Sau khi tham quan thị trấn một vòng, chúng tôi ăn trưa ở ngoài. Buổi chiều, cả bọn đến cửa hàng, mua một chiếc điện thoại rồi quyết định về nhà. Đúng lúc đó, từ phía trước, Maraia đang ôm một cái túi giấy đi tới.
"Ồ, chẳng phải mọi người ở chi nhánh sao. Hôm nay mọi người cũng nghỉ à?"
Maraia nở một nụ cười bình thường, lời nói cũng chỉ là xã giao, nhưng sau chuyện lần trước, nghe không khác gì một lời mỉa mai.
"Thì ngày nghỉ mà. Chúng tôi đi tham quan thị trấn một chút."
"Vậy thì tốt quá. Với tư cách là người con của thị trấn này, tôi thấy rất vui."
Erika và nhiều người khác trong thị trấn đều rất yêu quý nơi này, dù một số người đã rời đi.
"Cô cũng đi mua sắm à?"
"Vâng. Tôi mua đá ma thuật để tự luyện tập."
Nỗ lực ghê. Đúng là cấp 7.
"Con tàu bên đó sao rồi?"
"Chắc vẫn như mọi khi nhỉ? Bên tôi đã quen việc rồi nên rất thong thả. Bên các vị ít người, có ổn không vậy?"
"Nói hay thật..."
Sophie lẩm bẩm một câu.
"Sao cơ?"
Nụ cười của Maraia biến mất. Có vẻ Sophie và các tiền bối của Erika không hợp nhau.
"Không có gì. Chỉ là tôi mãi không hiểu, sao lại có người dám gây sự với Hiệp hội."
"Ý cô là sao?"
Ánh mắt Maraia trở nên lạnh băng.
"Sophie, ngày nghỉ đừng có nói tào lao. Maraia, xin lỗi nhé. Tôi còn phải lắp đặt điện thoại nên về trước. Chào."
Tôi nắm lấy tay Sophie, người đang lườm Maraia, rồi kéo đi.
"Đừng có gây sự."
Sau khi không còn thấy Maraia nữa, tôi buông tay Sophie ra.
"Ngứa mắt."
Đúng là đồ trẻ con.
"Nhìn chị gái bên này đi. Hoàn toàn không tức giận, thấy không? Phải có một trái tim rộng lượng như vậy chứ."
Tôi vừa chỉ vào Leonora vừa răn dạy.
"Chị gái?"
"Chị gái."
Sophie nghiêng đầu, còn Leonora gật đầu thật mạnh.
"Hừm... tại sao chị gái lại không tức giận?"
"Cần gì phải tức giận. Vừa rồi là Maraia đúng không? Trút giận lên cô ta cũng chả để làm gì. Chắc chắn cô ta không biết chuyện gom hàng đâu."
Tôi cũng nghĩ vậy.
"Vậy à?"
"Thái độ của cô ta rất nửa vời. Mấy chuyện thế này, nếu muốn mỉa mai thì cứ mỉa mai cho tới, nếu không muốn nói thì phải giấu kỹ. Cô ta không thuộc loại nào cả. Trông có vẻ không biết chuyện gom hàng, cũng không biết tình hình bên này."
"Là người thừa kế mà lại không biết à?"
"Chắc chưa được tham gia vào chuyện sổ sách hay tiền bạc. Kinh doanh cũng có những mặt bẩn thỉu, còn giờ đang là giai đoạn ưu tiên kỹ thuật."
Quả là quý tộc. Đến cả mấy chuyện này cũng rành.
"Hừm... vậy, tôi vừa nói lời thừa thãi à?"
"Ai biết đâu~?"
Cũng chẳng liên quan.
"Sao cũng được. Nhưng đừng có cắn bừa, gây ảnh hưởng đến danh tiếng của chi nhánh nữa. Với lại đó là tiền bối của Erika, gây chuyện với người ta sẽ làm Erika càng thêm khó xử, biết chưa?"
"B-Biết rồi. Không nói nữa."
Cún con mà cứ cắn bừa là không được.
"Về thôi."
Chúng tôi cứ thế đi bộ về đến nhà. Sau đó, tôi bắt đầu lắp đặt chiếc điện thoại vừa mua.
"Cậu Zieg, cả những việc này cậu cũng làm được à. Tôi toàn giao cho người của cửa hàng thôi."
Leonora, đang ngồi cùng bàn với Sophie, nói với vẻ thán phục.
"Không, cỡ này ai cũng làm được mà."
"Hoàn toàn không."
"Không phải chuyên môn của tôi nên không biết luôn."
Sophie cũng vậy à...
"Cô không có điện thoại à?"
"Tôi là người Kinh Đô, gia đình, môn phái, bạn bè đều ở Kinh Đô cả. Chẳng có ai để gọi điện. Chỉ cần đi một chút là gặp được rồi."
Sophie nói vậy, nhưng tôi giờ đâu có ở Kinh Đô. Mà thôi, chắc con bé cũng chẳng bao giờ gọi cho mình đâu.
"Hừm... Nào, xong rồi. Thử gọi đi đâu đó xem sao..."
