất định sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau!
Kể từ đó, Nanami-san và Peach-san bắt đầu cuộc nói chuyện đúng kiểu con gái. Thấy họ hòa hợp với nhau như vậy tôi cũng thấy ấm lòng, nhưng rồi tôi thấy lời mời vào một phòng chat riêng. Ở đó, tin nhắn cứ xuất hiện liên tục...
Baron: Wow, cuộc trò chuyện giữa hai cô gái... Tuyệt thật. Dù chỉ là tin nhắn, nhưng có gì đó rất đẹp đẽ. Chỉ mình tôi thấy hay là nó thật sự đang lấp lánh vậy?
Flora: Peach-san đang học cấp 2 nhỉ? Cảm giác như cuộc trò chuyện này đang thổi một luồng sinh khí mới vào tôi vậy. Thật là đã con mắt. Tiếp đi nào!
Alpha: Phải lưu lại đoạn chat này vĩnh viễn mới được. Tôi cũng sẽ chụp màn hình lại. May mà chúng ta không dùng voice chat.
Đó là phòng chat dành cho khán giả xem cuộc trò chuyện con gái giữa Nanami-san và Peach-san. Buồn cười là, tôi biết chính xác cảm giác của họ. Tôi cũng muốn dõi theo tin nhắn của hai người họ và cố gắng không làm phiền hay xen vào. Đó thực sự là một cuộc trò chuyện ngọt ngào, nhưng không hiểu sao...
Không biết là gì, nhưng cảm giác có gì đó không ổn trong lòng tôi. Đáng lẽ tôi phải vui khi thấy hai người họ hòa hợp với nhau, thế nhưng, sâu thẳm trong lòng tôi lại có gì đó bất an, khiến tôi không sao bình tĩnh được.
“Yoshin, Peach-chan dễ thương quá! Em ấy thật đáng yêu!”
Trước khi tôi kịp nhận ra, Nanami-san đã gọi Peach-san là “Peach-chan” trong cả phòng chat lẫn ngoài đời thực. Tôi vui khi thấy cô ấy cười như thế, nhưng tôi không thể chịu đựng được nữa. Điều tiếp theo tôi biết là, tôi đang nhéo một góc tay áo của Nanami-san.
“Yoshin?”
Nanami-san nghiêng đầu và đặt ngón trỏ lên má. Khi nghe cô ấy gọi tên mình, tôi bừng tỉnh trở lại và nhanh chóng buông tay ra. Tại sao tôi lại làm thế? Không, biết thừa rồi mà còn phải hỏi. Tôi đang ghen chứ còn sao nữa.
Đang nghĩ chuyện này thật xấu hổ thì, Nanami-san mỉm cười với tôi và gửi cho Peach-san một tin nhắn.
Shichimi: Xin lỗi, Peach-chan. Canyon-kun đang dỗi vì chị không chú ý đến cậu ấy rồi. Để chị đi dỗ cậu ấy chút đã nha. Lát nói chuyện tiếp ha!
Peach: A, em nên để ý hơn mới phải. Vậy thì, trả lại Shichimi-chan cho Canyon-san đó.
“Nanami-san?!” Tôi hét lên khi thấy tin nhắn của Nanami-san, nhưng đã quá muộn—phòng chat đã bùng nổ vì phấn khích. Nhân tiện, tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy Peach-san cũng gọi Nanami-san bằng “chan”.
Nanami-san đặt điện thoại lên bàn rồi ngồi xuống giường tôi.
“Tụi mình đang ở một mình trong phòng cậu mà, nên nếu tớ cứ chăm chăm nhìn điện thoại thì dĩ nhiên cậu sẽ thấy cô đơn rồi.”
“Không, tớ không có cô đơn hay gì đâu.”
“Vậy thì lúc nãy ai vừa kéo áo tớ như trẻ con vậy?”
Nụ cười của Nanami-san đầy trìu mến, nhưng chắc chắn là cô ấy đang trêu chọc tôi. Khi đã nhận ra sự ghen tuông của mình, tôi không thể nói lại được gì. Tôi giơ cả hai tay lên đầu hàng và ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
“Được rồi, tớ thú nhận. Thấy hai cậu hòa hợp với nhau tớ rất mừng, nhưng tớ bắt đầu cảm thấy hơi ghen tị rồi.”
