Vol 3

Chương 3: Suy nghĩ của cô em gái

2025-09-04

2

Thức dậy vào sáng hôm sau, Nanami-san hiện đang lặng ngủ kế bên tôi, khuôn mặt cô nàng, chỉ cách tôi có vài phân, ngỡ như là của một thiên thần vậy. Mà khoan? Sao lại như thế này?

Nói thì hơi dễ hiểu lầm chút, nhưng mà lúc bọn tôi ngủ chung hôm qua ấy, cô ấy đâu có nằm gần tôi đến thế này. Thật sự, hôm qua tôi còn không nhận ra hai đứa ngủ chung giường luôn cơ mà. Quay lại với hiện tại, giờ thì cổ nằm đây, mắt vẫn nhắm, và tất nhiên là ngay sát cạnh tôi. Nhìn cô ấy gần đến vậy, tôi mới nhận ra Nanami-san đẹp đến nhường nào. Giờ mà khen khuôn mặt cô ấy cứ như của búp bê thì có quê mùa quá không nhỉ?

Hàng mi dày, dài, tôn lên vẻ đẹp của cặp mắt hai mí. Làn da mịn màng cũng như là đôi môi đỏ mọng… Đợi đã, cứ nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như vậy thì có hơi không phải phép. Dừng lại thôi.

Khi tôi chuyển ánh mắt khỏi khuôn mặt cô ấy, tôi thấy cổ vẫn đang mặc bộ yukata. Cô nàng đang nằm quay mặt về phía tôi, với tấm chăn được đắp nhẹ lên người. Bộ yukata kia hiện đã xê dịch, để hở một chút ở phía trước.

Ấy chết. Dù nó không hở hoàn toàn nhưng giờ tôi chẳng biết nhìn đi đâu nữa. Không tài nào sửa được bộ yukata nên tôi đành kéo tấm chăn lên để che cho cô. Nanami-san đã có trải nghiệm tồi tệ khi bị mấy đứa con trai nhìn vào đó mà. Tôi cũng phải kiềm chế bản thân chứ.

Nên làm gì bây giờ nhỉ? Tôi tự hỏi. Thôi cứ lấy điện thoại cái đã… Trời ạ, sắp hết pin luôn mà. Tôi mở game lên, lướt qua đoạn hội thoại cũ, nơi mà Baron-san và những người khác đang đoán xem hiện tại tôi đang làm gì. Không, em đâu có hôn cậu ấy khi đắm mình trong cảnh đêm khuya đâu. Chắc giờ cất điện thoại thôi nhỉ.

Mà tại sao mình lại ngủ với Nanami-san cơ chứ…? Khi ngồi dậy, tôi nhớ lại những chuyện đã xảy ra — xem nào, lúc đó mọi người đều ngủ xung quanh. Mẹ tôi, Tomoko-san, và Saya-chan thì ngủ chung trên chiếc giường bên cạnh chúng tôi. Trên tấm đệm ở góc phòng, bố tôi và Genichiro-san đang ngủ.

Tối qua, khi Nanami-san và tôi đang trò chuyện sau khi tắm, mọi người không biết từ đâu đến để góp vui. Thế là tất cả đều ở lại trong phòng bọn tôi, mặc dù mẹ và Tomoko-san không say. Ngay cả khi đó, cả hai người họ đều trông cực kỳ hào hứng. Mẹ thậm chí còn tỏ ra rất hài lòng khi có thể quan sát chúng tôi từ trong bóng tối nữa mà. Nhìn thế này thì có vẻ như họ đã chụp khá nhiều ảnh lố bịch rồi.

Khoan, vậy chẳng phải là hơi kì sao. Điều cuối cùng tôi nhớ là Nanami-san và tôi ngủ khác giường. Thế thì sao lại thành ra như này rồi?

Khi liếc nhìn khuôn mặt đang ngủ của Nanami-san một lần nữa, tôi nhận thấy cô ấy trông thật yên bình. Ngay cả khi thấy cô ấy ở bên cạnh, tôi vẫn không thể tin rằng đây chính là bạn gái của mình. Nhưng đó là sự thật, cô nàng với gương mặt đang ngủ xinh đẹp đến xiêu lòng này là bạn gái tôi.

"Ư… ưn"

Khi Nanami-san cựa quậy, tấm chăn tôi đắp cho cô ấy di chuyển và tuột hẳn ra. Khe hở của bộ yukata lại bị lộ ra… và tự nhiên ánh mắt tôi lại dán chặt vào đó.

Ừm… không, tôi sẽ không miêu tả kĩ đâu, nhưng vì cô ấy đang nằm, hình dạng của chúng có khác đi đôi chút, hoặc cũng có thể là nổi bất hơn. Mà, thế này có bình thường không nhỉ? ‘Không, khoan nào, tôi ơi, mày không được xem nữa. Mày vừa mới nói là sẽ kiềm chế bản thân cơ mà.’

Xấu hổ vì mình đã thức nhưng lại chẳng thể dậy nổi, tôi nằm phịch xuống giường. Chiếc giường nảy lên một chút dưới người tôi. Tuy nhiên, ngay khi quay lưng lại với Nanami-san, tôi nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng từ phía sau.

"Hm... Gì vậy? Có chuyện gì thế?"

Hình như tôi đã lỡ đánh thức cô ấy. Tôi thấy có chút tội lỗi, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo ngay lập tức đẩy cảm giác đó sang một bên.

Nanami-san, vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, luồn tay qua khoảng trống giữa cánh tay và cơ thể tôi, và ôm lấy tôi từ phía sau như thể tôi là một chiếc gối ôm khổng lồ.

"Saya, nếu em định gọi chị dậy thì nhẹ nhàng chút nha, được không? Hửm? Em đã... lớn hơn hơn chút rồi sao?"

Khi Nanami-san ôm tôi, hai gò má mềm mại áp vào lưng tôi cùng với đó là sự nhiệt tình đến mức có thể nghe được hiệu ứng âm thanh siết chặt từ cái ôm đó vậy. Cảm giác đó khiến tôi tỉnh giấc. Thì, tôi biết là mình tỉnh rồi, nhưng lần này mắt tôi mở to.

Cô ấy lại tiếp tục cựa quậy, cọ người vào tôi. ‘Chết tiệt, cậu ấy làm thế ngay lúc mình vừa tịnh tâm lại luôn mà… Giờ thì sao mình dậy được đây! Ca này khó rồi!’

Nanami-san vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Tôi phải đánh thức cô ấy.

"Nanami-san, không phải Saya-chan đâu. Là tớ đó."

"'Tớ' là ai cơ? Nghe giống Yoshin ghê... Khoan đã, hả? Y-Yoshin? Yoshin! Gì vậy?!"

Khi Nanami-san nhận ra người cô ấy đang ôm là tôi, cổ liền nhảy dựng lên và vội vã lùi ra xa. Đồng thời, cảm giác ở lưng tôi biến mất. Sau khi xác nhận lại, tôi quay lại đối mặt với cô ấy.

"C-Chào buổi sáng, Nanami-san."

"C-Chào buổi sáng, Yoshin. Tớ, ừm, hình như đây là lần thứ hai tụi mình ngủ cùng nhau nhỉ?"

Ngay lập tức, Nanami-san đã nói một điều cực kỳ dễ gây hiểu lầm. Cổ ngay lập tức tự sửa lại.

"Tại sao lại thế này nhỉ?" 

Cúi mặt xuống và kiểm tra lại tư thế của mình, Nanami nghiêng đầu vẻ bối rối. Tôi cứ tưởng cô ấy ngủ quên và leo lên giường nằm cùng tôi, nhưng hình như không phải vậy.

Sau khi trao nhau lời chào buổi sáng, chúng tôi mỉm cười với nhau. Cảm giác hơi xấu hổ, nhưng có thể nói "chào buổi sáng" với nhau như thế này thực sự rất dễ chịu. Tôi cảm nhận điều đó sâu sắc hơn nữa vì gần đây tôi luôn thức dậy trong một ngôi nhà trống rỗng, chẳng có ai khác ngoài mình.

Tôi đã hoàn toàn bị sốc khi lần đầu tiên tỉnh dậy, nhưng đến giờ, đầu óc tôi đã tỉnh táo hơn một chút. Trước đó, tôi cảm thấy như mình đang trong một trạng thái lơ mơ, nhưng bây giờ cảm giác đó đã hoàn toàn biến mất. Tôi tự hỏi liệu điều này cũng là một hiệu ứng của việc ngủ với Nanami-san—dù tất nhiên, ý tôi "ngủ với Nanami-san" là theo cách trong sáng nhất có thể.

"Hừm, có vẻ như hai đứa đã dậy rồi nhỉ. Chào buổi sáng."

Nanami-san và tôi giật mình trước lời chào đột ngột. Mắt và miệng Nanami-san mở to.

"Bố?! Sao bố cũng ở đây? Khoan đã, tại sao mọi người đều ở đây vậy?!"

Genichiro-san cười sảng khoái trước câu hỏi của Nanami-san. "Tối qua, sau khi có khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau, mọi người quyết định rằng tất cả sẽ ngủ chung một phòng ở đây. Có lẽ mọi người đều bị cuốn theo đôi chút. Ngay cả người lớn đôi khi cũng có lúc như vậy mà."

Người lớn nào vậy như vậy chứ? Dần dần, những ký ức của tôi từ đêm hôm trước trở nên rõ ràng hơn. Người lớn từ cả hai gia đình, đã uống rất nhiều rượu, bắt đầu hỏi chúng tôi đủ loại câu hỏi và buông ra những lời lẽ không đứng đắn. Họ muốn biết chúng tôi đã đi xa đến đâu và bảo lẽ ra hai đứa nên hôn nhau. Rượu đã làm họ mất cảnh giác; cả hai bên cha mẹ của đều không ngần ngại nói ra những gì họ nghĩ.

Genichiro-san trông cứ như là kiểu người sẽ ngăn chặn những chuyện như vậy, nhưng hoàn toàn không phải; trên thực tế, chú ấy đã xúi giục Nanami-san và tôi. Mà ít nhất là cũng tốt hơn việc chú ấy không chấp nhận tôi là bạn trai của con gái mình nhỉ.

Tuy nhiên, tôi vẫn đứng dậy khỏi giường và cúi đầu thật sâu trước Genichiro-san. 

"Con thực sự xin lỗi, Genichiro-san. Lẽ ra con không nên ngủ với con gái chú như thế này, chứ đừng nói là hai đêm liên tiếp."

"Ơ, ngẩng đầu lên đi, Yoshin-kun. Con không cần phải lo đâu."

Trước đó, Genichiro-san đã nói rằng chú ấy không biết sẽ làm gì với tôi nếu Nanami-san ở lại nhà tôi. Nhớ lại sự pha trộn giữa khát máu và cơn thịnh nộ dường như sôi sục trong câu nói đó, tôi rất biết ơn vì lần này chú ấy chỉ mỉm cười và tha thứ cho tôi. Nghiêm túc mà nói, tôi thực sự đã chuẩn bị tinh thần để bị ăn đấm vào mặt ấy chứ.

"Dù sao thì, chú là người đặt Nanami ngủ bên cạnh cháu mà."

