Quyển 1

Chương 1.1:

2025-09-06

8

    "Cái đám ranh con kia, ra ăn cơm nào, éc éc éc éc~"

    Thôi Quế Anh người đeo tạp dề, tay trái bưng bát, tay phải cầm muôi, vừa gọi vừa gõ vào thành vại cháo.

    Lý Duy Hán đang ngồi bên cạnh tra thuốc lá vào điếu bát bèn đá một phát vào mông bà vợ, bực bội mắng:

    "Bà bị úng não à, như gọi heo thế?"

    Thôi Quế Anh lườm chồng một cái, đặt mạnh chồng bát xuống trước mặt ông rồi bĩu môi chửi:

    "Gớm, heo còn chả ăn nhiều với ồn ào bằng chúng nó nữa là!"

    Nghe tiếng gọi, một đám trẻ con chạy từ ngoài cửa vào, trong đó có bảy thằng cu với bốn con hĩm. Đứa lớn nhất mười sáu, đứa nhỏ nhất mới ba tuổi.

    Vợ chồng Lý Duy Hán có bốn trai một gái, con cái lớn lên đều ra ở riêng cả. Thường ngày chỉ có nhà thằng cả ở gần là gửi cặp song sinh ba tuổi sang đây nhờ trông.

    Ấy vậy mà hè đến, đứa nào đứa nấy đều gửi xấp nhỏ nhà mình sang. Không là chúng nó chỉ tiện tay hay là đang nghĩ rằng để bố mẹ rảnh rỗi thì nhà mình chịu thiệt thòi quá nữa.

    Đã nhận của nhà thằng cả thì thôi cũng ngại không nhận của các nhà khác, thành ra thoáng cái nhà đã đông như mở lớp.

    Cái cảnh con cháu đầy đàn ngọt ngào này, hai vợ chồng họ còn chưa kịp nếm ra vị thì chum gạo trong nhà đã sắp thấy đáy rồi.

    Người xưa hay bảo trai mới lớn ăn thủng nồi trôi rế, mà kể ra thì đám con gái cũng chẳng kém, đứa nào đứa nấy cũng ăn như hạm. Nhà Thôi Quế Anh mỗi bữa cơm đều phải dùng vại để đựng món chính, mà một vại còn không đủ, trên bếp vẫn còn om một nồi nữa.

    Hai vợ chồng tuy đã có con cháu đầy đàn nhưng tuổi cũng chưa phải lớn lắm, mà theo lệ ở nông thôn bây giờ, trừ phi anh ốm đau liệt giường mất khả năng lao động, còn không, chỉ cần anh còn sức ra đồng, thì dù già đến đâu cũng không có tư cách hưởng cơm cung canh phụng.

    "Không được tranh, không được tranh! Toàn lũ chết đói đầu thai à? Xếp hàng cho tao!"

    Lũ trẻ cầm bát đến, Thôi Quế Anh phụ trách múc cháo.

    Người cuối cùng đi tới là một cậu bé mười tuổi, mặc quần bò yếm, chân đi dép xăng đan thời thượng, da trắng nõn, vẻ mặt rụt rè.

    Trông cậu có phần lạc lõng với dáng vẻ lấm lem, mũi dãi lòng thòng của đám anh chị em xung quanh.

    "Cu Viễn à, lại đây, bà để đây cho con ăn nhé."

    "Con cảm ơn bà ạ."

    Thôi Quế Anh cười cười xoa đầu thằng bé. Trong cả đám cháu nội lắt nhắt này, nó là đứa cháu ngoại duy nhất, có điều bây giờ cũng không tính là vậy nữa.

    Thằng bé tên Lý Truy Viễn, mẹ nó là con gái út của Thôi Quế Anh, là sinh viên đại học đầu tiên trong lịch sử làng Tư Nguyên.

    Con gái út thi đỗ đại học ở kinh đô, tốt nghiệp xong thì ở lại thành phố làm việc, cũng là tự mình tìm đối tượng, trước khi cưới có dẫn về nhà một chuyến, là một người thành phố trắng trẻo thư sinh.