“Vậy thì hôm nay sẽ là ngày kỷ niệm ghen tuông của Yoshin. Nói là tớ vui vì cậu ghen có tệ lắm không nhỉ?”
“Hình như trước đây tớ cũng từng làm cậu ghen rồi thì phải, hồi tớ gọi Otofuke-san và Kamoenai-san bằng tên riêng và cả lần đầu tiên tớ gọi em gái cậu là ‘Saya-chan.’ Nên có lẽ giờ chúng mình hòa rồi.”
“Ahaha, đúng là có chuyện đó nhỉ? Tớ nhớ là cũng không lâu lắm, nhưng đã được ba tuần rồi nhỉ.”
Ba tuần rồi à... Nghĩ lại thì ba tuần cũng dài thật, nhưng chớp mắt cái đã trôi qua rồi. Chỉ một tuần nữa thôi là sẽ tròn một tháng kỷ niệm hai đứa tôi hẹn hò. Có lẽ Nanami-san cũng đang nghĩ điều tương tự, khi một khoảng lặng bao trùm giữa hai người. Nanami-san là người đầu tiên phá vỡ nó.
“Nè, cậu gọi thẳng tên tớ có được không?”
Một câu hỏi đột ngột và bất ngờ, nhưng tôi không hề ngạc nhiên mà chỉ lặng lẽ nhìn khuôn mặt cô ấy.
Gọi thẳng tên à? Tôi gần như chưa từng thực sự gọi thẳng tên ai đó trước đây. Hay nói đúng hơn là tôi chưa bao giờ làm vậy. Với con trai thì tôi dùng kính ngữ ‘kun’, còn với con gái thì dùng ‘san’. Tôi thậm chí không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình gọi ai đó chỉ bằng tên của họ, nhưng gần đây, có cảm giác như Nanami-san ép tôi gọi thẳng tên cô ấy nhiều hơn. Có lý do gì không nhỉ?
“Có vẽ cậu cứ khăng khăng gọi tớ bằng tên nhỉ. Cậu không thích khi tớ gọi cậu là Nanami-san à?”
“Không phải là không thích. Chỉ là... đôi khi tớ cảm thấy như có một bức tường ngăn cách giữa hai đứa mình, và nó làm tớ cảm thấy hơi cô đơn.”
Bức tường ngăn cách hai đứa à? Tôi không có ý định dựng lên một bức tường như thế, nhưng có lẽ tôi đã vô thức làm vậy.
Tại sao tôi lại không muốn gọi tên cô ấy đến vậy? Tôi nhích lại gần Nanami-san và cố gắng gọi tên cô ấy, nhưng mà, khi cố làm vậy, tôi cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình giảm xuống và các đầu ngón tay trở nên lạnh buốt.
“Xin lỗi.”
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói, và có lẽ câu trả lời của tôi đã khiến Nanami-san bất ngờ. Lông mày cô ấy nhíu lại, và đôi môi trễ xuống vì buồn bã. Tôi không muốn làm cô ấy trông như vậy, nhưng tôi cũng không thể ép mình nói gì được.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao tôi lại không làm được? Tôi cảm thấy tức giận với chính mình.
“...Không, không sao đâu.”
Nanami-san thì thầm, giọng run run. Tôi không biết mình có thể làm gì cho cô ấy khi cô ấy chỉ ngồi đó run rẩy vì buồn bã. Tôi đưa tay ra để chạm vào cô ấy, nhưng lại rụt tay lại. Có lẽ điều này càng khiến cô ấy sốc hơn. Một giọt nước mắt lăn dài trên má Nanami-san.
Thấy cô ấy khóc như vậy, bản thân tôi cũng rất sốc. Tôi đang làm cái gì thế này, làm bạn gái mình khóc sao? Chỉ là gọi tên cô ấy thôi, dễ lắm mà, không phải sao? Tôi có thể làm được. Trước đây tôi đã từng làm rồi mà. Khoan, ‘trước đây’?'
Ngay lúc đó, tôi cảm thấy mình bắt đầu nhớ ra điều gì đó.
“Yoshin, con đang làm gì vậy?”
Khoảnh khắc tôi nghe thấy giọng mẹ, mọi chuyện đang hình thành trong tâm trí tôi đều tan biến trong tức khắc. Mẹ và bố, đang đứng ở ngưỡng cửa, thấy Nanami-san đang khóc trên giường tôi và tôi ngồi cạnh cô ấy, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị. Mẹ tôi mở miệng lần nữa và nói bằng một giọng bình tĩnh đến đáng sợ.