Vậy là tôi thực sự không có gì phải lo lắng cả. Ngoại trừ... Genichiro-san, chú đang làm gì vậy? Chẳng phải lúc đầu chú đã nói rằng chú sẽ không chấp nhận bất cứ điều gì như thế sao? Tại sao chú lại đặt cô ấy vào giường của cháu cơ chứ?

Nanami-san há hốc mồm kinh ngạc. "Bố... Cái gì vậy?" cô ấy lẩm bẩm, ôm đầu.

Vậy mà, Genichiro-san vẫn tiếp tục cười vui vẻ. Có phải chỉ mình tôi thấy hay không, nhưng ánh mắt của chú ấy nhìn chúng tôi thật ấm áp, như thể chú ấy thực sự nhẹ nhõm với những gì chú ấy thấy vậy.

"Mà, con thực sự ngạc nhiên khi thấy mọi người đều ngủ ở đây đó."

Nanami-san gật đầu. "Tớ cũng vậy. Bố tớ lúc nào cũng nói rằng mỗi khi say khướt trở về, bố luôn hành xử như một đứa trẻ hư và ngủ sát vào mẹ mà."

"Con không nói ra cũng được mà, Nanami. Tất cả mọi người đều ở đây đấy."

Tôi muốn nghe thêm một chút, nhưng Genichiro-san đã nhanh chóng ngăn lại. Genichiro-san, con không ngờ đấy…

Bắt gặp tôi đang nhìn mình, Genichiro-san đỏ mặt vì xấu hổ và quay đi. Phản ứng khá dễ thương từ chú ấy đấy chứ.

"Thôi thì, vì chúng ta đều dậy sớm, các con có muốn ngâm mình trong suối nước nóng buổi sáng không? Không biết những người khác có muốn tham gia cùng chúng ta không nhỉ."

Rõ ràng là đang cố gắng chuyển chủ đề, Genichiro-san đi vòng quanh hỏi mọi người xem họ có muốn tham gia cùng chúng tôi đi suối nước nóng không. Vì tất cả họ đều đã hoàn toàn tỉnh táo, chúng tôi quyết định sẽ đi cùng nhau. Nanami-san có vẻ hơi không hài lòng vì câu đáp trả đầy mưu mô của cô ấy đã thất bại, vì vậy tôi cố gắng xoa dịu cô nàng khi chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho việc đi tắm. Tất cả cũng đã quyết định rằng chúng tôi sẽ đi thẳng từ bồn tắm lên ăn sáng ở khách sạn.

Chúng tôi vừa trò chuyện vừa đi xuống cầu thang, sau đó tách ra thành khu tắm riêng nam nữ. Tomoko-san nhìn thấy khu tắm gia đình trên đường đi, gợi ý rằng có lẽ đó sẽ là lựa chọn tốt hơn nữa, nhưng tôi đã từ chối một cách lịch sự nhưng dứt khoát.

Có vẻ như điều cô ấy thực sự muốn nói là "một lựa chọn tốt hơn nữa" đối với tôi và Nanami-san, nhưng tôi đã từ chối bằng tất cả sức lực của mình. Trong một khoảnh khắc, Nanami-san nhìn tôi với một biểu cảm buồn bã như muốn hỏi, "Cậu không muốn tắm với tớ sao?" nhưng không phải là tôi không muốn—chỉ là tất cả lý trí và sự tỉnh táo của tôi đang hét lên rằng vẫn còn quá sớm để học sinh cấp ba có thể tắm cùng nhau.

Dù sao thì, nói về những chuyện như thế này trước mặt bố mẹ tôi vào sáng sớm là điều không thể xảy ra. Điều đó đơn giản là không thể. Tomoko-san chỉ đang trêu chọc tôi thôi.

Mặc dù bị trêu chọc như vậy, tôi vẫn tận hưởng buổi tắm sáng của mình. Càng nghĩ về nó, tôi càng tự hỏi đã bao nhiêu năm rồi kể từ lần cuối tôi tắm với bố. Tôi đã tắm mình ngày hôm qua và cả hôm kia, khi chúng tôi mới đến khách sạn. Tắm với ông ấy có hơi xấu hổ đôi chút, nhưng tôi không nghĩ mình đang tưởng tượng khi nhận thấy bố tôi trông có vẻ hạnh phúc hơn bình thường.

Có lẽ cảm giác thư thái từ việc đi tắm đã đến với tôi, vì cuối cùng tôi đã có một cuộc trò chuyện với bố mà thường sẽ không có nếu ở nhà. Một cách bình tĩnh, lặng lẽ, chúng tôi nói về những chủ đề đời thường, như cuộc sống gần đây của chúng tôi và việc học của tôi ở trường. Có Genichiro-san ở bên cạnh nữa, tôi, lần đầu tiên, trở thành một phần của mối quan hệ có vẻ rất cởi mở và chân thật giữa ba người đàn ông. Mặc dù tôi từng nghĩ những mối quan hệ như vậy thật rắc rối, nhưng bây giờ tôi thực sự trân trọng nó.

"Hiện tại con có đang hạnh phúc không, Yoshin?" bố tôi đột nhiên hỏi. Ông ấy đang mỉm cười và có vẻ rất xúc động. Genichiro-san chờ đợi câu trả lời của tôi, không nói gì cả.

Mình có đang hạnh phúc không à?

Bằng cách nào đó tôi hiểu rằng ông ấy không hỏi tôi về cái "hiện tại" mà tôi đang tắm với bố và Genichiro-san. Ông ấy muốn hỏi rằng tôi liệu tôi có đang tận hưởng "hiện tại" của mọi thứ đã xảy ra kể từ khi tôi bắt đầu hẹn hò với Nanami-san không.

Câu trả lời của tôi cho câu hỏi đó đã quá rõ ràng, nhưng trước khi nói ra, tôi nhìn ra khung cảnh và suy nghĩ một chút khi ngồi đó ngâm mình trong suối nước nóng. Cảnh quan thành phố buổi sáng được bao phủ trong một lớp sương mỏng, chìm trong ánh sáng buổi sớm khiến nó trông hoàn toàn khác so với khung cảnh tôi đã nhìn vào đêm hôm trước. Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng những chiếc ô tô chạy qua và những con tàu lướt qua. Nhìn thấy chúng mang lại trong tôi một cảm giác hoài niệm. Một cảm giác mà tôi không bao giờ có được khi ở nhà.

Cho đến cách đây không lâu, những gì tạo nên niềm vui cho tôi đều bắt đầu và kết thúc trong phòng tôi. Chắc chắn rằng nếu muốn, tôi có thể tìm thấy các video trực tuyến về những khung cảnh như thế này, chỉ cần tìm chúng trên mạng thôi mà. Chúng rất đẹp, chắc chắn rồi, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tôi thỏa mãn.

Nhưng, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thế giới của tôi đã trở nên lớn hơn rất nhiều, và sự phát triển đó bắt đầu bằng một cuộc gặp gỡ bất ngờ. Đó là điều tôi đã học được sau những ngày bên cạnh Nanami-san. Chính vì thế, không chút do dự, câu trả lời của tôi là...

"Có ạ."

Đó là hai từ duy nhất tôi nói. ‘Có ạ’. Ngay lúc này đây tôi thực sự rất hạnh phúc. Đó không phải là lời nói dối. Bố tôi và Genichiro-san đều gật đầu với câu trả lời của tôi, tỏ vẻ hài lòng.

Chia sẻ cảm xúc thật của tôi quả là xấu hổ—đặc biệt là với bố—nhưng hôm nay, tôi cảm thấy như mình có thể nói cho ông ấy biết một cách chân thật hơn một chút. Tôi không biết liệu đó là do chúng tôi đang tắm cùng nhau hay là vì chuyến đi này nữa.

"Nghe chân thành quá đấy nhỉ. Bố rất vui khi thấy con trai mình trưởng thành."

Lời nhận xét của ông ấy khiến tôi vừa vui vừa ngứa ngáy bên trong. Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng—và không chỉ vì nước nóng.

"Con trai của anh quả là một chàng trai tốt." 

"Đúng vậy. Và tất cả là nhờ Nanami-san đó."

"Ồ, không hề. Đều là do Yoshin-kun cả mà."

Nghe cả hai người họ khen ngợi khiến tôi cảm thấy xấu hổ hơn nữa. Họ đang có một cuộc trò chuyện bình tĩnh đến nỗi thật khó tin rằng cả hai người họ đều say khướt và ngủ chung với nhau đêm qua. Tuy nhiên, tôi đã không đề cập đến chuyện đó, vì tôi không muốn làm hỏng bầu không khí này.

Tôi cũng tin rằng tất cả là nhờ Nanami-san. Cách mọi chuyện bắt đầu có thể hơi trớ trêu, nhưng tôi sẽ không bao giờ đoán được rằng tôi sẽ có thể thay đổi nhiều đến vậy kể từ đó.

Chúng tôi trò chuyện thêm một chút nữa rồi quyết định ra khỏi suối nước nóng. Tôi muốn uống thêm một chai sữa nữa, nhưng biết rằng sắp ăn sáng rồi nên đành thôi vậy.

Đúng lúc bước ra khỏi phòng thay đồ nam, chúng tôi thấy nhóm phụ nữ đi ra từ phòng thay đồ của họ. Ba người chúng tôi cứ nghĩ là có lẽ phải đợi họ, nhưng có vẻ như khớp thời gian một cách hoàn hảo nhỉ.

Khi nhìn thấy Nanami-san, tôi nghĩ mình đã phát hiện ra có gì đó thay đổi trong cách cô ấy nhìn tôi. Ánh mắt ấy vừa có vẻ ngại ngùng vừa có vẻ mong đợi khi cô ấy cứ nhìn tôi rồi lại quay đi. Bất cứ khi nào mắt chúng tôi chạm nhau, ánh mắt cô ấy lại cụp xuống như thể đang xấu hổ.

Ba người phụ nữ bên cạnh đều mỉm cười vui vẻ. Họ đã nói chuyện gì trong đó vậy? Tôi khá chắc rằng họ sẽ không nói cho tôi biết, ngay cả khi tôi hỏi đi nữa.

Nanami-san cũng nhận ra những nụ cười trên khuôn mặt của họ. Cô ấy vỗ nhẹ vào má mình, như thể đang cố gắng thúc đẩy bản thân cho một điều gì đó. Sau đó cô nàng nở một nụ cười quen thuộc thường thấy, như thể chuyển từ chế độ này sang chế độ khác. Thoạt nhìn, cô ấy có vẻ vẫn giống như thường lệ, nhưng tôi cũng không chắc chắn.

"Aaaah, sảng khoái quá, giờ tớ đói lắm rồi! Bữa sáng sẽ rất vui đây ha?"

"Ừm, đúng vậy. Chắc chắn rồi."

"Hm? Cậu không đói à, Yoshin?"

"À, có. Đói quá đi. Tớ rất mong chờ buffet đó."

Nanami-san mỉm cười khi đi bộ bên cạnh tôi. Vẻ mặt lúc nãy của cô ấy là sao vậy? Tôi cũng hơi ngại hỏi, nhưng nếu đó không phải điều gì xấu, chắc chắn cô ấy sẽ nói cho tôi biết vào một lúc nào đó thôi. Nhìn từ biểu cảm xấu hổ trên khuôn mặt cô ấy lúc nãy, tôi chỉ có thể đoán rằng mấy người kia đã nhồi vào đầu cô nàng một vài lời khuyên không phù hợp mà thôi.

