WN

Chương 37

2025-10-12

2

Với cái chết của Asley, Giáo phái Hy Vọng Tương Lai cũng đi đến hồi kết.

Tuy nhiên, trận chiến vẫn chưa dừng lại. Bởi ngoài đời thật, không như trong trò chơi — giết “trùm cuối” không có nghĩa là chiến thắng.

Thực tế, mọi thứ càng hỗn loạn hơn sau đó. Ba vương quốc từng hợp sức vì một mục tiêu chung — giờ lại trở mặt. Vương quốc Anselus sụp đổ, nhưng Lasve và Cogni vẫn còn, và họ bắt đầu tranh giành chiến lợi phẩm.

Giống như mọi giáo phái xứng đáng với danh xưng của mình, Giáo phái Hy Vọng Tương Lai đã tích trữ một kho báu khổng lồ. Con người không thể sống chỉ bằng đức tin. Đức tin chỉ lớn lên khi được bồi đắp bằng những món quà hữu hình. Thế nên khắp nơi, ngay cả nơi tôi từng ở, đều rải rác vô số báu vật.

Điều đó chỉ dẫn đến một việc duy nhất: cướp bóc.

Tishar và người dân Anselus chỉ biết đứng nhìn. Rebecca, trái lại, không đi theo bất kỳ vương quốc nào — cô lặng lẽ rời đi, chẳng nói một lời. Có kẻ đề nghị bắt cô lại, nhưng Tishar từ chối. Cô cùng đoàn người quay về phía nam, hướng về quê hương đã tan hoang mà họ chưa biết.

Trong khi đó, Withgar tập hợp tín đồ của mình và gặp thuộc hạ của Andrew. Tại đó, cô cho họ hai lựa chọn: hoặc theo cô, vì Giáo phái Hy Vọng Tương Lai đã kết thúc, hoặc tiếp tục trung thành với nó. Những kẻ chọn con đường cũ — đều bị giết. Sau khi năm người bị hành quyết làm gương, phần còn lại đều quỳ xuống, bỏ đạo cũ để gia nhập Giáo phái Miriga.

Đó là những con người từng bấu víu vào Giáo phái Hy Vọng Tương Lai chỉ vì họ chẳng còn gì để tin.Và kẻ không có gì… sẽ dễ dàng đổi niềm tin để tìm thứ khác để bấu víu.

Andrew vẫn sống — đáng ngạc nhiên là hắn dai dẳng đến lạ. Sau khi chạy thoát, hắn biến mất khỏi tầm mắt tôi, nhưng chẳng bao lâu sau lại xuất hiện. Một người thân tín của hắn kêu gọi những kẻ được ban phước, đưa họ đi mà chẳng giải thích lý do. Ở nơi họ bị dẫn đến, Andrew đang đợi sẵn. Có vẻ hắn sẽ sớm đoàn tụ cùng Withgar.

Còn Wyde, cô vẫn lang thang trong kinh đô, gom góp nhu yếu phẩm cho hoàng cung.

Câu chuyện đến đây là lúc tôi chuẩn bị phóng thích tri thức của mình. Và tôi đã truyền toàn bộ tri thức của Asley vào những người kết nối với tôi.

Dòng hơi ấm chảy vào. Mười lăm người. Tôi cảm nhận được nó.

…Khoan.

Không đúng rồi.

Họ không chịu nổi.

Những kẻ có thể “nhìn thấy” và “nghe thấy” những thứ vượt quá giới hạn con người — gào thét trong đau đớn, ôm đầu đến chết. Còn lại, những người được ban phước chỉ ôm tai, ôm đầu, run rẩy như thể bị ù tai đến cực điểm.

Có vấn đề.

Tôi phải tìm nguyên nhân. Phải giải quyết nó.

Quan sát thi thể — não họ tan chảy như súp. Rõ ràng họ không chịu nổi lượng thông tin tôi ép vào.

Có phải vấn đề tương thích? Tri thức này vốn thuộc về Asley, đáng lẽ phải tương thích với trí óc con người.

Vậy thì… tôi cần một cách khác.

Nếu tôi chia nhỏ ký ức, cắt chúng thành mảnh vụn và truyền từng chút một, liệu có ổn không?Nhưng sẽ mất bao lâu?

Khi chỉnh lại các điểm ký ức, tôi thấy chúng dày đặc. Việc “truyền” từ khóa “Ngoại Thần” trước đây vẫn ổn — có lẽ các từ ngắn không sao. Nhưng khi nội dung dài hơn, mọi thứ vỡ nát.

Có thể lượng tôi có thể truyền vào bị giới hạn.

Tôi cần thí nghiệm. Và cần tăng số lượng người được ban phước, để tránh những vụ nổ như trước.

Cảm giác ban phước vẫn còn trong tôi. Tổng kết lại:

Truyền tri thức để triệu hồi tôi.

Ban phước cho nhiều người hơn.

Hai mục tiêu. Cả hai đều quan trọng.

Giờ thì… hãy vươn tay chạm đến tia sáng run rẩy ngay trên mặt nước. Giống như xem một đoạn phim đảo ngược về dòng thác — những dòng nước mảnh vươn ngược lên trời. Tôi không đẩy bản thân vào đó, chỉ lặp lại câu nói quen thuộc khi ký khế ước.

Nhưng họ không hiểu.

À, đúng rồi. Ngôn ngữ khác nhau. Ngôn ngữ… quan trọng lắm.

Vậy phải làm sao?

Trước tiên, tôi nếm thử ánh sáng. Nhẹ nhàng, dịu hơn cả khi ban phước, tôi chạm vào nó — rồi liếm.

Người này tên là Eunjae.

Ký ức ùa vào. Thế giới của hắn giống như một tiểu thuyết võ hiệp: có công pháp vận khí, có người bay lượn với kiếm, ánh sáng tràn ra từ lưỡi gươm.

