Chương 1:Sự Kiện kỳ quái, hiện tượng Dị Thường

Chap 11: Một Thảm Họa Lớn

2025-10-06

4

Nội dung của câu hỏi thứ ba khiến các thí sinh bàng hoàng.

Những dòng mực đen ghi đè và che đi phần quan trọng nhất của câu hỏi, khiến người ta cảm giác như có ai đó đã cố làm vậy.

"Không những chúng ta không được biết yêu cầu của câu hỏi này là gì, mà còn giấu đi vấn đề lần này nữa..."

Emily xị mặt, một cảm giác bất an xuất hiện trong tâm trí cô.

Thông tin duy nhất mà tờ giấy đưa ra đó là thời gian giới hạn của bài kiểm tra.

30 phút,..... có nhiều thứ có thể làm trong thời gian đó.

Nhưng không hiểu điều kiện của câu hỏi thì Emily cũng không biết phải làm gì.

Cô ngẩng đầu lên và nhìn sang các thí sinh khác.

Mọi người đều ngẩn ngơ nhìn vào tờ giấy thi của mình, hoàn toàn đớ người trước sự vô lí ấy.

"Jiu Yuan, Alex" 

Gọi tên hai người họ,Emily dự định sẽ bàn bạc kế hoạch của bài thi lần này với họ.

Nhưng ngay tại khoảng khắc đó

PHÀ!

Một đốm lửa được kích lên trên bóng đèn của phòng học, rồi lúc đó, từng cái, từng cái bóng đèn bất ngờ tắt đi.

Mất đi nguồn sáng duy nhất, căn phòng, thứ vốn được bọc bởi làn sương đặc, nhanh chóng chìm vào bóng tối. Đáng ra hiện tại đang trời sáng, nhưng bên trong lại tối đen như mực.

Một bóng tối đậm đặc đến mức bạn không thể thấy tay trước mặt mình.

Sự thay đổi bất ngờ làm tất cả thí sinh hoảng loạn. Họ hét, kêu lên, cố gắng tìm bạn đồng hành của mình.

Emily vô thức đưa tay ra và kiểm tra xung quanh, cố gắng tìm Jiu Yuan và Alex.

Nhưng dù cho có cố đến mức nào thì cô cũng không thể tìm được họ trong màn đêm.

Mặc dù cô nghe Jiu Yuan đang kêu gọi cô, cô vẫn không thể chạm vào thứ gì, như có một bức tường ngăn cách giữa hai thế giới vậy.

Điều đáng sợ hơn là, trong cái phòng u ám này, âm thanh của các thí sinh họi nbau ngày càng giảm đi. Emily có thể cảm nhận được chúng đang dần trôi qua khỏi mình.

Sau gần một phút, cô hoàn toàn mất liên lạc với tất cả mọi người.

"Jiu Yuan, Alex! Có ai nghe không?"

Cô kêu lên một tiếng lớn, nhưng ngoài vọng lại vào tai cô thì không có gì phản hồi cô cả.

"Cái này...lạ thật."

Emily đứng dậy và vô thức đi về một hướng.

Bóng đêm... sự tĩnh lặng và đen tối này làm cô khó chịu.

Nỗi sợ bóng tối được khắc sâu xong tiềm thức con người mà.

Mặc dù Emily có một tinh thần thép, đi lại vô định trong màn đêm đen vẫn khiến cô bất an.

"Hắc Emily...... cô có ở đó không?"

Sau cùng, khi không chịu được nữa và quyết định gọi Hắc Keke trong tâm thức của mình.

"Tui đây, Emily. Tui sẽ luôn ở bên bé mà." Hắc Emily phản hồi nhẹ nhàng.

Emily thở dài thoải mái. Có ai đó ở bên cô làm cho nỗi sợ bóng đêm này bớt đi chút ít.

Mặc dù Hắc Emily có lẽ không được tính là một " người."

Emily tiếp tục đi băng qua màn đêm này.

Từ lúc lớp học mất điện, cô đã âm thầm đếm trong miệng.

Ngay bây giờ, đã 5 phút trôi qua.

Cô tình thầm trong đầu: cô đã đi được khoảng 200 mét.

Con số này làm cô bối rối.

Phòng thi của Đại Học Mo đúng thật là rất lớn, lớn hơn nhiều so với một phòng học bình thường.

Dẫu vậy thì từ dòng ghế cuối đến bục giảng cũng chỉ cách nhau 20 mét là cùng.

Cô có thể đi đến đó trong vòng 1 phút.

Nhưng cô đã đi được 5 và không hề đâm vào bức tường cũng như thứ gì khác cả.

Và cô chắc rằng là bản thân đã đi trên một đường thẳng, không hề đi trong một vòng tròn.

"Có vẻ như chúng ta đã bị dịch chuyển đến đâu đó tại [Đại Học Âm Ti]."

Emily cuối cùng cũng hiểu ra được tình huống của bản thân.

"Cái này sẽ khá là rắc rối đây.."

Cô tự nghĩ với bản thân.

Nơi này có vẻ như là một không gian biệt lập được tạo ra bởi [Đại Học Âm Ti].

Ở đây thì tất cả luật hay thứ gì cũng vô nghĩa cả.