Mà tôi cũng không có tư cách gì để nói về chuyện đó. Tôi cũng đang nhận được đủ loại lời khuyên từ Baron-san và những người khác đấy thôi. Dù chi tiết có hơi khác nhau nhưng bản chất thì vẫn vậy.

Nanami-san và tôi tiếp tục đi, nhưng tôi bước những bước nhỏ hơn để lùi về phía sau. Nanami-san theo sự dẫn dắt của tôi và cuối cùng hai đứa cùng nhau bước đi phía sau mọi người.

Nhìn những người khác đi bộ phía trước, tôi nhẹ nhàng chạm vào tay Nanami-san. Cô ấy có vẻ ngạc nhiên và mở to mắt. Sau một khoảnh khắc, cô ấy hiểu được ý định của tôi và chạm tay vào tay tôi để đáp lại. Tay tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy.

Đó là kiểu nắm tay bình thường, không đan các ngón tay vào nhau, nhưng ngay cả khi đó, tôi vẫn có thể cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Điều đó có lẽ, ‘có thể’, không liên quan gì đến việc tôi vừa tắm xong cả.

Nắm tay lén lút để những người khác không nhìn thấy, Nanami-san và tôi tiếp tục đi bộ chậm rãi đến nhà ăn.

♢♢♢

Tôi từng nghe ai đó nói rằng tiên tri chính là trí tưởng tượng của chúng ta về tương lai. Tôi không nhớ ai đã nói câu đó, nhưng một lời tiên tri thực sự được cho là tiên đoán những gì sẽ xảy ra, dựa trên những kinh nghiệm sống trong quá khứ.

Đưa ra một lời tiên tri chính xác khó hơn tôi nghĩ. Người ta cho rằng, phải là người có kinh nghiệm sống phong phú lắm mới có thể làm được chuyện đó. Và, người ta cho rằng, một ‘sự kiện không thể tiên đoán trước’ không dự đoán chính xác được là bởi vì bạn chưa bao giờ trải qua nó trước đây.

Tôi cảm việc dùng từ "cho rằng" nhiều như vậy có hơi không đúng lắm, nhưng tôi nhớ mình đã tin sái cổ thứ này lúc mới nghe lần đầu luôn. Đúng vậy, ngay cả khi tôi đang chơi game, có những thứ bất ngờ xảy ra không giống lối mòn của những game đi trước.

Thực tế mà nói, có rất nhiều sự kiện không thể tiên đoán đã xảy ra. Dựa trên những lời nói triết lý của người mà tôi thậm chí không thể nhớ, việc rất nhiều điều không thể tiên đoán xảy ra xung quanh tôi chỉ chứng tỏ rằng tôi không có kinh nghiệm sống phong phú. Tôi chỉ cố gắng tiếp thu kinh nghiệm của mình trong các trò chơi.

Có lẽ tôi nên nhìn nhận theo cách này: có rất nhiều không gian để tôi phát triển và có những trải nghiệm mới trong tương lai. Tức là, tôi có rất nhiều tiềm năng. Tôi biết nghe có hơi quá, nhưng tôi được phép có một cái nhìn lạc quan về mọi thứ mà đúng không?

Tôi biết nghe có vẻ như tôi đang nghĩ đến chuyện gì đó rất nghiêm túc, nhưng cái gì cũng có lý do của nó — và tất nhiên, chỉ có một lý do duy nhất cho chuyện này. Và lý do đó lại là một điều không thể tiên đoán vừa xảy ra với tôi.

"Thật sự không ngờ chuyện này lại xảy ra..."

Lúc đó, tôi đang ngồi dưới một gốc cây anh đào nở rộ, nhâm nhi nước cam. Vì lát nữa còn phải đi xe nên là ngay cả người lớn cũng uống đồ không có cồn, như trà ô long.

Để giải thích lý do tại sao chúng tôi lại ở đây, cần quay ngược thời gian đến bữa sáng. Khi Nanami-san và tôi đang ăn món tráng miệng ngọt ngào để kết thúc bữa ăn của mình, Saya-chan và Tomoko-san đều đến ngồi cạnh chúng tôi.

"Này, hai người có biết kế hoạch của chúng ta hôm nay là gì không?"

Lời Saya-chan nói khiến Nanami-san và tôi nhìn nhau. Kế hoạch hôm nay… Không phải là đi thẳng về nhà sao? Cả hai chúng tôi đều đang nghĩ như vậy, nhưng Saya-chan thở dài rồi ngước nhìn Tomoko-san và hơi trừng mắt. Tomoko-san cười vui vẻ.

"Mẹ này… mẹ phải nói cho hai người họ biết chứ…"

"Ấy, mẹ xin lỗi nha. Mẹ nghĩ mẹ đã nói rồi cơ đấy, nhưng háo hức quá đâm ra quên luôn."

Tomoko-san mỉm cười, tay đặt lên má khi Saya-chan tiếp tục trừng mắt nhìn cô ấy. Dù có nói như vậy, cô ấy dường như không hề có vẻ hối lỗi chút nào.

Saya-chan thở dài và lẩm bẩm điều gì đó về việc bác gái cố tình làm vậy, nhưng Tomoko-san khẽ cười khúc khích.

"Bọn cô nghĩ là sẽ thật tuyệt nếu cả nhà ghé qua ngắm hoa anh đào trên đường về nhà đó."

"Hoa anh đào?" Nanami-san và tôi đều hỏi lại, ngạc nhiên trước lời đề nghị. Có vẻ như chỉ còn hai đứa tôi là chưa biết đến vụ này. Saya-chan trông hơi bực bội trước tình huống này.

Tôi hỏi bố mẹ, nhưng có vẻ như họ nghĩ rằng tôi đã biết về điều đó. Họ nói rằng mình không có cơ hội để nói với tôi vì Nanami-san và tôi lúc nào cũng chim chuột với nhau, lúc đó tôi câm lặng luôn.

Tuy nhiên, tôi tự nhủ rằng nếu chỉ thêm một điểm dừng trên đường về nhà, thì cũng đâu phải vấn đề gì to tát.

Lên kế hoạch xong xuôi, chúng tôi lái xe khoảng mười phút. Công viên chúng tôi đang đến tương đối gần khách sạn. Đó là một nơi rất đẹp, đầy hoa anh đào và các loài hoa khác đang nở rộ. Một số cây anh đào đã bước sang giai đoạn chuyển từ hoa sang lá, nhưng ngay cả như vậy, nhiều bông hoa vẫn còn nguyên ở đó. Sự tương phản giữa màu xanh và màu hồng thật đẹp.

Những cái cây mọc dọc theo lối đi bộ quanh hồ, cùng với những bông hoa đỏ và vàng, mặc dù tôi không biết tên gọi của chúng. Có vẻ như bạn có thể thưởng thức cảnh đẹp của nhiều loại hoa đầy màu sắc ở đây. Đi dạo quanh một nơi như thế này chắc chắn quả là một trải nghiệm thú vị.

"Nếu đến sớm hơn một chút trong năm, chúng ta có thể được nhìn ngắm tất cả các loài hoa nở rộ, nhưng cũng không hẳn là đã bỏ lỡ tất cả. Chắc chắn rằng chúng ta vẫn sẽ có thể thưởng thức hoa anh đào ở đây", Genichiro-san nói. Có vẻ như đây không phải là lần đầu chú ấy đến đây. Chú ấy giải thích rằng họ thường đến đây khi Nanami-san và Saya-chan còn nhỏ.

Trong khi Nanami-san nhìn quanh đầy hoài hoài niệm, tôi cố gắng kìm nén sự hào hứng khi đến thăm một nơi tôi chưa từng đến trước đây. Sau đó chúng tôi đi xuyên qua công viên. Có vẻ như người lớn đã có một địa điểm cụ thể trong đầu để chúng tôi ghé thăm, vậy nên tôi để họ dẫn đường và đi theo.

Trên đường đi, Nanami-san kể cho tôi nghe về những kỷ niệm khác nhau mà cô ấy có với công viên này. "Có một lần, khi tớ còn nhỏ, tớ suýt nữa thì ngã xuống cái ao kia... hay là tớ thực sự đã ngã xuống rồi nhỉ?"

"Cái gì?! Nhưng có hàng rào xung quanh mà! Cậu có nghĩ là họ dựng nó lên vì cậu đã ngã xuống không?" tôi hỏi.

"Không đâu, tớ khá chắc là mình đã trèo qua hàng rào. Có lẽ là vì tớ vừa cãi nhau với bố. Trẻ con thực sự có thể làm những thứ dại dột khi chúng buồn nhỉ?"

Trong khi Nanami-san nói như thể đó là ký ức của người khác, tôi không khỏi tự hỏi liệu khi còn nhỏ cô ấy có phải là một đứa trẻ khá hung hăng không. Hoặc có lẽ cô ấy không nhớ rõ lắm. Với cô ấy của hiện tại, tôi không tài nào hình dung cảnh tượng đó được.

Không, đợi đã. Nhớ lại những lần cô ấy vô cùng thẳng thắn gần đây, có lẽ tôi có thể hình dung ra được. Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy, Nanami-san gãi má, hơi xấu hổ.

Mà, bỏ qua sự thẳng thắn đó, tôi thực sự không thể tưởng tượng được cảnh Nanami-san nổi giận. Không biết liệu một ngày nào đó tôi cũng sẽ khiến cô ấy tức giận không nhỉ. Liệu hai đứa có thể làm lành nếu điều đó xảy ra không? Tôi thực sự hy vọng là có thể.

"Cậu đã trèo qua hàng rào hả… May mà cậu vẫn thoát ra an toàn…"

"Đó là vì bố đã giúp tớ. Với lại, tớ bơi cũng không tệ lắm."

"Vẫn nguy hiểm khi bơi với quần áo trên người chứ. Khoan đã, không phải thế nghĩa là cậu chắc chắn đã ngã xuống sao?"

Nghe vậy, mắt Nanami-san mở to. Sau đó cô ấy lè lưỡi và nháy mắt với tôi như thể che giấu lỗi lầm của mình. Đó là biểu cảm "tee hee" kinh điển. Cô ấy học được trò đó ở đâu vậy chứ? Không phải do tôi đâu nhỉ? Hay tôi đang quá tự mãn? Đúng, tất nhiên là không rồi. Chỉ là trùng hợp thôi; cử chỉ của cổ hoàn toàn là ngẫu nhiên.’

"Ồ? Cậu không thích phản ứng như vậy sao?"

Được rồi, chắc chắn là lỗi tôi rồi. Không, tớ thích chứ — dễ thương lắm.

Khi tôi không nói nên lời, Nanami-san chuẩn bị nói chuyện gì khác thì Saya-chan ngắt lời chúng tôi. "Nè, đừng tán tỉnh nữa, hai người, và giúp bọn em chuẩn bị đi!"

Nanami-san nuốt lại thứ cô ấy định nói và đưa mặt gần tai tôi. "Lát nữa nhé?"

Tôi tự hỏi cô ấy muốn nói gì. Không kịp hỏi, tôi đi theo cô ấy đến gần hơn tới chỗ những người còn lại.

Mọi người hiện đang chuẩn bị dưới gốc cây anh đào. Một loạt dụng cụ được bày ra, mặc dù tôi không biết họ chuẩn bị từ khi nào. Thức ăn cũng được mang ra cả.