Một thế giới của những kẻ phi phàm. Và tôi — học được ngôn ngữ của hắn.

Học ngôn ngữ… vốn dễ thế này sao? Tôi không chắc. Nhưng điều đó không cản trở việc tôi sắp làm, nên cứ dùng thôi.

Tôi điều chỉnh giọng nói, hỏi hắn bằng ngôn ngữ của chính hắn:

“Ta dâng hiến bản thân cho ngươi. Nhưng một khi mọi việc đã xong xuôi, ta sẽ lấy hết mọi thứ của ngươi. Ngươi thấy sao?”

Hắn đáp: hắn sẽ hứa bất cứ điều gì. Hắn sẽ làm tất cả, nếu tôi cho hắn sức mạnh để báo thù.

Hửm? Tôi có nói sẽ cho hắn sức mạnh sao? Nhưng đúng là những kẻ tôi ban phước đều mạnh lên thật.

Tôi còn đang tính chọn lời khéo léo để dụ dỗ, thì hắn đã đồng ý ngay.

Tốt thôi. Khế ước được lập.

Tôi ban phước cho hắn.

Làm ơn… đừng nổ tung.

…Không nổ. Tốt.

Tầm nhìn hòa làm một. Tôi nhìn thế giới qua mắt hắn — không rõ cơ thể hắn biến đổi ra sao, chỉ thấy làn da hắn trắng toát. Giống như trước kia.

Hắn nhìn xuống thân thể mình, lẩm bẩm về việc “lột xác”. Rồi thử vận động — ngạc nhiên vì sức mạnh mới, hỏi rằng có phải hắn đã “hoàn toàn biến hóa” không.

Thế à…Trong thế giới võ hiệp, có vẻ điều đó mang nghĩa “đột phá”. Thú vị thật.

Hắn rút kiếm, tụ lực nơi bụng. Đó là đan điền, đúng chứ? Tôi quan sát, chợt thấy hắn ôm đầu.

Lại có vấn đề sao? Sai tính toán rồi à?

Khoan… có gì đó chảy xuống từ đầu hắn. Thanh kiếm phát sáng tím, biến thành một đại kiếm khổng lồ. Hắn cười điên dại, hò hét vì sức mạnh mới.

Nếu hắn hài lòng — vậy là đủ.

Thật bất ngờ, việc ban phước lần này lại thành công. Từ nay, ta sẽ xử lý mọi tia sáng gần mặt nước theo cách này. Nó mang lại nhiều hơi ấm hơn là những vụ nổ.

Quan trọng hơn, khi một kẻ sắp gục ngã giữa tuyệt vọng bỗng có thân thể khỏe mạnh và sức mạnh khủng khiếp — hắn hiếm khi dùng nó để làm điều tốt. Chắc chắn, hắn sẽ vung sức mạnh ấy.

Giờ tôi chỉ còn một mục tiêu cuối cùng: Truyền dạy nghi thức triệu hồi ta.

Việc truyền thẳng ký ức đã thất bại. Có vẻ nguyên nhân là do giới hạn dung lượng, nên tôi cần nén tri thức hết mức.

Phải phân tích, nhưng… tôi không biết cách. Tôi có thể chỉnh sửa phần ký ức ấy, nhưng việc đọc – hiểu – sắp xếp nó…Có lẽ, một ngày nào đó, tôi sẽ làm được. Nhưng bây giờ thì quá khó. Tôi cần một cách dễ hơn, gọn hơn.

Trước hết, hãy kiểm tra những gì tôi có.

Tôi có thể ban bản thân mình cho người khác. Nếu vượt quá giới hạn, họ sẽ nổ tung.Nếu vừa đủ, họ biến đổi — mạnh mẽ hơn.

Tôi có thể bẻ cong hiện thực. Tức là tôi có thể chỉnh sửa thế giới — một năng lực thường được gọi là thao túng hiện thực. Nhưng có vấn đề.

Những thứ đơn giản thì ổn, nhưng khi tôi thử tạo ra một chiếc điện thoại, không gian liền nứt vỡ. Như thể đặt vật nặng lên tấm kính mỏng — và nó rạn toác ra.

Phải thừa nhận — có những điều tôi không thể làm.

Vậy tại sao tôi không thể tạo ra lửa hay ánh sáng? Lạ thật. Có lẽ tôi thiếu trí tưởng tượng.

Ngoài ra, tôi còn có thể truyền tri thức cho người khác.

Tôi từng làm hai thí nghiệm: Một — truyền từ “Ngoại Thần”. Kết quả: rất nhiều người bắt đầu gọi tôi như thể đó vốn là tên thật.

Lý do tôi nghĩ đây là thay đổi hiện thực chứ không phải ban phước, là vì ngay cả những kẻ chưa từng được ban phước cũng sử dụng nó tự nhiên.

Dựa trên dữ liệu hiện có, tôi cho rằng trong số những người chết vừa rồi, có kẻ có khả năng cảm nhận vượt giới hạn con người. Nghĩa là họ hiểu được nhiều hơn. Và cũng vì thế, não họ vỡ tan, như thế giới nứt vỡ khi tôi cố tạo ra chiếc điện thoại.

Giả thuyết đó có vẻ đúng.

Vậy thì giảm dung lượng. Chia nhỏ ký ức thành mảnh vụn, truyền dần dần.

Nếu xác định được bao nhiêu là vừa đủ, và tốc độ lặp lại bao lâu, tôi có thể dạy họ nghi thức triệu hồi tôi.

Giờ là lúc thí nghiệm. Ở đây, tôi có đủ thời gian.

Tôi chỉ mong… sẽ sớm có nhiều người triệu hồi được tôi.

Hehe…