“Yoshin, con đang làm gì trên giường vậy? Nếu con đang cố ép buộc con bé làm gì đó...”
Mẹ có vẻ hơi tức giận khi nhìn chằm chằm vào tôi như thể suy nghĩ gì đó. Bố tôi không nói gì, chỉ mỉm cười gượng gạo.
Cửa trong phòng tôi được làm rất tốt. Vì thế, nếu không bị khóa từ bên trong, lúc mở cửa sẽ không phát ra tiếng động nào. Vậy nên, trừ khi có tiếng gõ cửa trước—hoặc nếu tôi đang tập trung vào việc gì đó, ngay cả khi có tiếng gõ cửa—tôi sẽ không thể nào nhận ra được cánh cửa đang mở…
“Mẹ, bố, ít nhất thì hai người cũng nên gõ cửa trước khi vào phòng con chứ.”
Vì vậy, trước khi giải thích tình hình hiện tại, tôi đành phải viện đến cái cớ kinh điển đó. Tôi có thể tưởng tượng được phản ứng của bố mẹ, nhưng tôi vẫn bình tĩnh và tự tin khẳng định mình không làm gì sai.
“Mẹ gõ cửa rồi mà. Thấy con không trả lời nên mẹ không biết có chuyện gì xảy ra không, rồi lại thấy Nanami trông như sắp khóc. Con đã làm gì vậy?”
“Shinobu-san, cái này… Không có gì đâu ạ. Chỉ là mắt cháu bị dính cái gì đó thôi.”
Nanami nhìn qua nhìn lại giữa tôi và mẹ, và, như thể cuối cùng cũng hiểu ra tình hình, cô ấy hơi nhích ra xa một chút và nói một lời bào chữa vội vàng, gượng gạo. Giọng nói đó rất nhỏ, rõ ràng là đã có chuyện gì đó xảy ra.
“Vậy sao. Vậy thì mẹ sẽ không hỏi gì thêm. Nhưng Yoshin, mẹ đã nói với con rồi đấy, nếu con làm Nanami-san khóc thì mẹ sẽ không tha thứ cho con đâu.”
Mẹ tôi nói bằng giọng bình tĩnh. Đúng là vậy, mẹ đã nói với tôi câu đó. Mẹ không định đào sâu chuyện gì đã xảy ra, nhưng bà ấy đã biết rằng tôi làm Nanami-san buồn.
Cả bố và mẹ tôi đều có vẻ mặt nghiêm túc. Nếu họ định mắng tôi, tôi sẵn sàng chịu, dù làm vậy trước mặt Nanami-san thì có hơi xấu hổ.
“Vâng, con nhớ rồi mà.”
Tôi đáp gọn lỏn, chuẩn bị tinh thần cho những gì sắp xảy đến. Tôi nghe thấy Nanami-san hít một hơi, nhưng cô ấy không nói gì thêm. Tôi chỉ chờ đợi mẹ cất lời, nhưng những gì thốt ra từ miệng mẹ tôi lại quá đỗi bất ngờ.
“Không làm Nanami-san khóc cũng có nghĩa là con không nên tự làm mình khóc. Mẹ muốn con nhớ điều đó. Nếu con buồn, Nanami-san cũng sẽ buồn lắm đấy.”
Nói xong, mẹ tôi cứ thế rời khỏi phòng.
Tôi cứ tưởng mẹ sẽ cho tôi một trận ra trò, nên giờ lại cảm thấy hụt hẫng một cách kỳ lạ. Ý mẹ nói “nếu con buồn” là sao? Trong lúc tôi còn đang thắc mắc, bố tôi nhìn theo bóng mẹ đi rồi quay sang và nói nhỏ.
“Yoshin, bố không chắc lời mẹ con nói có đúng trong trường hợp này không, nhưng nếu con ngồi đây trông như sắp khóc, bố chắc là điều đó cũng sẽ làm Nanami-san buồn đấy.”
“Hả…?”
Tôi đưa tay lên má. Trông tôi giống sắp khóc đến vậy sao? Tôi cứ tưởng mình trông bực tức vì đang rất giận bản thân chứ.