"Hình như đây là lần đầu con ăn tiệc nướng ngoài trời đấy"

Bố mẹ tôi đang sắp xếp đồ đạc cách đó một đoạn, để tôi một mình với gia đình Nanami-san. Nói chứ, tôi chưa bao giờ thấy bố mẹ nhiệt tình làm một việc gì đó đến vậy.

"Bố mẹ con nói rằng họ thấy rất buồn vì không thể đưa con đi cắm trại hay đi chơi đâu đó bởi họ luôn quá bận rộn," Genichiro-san trả lời. "Dù đây không hẳn là cắm trại, nhưng nếu con tận hưởng dù chỉ một chút thì sẽ rất tuyệt đó.”

Tomoko-san cười nhẹ. "Chồng cô rất thích đi cắm trại, nhưng mấy đứa nhà cô thì không thích lắm. Chú ấy thực sự rất mong đợi ngày hôm nay đó."

"Sao lại trách con ạ?" Saya-chan hỏi. "Ngủ ngoài trời khó chịu lắm, với lại còn không thể tắm nữa. Nhưng chỉ đi một ngày thôi thì con cũng thích lắm."

Thấy Genichiro-san cũng hào hứng như bố mẹ tôi, tôi không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Tomoko-san và Saya-chan có vẻ cũng đang có một khoảng thời gian vui vẻ.

Khi trò chuyện với mọi người, tôi bắt đầu cảm thấy hào hứng khi nhìn thấy tất cả các thiết bị xa lạ. Tôi chưa bao giờ nhận ra bố mẹ tôi cảm thấy như vậy về cách chúng tôi dành thời gian cho nhau. Tuy nhiên, tôi mong họ đừng lo lắng nhiều như vậy. Dù sao thì tôi cũng là người hướng nội, vì vậy ngay cả khi ai đó mời tôi đi cắm trại, cũng không có nhiều khả năng tôi sẽ gật đầu và nói, "Được rồi, đi thôi!" Nếu bố mẹ yêu cầu tôi đi, tôi sẽ bối rối hoặc thẳng thừng từ chối, vậy nên việc tôi cảm thấy hào hứng với ngày hôm nay thật kỳ lạ. Tôi cảm thấy xấu hổ vì cuối cùng mình lại nói chuyện này với Genichiro-san thay vì với bố mình.

Trước đó tôi đã nhắn tin cho Baron-san và những người khác, cho họ biết tôi sẽ đi ngắm hoa anh đào và sẽ gặp lại họ sau. Cả Baron-san và Peach-san đều chúc tôi có khoảng thời gian vui vẻ trước khi tôi đi, nhưng tôi đã không chạm vào điện thoại của mình kể từ đó. Nếu tôi ở trong tình huống như thế này một tháng trước, tôi chắc chắn sẽ tự hỏi liệu tôi có thể lẻn đi để chơi game hay gì đó không.

Chúng tôi trải ra những tấm thảm dã ngoại và thậm chí còn dựng một cái bàn. Bố mẹ tôi luôn có những thứ như vậy sao? Tôi tự hỏi. Hay là họ thuê nhỉ? Rõ ràng là mang từ nhà đi, nhưng tôi hoàn toàn không nhận ra. Mà quan trọng hơn...

“Ô, Yoshin! Bên này!"

Nanami-san, vừa mới giúp bố mẹ tôi chuẩn bị, giờ lại nhảy nhảy, vẫy tay với tôi. Bầu trời trong xanh, chỉ có vài đám mây trôi qua, và nhiệt độ ấm áp dễ chịu. Quả thật là một ngày hoàn hảo.

Tôi nhìn những cánh hoa anh đào màu trắng và hồng—cũng như vài chiếc lá xanh—bay lượn chậm rãi trong gió và trôi dạt xung quanh Nanami-san, đang vẫy tay với tôi dưới bầu trời xanh trong. Cô ấy mỉm cười với tôi khi đứng trước một khung cảnh nhìn cứ như một bức tranh.

Tôi dừng lại. Không thể không nhìn cô ấy. Cô ấy đẹp thật, tôi nghĩ—mặc dù điều đó không giống với tính cách của tôi cho lắm.

"Đẹp quá nhỉ. Đúng không, Yoshin-kun?" Genichiro-san hỏi.

"Vâng, đẹp. Rất đẹp ạ."

Không biết chú ấy đang nói đến điều gì, tôi mở miệng và lặng lẽ bày tỏ sự đồng ý. Nanami-san nghiêng đầu, không hiểu tại sao tôi vẫn chưa bước tới. Ngay cả sự bối rối của cô ấy đối với tôi cũng trông thật đẹp.

Mặc dù rất muốn chụp ảnh cô ấy, nhưng cơ thể tôi từ chối hợp tác. Dù cho không thể có một tấm hình ghi lại, miễn là nó nằm lại trong ký ức thì cũng không sao, tôi tự nhủ, lại một lần nữa không giống với tính cách của tôi chút nào.

Tuy nhiên, trong khi đang nghĩ đến chuyện đó, tôi nhận thấy Tomoko-san đang chụp ảnh cảnh tượng xung quanh. Tôi liếc nhìn cô ấy, cố gắng gửi thông điệp cho cô ấy gửi cho tôi mấy bức ảnh đó sau chỉ bằng ánh mắt. Tomoko-san gật đầu lặng lẽ, dường như cô ấy hiểu ý tôi rồi.

“Nanami và bố mẹ con đang đợi kìa, tạm dừng chút và bắt đầu bữa tiệc nhé? Con có thể để phần chuẩn bị cho chú."

"Chú có chắc là không cần con giúp không ạ?"

"Đây là thứ để người lớn tận hưởng. Các con có thể ngồi lại và thư giãn một lúc," chú ấy trả lời.

"Đúng đấy”, bố tôi nói, cũng tham gia cùng chúng tôi. "Con nên đi nghỉ ngơi với những người khác đi, Yoshin."

Ông ấy và Genichiro-san đều nắm tay lại, ra hiệu cho nhau. Tôi nói với họ rằng tôi cảm thấy rất có lỗi khi làm như vậy, nhưng họ kiên quyết từ chối chấp nhận sự giúp đỡ của tôi. Sau khi qua lại một hồi, cuối cùng tôi cũng nhượng bộ.

"Vậy thì, để lại cho hai người đấy. Con cảm ơn."

Bố và Genichiro-san gật đầu vui vẻ. Sau đó ba chúng tôi đi về phía những người còn lại. Nanami-san mỉm cười với tôi khi tôi đến gần. "Chuyện này sẽ rất vui đây nhỉ?"

"Ừ, hãy tận hưởng hết mình nhé." 

Mặc dù đây không phải là một buổi hẹn hò chỉ có hai đứa, nhưng chúng tôi vẫn biết rằng ngày hôm nay sẽ rất vui.

Người lớn đã sắp xếp một vài chiếc ghế ngoài trời xung quanh tấm bạt dã ngoại của chúng tôi. Saya-chan đã ngồi thư giãn trên một chiếc rồi. Nanami-san và tôi chọn chỗ bên cạnh con bé. Ngồi xuống ghế, tôi ngẩng mặt nhìn lên bầu trời.

"Mặt trời cảm giác dễ chịu thật nhỉ, Yoshin? Ấm áp đến nỗi làm tớ hơi buồn ngủ luôn này."

"Ừ... Nhưng thư giãn như thế này có thật sự ổn không đó?"

Saya-chan liếc nhìn chúng tôi. "Tại sao không ạ? Hai người cũng nên thỉnh thoảng nghỉ ngơi đi chứ."

Ba chúng tôi ngồi lại khi nhìn lên những bông hoa anh đào phía trên. Những bông hoa trắng điểm hồng nhạt trông rất đẹp mắt trên nền trời xanh trong. Tôi liếc nhìn bố và Genichiro-san, đang chuẩn bị than nướng.

Tôi chưa bao giờ đi cắm trại, vậy nên tất nhiên tôi cũng chưa bao giờ nướng thịt. Tôi nghĩ rằng bố tôi cũng chưa từng làm điều đó, nhưng rõ ràng tôi đã sai. Hai người bố dựng vỉ nướng và sau đó thắp than. Mặc dù tôi đã đề nghị giúp đỡ, nhưng cả hai người họ dường như quyết tâm tự mình làm, vì vậy tôi đành phải nghe lời họ và ngồi lại, vẫn cảm thấy hơi tội lỗi.

Họ nói với tôi rằng, vì đã lâu rồi không làm chuyện này, họ muốn nhân cơ hội này để lấy lại cảm giác. Rõ ràng, họ đã từng làm điều này rất nhiều khi còn trẻ, vì vậy họ thực sự rất mong chờ nó. Cá nhân tôi, tôi muốn họ nghỉ ngơi một chút sau khi tự mình lên kế hoạch cho cả chuyến đi, nhưng khi nhận ra mình sẽ lấy đi niềm vui của họ, tôi quyết định để việc nhóm lửa cho họ.

"Yoshin, Nanami-san, Saya-chan, các con muốn uống gì: trà hay nước ép?" mẹ hỏi khi tôi đang nhìn hai người bố. Nanami-san và tôi đều lấy trà, trong khi Saya-chan lấy nước ép.

Uống xong, chúng tôi thở dài và cảm thấy... Cảm giác này là gì nhỉ? Giống như thời gian trôi qua chậm một cách đáng kinh ngạc vậy. Liệu thời gian có luôn trôi qua chậm như vậy khi bước ra khỏi sự hối hả của cuộc sống hàng ngày không nhỉ?

Đứng cạnh hai người bố, hai người mẹ đang chuẩn bị phô mai và các món ăn nhẹ khác, sắp xếp tất cả chúng một cách cầu kỳ trên một cái khay. Họ có thời gian mua tất cả những thứ đó khi nào vậy? Tôi tự hỏi.

Tôi cũng đề nghị giúp đỡ, nhưng họ cũng từ chối, nói rằng muốn tự mình làm. Thật ra thì, họ từ chối theo cách y hệt như hai người bố lúc nãy. Tôi không chắc lắm, nhưng tôi bắt đầu nghĩ rằng đây là cách riêng để người lớn tận hưởng.

Sau khi chúng tôi uống xong, Tomoko-san quay sang. "Sẽ mất một lúc để đồ ăn sẵn sàng, vậy tại sao ba đứa không đi dạo đi? Thời tiết rất đẹp, nên mẹ khá chắc sẽ rất dễ chịu đó."

Đi dạo quanh công viên à? Trời ấm, và thời tiết rất tuyệt, trở thành một ngày hoàn hảo để đi dạo. Có lẽ Tomoko-san nói đúng.

"Chúng ta đi nhé, Nanami-san?"

"Ừ, nghe hay đấy. Em thì sao, Saya?"

"Em thì miễn nhé. Hai người cứ đi đi. Cả mớ hoạt động câu lạc bộ đã hành xác em rồi, nên em đến đây chỉ mong được nghỉ ngơi trong cả hôm qua và hôm nay thôi. Vì vậy em sẽ không làm gì cả. Em sẽ không rời xa chiếc ghế êm ả này đây. Ghế-san này sẽ là bạn trai của em ngày hôm nay."