    Diện mạo cụ thể ra sao thì bà cũng không nhớ rõ, vì hôm đó vợ chồng Thôi Quế Anh trước mặt con rể cứ câu nệ mãi, không dám nhìn kỹ.

    Về sau con gái có mang rồi sinh được thằng cu. Vì đường sá xa xôi lại thêm công việc bận rộn, nên cô ấy cứ thế mà chưa về nhà lần nào. Nhưng kể từ lúc tốt nghiệp đi làm đến nay, tháng nào cô cũng đều đặn gửi tiền về cho bố mẹ, chưa từng gián đoạn.

    Số tiền mà con gái gửi về trước khi cưới, vợ chồng Lý Duy Hán đều cất đi. Bốn thằng con trai lấy vợ, hai ông bà cắn răng cũng không đụng đến một xu. Đến khi con út dẫn thằng rể về, Lý Duy Hán thẳng tay đẩy lại tiền thách cưới thằng rể rể đưa, còn gộp cả tiền con gái gửi về trả lại.

    Ban đầu ông bà còn muốn giữ thể diện cho con gái hơn nữa, muốn cho cô thêm ít của hồi môn, nhưng bốn thằng con trai cưới vợ trước nên cạn tiền cả rồi, hai vợ chồng dù có thắt lưng buộc bụng đến mấy cũng chẳng nặn thêm được xu nào.

    Chuyện này vẫn luôn khiến hai ông bà áy náy trong lòng. Tiền con gái cho lại trả cho con gái, khác nào gả con gái mà bố mẹ chẳng cho được cái gì, mất mặt chết được.

    Còn tiền con gái gửi về hàng tháng sau khi cưới thì hai vợ chồng cũng đều cất đi. Mấy thằng con trai bị vợ xúi giục sang kiếm cớ này cớ nọ định nhòm ngó khoản tiền đó, đều bị Lý Duy Hán chửi cho vuốt mặt không kịp.

    Nửa tháng trước, con gái nhờ một người mặc quân phục đưa con trai về, mang theo một lá thư và một khoản tiền. Trong thư nói cô đã ly hôn, lại thêm công việc gần đây có biến động nên đành phải tạm thời gửi con trai cho bố mẹ trông nom một thời gian.

    Trong thư con gái còn nói, sau khi ly hôn cô đã đổi họ cho con theo họ mẹ, thế là đứa cháu ngoại này thoáng cái cũng thành cháu nội.

    Lý Truy Viễn về miền quê hẻo lánh này không những không hề khó thích nghi, ngược lại còn hòa nhập rất nhanh, suốt ngày theo mấy anh em chạy chơi khắp đầu làng cuối xóm, vui không kể xiết.

    Món chính bữa này là cháo khoai lang, ăn có vị ngọt nhưng lại không chắc bụng, nhanh tiêu. Dù có húp mấy bát lớn căng tròn cả bụng thì chạy ra ngoài chơi một hồi là lại thấy đói ngay.

    Với cả mấy cái như cháo khoai lang và khoai lang luộc, ăn lâu ăn nhiều thật sự sẽ hại dạ dày, lúc không đói mà trông thấy chúng là trong dạ dày đã bắt đầu ứa nước chua.

    Lý Truy Viễn thì lại không thấy ngán, cậu khá thích cảm giác "nhà ăn tập thể" này, hơn nữa các loại dưa muối mắm tương do Thôi Quế Anh làm cũng rất hợp khẩu vị cậu.

    "Bà ơi, sao hôm nay không sang nhà ông Râu Xồm ăn cỗ ạ?"

    Người hỏi là con trai nhà chú hai, ở nhà hay gọi cu Hổ, năm nay chín tuổi.

    Thôi Quế Anh lấy đuôi đũa gõ vào đầu cu Hổ, mắng: "Thằng ranh con, đấy là mẹ người ta mất mới làm cỗ, mày muốn nhà người ta ngày nào cũng làm cỗ à?"

    Cu Hổ vừa ôm đầu vừa nói: "Sao lại không được ạ? Ngày nào cũng làm thì tốt quá."

