WN

Chương 52

2025-10-16

1

Bên dưới những bức tường xám cô lập hoàng cung khỏi thế giới bên ngoài, có một khoảng đất trống rộng lớn.

Chỉ mới hôm qua, nơi này còn đặt quan tài của Tishar sau khi diễu quanh kinh đô. Giờ đây, ở giữa khoảng đất ấy, một tế đàn cao đã được dựng lên.

Tất cả những ai sống trong tường thành đều hiểu rõ điều đó có nghĩa gì.

Giàn hành hình.

Nơi tội nhân phạm phải những tội ác ghê tởm bị chặt đầu trước công chúng, tội lỗi của họ được tuyên đọc cho mọi người chứng kiến.

Trên danh nghĩa, những vụ xử trảm này là để duy trì luật pháp. Nhưng thật đáng buồn, với kẻ xem đó là lễ hội. Và những kẻ tổ chức dĩ nhiên biết rõ điều ấy.

Xử trảm chẳng khác nào một gánh xiếc.

Một trò tiêu khiển đẫm máu cho dân chúng.

Máu người mang lại khoái cảm.

Nhìn kẻ có tội quằn quại rồi chết, con người được một niềm vui nguyên sơ.

Nghe qua tưởng khó hiểu có lẽ họ dã man chăng?

Nhưng nghĩ kỹ đi. Chẳng phải con người vẫn phấn khích khi xem những đoạn video kẻ sai bị đám đông đánh đập đó sao?

Không phải chuyện thiện ác.

Đó là bản năng đã khắc vào máu trong quá trình xã hội hình thành.

Thuở sơ khai, nếu không biết lên án kẻ phạm luật, cộng đồng không thể tồn tại.

Những kẻ ngoài lề bị loại bỏ, bị giết hoặc trục xuất.

Nếu không làm vậy, xã hội tan rã và trong thời đại khắc nghiệt ấy, kẻ đơn độc không sống nổi.Chúng ta là hậu duệ của những bầy sống sót nhờ đoàn kết. Vậy nên bản năng ấy, sự khoái cảm khi trừng phạt, đã chảy mãi trong huyết quản con người.

Vì thế, khi dấu hiệu của lễ hội máu xuất hiện, người ta theo bản năng kéo đến quảng trường trước hoàng cung.

Hăm hở xem kẻ ác nào sẽ gào thét trước khi chết hôm nay.

Đám đông khổng lồ chen chúc, phần nào để khỏa lấp u ám của tang lễ mới diễn ra hôm qua.

Và có những kẻ hài lòng trước cảnh tượng đó — Các tu sĩ và thánh kỵ sĩ.

Họ vui sướng vì cơ hội phô trương uy danh Thánh Linh Giáo trước người dân của Anselus, bàn bạc xem nên tra tấn “nữ thần tà ác” thế nào để ép nàng cầu xin tha thứ.

Trong thế giới này, ai bị thần linh tuyên là kẻ thù, đều có thể bị đối xử như cầm thú. Dù kẻ ấy có là người đi chăng nữa, họ cũng chẳng thấy hối lỗi.

Con người thường trở nên tàn nhẫn trong hai trường hợp: Khi họ tin rằng mình đúng và khi họ không còn xem đối phương là người.

Khi hai điều ấy giao nhau, bi kịch khủng khiếp nhất sẽ sinh ra.

Các cuộc săn phù thủy là ví dụ rõ nhất. Dĩ nhiên, sau này có quốc gia còn khiến câu “Những ngày tàn sát êm đềm” trở thành hiện thực, nhưng săn phù thủy vẫn là ẩn dụ gần nhất cho tình cảnh hôm nay.

Và dĩ nhiên, một Ngoại Thần thì đáng bị săn như phù thủy.

Bởi đó không phải dòng giống loài người, mà là thú vật.

…Trong khi đám Thánh Linh Giáo bàn cách “xử lý” Ngoại Thần cho thật khéo, thì có một kẻ khác cũng đang háo hức chờ đợi.

Chính Ngoại Thần.

Dù gương mặt chẳng lộ chút cảm xúc, khi thấy đám đông tụ lại, cô chỉ đang suy tính cách nói sao cho chọc tức được vị thần kia nhiều nhất.

Dĩ nhiên, sự nhàn nhã đó không phải vì vô cớ — Ngoại Thần đang nhìn qua đôi mắt của ba người đàn ông trong một dinh thự ở ngoại ô, nơi họ miệt mài đọc bản thảo.

Chẳng ai trong kinh đô nhớ đến họ.

Ngay cả Hunkeschni — kẻ nguy hiểm nhất — cũng đang lẫn trong đám đông, nóng lòng chứng kiến cảnh hành hình Ngoại Thần.