Saya-chan mỉm cười ấm áp khi nằm dài trên ghế. Con bé nhấp một ngụm nước ép rồi hỏi xin Tomoko-san một miếng phô mai, rồi cắn một miếng, có vẻ hài lòng. Nhìn Saya-chan trông thật thư thái, Nanami-san và tôi mỉm cười cay đắng nhìn nhau.

"Vậy thì, chúng ta đi nhé?"

"Ừ, đi thôi." 

Nói rồi, tôi đứng dậy và đưa tay ra cho cô ấy. Nanami-san mỉm cười dịu dàng và sau đó nhẹ nhàng nắm lấy.

Khi cả hai đứng dậy, chúng tôi buông tay nhau ra. Chúng tôi nhanh chóng cúi đầu với những người khác và sau đó đi dạo quanh công viên. "Chúc may mắn nhé," Saya-chan nói khẽ khi chúng tôi đi xa.

Nghe vậy, tôi quay lại và thấy con bé đang mỉm cười ấm áp với chúng tôi. Khi nhận thấy tôi đang nhìn mình, con bé giơ ngón tay cái lên. Tôi đáp lại y hệt, và con bé lè lưỡi. Đúng là một đứa nhóc tốt bụng, tôi nghĩ.

"Có chuyện gì sao?"

"Không, không có gì. Chúng ta đi dạo một vòng nhé?"

Thế là, chúng tôi bắt đầu đi dạo quanh công viên. Chúng tôi quá xấu hổ để nắm tay trước mặt người khác, nhưng vẫn duy trì khoảng cách gần gũi khi hai đứa bắt đầu trò chuyện.

"Có lẽ họ đang làm quá nhiều cho tụi mình nhỉ", tôi nói, hơi lo lắng. Không chỉ bố mẹ chúng tôi; ngay cả Saya-chan dường như cũng lùi về phía sau để cho chúng tôi có chút thời gian ở một mình. Thật sự có ổn không khi họ chiều chuộng chúng tôi nhiều như vậy?

"Thì, họ đã lên kế hoạch cho tất cả những chuyện này từ trước rồi mà, và tớ khá chắc họ muốn tự mình làm hết công việc chuẩn bị. Nói thật thì, bố tớ thường là như vậy đấy"

"Ồ, thế á? Tớ còn không biết bố mẹ mình lại thích mấy thứ như này đâu."

"Mà cũng không sao đâu, đúng không nào? Tụi mình chỉ nên chấp nhận lời đề nghị của họ và biết ơn vì điều đó. Hơn nữa tụi mình còn được ở một mình nữa." Nanami-san khoác tay vào tay tôi. Có vẻ hôm nay tâm trạng của cô ấy đang rất vui.

Đương nhiên, tôi không có ý định từ chối. Tôi sẵn sàng đón nhận cánh tay ấy vòng qua mình. Vì cô ấy chỉ làm điều đó khi chúng tôi đã đi đủ xa để khuất tầm nhìn, cô ấy chắc hẳn cũng cảm thấy xấu hổ như tôi nếu làm điều này trước mặt họ.

Đã lâu rồi hai đứa mới khoác tay nhau. Chúng tôi tiếp tục đi bộ qua công viên một cách chậm rãi, mất một lúc mới có thể quen dần được.

Ngoài những cây anh đào, những bông hoa đỏ và vàng cũng nở rộ ở cả hai bên đường. Một làn gió nhẹ đồng hành cùng chúng tôi, khiến chuyến đi dạo của chúng tôi trở nên vô cùng dễ chịu.

"Không biết bông hoa đó tên là gì nhỉ. Đẹp thật đấy."

"Ừ, đúng vậy. Cậu có muốn chụp ảnh với chúng không?"

"Ừm, chưa được. Cứ đi dạo một chút trước đã nhé."

"Được thôi."

Chúng tôi tiếp tục đi bộ như vậy, chỉ có hai đứa, dọc theo con đường dưới những tán hoa anh đào khi bãi cỏ phản chiếu ánh sáng mặt trời, màu sắc sống động khiến nó trông giống như một tấm thảm xanh. Những bông hoa anh đào màu trắng và hồng nhạt trên cành cây trên bãi cỏ đung đưa trong gió.

Tôi tự hỏi liệu những cái cây này có ngập tràn hoa vào cao điểm của mùa không. Nếu vậy, đó hẳn là một cảnh tượng ngoạn mục. Tuy nhiên, khung cảnh này với màu trắng, hồng và xanh trộn lẫn vào nhau cũng rất đẹp rồi.

Khi gió thổi, những cành cây xung quanh chúng tôi xào xạc, làm một cơn mưa cánh hoa rơi xung quanh chúng tôi. Những cánh hoa màu hồng và trắng trông giống như những bông tuyết khi chúng bay lượn trong gió. Mặt đất, được bao phủ bởi những cánh hoa, cũng rất đẹp, như thể nó được phủ đầy trong tuyết.

Làn gió ấm áp cảm thấy dễ chịu khi nó nhẹ nhàng lướt qua má chúng tôi. Có thể thong dong dạo chơi như thế này với người bạn thích, trong bầu không khí êm dịu như vậy, quả thật là thiên đường.

"Tuyệt thật đấy nhỉ?" Nanami-san mỉm cười dịu dàng. "Đây có thể không phải là một buổi hẹn hò điển hình của học sinh trung học, nhưng nó mang lại cảm giác nhẹ nhàng và thư thái."

Có vẻ cô ấy cũng đang cảm thấy giống như tôi. Đúng là việc đi dạo không phải một buổi hẹn hò quá thú vị, nhưng thỉnh thoảng một buổi hẹn hò như thế kể ra cũng không tệ chút nào. Sau cùng, việc phấn khích không phải là cách duy nhất để trở thành một học sinh trung học.

Khi Nanami-san và tôi tiếp tục cuộc trò chuyện yên bình, chúng tôi đến một con đường nơi những cây anh đào ở cả hai bên vươn ra trên con đường để tạo ra một đường hầm. Chúng tôi được bao quanh bởi những bông hoa anh đào, những cánh hoa rơi xuống tạo ra những đốm màu trắng trên mặt đất.

"Ồ, đẹp ghê. Không biết chuyện này có xảy ra một cách tự nhiên không nhỉ."

"Ừ, thực sự rất đẹp. Tụi mình đi qua luôn nhé?"

Chúng tôi đi xuyên qua đường hầm hoa anh đào. Phía trên chúng tôi là trần nhà màu trắng và hồng nhạt. Những cánh hoa rơi tạo ra ảo ảnh như đang đi xuyên qua màn mưa tuyết ấm. Chúng tôi giảm tốc độ để tận hưởng khung cảnh này.

"Tớ chụp một bức ảnh nhé, Nanami-san?"

"Ừ, được đó."

Chứng kiến khung cảnh tuyệt đẹp, tôi bỗng muốn chụp ảnh cho cô ấy. May mắn thay, Nanami-san cũng vui vẻ đồng ý. Chúng tôi lần lượt chụp ảnh cho nhau, rồi còn nhờ một gia đình đi ngang qua chụp giúp tấm hình chung. Họ tốt bụng dừng lại đồng ý, và để đáp lại, tôi cũng chụp vài tấm cho họ. Sau khi cảm ơn, chúng tôi tiếp tục dạo bước.

Không lâu sau, chúng tôi bắt gặp một cái ao nhỏ được bao quanh bởi hàng rào gỗ. Xung quanh ao, những cây anh đào nở rộ, cánh hoa rơi xuống phủ kín mặt nước như tấm thảm hồng mỏng manh. Một chiếc thuyền khẽ lướt qua, để lại những gợn sóng xóa nhòa cánh hoa trong chốc lát. Nhưng rồi khi con thuyền đi qua, những cánh hoa lại trở về phủ kín mặt nước

"Woa, cái ao này lớn thật. Không biết có con cá nào bơi trong này không nhỉ?" Nanami-san khẽ thốt lên.

 "Hmm, tớ cũng không chắc nữa."

Nanami-san tách ra khỏi tôi và tiến lại gần hàng rào. Rồi cô ấy cúi người về phía ao. Tôi đang đi theo sát phía sau thì Nanami-san thốt lên một tiếng nhỏ.

Có vẻ như thảm cỏ dưới chân bị ướt, bởi Nanami-san bị trượt chân và mất thăng bằng. Hàng rào quanh ao thấp hơn nhiều so với chúng tôi, đủ để trèo qua bên kia.

Mất thăng bằng, Nanami-san nghiêng hẳn về phía hàng rào. Tim tôi thắt lại. Tôi gọi tên cô ấy và nắm lấy tay, kéo về phía mình bằng tất cả sức lực. Tôi kéo mạnh đến mức sợ rằng mình sẽ làm đau cô ấy, ôm chặt cô ấy trong ngực mình để ngăn không cho cô ngã xuống.

"Nanami-san, không sao chứ?! Quanh ao nguy hiểm lắm! Cậu phải cẩn thận chứ!"

"C-Cảm ơn nhé. Tớ bị trượt chân nên hoảng quá, cho nên, ừm…"

Dáng người nhỏ nhắn ấy trong vòng tay mình, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể áp vào mình và nhận ra tim cô ấy đang đập nhanh hơn. Trái tim tôi cũng đập nhanh hơn trước, nhưng không phải chỉ vì cơn hoảng loạn vừa rồi. Câu trả lời lẽ ra phải rất rõ ràng, nhưng tôi đã bao giờ ôm cô ấy như thế này chưa nhỉ?

Dù tôi đã kéo cô ấy lại gần trong lúc nguy hiểm nhất, nhưng giờ tôi đang ôm chặt chỉ vì muốn tận hưởng hơi ấm dịu dàng từ cơ thể cô ấy. Dù vậy, tôi biết mình không thể để tình huống này kéo dài mãi, thế là tôi nới lỏng vòng tay. Cơ thể cô ấy tự nhiên rời xa tôi.

Chuyện gì sẽ xảy ra khi cố gắng tách ra trong khi vẫn ôm nhau trở nên rõ ràng với tôi. Rốt cuộc chúng tôi vẫn đứng đó, dính chặt vào nhau, và nhìn thẳng vào mắt nhau.

Tôi không chắc là vì tôi vừa bất ngờ kéo cô ấy sát lại hay vì tôi đang nhìn cô ấy từ khoảng cách gần đến vậy. Nhưng điều tôi biết là tim tôi đập còn nhanh hơn cả lúc trước, đến mức nhói cả lên. 

Nanami-san đỏ mặt. Đôi mắt cô ấy như ánh lên. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, và—

“Mẹ ơi, hai người họ đang làm gì vậy ạ?”

“Suỵt… Đừng làm phiền họ. Đi thôi nào.”

“Mẹ với bố cũng hay dính vào nhau như thế. Mẹ có nghĩ họ cũng là bố với mẹ không ạ?”

“Suỵt! Đủ rồi đó, con à. Đi thôi nào.”

Những giọng nói đó kéo chúng tôi về thực tại.

Ừ, thế cũng dễ hiểu thôi nhỉ? Chúng tôi đang ở trong công viên với rất nhiều gia đình và trẻ nhỏ. Đáng lẽ ra chúng tôi nên biết kiềm chế hơn. Bị một đứa bé gọi là “bố với mẹ”, tôi và Nanami-san vội tách nhau ra một bước. Cả hai im lặng, hơi lúng túng, nhưng không thể cứ đứng mãi như vậy. Tôi từ từ đưa tay ra về phía cô ấy, má vẫn còn nóng bừng.