    "Thằng ngu này mày nói nhăng nói cuội gì đấy hả? Nhà người ta có muốn làm thì cũng lấy đâu ra lắm người chờ xếp hàng chết mỗi ngày thế?"

    Rầm! Lý Duy Hán dùng đũa gõ mạnh xuống bàn, mắng: "Bà là người lớn mà nói chuyện với con nít kiểu gì đấy hả?"

    Thôi Quế Anh cũng nhận ra mình lỡ lời, không cãi lại chồng nữa mà dùng muôi múc một miếng tương mặn bỏ vào bát cháo của Lý Truy Viễn bên cạnh. Trong tương có bỏ thêm ít lạc rang giã nhỏ và một ít thịt băm, miếng bà vừa múc có dính cả thịt.

    Lý Truy Viễn dùng đũa khuấy mấy cái, màu tương tan ra, trên mặt cháo nổi lên mấy viên thịt băm trắng nõn.

    Trẻ con mắt tinh mà lại hay so bì, cu Hổ thấy vậy liền nói: "Bà ơi, con cũng muốn thịt, giống cái trong bát anh Viễn ấy!"

    "Bà ơi, con cũng muốn."

    "Con cũng muốn."

    Mấy đứa trẻ khác cũng nhao nhao đòi theo.

    "Thôi thôi thôi!" Thôi Quế Anh bực bội quát chúng, "Nó em út không biết điều thì thôi đi, còn thằng Phan, thằng Lôi, thằng Anh nữa, mấy đứa bây lớn làm anh làm chị cả rồi còn hùa theo cái gì? Biết điều một chút cho bà, cơm hôm nay ăn ở đây đều là lấy tiền mẹ thằng Viễn đưa cho để mua đấy. Bố mẹ chúng mày một hạt gạo cũng không nộp cho bà, còn mặt mũi đâu mà tranh ăn với người ta!"

    Mấy thằng cu Phan, Lôi, Anh đều có chút ngượng ngùng cúi đầu, còn mấy đứa nhỏ hơn thì nhìn nhau cười cười cho qua chuyện.

    Nào giờ đâu phải bà chưa từng nói bóng nói gió, chúng nó cũng đã về nhà truyền đạt lại, nhưng bố mẹ đều dặn chúng giả ngơ.

    Lúc này, thằng Thạch Đầu nhà chú ba năm nay mới tám tuổi lại hỏi: "Thế chị Oanh Vàng còn ở đó không ạ?"

    Thôi Quế Anh hỏi: "Oanh Vàng là ai?"

    Cu Hổ trả lời: "Bà ơi, Oanh Vàng là chị hôm qua múa hát ở nhà ông Râu Xồm ấy. Chị ấy hát hay lắm, múa cũng đẹp lắm."

    "Thế à." Hôm qua Thôi Quế Anh ở nhà người ta phụ rửa bát dưới bếp, bận đến đầu tắt mặt tối, hơi đâu mà rảnh rỗi ra đằng trước xem gánh hát đám ma biểu diễn.

    Ông chồng Lý Duy Hán của bà cũng không đi, lấy cớ ra sông nhưng thực ra là ở nhà, không đi là vì ngại. Dù sao cũng đã để thằng Phan với thằng Lôi dắt theo cu Viễn, cu Hổ, Thạch Đầu, cả thảy năm đứa đi ăn cỗ rồi, ông là người lớn mà đi nữa thì khó coi quá.

    Năm đứa trẻ không chỉ ăn no mà còn gói mang về không ít, nhất là những món mặn chia theo đầu người trên bàn. Lý Truy Viễn cũng học theo các anh, xé một mảnh giấy nilon đỏ trải bàn, dùng để gói đồ ăn.

    Về đến nhà lại chia cho các anh em không được đi ăn cỗ. Nhìn đám anh chị em ăn, chúng cảm thấy mình như những vị tướng quân thắng trận trở về.

    Thằng Lôi nói: "Hát hay thật đấy, người cũng đẹp, chị ấy bảo mọi người gọi chị ấy là Oanh Vàng."