Nếu Hunkeschni đổi ý, xem Ngoại Thần là hiểm họa cần xóa sạch, cô ta có thể ra tay với những kẻ đang đọc sách kia bất cứ lúc nào. Và chẳng ai ngăn được.

Bởi điều duy nhất cô ta bị ràng buộc trong khế ước, là phải hoàn thành quyển sách.Ngoại Thần hiểu rõ điều đó.

Trong trường hợp khẩn, cô phải kịp ban phúc cho Hunkeschni, hoặc khiến cô ta chết dưới tay một người đã nhận phúc từ cô.

Chỉ cần cầm cự đến khi ba người kia đọc xong cuốn sách — chiến thắng sẽ thuộc về Ngoại Thần.

Nghĩ vậy, cô nhìn xuống xiềng xích quấn quanh cổ tay, cổ chân, cổ họng — những sợi xích do Thánh Kỵ Sĩ đặt lên, khắc ký tự thánh ngữ dùng để mượn sức thần linh.

Và quả thật, chúng phát huy tác dụng.

Không chỉ trói buộc, mà còn gặm nhấm, như thể từng muỗng nhỏ đang khoét vào da thịt.

Đau đớn tột cùng — như thể bị xé xác khi còn sống.

Nhưng với Ngoại Thần, cảm giác đó chẳng khác gì cơn ngứa.

Thứ thật sự hành hạ cô là cái lạnh ngấm vào tận linh hồn.

Lạnh vượt qua thịt, xuyên xương, đục khoét vào nơi sâu thẳm hơn cả sự sống.

Vì thế, nó khát khao hơi ấm.

Sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được.

Nó hiểu, dù có chạm được hơi ấm nhất thời, nếu không giữ được, cơn đau này sẽ còn tiếp diễn mãi.

Thế nên, dù bản năng gào thét, cô vẫn phải nhìn xa hơn — thay vì lao vào nhiệt như con thiêu thân.

Người ta hay nói “quen với đau đớn”, nhưng cơ thể con người chẳng có cơ chế thích nghi với đau.Không bao giờ có. Cơn đau chỉ chất chồng, như bệnh nhân mắc chứng quá mẫn cảm thần kinh.

Đó là lý do Ngoại Thần cần hơi ấm.

Nhưng cô không thể hành động bốc đồng.

Bởi sâu bên trong, nó không thể chết.Chính nỗi tuyệt vọng đó đã ghìm chặt bản năng điên cuồng của nó.

Thế nên, cô nhìn xa, tận cùng của trí tuệ, chẳng trông mong gì nhiều.

Kho báu duy nhất ở thế giới này là nghi thức triệu hồi bản thân sang thế giới khác.

Nó chỉ hướng đến mục tiêu đó, không cầu thêm gì nữa.

Và trong khi chờ “trò chơi tải xong”, nó quyết định chọc tức vị thần — như người chán chờ đợi, mở điện thoại xem vài đoạn video ngắn.

Hiệu quả ra sao, chẳng quan trọng.

Miễn có thể khiến thần đau đầu, thế là đủ vui.

Nếu mục tiêu chính là lấy nghi thức triệu hồi, thì việc trước đám đông kia chẳng khác gì một mini-game — chỉ để giết thời gian.

Cô sẽ chơi hết mình.

…Cho đến khi giàn hành hình hoàn tất, và Ngoại Thần bị kéo lên.

Giữa vô số ánh mắt, cô bị buộc quỳ gối trước bục chém.

Một Thánh Kỵ Sĩ bước ra, tự giới thiệu. Ai từng nghe tin đồn đều biết hắn là ai — người nổi danh nhất của Thánh Linh Giáo trong thời đại này.

Sau lời giới thiệu ngắn, hắn đọc lại bức thư từ người đứng đầu giáo hội đã từng được đọc trước mặt nhà via.

Rồi, tuyên bố cô gái này là tà thần, hắn đá vào má cô khi cô đang quỳ.Nếu quên rằng đó là Ngoại Thần, thì cảnh ấy thật tàn nhẫn.

Nhưng đám đông hả hê.

Phù thủy tà ác.Với dân thường, “tà thần” hay “tà phù thủy” chẳng khác gì nhau. Từ ngữ thay đổi, nghĩa thì không:

Một sinh vật đáng phải chết trong đau đớn.

“Con khốn tà thần này đã lập khế ước với anh hùng Tishar! Các ngươi biết vì sao hắn có sức mạnh siêu phàm không? Vì hắn nhận sức mạnh từ chính nó!”

Quảng trường bỗng lặng.

Đó là cú sốc lớn. Anh hùng Tishar, niềm tự hào của Thánh Linh Giáo, lại từng ký khế ước với tà thần. Ai cũng muốn nghĩ đó là dối trá, nhưng bên mép bục chém, vài người tóc tím đang đứng.

Tóc tím — màu của hoàng tộc.