“Chúng ta về thôi nhỉ?”

“Ừ-Ừm, đi thôi. Chắc họ cũng chuẩn bị xong hết rồi ha?”

Khoác tay nhau, chúng tôi đi dọc con đường quay lại chỗ mọi người đang đợi. Trên đường, chúng tôi ít nói hơn hẳn so với lúc nãy.

“Trời, ôi trời, cô có thấy không?” Tomoko-san nói.

“Hmm, chỉ đi dạo một chút mà đã gần gũi thế này rồi cơ à. Tốt lắm, Yoshin.” Mẹ tôi tiếp lời.

Chết rồi, biết là sẽ bị trêu thế này, nên tôi đã tính là sẽ buông tay ra trước khi quay lại rồi cơ mà. Hỏng mất rồi! Hai bà mẹ cùng mỉm cười, giơ cả hai ngón cái về phía chúng tôi.

“Mừng hai người quay lại. Bọn em ăn trước rồi. Thịt này ngon lắm! Em sẽ ăn hết tất cả.”

Saya-chan vừa nhồm nhoàm chỗ thịt mà các ông bố vừa làm, vừa gặm cơm nắm. Mẹ tôi thậm chí còn đang đút thịt cho con bé ăn nữa. Hai người họ đúng là thân thiết thật.

Nói cái này có hơi hiển nhiên, nhưng Saya-chan đúng thật là em gái ruột của Nanami-san. Saya-chan, cũng giống như Nanami-san, rất giỏi làm quen và hòa đồng với mọi người. Con bé hoàn toàn khác hẳn với tôi.

Genichiro-san và bố tôi vừa nướng thịt cho mình, vừa hô: “Cạn ly vì cặp đôi hạnh phúc!” Họ say rồi sao? Không, chúng tôi đâu có mang đồ uống có cồn, nên chắc họ chỉ đang cao hứng quá thôi. Tôi chưa từng thấy bố mình như vậy bao giờ.

“Ngồi xuống đi, hai đứa. Chắc là đói lắm rồi nhỉ. Bọn bố sẽ nướng thêm thịt, nên cứ ăn thoải mái nhé.”

Mùi thơm của thịt bò, thịt cừu ướp, thịt heo và xúc xích nướng lan tỏa, hòa cùng âm thanh xèo xèo nghe mà chảy nước miếng. Hành, cà rốt và các loại rau củ khác hiện rõ vết nướng đẹp mắt. Trên bàn còn có salad cà chua, phô mai mozzarella, và thịt gà, kèm những món ăn nhẹ như phô mai và bánh quy. Thậm chí còn có cả những đồ ngọt hơn như trái cây và marshmallow. Mấy người họ mua mấy thứ này khi nào vậy? Tôi tự hỏi. Họ đi mua sắm lúc bọn tôi đi chơi riêng hôm qua sao.

“Ồ, tớ thích mấy cái này lắm,” Nanami-san nói, vừa cầm một chiếc bánh quy giòn ăn gọn trong một miếng. Cô ấy rồi đưa cho tôi một cái. “Nè, Yoshin. Thử đi.”

Bánh quy giòn có phô mai và một lát táo bên trên, được rưới thêm siro. Khi cho vào miệng, vị mặn của phô mai, vị chua của táo, và vị ngọt của siro hòa quyện lan tỏa khắp miệng tôi.

“Woa, ngon thật đấy. Giống như món tráng miệng ấy. Không biết có phải là đồ nhắm khi uống rượu không nhỉ.”

“Ừ, bố tớ hay ăn cái này lúc uống ở nhà, nhưng đúng là giống món tráng miệng thật nhỉ.”

“Này hai đứa,” Tomoko-san gọi. “Thịt bên này chín rồi này. Có cả nước uống nữa, cứ lấy thoải mái nhé. À, nhưng đừng lo nhé, không có rượu đâu—nhất là đối với Nanami, với tiền sử của con bé.”

“Mẹ! Đừng nhắc lại chuyện đó nữa! Với lại kể cả có rượu thì con cũng không uống đâu!”

“C-Cảm ơn cô, Tomoko-san. Nhìn ngon quá ạ.”

Tôi nhận đĩa thịt nướng từ Tomoko-san và bắt đầu chia cho Nanami-san. Có lẽ vì khi nướng mỡ đã chảy bớt, hoặc vì mùi than củi, nên hương vị khác hẳn với khi nấu trong chảo thường ngày. Với lại, xúc xích thì có phô mai bên trong; tôi suýt bỏng lưỡi vì nóng khi cắn vào. Nhưng dù lưỡi có hơi rát, mọi thứ vẫn ngon tuyệt. Việc được ăn dưới bầu trời xanh cũng đóng vai trò khiến hương vị như bùng nổ hơn.

“Ngon lắm đúng không? À, cậu muốn cơm nắm nào? Có cá ngừ, cá hồi, với kombu đó.”

“Ồ, cho tớ kombu nhé.”

Khi cắn vào miếng cơm nắm cô ấy đưa, tôi nhận ra nó rất hợp với thịt nướng. Tôi thấy mình ăn ngon lành hơn cả mong đợi, trở nên say mê với món ăn, có lẽ cũng nhờ chuyến đi dạo vừa rồi.

Được ăn cùng nhau dưới trời xanh, trò chuyện, tận hưởng niềm vui thế này từng là chuyện không tưởng đối với một kẻ sống khép kín như tôi trước đây.

Sau khi ăn no căng bụng, Nanami-san và tôi cùng nằm xuống cạnh nhau trên tấm bạt dã ngoại. Lúc ấy, tôi nhận ra vài cánh hoa đang vương trên tóc và khuôn mặt cô ấy. Tôi khẽ đưa tay nhặt chúng đi, Nanami-san và tôi cùng nhìn nhau và mỉm cười. Chúng tôi đang ở trong thế giới riêng của hai đứa, hoàn toàn yên lặng giữa tiếng trò chuyện rộn ràng của mọi người xung quanh

Đắm mình trong hơi ấm dịu dàng của ánh mặt trời, chúng tôi quên đi khái niệm về thời gian, chỉ đơn giản nằm đó và tận hưởng sắc hoa. Nanami-san và tôi thả người trên tấm bạt, ngước nhìn những cánh anh đào rơi chậm rãi xung quanh, trong khi những người khác cũng đang tận hưởng niềm vui riêng. Hai ông bố trò chuyện rôm rả, hai bà mẹ cũng cười nói không ngớt. Có vẻ như họ đang tận hưởng sự bầu bạn của nhau hơn là ngắm hoa. Đó là câu chuyện của người lớn—chúng tôi không thể tham gia, cũng chẳng hề muốn chen vào. Tôi tự hỏi liệu một ngày nào đó mà tôi, cũng sẽ có những cuộc những cuộc trò chuyện như vậy không.

Đang nghĩ về tương lai, tôi bỗng nghe thấy nhịp thở khẽ khàng của Nanami-san bên cạnh. Có vẻ như cô ấy đã thiếp đi vì ánh nắng ấm áp. Những hoạt động trong ngày hôm nay chắc đã khiến cô ấy mệt lử. Tôi cởi áo khoác rồi đắp lên người cô ấy rồi ngồi lại xuống.

Điện thoại cũng sắp hết pin rồi, nhưng cứ báo cáo cho Baron-san cái nhỉ. Đánh thức Nanami-san thì có lỗi lắm. À, nhưng mình cũng muốn chụp một tấm ảnh nữa.

Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy... như thể cùng lúc với tiếng chụp ảnh, một cái bóng xuất hiện, ngồi trước mặt tôi.

Cái bóng đó là của Saya-chan.

Saya-chan liếc nhìn Nanami-san đang ngủ, rồi, với đôi mắt mèo long lanh giống hệt chị gái mình, con bé quay sang tôi mỉm cười. “Nè, onii-chan, anh có muốn nói chuyện một chút không? Tại, từ trước đến giờ em với anh đã nói chuyện tử tế được lần nào đâu, chỉ hai người thôi ấy.”

Tôi hơi lúng túng trước lời đề nghị bất ngờ đó. Quả thật, Saya-chan và tôi chưa bao giờ có cơ hội nói chuyện trực tiếp, chỉ có hai người, dù đúng ra thì Nanami-san vẫn đang nằm ngủ ngay cạnh.

“Oi, đừng có nhìn em kiểu đó chứ. Em không định hỏi anh mấy câu kỳ quặc đâu, em chỉ muốn nghe về chị gái em thôi.”

“Khi anh nghe em gọi là onii-chan, anh cảm thấy hơi kỳ lạ. Anh là con một mà, nên chưa từng có ai trong gia đình gọi anh như vậy cả.”

“Nó khiến anh khó chịu sao ạ?”

“À, không. Không phải vậy đây. Chính anh đã nói em có thể gọi như thế mà, chỉ là anh hơi thắc mắc tại sao từ đầu em lại muốn gọi anh như vậy thôi.”

“Hmm. Bởi vì em khá chắc một ngày nào đó anh sẽ kết hôn với chị gái em.”

Woa, đúng là một lời tuyên bố mạnh mẽ. Kết hôn à? Genichiro-san và Tomoko-san cũng từng bóng gió chuyện gì đó tương tự. Cả gia đình này có phải đang hơi nóng vội quá rồi không? Mà, nghĩ lại thì có lẽ bố tôi mình cũng thế. Cứ như những bức tường đang được dựng lên xung quanh tôi với tốc độ ánh sáng, ngăn tôi thoát ra ngoài vậy.

Cảm giác như nếu tiếp tục đào sâu về vấn đề này chỉ khiến tôi bị lún sâu hơn, nên tôi quyết định bỏ qua. Đây là kiểu chuyện mà dù có tiếp cận như thế nào thì kết quả cũng chỉ toàn rắc rối.

“Em muốn nghe chuyện gì về Nanami-san?”

“Hmm. Thì, em nghĩ là có nhiều lắm, nhưng trước hết, anh thích nhất điều gì ở chị ấy?”

Trước câu hỏi đột ngột đó, tôi toát mồ hôi, tim lỡ một nhịp. Nanami-san vẫn đang ngủ, nhưng câu hỏi này không dễ trả lời chút nào khi cô ấy nằm bên cạnh. Nhưng tôi cảm thấy còn xấu hổ hơn nữa khi nghĩ cô ấy có thể nghe câu trả lời của tôi từ một người khác—mà tôi đoán việc nói trực tiếp với cô ấy cũng đã đủ xấu hổ rồi.

“Nếu anh kể thì em sẽ làm gì?”

“Thật ra, em nghe onee-chan kể nhiều lắm về những gì chị ấy thích ở anh, nhưng em chợt nhận ra từ trước đến nay chưa từng được nghe kể từ anh.”

Nanami-san, hai người đã nói chuyện gì khi tớ không có mặt vậy? Tôi tự hỏi. Tôi bắt đầu cảm thấy ngại ngùng hơn, nhưng Saya-chan vẫn nhìn tôi, đôi mắt sáng long lanh ấy đầy mong đợi.