    Thằng Phan cũng gật đầu: "Người tốt lắm, người đẹp, quần áo cũng đẹp, sau này con chỉ muốn cưới người như chị ấy."

    Thôi Quế Anh cúi đầu hỏi Lý Truy Viễn bên cạnh: "Cu Viễn à, có đúng vậy không con?"

    "Vâng ạ." Lý Truy Viễn đặt đũa xuống, gật đầu, "Đẹp ạ."

    Gánh hát đám ma ở nông thôn cứ phải nói là giỏi việc nước đảm việc nhà.

    Khi làm lễ thì có thể khoác đạo bào, áo cà sa tụng kinh làm phép, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, phong thái trang nghiêm;

    Sau bữa cỗ trưa lại phải tổ chức một buổi biểu diễn văn nghệ, ca hát, nhảy múa, xiếc, ảo thuật các kiểu, có gì là phải diễn nấy.

    Gặp nhà nào khá giả sĩ diện thậm chí còn mời những gánh hát đám ma chuyên biệt diễn một suất buổi tối, có điều trước khi suất diễn đó bắt đầu thì người lớn đều đuổi trẻ con về nhà ngủ.

    Chị Oanh Vàng họ Tiêu, tên thật là Tiêu Hoàng Anh, nghệ danh là Tiểu Oanh Oanh, tuổi thật ra không nhỏ, tầm ba mươi mấy, đã ly hôn.

    Nếu mà luận riêng cái khoản ca múa, thì thực ra chỉ tính là nửa vời, nhưng chị ta biết cách ăn diện, quần áo cũng mặc táo bạo và thời thượng, chiếc sườn xám đen bó sát xẻ tà cao, để lộ ra khoảng đùi trắng nõn, cộng thêm tài hoạt náo thân thiện nhiệt tình...

    Dùng lời chửi độc địa nhất kiêm luôn lời khen ngợi cao nhất của đám đàn bà trong làng để mà hình dung thì chính là hai chữ: lẳng lơ.

    Bây giờ trong làng số nhà có tivi chỉ đếm trên đầu ngón tay, thường phải vác ghế đi xem ké mà còn không chen vào được. Thành ra ở vùng nông thôn này, nơi mà cơn gió thời thượng còn chưa thổi tới thì cái "lẳng lơ" của Oanh Vàng đối với đám đàn bà con gái trong vùng, chính là một cái "Hàng Duy Đả Kích". [note79959]

    Không chỉ hút hồn đám đàn ông, mà ngay cả đám trai mới lớn cũng bị câu đến hồn xiêu phách lạc.

    Lúc này, ở cửa nhà chính xuất hiện một bóng người. Là bà hàng xóm Triệu Tứ Mỹ, cũng xem như là "chị em" lâu năm với Thôi Quế Anh. Hồi con chưa thành đàn thì hai người rảnh rỗi là lại ngồi trên bờ đê buôn chuyện.

    "Ăn cơm chưa đấy?" Thôi Quế Anh hỏi, "Lại đây, để tớ lấy thêm đôi đũa."

    Triệu Tứ Mỹ vội xua tay cười: "Ôi dào, đến nhà ai ăn chực còn được chứ đến nhà bà thì ngại chết. Xem kìa, nhà bà giờ đến độ phải húp cháo loãng rồi."

    "Cháo này uống vào dễ chịu cái bụng, tớ lại thích món này. Lại đây tớ múc cho một bát, chum gạo nhà tớ có cạo cho sạch thì cũng không thiếu bà một bát này đâu đấy?"

    "Thôi thôi, đây ăn rồi. Này, bà có biết vừa nãy trưởng gánh hát đám ma dắt người đến nhà lão Râu Xồm gây sự không? Nghe nói còn đập phá ghê lắm, suýt thì choảng nhau đấy."

    Thôi Quế Anh nghe vậy liền bưng bát đũa đứng dậy, vừa lùa vội cháo vào miệng vừa lân la ra cửa: "Sao thế? Nhà lão Râu Xồm chưa trả hết tiền à?"

