Chương 1:Sự Kiện kỳ quái, hiện tượng Dị Thường

Chap 20: Khai Giảng Nhưng Được Nghỉ Một Tháng

2025-10-14

1

Dưới sự kháng cự không ngừng của Emily, cuối cùng cô cũng thoát khỏi cái ôm của người hầu trưởng Aya.

Gương mặt nhỏ nhắn tinh tế của Aya tràn đầy vẻ thất vọng. Cô chỉ có thể nhìn theo khi Emily một mình quay về phòng.

Đóng cửa lại, Emily thở phào nhẹ nhõm rồi nhảy thẳng lên giường.

“Cuối cùng cũng thoát được chị ta rồi!”

Emily lăn qua lăn lại trên chiếc giường hồng to lớn.

“Nhưng rồi sớm muộn gì cũng phải đối mặt với người hầu trưởng thôi. Chị ấy quản cả quần áo, đồ ăn, chỗ ở, mọi thứ đấy,” Hắc Emily nhẹ nhàng nhắc nhở cô.

Emily kéo chăn lên và chui đầu vào đó.

“Truyện tương lai thì để tương lai giải quyết đi. Hiện tại, tôi chỉ muốn lười biếng một chút thôi.”

Chìm vào tấm nệm mềm mại, Emily ước mình có thể tan chảy vào đó luôn.

Cô mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

“Trời ơi, nghĩ nhiều làm gì chứ? Tắm cái đã, rồi ăn!”

“Mấy chuyện phiền phức thì để sau khi ăn no hãy tính.”

Emily vốn là người lạc quan, ngay cả khi bị tái sinh thành một bé gái cũng không thể thay đổi điều đó.

Chân trần, cô bé xinh xắn bước vào phòng tắm. Do dự một lúc, cuối cùng cô cũng cởi bộ đầm đang mặc.

Nhìn cô bé trong gương với dáng vẻ như búp bê, khuôn mặt nhỏ nhắn của Emily hơi ửng hồng…

“Tóc trắng dài đến hông… làn da trắng mịn như ngọc… đôi mắt tím…”

Emily không giỏi dùng từ, nên sau khi nghĩ hồi lâu, cô chỉ có thể thốt ra: “Đẹp…”

Ai có thể cưỡng lại sức hút của một cô bé tóc trắng đáng yêu chứ?

“Vậy nên tôi mới thấy lạ… Làm sao bé có thể nhẫn tâm đến mức ám sát tui không chút do dự?”

Giọng của Hắc Emily vang lên trong tai cô.

“Tôi… tôi cũng không biết nữa. Tôi thậm chí không nhớ lúc đó mình đã nghĩ gì…” Emily lắc đầu cười gượng.

Thật lòng mà nói, cô mới tái sinh được vài tiếng. Vậy mà trong vài tiếng ngắn ngủi đó, cô đã quên mất tâm trạng của mình lúc thực hiện nhiệm vụ đó…

Dù bây giờ có đẹp thế nào đi nữa, Emily cũng hoàn toàn không hứng thú gì với cơ thể của mình. Cùng lắm là thấy hơi ngại thôi.

Có lẽ, đó chỉ là bản năng con người.

Cởi nốt phần quần áo còn lại, Emily khép mắt lại…

Rồi bước vào bồn tắm.

Ào ào…

Nước ấm chảy tràn khắp cơ thể. Ngồi trong bồn, Emily vô thức chơi với con vịt cao su màu vàng trôi nổi trên mặt nước.

“Haaah… ấm quá…”

Không thể phủ nhận, tắm đúng là thiên đường.

Emily cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biến, theo làn nước ấm và sự hiện diện vui vẻ của chú vịt vàng mà trôi đi…

Tắm xong, Emily quấn khăn tắm quanh người, lau khô mái tóc trắng dài, rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Mở cánh tủ quần áo, trước mắt cô là cả một bộ sưu tập đồ của chính mình.

“Nhiều đồ kỳ cục thế…”

Emily ngơ ngác nhìn tủ quần áo.

Từng bộ váy với phong cách khác nhau hiện ra trước mắt cô.

Váy dài kiểu Gothic , đầm dạ hội thanh lịch đủ màu…

Tóm lại, tất cả đều thiên về sự dễ thương tối đa.

“Rắc rối quá…”

Emily thở dài.

Những chiếc váy đó đúng là đẹp thật, nhưng đều có chung một điểm yếu chí mạng: phức tạp.

Mặc đã khó, chạy hay đánh nhau còn khó hơn.

“Không có áo thun quần jean à?” cô gái bé nhỏ than phiền.

Chẳng lẽ lúc nào cũng phải đánh nhau với sinh vật Dị Thường trong mấy cái váy bánh bèo sao?

Nhưng tìm một lúc lâu, cô vẫn không thấy bộ đồ nào đơn giản chút nào.

Cuối cùng, cô đành miễn cưỡng lấy một chiếc váy trắng mặc vào.

Ánh mắt cô bị hút về ngăn dưới cùng của tủ, nơi xếp gọn vài đôi tất lụa trắng…

Cô luôn thắc mắc, giữa mùa hè mà có người lại thấy thoải mái khi mặc thứ này à?

Chẳng nóng chết à?

Hay là… thử xem?

Gần như theo bản năng, Emily cầm lấy một đôi tất trắng.

“Chỉ là thử nghiệm thôi. Vì khoa học. Không vì lý do gì khác.”

Tự an ủi mình như thế, cô bắt đầu mang tất vào.