Điều tôi thích ở cô ấy… Điều tôi thích ở cô ấy hả? Đến khi có người hỏi thẳng, tôi mới nhận ra mình chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về điều đó. Mà thật ra, tôi cảm thấy có quá nhiều điều tôi thích ở cô ấy đến mức chẳng thể chọn ra cái nào là nhất.

“Là bộ ngực lớn của chị ấy đúng không ạ?” 

Saya-chan gợi ý, đồng thời dùng hai tay nâng ngực mình lên.

“Không.” Tôi dứt khoát. “À thì, không phải là anh không thích. Chỉ là anh thấy là con gái không nên tùy tiện nói từ ‘ngực’ như vậy.”

“Trời ạ, ngay cả anh cũng nói giống hệt bạn em.”

Nếu con bé nói vậy còn làm thêm động tác như thế nữa, thì tất nhiên tôi sẽ như vậy rồi. Nếu con bé cũng làm mấy trò đó trong lớp, chắc chắn bọn con trai sẽ khó xử lắm. Vừa ngồi đó mắng mỏ con bé, tôi vừa suy nghĩ về câu hỏi.

Điều tôi thích ở cô ấy… Điều tôi thích ở cô ấy…

Tôi thích sự chu đáo của cô ấy, những hộp bento và cả cách cô ấy dạy tôi học. Tôi thích sự đáng yêu của cô ấy, thích những lần cô ấy chủ động với tôi nhưng rồi lại đỏ mặt khi tôi đáp lại. Tôi thích sự hào phóng của cô ấy, cách cô ấy thấu hiểu đến những điều tôi thích và luôn tìm cách chia sẻ cùng tôi. Tôi thích sự kiên định của cô ấy, khi vẫn tiếp tục thích tôi sau tất cả mọi chuyện. Tất nhiên, đó là trong trường hợp cô ấy thích tôi. Nhưng trên tất cả, tôi thích sự ấm áp và dịu dàng của cô ấy, lúc nào cũng nghĩ đến tôi nhiều hơn bất kỳ ai khác.

Một khi đã bắt đầu, tôi chỉ không thể dừng lại. Nhưng nếu phải chọn một điều, thì...

“Anh thích sự dễ thương của cậu ấy.”

“Ý anh là ngoại hình ấy hả?”

“Không. Ý anh là tính cách cơ, kiểu như sự chu đáo, rộng lượng và cả cái cách thỉnh thoảng cậu ấy lại tự hủy và làm mình đỏ mặt. Anh đoán là chính những điều dịu dàng đó mới khiến cậu ấy trở nên thật dễ thương.”

“Ừm, chị ấy tốt bụng thật ha? Nếu vậy thì, anh là người hoàn hảo nhất với chị ấy rồi. Em chưa từng thấy ai tốt bụng như anh cả.”

Không ngờ Saya-chan lại nhìn tôi như vậy. Dù rất vinh dự, tôi cũng cảm thấy hơi ngượng một chút. Trả lời thế đã đủ làm con bé thỏa mãn chưa nhỉ?

Nhưng cảm giác nhẹ nhõm đó chỉ kéo dài được một thoáng. Saya-chan nhìn tôi rồi mỉm cười tinh nghịch rất giống Nanami-san và hỏi, “Vậy? Anh thích nhất điều gì ở ngoại hình của chị ấy?”

Ầy, ngoại hình sao? Đúng là một câu hỏi khó trả lời. Tôi có cảm giác bất cứ câu trả lời nào cũng sẽ khiến ai đó khó chịu. Con bé thật sự muốn biết đến vậy sao?

“Là ngực của chị ấy đúng không ạ?” Saya-chan lại gợi ý.

“Tại sao em cứ chăm chăm nhắc đến ngực của chị em thế? Em định bắt anh nói vậy sao?”

“Thì các bạn nam trong lớp em toàn bảo, ‘Con gái phải có ngực to mới đẹp.’ Em chỉ muốn biết liệu tất cả con trai đều thực sự thích chúng không thôi. Ngực của onee-chan siêu mềm đó. Ý em là, siêu mềm luôn! Chúng tuyệt vời lắm!”

Đúng vậy… Đã từng tự mình kiểm chứng trước đây, tôi chẳng biết mình phải đáp thế nào. Không, tôi chưa từng chạm vào chúng nhé. Chỉ là chúng bị áp vào tôi; chỉ vậy thôi. Tôi thề là đó chỉ là tai nạn. Tôi có thể hiểu học sinh cấp hai thường nhìn vào hay nghĩ đến ngực. Nhưng, đối với tôi… Khi Saya-chan hỏi tôi thích gì ở ngoại hình của Nanami-san, thứ đầu tiên hiện lên trong đầu tuyệt nhiên không phải là ngực.

“Có lẽ là… đôi mắt của cậu ấy. Nanami-san có đôi mắt rất đẹp.”

“Mắt sao? Không phải ngực, cũng chẳng phải mông, mà lại là đôi mắt? Onii-chan, fetish của anh đúng là lạ thật đấy.”

“Em học từ đó ở đâu ra vậy? Không, đấy không phải là ‘fetish’. Chỉ là đôi mắt ấy… Em không thấy chúng rất đẹp sao?”

Càng nghĩ về nó, tôi càng nhận ra mình thật sự thích cảm giác khi Nanami-san nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt to như ngọc đó. Đôi khi chúng run rẩy vì lo lắng, nhưng mỗi lần ánh mắt dịu dàng ấy nhìn vào tôi, tim tôi lại ấm lên một cách kỳ lạ.

“Đôi mắt của chị ấy hả? Em hiểu rồi. Đúng là một câu trả lời bất ngờ.” Saya-chan lẩm bẩm, hai tay khoanh lại, như đang nghiền ngẫm điều gì đó.

Tôi khá chắc mình không nói gì kỳ quặc, thế mà chẳng hiểu sao, tôi lại cảm thấy lo lắng, như thể vừa bị đem ra xét xử vậy. Rồi Saya-chan rời mắt khỏi tôi và nhìn xuống Nanami-san.

“Tuyệt vời lắm phải không, onee-chan? Onii-chan yêu chị lắm rồi đó.”

Và rồi, Nanami-san—người mà tôi cứ nghĩ đang ngủ say—khẽ run lên. Hả? Khoan, cô ấy vẫn còn thức sao

Khuôn mặt đỏ bừng, Nanami-san từ từ ngồi dậy và lườm Saya-chan. “Saaayaaa, vậy nghĩa là sao hả? Chị ngại quá không di chuyển được đây này”

Không biết cô ấy đã nghe được bao nhiêu rồi, tôi cũng đỏ mặt vì xấu hổ, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Nanami-san. Saya-chan thì cười vui vẻ khi nhìn cả hai chúng tôi.

“Thì, anh biết mà, em chỉ đang thắc mắc tại sao người chị của mình, luôn ngại ngùng khi ở cạnh con trai, lại có thể hẹn hò với anh, nhưng giờ em hiểu rồi. Có lẽ chính vì anh ấy như vậy mà chị mới thấy thoải mái khi ở cạnh nhỉ.”

“Đúng vậy; bởi vì đó là Yoshin nên chị mới thấy ổn. Đừng bắt chị phải nói nữa. Xấu hổ lắm.”

Nở nụ cười dịu dàng y hệt mẹ mình, Saya-chan đang nhìn chị gái đầy mãn nguyện. Mà, cuộc trò chuyện giữa hai người họ thật sự rất ngượng ngùng.

Saya-chan quay về phía tôi và, điều chỉnh tư thế để ngồi trên gót chân, rồi cúi đầu “Xin hãy đối xử thật tốt với chị gái em nhé, Yoshin-san”. 

Những lời nói đơn giản ấy lại chất chứa tình cảm sâu đậm của Saya-chan dành cho chị. Rõ ràng con bé rất yêu Nanami-san, hẳn đó cũng chính là lý do con bé nhân cơ hội này để thăm dò tôi. Có lẽ, sâu thẳm trong lòng con bé vẫn tồn tại những lo lắng và bất an.

“Ừm. Nhất định rồi,” tôi đáp, cũng ngồi lên gót chân, thẳng lưng và cúi đầu đáp lễ. Có lẽ việc này đã giúp chúng tôi gỡ bỏ được khúc mắc và dỡ bỏ được bức tường vô hình có vẻ như đang ngăn cách giữa chúng tôi .

Chúng tôi ngẩng đầu lên cùng lúc, Saya-chan nở một nụ cười đúng với lứa tuổi của mình hơn và tiến lại gần tôi hơn. “Nếu vậy thì, anh có thể giới thiệu cho em anh nào ưa nhìn ở trường anh được không?! Nhìn anh với Nanami bên nhau như vậy làm em cũng muốn có bạn trai, nhưng bạn cùng tuổi em chẳng ai trông được cả.”

Woa, nhanh thật đấy! Chỉ trong chớp mắt, hào quang nghiêm túc của Saya-chan đã tan biến; con bé đã trở lại làm học sinh cấp hai ngây thơ như thường ngày.

“Giới thiệu cho em à? Anh không có đủ bạn bè để có thể mai mối cho em đâu.”

“Thậttttt á? Anh nói và làm với chị em như vậy, thế mà lại không có nhiều bạn ư? Trời ạ, anh đúng là chẳng giống ai mà.”

Tôi tôi thử lục lọi trong điện thoại mình tìm mấy tấm ảnh. Nhưng toàn bộ album của tôi chỉ toàn là ảnh chụp màn hình game hoặc những tấm tôi chụp sau khi bắt đầu hẹn hò với Nanami-san. Hay, nói chính xác hơn, tôi chỉ có ảnh của Nanami-san. Tấm duy nhất có con trai trong máy tôi là Shibetsu-senpai. Khoan… Shibetsu-senpai sao?

“Ồ, woa. Anh này đẹp trai quá vậy! Lại còn siêu cao nữa! Nhìn anh ấy cao hơn anh nhiều thế nào này!”

Saya-chan, chẳng biết từ lúc nào đã vòng ra đứng sau lưng tôi, dán mắt đầy phấn khích vào bức ảnh của Shibetsu-senpai. Tôi cũng biết senpai đúng là đẹp trai thật, nhưng có lẽ Saya-chan cũng thấy anh ấy đẹp trai nhi? Nghe con bé nói điều đó càng khẳng định sự thật trong tâm trí tôi. Tôi nghĩ rằng trong vài tuần gần đây, ấn tượng của tôi về senpai đã thay đổi thành một người đàn anh khóa trên rất hài hước.

Trong đầu tôi bất giác hiện lên suy nghĩ: trong vài tuần qua, ấn tượng của tôi về senpai đã dần thay đổi—từ “người khó gần” thành “một đàn anh thực sự dễ mến và vui tính.”

“Ừ, đúng vậy. Shibetsu-senpai đúng là rất cuốn hút, nhưng mà…”

“Ồ, Đây chẳng phải là người bị onee-chan đá chỉ vì suốt ngày dán mắt vào ngực chị ấy sao? Vậy ra anh ấy trông như vậy.”

Saya-chan đã nói ra điều tôi lo lắng ngay trước khi tôi kịp thốt ra. Khi tôi liếc nhìn Nanami-san, cô ấy đang lè lưỡi ra với biểu cảm bối rối trên gương mặt. Có vẻ như cô ấy đã kể cho em gái mình nghe về chuyện đó rồi.