    "Không phải chuyện tiền diễn, mà là có người trong gánh hát mất tích."

    "Gì, mất tích á?" Thôi Quế Anh mút mút đôi đũa, "Mất ai?"

    "Một con đàn bà, cái con đĩ ngợm sực mùi lẳng lơ ấy. Hôm qua xem cái mông nó uốn éo kìa, chỉ hận không lòi cả lỗ đít ra."

    "Là Oanh Vàng ạ?" Thằng Phan hỏi.

    Những đứa trẻ khác cũng vểnh tai lên nghe.

    "Hình như là nó đấy, chính là cái con đĩ lẳng lơ ấy." Triệu Tứ Mỹ có vẻ hả hê.

    "Rốt cuộc mất tích thế nào, tìm thấy chưa?" Thôi Quế Anh hỏi.

    "Nghe nói có người thấy tối qua con đĩ lẳng lơ trong gánh hát đấy đi cùng con trai út nhà lão Râu Xồm vào khu rừng nhỏ ven sông, sau đó không thấy về gánh hát nữa, nên gánh hát mới đến tận nhà đòi người đấy."

    "Thế thằng con nhà lão Râu Xồm đâu?"

    "Nó thì ở nhà, nhưng lại bảo không biết, không có chuyện đó; nhưng trong làng khối người trông thấy, chính là nó với con đĩ đó chui vào rừng."

    "Thế người đâu?"

    "Ai mà biết? Mất tích rồi, trưởng gánh hát lần này đến là để đòi người, nhưng nhà lão Râu Xồm chém chết cũng bảo không thấy, còn nói con đĩ lẳng lơ ấy tự bỏ đi rồi."

    "Thế làm sao?"

    "Nhà lão Râu Xồm đền cho trưởng gánh hát một khoản tiền, không ít đâu."

    Thôi Quế Anh liền vỗ vỗ vào cánh tay Triệu Tứ Mỹ, nhướng mày: "Có chuyện rồi!"

    Triệu Tứ Mỹ cũng lập tức vỗ lại vào tay Thôi Quế Anh, hất cằm: "Chứ còn gì nữa!"

    Lão Râu Xồm trước đây từng làm phó trạm lương thực trên trấn. Đó là một chức béo bở nên thành ra bây giờ dù đã nghỉ hưu, nhưng ngoài đứa con út lêu lổng ra thì mấy đứa con trai khác đều có việc làm trên trấn. Ở cái làng này, đến nhà trưởng thôn cũng không oai bằng nhà lão.

    Thế nên, để lão Râu Xồm này chịu bỏ tiền ra dàn xếp, bên trong chắc chắn có mờ ám!

    "Đưa tiền rồi thì trưởng gánh hát đi rồi à?"

    "Đi rồi."

    "Thế người đâu? Không tìm nữa à?"

    "Tìm con khỉ khô, người ta thu dọn đồ đạc lên xe tải đi diễn ở nhà khác rồi."

    "Ôi dào." Thôi Quế Anh lắc đầu, "Chỉ mong đừng xảy ra chuyện gì."

    "Ai mà biết được."

    "Lòng người, thật giả khó lường."

    "Chứ sao."

    Nghe đến đây, cu Hổ và Thạch Đầu bỗng khóc òa lên:

    "Hu hu hu! Chị Oanh Vàng ơi, chị Oanh Vàng!"

    "Oanh Vàng của em, Oanh Vàng mất tích rồi, hu hu!"

    Triệu Tứ Mỹ thấy thế, suýt thì cười phụt cả nước mũi ra, chỉ tay nói: "Thấy chưa, hai thằng cháu nhà bà đúng là dòng thứ si tình."

    Thôi Quế Anh lườm bà ta một cái, nói: "Chẳng phải bà còn đứa cháu gái à? Gả cho một đứa đi?"

    "Hứ." Triệu Tứ Mỹ hừ một tiếng, chỉ vào Lý Truy Viễn nói: "Làm sui gia cũng được, nhưng phải gả cho cu Viễn nhà bà, để cái Quyên nhà đây cũng được theo nó lên kinh đô hưởng phúc."