Giờ sao đây? Adele thì đang ở chỗ Erika, hay bảo Leonora về phòng một lát...
"Ngài Zieg, thử gọi cho Trưởng ban Tổng bộ xem sao ạ? Dù gì cũng phải báo cho bà ấy sau này cứ nối máy về đây."
"Cũng phải... Ừm, nhà của Trưởng ban là..."
Tôi vừa nhớ lại số điện thoại nhà của Trưởng ban vừa quay số. Có tiếng chuông, nhưng không có ai bắt máy. Không có nhà à?
"Hừm? A, có người nghe rồi."
『A-lô~. Claudia không có nhà đâu~.』
Hửm? Giọng này là của linh thú Karsten.
"Trưởng ban đâu rồi?"
『Đi làm rồi. Ở Tổng bộ đó... Giọng này là của Zieg~』
Xong việc rồi nên tôi cúp máy.
"Trưởng ban làm việc vào ngày nghỉ mà."
"Tổng bộ vất vả thật. Mà đã là Trưởng ban thì chắc còn bận rộn hơn."
Chắc vậy.
"Mà này, anh cúp điện thoại không phải quá nhanh à? Tôi thấy anh nghe xong, 3 giây đã cúp rồi."
Sophie tỏ vẻ chán nản.
"Karsten ồn ào lắm, tôi không muốn tán gẫu với nó."
Hơn nữa, nó còn làm Helen nhà tôi sợ. Dorothee còn có nét dễ thương hơn.
"Ừm, đúng là một con đại bàng ồn ào..."
"Đúng không? Thôi, Tổng bộ à..."
Lần này tôi gọi đến Tổng bộ. Tiếng chuông chờ tắt ngay lập tức.
『Vâng, Tổng bộ Hiệp hội Nhà giả kim xin nghe.』
Là Sasha... Ngày nghỉ mà cũng…
"Đây là Ziegwald từ chi nhánh Reet."
『Ể? Chẳng phải là anh Zieg sao. Ngày nghỉ mà có chuyện gì vậy ạ?』
"Tôi có việc cần tìm Trưởng ban. Cô không nghỉ à?"
『Ngày nghỉ nhưng quầy tiếp tân cũng phải có người trực ạ. Vì chị Adele tốt bụng hay đổi ca cho tôi đã bị anh Zieg cướp mất rồi nên giờ tôi phải ở đây. Nhưng, đổi lại ngày mai tôi được nghỉ.』
Làm tiếp tân cũng vất vả thật.
"Cô có muốn đến chỗ chúng tôi không?"
『Em thích ở Kinh Đô hơn ạ.』
Toàn bị từ chối.
"Vậy à. Nối máy cho Trưởng ban giúp tôi. Bà ấy ở đó không?"
『Vâng. Xin chờ một chút...』
Sasha nói rồi, tiếng nhạc chờ vang lên. Đợi một lúc, tiếng nhạc chờ tắt.
『Zieg à~?』
"Vâng. Bây giờ bà nói chuyện được không?"
『Được chứ~. Ngày nghỉ mà lại gọi điện cho ta, lạ thật. Có chuyện gì gấp à?』
"Cũng không có gì. Tôi mua điện thoại rồi, nên từ sau xin đừng gọi vào điện thoại của Leonora hay Adele nữa. Chuyện này cũng xin nói lại với mụ ngốc Marie. Số điện thoại là..."
Tôi đọc nhanh số điện thoại.
『N-Này, chờ đã. Vội cái gì vậy?』
"Tôi nghĩ bà đang bận."
『Đúng là bận, nhưng không đến mức đó. Zieg này, Sophie sao rồi?』
Quan tâm chuyện đó à.
"Con bé có hơi phiền não mấy chuyện vớ vẩn, nhưng giờ có vẻ ổn rồi."
"Không có vớ vẩn!"
Sophie nổi giận.
"Vớ vẩn chứ sao. Marie còn bảo cô là đồ ngốc đó."
Còn trêu đồ trẻ con nữa...
"Marie rác rưởi~!"
『Gì vậy... nó ở đó à. Thôi, trông có vẻ khỏe mạnh là được rồi. À mà, Zieg, khi nào cậu về?』
"Hửm? Về à, tháng sau có kỳ thi Giám định viên nên tôi sẽ đi cùng họ."
Vì ba cô gái cứ nằng nặc đòi tôi đi cùng.
『Vậy à, vậy à. Vậy đến kỳ thi Giám định viên tháng sau nhé. Ta biết rồi.』
Biết gì?
"Có chuyện gì à?"
『Không, không có gì đặc biệt. Chỉ là Bệ hạ nói muốn gặp cậu thô–』
Xong việc rồi nên tôi cúp máy.
"Được rồi, học bài thôi."
Hay là gọi cả Martina đến nhỉ.
"Cậu Zieg cúp điện thoại đột ngột quá. Có chuyện gì à?"
"Đừng có cúp máy ngang xương như vậy."
Vì tôi vừa nghe thấy một chuyện có vẻ rất phiền phức.