Tôi nhìn sang Nanami-san, cô ấy khẽ gật đầu. Rõ ràng là cô ấy cũng nghĩ tôi trông như sắp khóc. Trong khi tôi vẫn còn đang bối rối, bố tiếp lời.
“Có lẽ bố không có quyền nói, nhưng hai đứa nên nói chuyện tử tế với nhau đi. Điều quan trọng nhất sau mỗi lần cãi nhau là phải làm hòa. Mẹ và bố đã trải qua rất, rất nhiều trận cãi vã mới có được ngày hôm nay đấy.”
“Bố và mẹ cãi nhau á? Con chưa thấy chuyện ấy bao giờ.”
“Ừ thì, mẹ con nhiệt huyết hơn vẻ ngoài của bà ấy. Còn bố thì khá thoải mái, nên hồi trước bố mẹ cãi nhau nhiều lắm. Có lần, khi đi biển…”
Khi tôi đang nghĩ rằng bố hiếm khi nói về những chuyện như thế này, mẹ tôi xuất hiện từ phía sau. Bà ấy không hề gây ra tiếng động nào. Khi bố bất ngờ cảm thấy một bàn tay đặt lên vai, ông hét lên một tiếng không thành lời. Tôi và Nanami-san cũng hoảng sợ, khi chỉ thấy một bàn tay bất ngờ xuất hiện trên vai bố.
“Bố nó à, anh đang kể gì cho con trai vậy? Hay là chúng mình nói chuyện vợ chồng chút nhé?”
Giống như trong phim kinh dị, mẹ tôi từ từ thò đầu ra từ phía sau vai bố. Bà ấy nở một nụ cười trên môi, nhưng là một nụ cười đáng sợ. Bố tôi cũng cố gượng cười, dường như đã cam chịu hoàn cảnh của mình và không hề bào chữa.
Khoan đã, sao mẹ lại quay lại vậy?
“Mẹ quay lại để đưa bố con đi vì xíu nữa bố mẹ phải đi rồi. Với lại, mọi người cũng chuẩn bị về rồi, nên mẹ đến để gọi Nanami-san,” mẹ tôi giải thích, đọc được suy nghĩ của tôi.
“À, con hiểu rồi. Hai người chuẩn bị đi à? Vậy là đến tuần sau con mới được gặp lại bố mẹ nhỉ. Nhưng mà, mẹ không nghĩ là đã đến lúc buông bố ra rồi sao?”
“Đúng vậy nhỉ… Được rồi, Yoshin, tuần sau gặp lại nhé. Mẹ chắc rằng bây giờ có Nanami-san bên cạnh nên con sẽ không còn cô đơn nữa. Dù sao thì, hãy đối xử tốt với nhau, được chứ?”
Mẹ cứ làm như chỉ có mình tôi cảm thấy cô đơn, nhưng ừ, có lẽ đúng là vậy thật. Tôi thừa nhận. Mặc dù tôi chưa bao giờ thực sự nói ra, nhưng đúng là tôi đã cảm thấy cô đơn vì bố mẹ đi vắng quá thường xuyên. Nhưng mẹ nhất thiết phải nói điều đó trước mặt Nanami-san sao?
Nanami-san và tôi đứng trò chuyện với bố mẹ thêm một lúc nữa. Phần lớn chỉ toàn những chuyện không đâu, nhưng họ đã giao phó tôi cho Nanami-san chăm sóc cho đến khi họ trở về vào tuần sau.
Sau đêm nay, tôi sẽ không gặp lại họ cho đến tuần sau, ngay trước kỷ niệm một tháng của tôi và Nanami-san. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi thấy bồn chồn.
Có lẽ cảm nhận được sự thay đổi tâm trạng của tôi, bố tôi quay sang cho tôi một lời khuyên cuối cùng.
“Yoshin, với tư cách là một người cha, nhưng cũng là một người đàn ông, bố muốn con nhớ phải luôn quan tâm đến Nanami-san. Khi có chuyện xảy ra, hầu như luôn là phụ nữ phải chịu tổn thương. Bố biết đây có thể là một lối suy nghĩ lỗi thời, nhưng chừng nào còn là học sinh, bố muốn con hãy luôn suy nghĩ về hành động của mình và hậu quả của chúng.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe bố nói điều như vậy. Gia đình tôi chưa bao giờ có lý do để nói về những chuyện liên quan đến quan hệ nam nữ. Có lẽ bố nói những lời này với tôi vì giờ tôi đã có bạn gái, và đã thấy Nanami-san khóc trước đó.