“Á…!”

Một cảm giác mềm mại kỳ lạ tràn ngập tâm trí, khiến cô gần như muốn mang hết vào luôn.

“Không được, cái này kỳ quặc quá!”

Emily lập tức kéo tất ra và ném sang một bên.

Cảm giác kỳ lạ đó khiến cô theo phản xạ lùi lại.

“Thôi kệ, cứ chân trần cho rồi…”

Sau một hồi lưỡng lự, Emily quyết định như vậy.

Bữa tối trôi qua khá yên ổn. Nhờ có chú Yang trông chừng, những hầu gái không dám gây chuyện.

Có điều, Emily bị chú Yang mắng vài lần vì “ăn uống không ý tứ”.

Nhưng cô không để tâm. Với cô, ăn là để no và tận hưởng món ngon.

Phép tắc bàn ăn? Nghi thức xã giao? Vô nghĩa cả.

Foodie từ trong tâm, foodie ra đến ngoài!

Ăn tối xong, Emily trở về phòng, tắt đèn và chui vào chiếc giường mềm mại, thơm tho.

Cô ngủ một giấc không mộng mị suốt đêm.

Sáng hôm sau, đúng 7 giờ, đồng hồ sinh học đánh thức Emily dậy.

Vươn vai lười biếng, cô gái bé nhỏ bò ra khỏi chiếc chăn ấm.

Vẫn còn ngái ngủ, cô loạng choạng vào phòng tắm và bắt gặp hình ảnh lờ đờ của mình trong gương.

Sau khi rửa mặt nhanh chóng, Emily rời khỏi phòng và xuống lầu.

Chú Yang đã ngồi sẵn trong phòng ăn.

Bữa sáng gồm có bánh bao nóng hổi và một bát sữa đậu nành ngọt.

Ngủ một đêm ngon lành khiến Emily đói. Cô ngồi xuống và bắt đầu ngấu nghiến bánh bao.

Chú Yang nhìn cô ăn ngấu nghiến mà không nói gì.

Nhà họ Luo không có quy định nghiêm ngặt về bữa sáng. Ông bà chủ chỉ có một yêu cầu: Emily phải ăn đầy đủ.

Vì vậy, chú Yang thường không bắt cô phải giữ phép tắc trong bữa sáng.

“Nhưng mà… dạo này khẩu vị tiểu thư Emily tốt lên hẳn thì phải?” chú Yang thầm nghĩ.

Tất nhiên, ông không biết rằng, Emily hiền dịu tao nhã ngày xưa đã không còn. Giờ là thời đại của Emily – Nữ hoàng Ăn uống.

Sau bữa sáng, chú Yang lấy ra hai chiếc thẻ từ và đưa cho Emily.

“Tiểu thư Emily, đây là thẻ ngân hàng của cô. Ngài Luo Kang dặn rằng khi vào đại học chắc chắn sẽ cần tiền cho nhiều việc, nên đây là tiền tiêu vặt của cô. Mật khẩu là ngày sinh của cô.”

Ông chỉ vào chiếc thẻ đen có hình phượng hoàng vàng kim.

[Ngân hàng thành phố Mo · Thẻ thành viên màu Đen]

Đây là món quà của người cha dành cho con gái.

Emily do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy chiếc thẻ.

“Chiếc còn lại… là thẻ sinh viên của cô.”

Chú Yang chỉ vào chiếc thẻ trắng còn lại.

“Thẻ sinh viên?” Emily nghiêng đầu thắc mắc. “Không phải kỳ thi tuyển sinh bị hủy vì vụ tai nạn à?”

“Chính vì thế,” Chú Yang kiên nhẫn giải thích. “Do áp lực dư luận, Đại học thành phố Mo đã quyết định hủy kỳ thi năm nay để an ủi những người sống sót sau vụ cháy. Vậy nên cô không cần thi lại nữa.”

Emily gật đầu, cuối cùng cũng hiểu ra.

“Bảo sao Hắc Emily cứ nói chắc chắn mình sẽ đậu. Hóa ra là đoán trước được chuyện này…”

Cô bé loli cất thẻ sinh viên vào người.

“À, còn một chuyện nữa,” Chú Yang nói thêm. “Tôi đã xin nghỉ y tế một tháng ở Đại học Mo cho cô. Cô hãy dùng khoảng thời gian này để nghỉ ngơi và hồi phục.”

Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt chú quản gia già.

Ông lo Emily sẽ bị tổn thương tâm lý sau vụ cháy, nên đã chuẩn bị trước kỳ nghỉ này.

“Được nghỉ hẳn một tháng?”

Mắt Emily sáng lên ngay lập tức.

Dù đại học không bận như cấp ba, nhưng vẫn có lớp học hàng ngày.

Cô từng lo không biết tìm thời gian xử lý các hiện tượng Dị Thường ra sao, nhưng giờ được nghỉ cả tháng thì có thể nhận vô số nhiệm vụ rồi.

“Cảm ơn chú Yang nhiều ạ!” Emily vui vẻ nói.

Thấy cô vui vẻ như vậy, chú Yang cũng yên tâm phần nào.

“Mong là tinh thần của tiểu thư Emily sẽ hồi phục trong kỳ nghỉ này,” Chú thầm nghĩ.

Và đúng là, Emily cũng định dùng tháng này để hồi phục…

Chỉ có điều, là hồi phục tinh thần – hay thứ gì khác – thì… Chú Yang không thể biết được.