    "Đi đi đi, đừng có mà mơ mộng hão huyền."

    Lý Duy Hán đã ăn xong, đám đàn bà con gái buôn chuyện thì ông không hứng thú, cũng không tiện xen vào, chỉ lặng lẽ cầm điếu cày của mình lên, mở hộp diêm ra thì bên trong đã trống không.

    Lý Truy Viễn đặt đũa xuống, chạy ra sau bệ bếp lấy một hộp diêm mang đến cho Lý Duy Hán.

    Lý Duy Hán không nhận, mà đưa nõ điếu ra trước mặt Lý Truy Viễn.

    Lý Truy Viễn cười rút một que diêm, "xoẹt", "xoẹt", "xoẹt", mãi mới quẹt ra lửa, vội vàng cẩn thận dùng tay kia che lại, đưa que diêm xuống nõ điếu.

    Lý Duy Hán rít mấy hơi dài, rít ra được khói, vô cùng thỏa mãn, mặt mày tươi cười.

    Ngày trước, con gái ông cũng thích châm thuốc cho ông, còn nói lớn lên sẽ mua thuốc lá bao giấy cho ông hút.

    "Phù."

    Lý Truy Viễn thổi tắt que diêm, ném xuống đất, dùng đế giày di đi di lại mấy lần.

    Thằng Phan chợt lên tiếng: "Ông ơi, chiều mình chèo thuyền đi hái đài sen đi ông?"

    Lý Duy Hán liếc nhìn mâm cơm đạm bạc, gật đầu, nói: "Để thằng Lôi đi cùng, mang theo lưới, xem có vớt được mấy con cá về cho bà mày nấu canh không."

    Cu Hổ và Thạch Đầu nghe thế vội quên ngay chị Oanh Vàng, la lên: "Ông ơi, con cũng muốn đi, con cũng muốn đi!"

    Mấy đứa nhỏ khác cũng hùa theo la hét, sợ có trò vui mà mình bị bỏ lại.

    Lý Duy Hán nghiêm mặt nhìn một vòng, mắng: "Ông bảo cho chúng mày biết, dưới sông này có ma da đấy, chuyên lôi người xuống nước dìm chết để làm ma thay cho nó, như thế nó mới đi đầu thai được."

    Lập tức lũ trẻ liền sợ hãi, không dám nói gì nữa.

    Thạch Đầu có chút không phục hỏi: "Tại sao các anh lại được đi ạ?"

    Thằng Lôi với thằng Phan dù gì cũng lớn rồi, đã biết điều, liền hùa theo ông dọa các em:

    "Anh khỏe, ma da không lôi được anh."

    "Anh bơi giỏi, ma da không đuổi kịp anh đâu."

    Lý Truy Viễn không bị dọa sợ, cậu cũng muốn đi, nhưng lại ngại không dám nói, chỉ có thể cúi đầu mân mê bàn tay nhỏ, thỉnh thoảng liếc trộm ông.

    Lý Duy Hán nói: "Cu Viễn cũng đi."

    Cu Hổ lập tức bất bình: "Không công bằng, anh Viễn chỉ hơn con một tuổi."

    Thạch Đầu cũng hùa theo: "Đúng đấy! Anh Viễn còn không khỏe bằng con, làm sao mà đánh nhau với ma da được!"

    Lý Duy Hán chậm rãi nhả ra một vòng khói, đưa ra một lý do vô cùng hợp lý mà ngay cả trẻ con cũng tin:

    "Cu Viễn từ ngoài về, ma da ở đây không quen nó."

    ...

Ghi chú

[Lên trên]
Từ truyện Tam Thể, hiểu nôm na là out trình nếu xét ngôn ngữ hiện đại. Quái thật, đây là lần thứ mấy giải thích Hàng Duy Đả Kích trong năm rồi nhỉ?
Từ truyện Tam Thể, hiểu nôm na là out trình nếu xét ngôn ngữ hiện đại. Quái thật, đây là lần thứ mấy giải thích Hàng Duy Đả Kích trong năm rồi nhỉ?