Cảnh tượng ấy khiến đám đông càng rối loạn.

Thánh Kỵ Sĩ mỉm cười mãn nguyện, theo đúng kế hoạch, hắn gợi lại một câu chuyện cũ để bôi nhọ Tishar.

Một biến cố hơn tám mươi năm trước — ít ai còn nhớ rõ.

Tín đồ của tà thần từng tràn vào Anselus, hủy diệt kinh đô.Và khi ấy, mọi kẻ thờ tà thần đều có tóc tím.

Hắn gào to giữa quảng trường:

“Tishar là tà đồ! Nhưng hắn đã sám hối, quay về vòng tay Thánh Linh Thần nhân từ! Dẫu hình phạt tan biến, tội lỗi vẫn còn!”

Và thế là, hắn tuyên bố: Tishar — kẻ họ vừa khóc tiễn hôm qua — chính là tội nhân.

Với hắn và đám tu sĩ, đây chỉ là màn diễn để bôi nhọ Tishar, nâng cao uy danh Thánh Linh Giáo.

Dẫu Tishar từng là anh hùng, giờ cũng chỉ là một lão già đã chết.

Họ tưởng rằng khi “sự thật” này được công bố, dân Anselus sẽ khinh thường vị anh hùng cũ, càng tôn sùng Thánh Linh Giáo hơn.

Nhưng với dân kinh đô, Tishar là vị vua vĩ đại.Người đã dựng lại Anselus từ tro tàn, khiến nó huy hoàng hơn bao giờ hết.

Người lớn từng sống trong thời trị vì của ông.

Trẻ nhỏ lớn lên cùng huyền thoại về ông.

Một vết nứt nhỏ xuất hiện.

Và thật trớ trêu, để buổi hành hình thêm “giải trí”, họ cho Ngoại Thần phát biểu.

Thánh Kỵ Sĩ cầm kiếm dài, đâm xuyên vai Ngoại Thần, chỉ ra đám đông, bắt nó thú tội.

Một nghi thức ép nhận tội — tự phê dưới danh nghĩa tôn giáo.Với người thường, đó là cực hình.

Với Ngoại Thần, chỉ là một tín hiệu.

Cô mở miệng:

“Đúng vậy. Ta đã ban phước cho Tishar.”

Và cô chỉ nói sự thật.Không nói dối — vì dối trá sẽ tự phản lại trong tâm trí cô.

Cách nói này tỏa sáng trong những khoảng lặng kéo dài như thế này.

“Hắn là kẻ sinh ra trong giáo phái Hy Vọng Tương Lai. Vì quá lương thiện, hắn đặt nghi vấn khi thấy họ giết người để tế lễ.”

Một cách từ tốn, quá khứ của Tishar — điều chỉ số ít người biết — được hé lộ.Người hiểu Tishar hơn bất kỳ ai, nay đang rót độc vào thế gian.

“Hắn bị bắt đến trước mặt ta, bị buộc phải nhận phước lành của ta. Không có lựa chọn nào khác, nếu từ chối, hắn đã chết.”

Thánh Kỵ Sĩ giật mình, ấn sâu lưỡi kiếm vào vai để ngắt lời.

Nhưng với Ngoại Thần, cơn đau ấy chỉ là tín hiệu để tiếp tục.

“Sau khi sống sót, Tishar bỏ trốn khỏi giáo phái, tìm đến Anselus để ngăn chặn những tội ác vô luân. Nhờ lòng tốt, hắn được Thánh Linh Giáo và vương quốc thừa nhận. Rồi Thánh Linh Giáo khuyên hắn cải đạo và hắn đã đồng ý.”

Đó là một câu chuyện đẹp cho Thánh Linh Giáo.

Thánh Kỵ Sĩ thả lỏng, tu sĩ sau lưng cũng yên tâm.

Họ nghĩ nó đang giúp họ.

Nhưng rồi…

“Tishar trở thành tín đồ của Thánh Linh Giáo. Ta vẫn tiếp tục ban phước cho hắn. Vì con người có tự do lựa chọn tín ngưỡng.”

Khoảnh khắc ấy, cả quảng trường đông cứng.

Ai có thể ngờ một vị thần — dù là tà thần — lại thốt ra điều đó?

Rằng con người có quyền chọn đức tin.

Ngoại Thần chẳng quan tâm dư chấn sẽ lan rộng thế nào.

Trong đầu cô chỉ thoáng qua một ý:

“Cho tụi bay tự cắn lẫn nhau đi.”

Chỉ thế thôi.

Và thế là, con quái vật mang mặt nạ thần linh bắt đầu gieo độc xuống thế gian — vừa để kéo dài thời gian cho ba kẻ đang đọc sách, vừa để giết chút thời gian nhàm chán giữa cuộc hành hình.