“Con hứa, con sẽ cố gắng không để cho chuyện như vậy xảy ra ngay từ đầu. Bố biết con là một kẻ yếu đuối mà, phải không bố?”
“Ừ thì, Yoshin là con trai của bố mà, nhưng con cũng là con trai của Shinobu-san nữa. Không phải là bố không tin con, chỉ là bố muốn cho con biết thôi. Hơn nữa, con sẽ ngạc nhiên về khả năng hành động của mình khi lúc đó đến đấy.”
Bố và tôi cười với nhau, rồi tôi giơ ngón út về phía ông. Lúc đầu bố cũng ngạc nhiên, nhưng rồi cũng làm theo, và chúng tôi móc ngoéo với nhau lần đầu tiên kể từ khi tôi còn là một đứa trẻ.
“Giờ con đã là học sinh cấp ba rồi nên như này đúng là hơi ngại thật.”
“Con nói gì vậy? Với bố mẹ, con sẽ luôn là cậu con trai bé bỏng thôi.”
Vậy sao? Bố và tôi buông ngón út của nhau ra và mỉm cười. Nanami-san cũng đang nói chuyện với mẹ, cả hai mỉm cười với nhau. Nhờ có bố mẹ, những cảm xúc nặng nề mà tôi cảm thấy trước đó đã hoàn toàn tan biến.
Sau đó, Nanami-san chuẩn bị về nhà cùng Genichiro-san và mọi người, còn bố mẹ tôi lên đường cho chuyến công tác.
“Tớ sẽ gọi cậu khi tớ về nhà.”
Nanami-san nói rồi rời đi, để lại tôi một mình.
“Thôi vậy… Chắc mình quay lại phòng vậy.”
Tôi đi về phòng một mình. Trong nhóm chat, các đồng đội của tôi đang bàn tán xem tôi và Nanami-san đang làm gì sau khi chúng tôi im lặng. Vì trong nhóm có cả học sinh cấp hai, nên họ không đưa ra những ý tưởng điên rồ gì đâu – chủ yếu là việc chúng tôi có thể tán tỉnh nhau bằng những cách nào thôi.
Trong khi mọi người đang nói chuyện rôm rả, tôi mời Baron-san vào chat riêng. Không để những người khác biết, anh ấy chấp nhận, và chúng tôi bắt đầu cuộc trò chuyện.
Canyon: Baron-san, em có thể hỏi anh một chuyện được không?
Baron: Sao thế? Tự dưng nghe nghiêm túc vậy. Chuyện này không thể nói với những người khác à?
Trước đó, tôi luôn trò chuyện về những chuyện liên quan đến các mối quan hệ trong nhóm chat chung để mọi người cùng xem, nên có lẽ đây là lần đầu tiên Baron-san và tôi nói chuyện riêng tư thế này. Tuy nhiên, anh ấy có vẻ không phiền và sẵn lòng chấp nhận lời đề nghị của tôi.
Canyon: À thì, có lẽ đúng là vậy ạ. Thực ra, là chuyện anh nói ban nãy về việc gọi thẳng tên Nanami-san ấy ạ.
Baron: Gọi thẳng tên sao? Tôi chỉ nói đùa thôi mà, cậu không phải lo lắng đâu.
Canyon: Không, thực ra, cô ấy đã nhờ em làm vậy một thời gian rồi.
Baron: Ồ, thật sao? Trùng hợp quá. Tôi không thể tin được chuyện như vậy lại xảy ra.
Vậy ra đó đúng là trùng hợp thật nhỉ. Timming của ảnh ác thật.
Tôi kể cho Baron-san tóm tắt câu chuyện và cả việc tôi đang chật vật để bỏ đi kính ngữ. Tôi biết đây là vấn đề cần phải tự mình giải quyết, nhưng lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình không thể. Vậy nên tôi muốn hỏi ý kiến của Baron-san – để xem liệu anh ấy có thể cho tôi một gợi ý nào đó để giải quyết chuyện này không. Tôi biết nghe có vẻ thảm hại, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm.