“Hmm, ngực của em thì không lớn bằng onee-chan, nên chắc không được đâu nhỉ. Nhưng nếu anh ấy từng tỏ tình với chị hai, biết đâu em cũng có cơ hội. Nè, onii-chan, lần tới gặp nhau, nhớ giới thiệu anh ấy cho em nhé?”

“Thôi thì, nếu đó là thứ em muốn thì anh không phản đối, nhưng…” Tôi lại liếc nhìn sang Nanami-san. Trông cô ấy cũng bối rối y như tôi vậy. 

Dù sao việc giới thiệu em gái mình cho một từng tỏ tình với mình đúng là hơi kỳ cục. Tôi đoán là mình sẽ là người giới thiệu bọn họ với nhau. Kể cả vậy, nhiệm vụ này có lẽ cũng hơi khó nhằn xíu.

“Um, chị từng nói trước đó rồi, nhưng senpai lúc nào cũng nhìn ngực chị đó. Em có chắc là mình đồng ý với chuyện đó không, Saya? Anh ấy không phải người xấu, nhưng… chị cũng nhận ra là ban đầu đã hiểu lầm anh ấy, anh ấy quả thật là một người tốt, chỉ là…”

“Ồ, wow. Chị đang khen ngợi người khác ngoài onii-chan này. Hiếm thật đấy. Vậy chắc chắn anh ấy là một người rất tốt rồi,” Saya-chan đáp. Như con bé vừa nói, đánh giá của Nanami-san về senpai đã cải thiện đôi chút

Đúng vậy, anh ấy chắc chắn là một người tốt, nhưng câu hỏi là liệu có phù hợp để giới thiệu cô em gái cho một người mà người chị đã từng từ chối không. Như thế không được, phải không nhỉ? Ít nhất, đó là điều mà Nanami-san và tôi đang nghĩ tới, nhưng có vẻ như Saya-chan không thấy có vấn đề gì. Con bé dường như bối rối trước sự do dự của tôi và Nanami-san.

"Chị đang nói cái gì vậy? Dù có lớn cỡ nào, con trai vẫn sẽ luôn thích ngực thôi. Việc họ nhìn chằm chằm vào bộ ngực khủng là hoàn toàn bình thường. Với lại, có phải bọn em sẽ ngay lập tức hẹn hò đâu—anh chỉ cần giới thiệu em với anh ấy. Em chỉ muốn biết anh ấy như thế nào, vậy thôi."

Cả Nanami-san và tôi đều kinh ngạc. Đứa trẻ này có hơi trưởng thành trước tuổi không nhỉ? Con bé là học sinh cấp hai, phải không? Đây thực sự là cách học sinh cấp hai suy nghĩ về mọi thứ ngày nay sao? Giờ nghĩ lại, Peach-san cũng là học sinh cấp hai, và em ấy cũng nói rất nhiều điều trưởng thành. Hoặc có lẽ Saya-chan cũng giống với Tomoko-san về tính cách. Có lẽ nên suy nghĩ theo cách đó nhỉ.

"Hơn nữa, onee-chan, chị quên rồi sao? Em ở trong đội nhảy. Mà vũ công thì không thể phàn nàn với việc bị nhìn. Mà có lẽ với kích cỡ của chị, việc nhảy múa có lẽ cũng sẽ khó khăn lắm đây."

"Em đang quấy rối tình dục với chính người chị của mình đấy à?!" Nanami-san hét lên.

Saya-chan nắm lấy ngực của Nanami-san rồi xoa bóp như thể đang kiểm tra chúng. Tôi ngay lập tức quay mặt đi, nghĩ rằng đây là một cảnh tốt nhất là không nên thấy, nhưng rồi...

"Này! Saya, cái—?! Dừng lại!"

Khi tôi quay đi—hoặc có lẽ vì tôi quay đi—tiếng la hét phản đối của Nanami-san trở nên lớn hơn. Tôi nghe thấy tiếng vải sột soạt khi cô ấy bắt đầu hét ngày một to.

Hai người đang làm cái quái gì vậy?! Trí tưởng tượng của tôi đang dần trở nên hoang dã vì tôi không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, mà tôi không thể quay lại nhìn được. Mày phải chịu đựng, Yoshin. Hay nói đúng hơn, dừng lại đi, Yoshin!

Sự tương tác kỳ lạ giữa hai chị em chỉ kéo dài thêm chốc lát, rồi bỗng nhiên một âm thanh nặng nề vang dội trong không khí.

“Auuuuuu!”

“Là lỗi của em đấy nhé!”

Khi tôi quay lại, cảnh tượng đập vào mắt là Saya-chan đang ôm đầu, mắt lấp lánh nước, còn Nanami-san thì đứng đó với nắm đấm siết chặt, gương mặt giận dữ. Tôi khá chắc rằng từ trước đến nay mình chưa từng được thấy Nanami-san nổi nóng, nên lập tức khắc ghi khoảnh khắc ấy vào trí nhớ. Đồng thời, tôi cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy hai chị em cô ấy có thể hành động như vậy.

Khi Nanami-san nhận ra ánh mắt tôi, cô ấy vội vàng giấu nắm đấm ra sau lưng và gượng cười, cố che đi sự xấu hổ. Cô ấy chẳng cần phải giấu tôi làm gì cả.

Có lẽ tôi vừa được chứng kiến một mặt khác của cô ấy, hoặc cũng có thể Nanami-san thấy thoải mái hơn vì ở cạnh em gái. Tôi không thể chắc chắn được, nhưng tôi chắc chắn một điều là mình sẽ không nghĩ xấu về Nanami-san chỉ vì chuyện này được. Nếu tôi có anh chị em ruột, liệu tôi cũng sẽ cư xử như vậy không nhỉ?

“Nèeeeeee, onee-chan đánh em kìa! Em mới chỉ tóm lấy ngực chị ấy và bóp nhẹ chút xíu thôi mà!”

Đó không phải là ‘chút xíu’ đâu nhỉ? Tôi hoàn toàn không ủng hộ bạo lực, nhưng lần này thì đúng là Saya-chan tự làm tự chịu thôi. Con bé dang tay về phía tôi và tiến lại gần. Nhưng Nanami-san lại một lần nữa giơ nắm đấm lên ra vẻ giận dữ. Tuy nhiên, đúng lúc bàn tay dang rộng của Saya-chan sắp chạm tới tôi, tôi liền đặt tay lên vai cô bé và chặn lại. Bị bất ngờ giữ lại, Saya-chan nghiêng đầu. Nanami-san cũng làm theo y hệt.

"Saya-chan, chỉ vì em cùng là con gái không có nghĩa đây không phải quấy rối tình dục đâu. Em phải cẩn thận hơn chứ."

“Woooa. Em biết là anh sẽ không đứng về phía em, nhưng không ngờ lại nghe được câu này từ anh đó.” Saya-chan thở dài, nở nụ cười gượng gạo ngước nhìn tôi. Nanami-san cũng gượng cười. Tôi chỉ lặp lại điều mình học được từ Baron-san, nhưng tôi khá chắc đó là sự thật, dù đó không hẳn là điều quan trọng nhất trong tình huống này.

“Booooo, anh lúc nào cũng đứng về phía onee-chan thôi.”

“Thì tất nhiên rồi. Anh là bạn trai của chị ấy mà. Thực ra, nếu anh đứng về phía em thì đấy mới là vấn đề lớn đấy.”

“Logic đôi khi cũng làm người ta tổn thương đó, anh biết không? Boo hoo!” Saya-chan lẩm bẩm, cúi gằm đầu và giả vờ khóc khi nói một câu thoại như đang đọc kịch bản. Nanami-san và tôi nhìn nhau rồi bật cười. Saya-chan nhìn chúng tôi đầy nghi hoặc, song chúng tôi không thể ngừng được. Chỉ Nanami-san và tôi mới hiểu: đó là lời Saya-chan vừa thốt ra giống hệt những gì Shibetsu-senpai từng nói với chúng tôi. Chúng tôi đều bật cười trước sự trùng hợp khó tin này. Dù lúc đầu Saya-chan nhìn bọn tôi ngơ ngác chẳng hiểu gì, sau đó con bé cũng cười theo.

Khoảnh khắc vui vẻ ấy trôi qua như một cái chớp mắt. Và khi chúng tôi nhận ra thì đã đến lúc phải ra về. Đáng tiếc thật, nhưng trách làm sao được; mọi thứ diễn ra tự nhiên quá mà. Thậm chí có thể nói chúng tôi tận hưởng mọi thứ như vậy vì biết đến một lúc nào đó nó sẽ kết thúc.

“Mùa hè này cả nhà mình cùng đi cắm trại ở bãi biển nhé?” Genichiro-san lên tiếng trên đường về. “Sẽ vui lắm, mà con còn được thấy Nanami mặc đồ bơi nữa đấy!”

“Bãi biển ạ?! Tuyệt quá! Onii-chan, trước đó nhớ giới thiệu em với senpai kia nhé!” 

Chẳng phải em vừa nói là mình không thích cắm trại sao? Tôi thầm nghĩ. Nhưng bố mẹ tôi nhanh chóng đồng ý. Nói chứ, họ đã bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến đi rồi đấy. Hành động nhanh thật

Bãi biển à? Tôi liếc trộm sang Nanami-san, và cô ấy cũng bắt gặp ánh nhìn của tôi. Cô ấy mỉm cười và khẽ nói “Cắm trại chắc sẽ vui lắm nhỉ?” Nhưng khi cô ấy nói xong, tôi chỉ gượng cười đáp lại.

“Sao thế?”

“À, ừm, thật ra, nói thì hơi xấu hổ, nhưng… tớ không biết bơi.”

“Ồ, thật sao? Vậy thì để tớ dạy cậu nhé. Tớ bơi cũng khá giỏi đấy.” Nanami-san tự tin giơ nắm tay lên. Nhưng rồi cô ấy ngẩng đầu lên như đang suy nghĩ điều gì đó. Hơi đỏ mật, cô ấy hỏi bằng giọng đủ lớn để chỉ mình tôi nghe thấy, “Cậu thích loại đồ bơi nào, Yoshin? Cậu có thích bikini? Hay là cậu đi cùng tớ mua một bộ mới nhé?”

Đ–Đồ bơi?! Nghe xong, trong đầu tôi lập tức hình dung ra cảnh cô ấy mặc một bộ, đồng thời lo lắng trước sức công phá khủng khiếp của hình ảnh đó. Thật không thể tin nổi.

“Nanami-san, ở bãi biển cậu đừng đi đâu mà không có tớ nhé, được chứ? À, còn nữa, cậu nhất định phải mặc thêm áo hoodie hay gì đó bên ngoài. Nếu có định cởi ra, thì chỉ được cởi trước mặt tớ thôi, được không?”

Trước hàng tá yêu cầu của tôi, Nanami-san thoáng chút bối rối—nhưng ngay lập tức nở nụ cười dịu dàng. “Trời ạ, bạn trai của tớ đúng là lo lắng quá mức mà. Nhưng yên tâm đi, tớ sẽ không đi đâu mà không có cậu đâu.” 

“Tất nhiên tớ phải lo rồi. Cậu là bạn gái quý giá của tớ mà.”

Chúng tôi bật cười rồi tiếp tục đi về nhà trong lúc trò chuyện về những điều thú vị đang chờ đợi phía trước.