Nước trong suốt cũng có thể độc hại, và thủy ngân cũng có thể ăn được.

Trong tình huống này thì sinh tồn không chỉ dựa trên kĩ năng mà còn dựa trên may mắn nữa.

Và độ may của Emily thì.... chưa bao giờ ổn cả.

10 phút sau khi bài kiểm tra bắt đầu, Emily đã thấy một cái gì đó xảy ra.

Cô nghe thấy những tiếng bước chân nhanh nhẹn chạy trong bóng tối.

Nguồn âm của nó không phải là ai khác mà là Jiu Yuan, người cũng bị lạc như cô.

Sau khi trao đổi một lát thì cả hai quyết định đồng hành cùng nhau.

Cũng nên biết là lúc đầu Emily mới gặp Jiu Yuan, cô đã tưởng nhầm anh là một con quái vật từ nơi này. Dẫu sao thì cô cũng không thấy mặt anh mà.

May thay, nhờ có Hắc Emily, bất cứ quái vật Dị Thường nào nằm trong hiện tượng sẽ bị Hệ Thống của cô quét ra.

Sử dụng bảng Hệ Thống. Emily có thể dễ dàng định dạng chúng.

Tất nhiên, Jiu Yuan sẽ không có một bảng trạng thái nào.

Cả hai tiếp tục đi với nhau.

Sau được 3 phút, Jiu Yuan bỗng đứng lại bất thình lình.

"Emily.." Anh hỏi khẽ," Cậu không thấy là... nó đang nóng lên xung quanh à?"

"Nóng?"

Emily chớp mắt, rồi khẽ gật đầu.

Đúng hơn thì, cô đã nhận ra từ lúc gặp Juy Yuan thì nhiệt độ xung quanh bắt đầu tăng lên.

Nhưng đây không phải là cái nóng oi bức của mùa hè.

Mà là cái nóng cháy bỏng, như muốn đun sôi da thịt.

Nó như đứng kế bên một quầy nướng trong mùa thu, ăn xiên thịt vậy.

Mặc dù không khí không nóng lắm, lò nướng phát ra một lượng nhiệt để xua đuổi bất cứ ai ở gần.

Đó là cái nóng mà Emily cảm giác bây giờ.

SÙNG SỤC...

Bỗng nhiên một tiếng nước sôi sùng sục phát ra từ dưới chân họ.

Nó rất bất ngờ và khó hiểu, như tiếng của một chiếc nồi lẩu đang sôi của Hàn Quốc, nước đang nóng bỏng tay, bong bóng liên tục nổi lên và vỡ tan theo từng nhịp.

Tiếng kêu rõ hơn theo từng giây.

Một lúc sau, một vệt sáng tỏa ra từ dưới sàn, nơi họ đang đứng.

Cái sàn dưới chân họ bắt đầu nứt ra, làm lộ ra một vũng nước sôi sùng sục bên dưới.

Vũng nước phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, tỏa ra một dòng nhiệt gây bỏng rát.

"Đây là..."

Mắt Jiu Yuan mở to vì sốc.

""Nó là dung nham," Emily bình tĩnh trả lời.

Vũng dung nham bất ngờ xuất hiện và bắt đầu mở rộng ra.

Jiu Yuan và Emily vô thức lùi lại, chỉ khi đó đã nhận ra là nhiều vũng dung nham khác đã bao quanh họ.

"Chạy."

Không nhiều lời, Emily phóng về phía mà cô cho là an toàn nhất mà cô tìm được.

Cô chưa bao giờ nghĩ là câu hỏi cuối cùng sẽ gây nên một tình huống nguy hiểm như vậy cho các thí sinh.

Dung nhâm sôi hơn cả ngàn độ C là thứ không phải để bỡn cợt.

Jiu Yuan chần chừ một lát trước khi nhanh chân chạy theo Emily.

"Một khu vực biệt lập, dung nham phun trào bỗng xuất hiện..." Hắc Emily lẩm bẩm, "Đừng nói là câu hỏi thứ ba muốn bé làm thử thách ' Parkour Vượt Chướng Ngại Vật' nhé?"

"Không đâu, chả chơi đâu." Emily khịt mũi.

Họ tiếp tục chạy, nhưng Emily sớm nhận ra họ không còn nơi nào để chạy, bất cứ đâu họ chạy đến thì vũng dung nham cũng tràn đến.

Nó như là vũng dung nham này đi theo họ vậy.

Nhận ra điều này, Emily đứng lại, không định phí thêm sức lực nữa.

Kiệt sức do chạy, cô thở gấp, ngay khi cô định nói gì đó, thì một âm thanh quen thuộc kêu lên bên tai cô.

Giọng nói đó đến từ loa phát thanh của trường.

"Nếu bạn nghe được thông báo này, chúc mừng bạn đã sắp hoàn thành bài kiểm tra của [Đại Học Âm Ti]. Tiếp theo, tôi sẽ giải thích luật cho bài thi thứ 3."

Ghi chú

[Lên trên]
Comback sau 2 ngày sủi, do bị ghiền Nightrein
Comback sau 2 ngày sủi, do bị ghiền Nightrein