Khi Baron-san đọc xong lời giải thích của tôi, anh ấy ngừng trả lời một lát. Khi tôi ngồi đó cảm thấy hơi bất an, anh ấy lại tiếp tục gõ.
Baron: Ái ngại việc gọi tên cô ấy hả? Tôi nhớ mình cũng từng cảm thấy như vậy. Sợ lắm đúng không? Không biết lần đầu tiên tôi gọi thẳng tên vợ mình là khi nào nữa.
Canyon: Anh cũng sợ sao, Baron-san?
Baron: Tất nhiên rồi. Tôi băn khoăn về chuyện đó khá nhiều đấy. Sẽ ra sao nếu cô ấy ghét tôi khi tôi gọi thẳng tên như vậy? Sẽ ra sao nếu cô ấy nghĩ tôi thật kỳ cục? Tôi vẫn không nghĩ mình thoải mái khi bỏ kính ngữ với bất kỳ ai.
Đúng là Baron-san gọi tôi là “Canyon-kun” và gọi Peach-san là “Peach-chan.” Thật lòng mà nói, tôi khá vui khi biết mình không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy. Không biết liệu Baron-san có gọi vợ mình bằng tên không nhỉ? Nhìn từ những gì anh ấy nói, có lẽ tôi cũng có thể nhận ra được.
Baron: Nhưng nếu cậu không thoải mái thì không cần phải ép mình làm vậy. Tôi nghĩ Shichimi-san sẽ không ghét cậu vì chuyện đó đâu. Với lại, tôi không nghĩ tình cảm của cô ấy dành cho cậu sẽ thay đổi chỉ vì cậu sử dụng kính ngữ đâu.
Tôi rất trân trọng những lời Baron-san nói với tôi, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Nanami-san, tôi không thể hoàn toàn đồng ý với anh ấy được. Trong lúc đọc lời khuyên của Baron-san, tôi liên tục cố gắng nghĩ ra một cách để vượt qua chuyện này. Anh ấy cũng lắng nghe những lo lắng của tôi và chân thành cùng tôi tìm ra giải pháp.
Canyon: Khi em cố gắng xưng hô thân mật, đầu ngón tay em lại lạnh toát, và em không thể nói được gì. Chuyện đó là sao vậy chứ?
Baron: Tôi không phải là chuyên gia, nên nói thế này có thể hơi vô trách nhiệm, nhưng có lẽ một vài tổn thương nào đó trong quá khứ. Chuyện gì đó từ hồi tiểu học chẳng hạn, một chuyện mà ngay cả cậu cũng không nhớ nổi.
Canyon: Tổn thương trong quá khứ…?
Baron: Ừ. Tôi cũng đã từng đối mặt với một chuyện như vậy. Nghe thì có hơi ngớ ngẩn, nhưng một chuyện nhỏ cũng có thể để lại một ảnh hưởng lâu dài đến tôi.
Tiểu học à? Tôi không nhớ nhiều lắm, nhưng tôi đã vô thức dùng tông giọng lạnh lùng khi Nanami-san đề cập đến chuyện tiểu học. Có chuyện gì đã xảy ra vào lúc đó mà giờ vẫn đang ảnh hưởng đến tôi sao? Có lẽ việc nhớ lại chuyện đó bằng cách nào đó có lẽ dẫn đến giải pháp chẳng?
Baron: Canyon-kun, tôi nghĩ tốt nhất là cậu đừng cố ép mình phải nhớ lại những ký ức cũ. Có lẽ cậu nên thư giãn và bình tĩnh lại thì hơn.
Canyon: Cảm ơn anh, Baron-san, nhưng em muốn giải quyết chuyện này. Em không thể ngồi đây không làm gì sau khi đã làm cô ấy buồn như vậy được.
Baron: Tôi hiểu rồi. Nếu vậy thì, tôi mong rằng ít nhất mọi chuyện sẽ ổn thoả.
Canyon: Cảm ơn anh rất nhiều.
Hiện tại, tôi đã có một ý tưởng rõ ràng hơn về bước tiếp theo của mình. Khi tôi chuẩn bị đóng cửa sổ chat, Baron-san gửi cho tôi một tin nhắn cuối cùng. Một tin nhắn rất kỳ lạ.
Baron: Có thật là bạn gái cậu khóc vì cậu không chịu gọi tên cô ấy không?
Những lời cuối cùng ấy cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.

