Enjoy!
-------------------------------
Akiyuki Yumiko đã nói như vậy
“Chị Haruno này. Tôi vẫn luôn tin rằng, nếu con cái sắp phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn, thì cho dù phải đi ngược lại ý chí của con, cha mẹ cũng phải dốc hết sức, thậm chí đánh đổi cả tính mạng mà ngăn chặn.”
Mẹ Haruno lặng lẽ gật đầu, không nói gì.
“Nhưng ngoài những trường hợp như vậy, tôi nghĩ cha mẹ chỉ nên đưa lời khuyên, còn lại hãy tôn trọng quyết định của con. Bởi vì ngay cả khi chúng vấp ngã, thì chính những trải nghiệm ấy sẽ trở thành bước đệm để trưởng thành.”
Mẹ tôi hít một hơi thật sâu, giọng nói vẫn đều đặn, ấm áp như dòng suối mùa xuân.
“Tụi nhỏ còn trẻ, còn non nớt, nhưng tôi tin, chúng không phải những đứa trẻ nông nổi, thiếu suy nghĩ.”
Ánh mắt bà khẽ nghiêng về phía Hinata, trìu mến và hiền dịu.
“Đặc biệt là Hinata-chan. Con bé rất nghiêm túc, chăm chỉ, luôn cân nhắc rõ ràng đâu là điều mình nên làm và đâu là điều mình không nên làm.”
“Cái đó… thì đúng là như vậy…”
Mẹ Haruno thoáng nhìn sang con gái. Trong đôi mắt bà ánh lên một tia dịu dàng, như thể dù miệng không nói, nhưng trái tim vẫn thừa nhận rằng mình tin tưởng con gái.
“Chị nghĩ rằng việc Hinata-chan ở lại trường hiện tại, sẽ trở thành một sai lầm không thể cứu vãn sao? Nếu không chuyển lên Tokyo, liệu cuộc đời Hinata sẽ bất hạnh chăng?”
“Không… tôi không nghĩ vậy.”
“Vậy thì, chị có thể thử tôn trọng quyết định của Hinata-chan một lần không?”
Mẹ Haruno lặng im, ánh mắt đăm chiêu nhìn sâu vào mẹ tôi.
“À, mà tôi cũng nên nói rõ điều này, để tránh chị hiểu lầm. Tôi không hề nói những lời này vì con trai mình. Thành thật mà nói, nếu Yuuya buồn bã, đau khổ vì chuyện này, tôi cũng chẳng mấy bận tâm đâu. Đó cũng sẽ là một bài học trong đời nó.”
Mẹ quay sang liếc tôi, môi cong lên thành một nụ cười tinh nghịch.
…Cái gì chứ, con trai bà lại “không quan trọng” thế sao? Nhưng tôi hiểu, mẹ đang cố tình nói vậy để giữ trọng tâm ở Hinata. Và quả thật, điều đó quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.
“Điều duy nhất tôi mong muốn, đó là nếu Hinata-chan chọn Yuuya, chọn ở lại đây, thì xin chị hãy tôn trọng quyết định đó. Vì thế, tôi cũng đã dặn thằng bé này rồi.”
Mẹ trở lại nhìn Hinata, ánh mắt nghiêm nghị nhưng chan chứa yêu thương.
“Rằng nếu khiến Hinata-chan phải hối hận, thì tôi sẽ không tha cho nó. Tôi sẽ đánh cho thằng con trai này một trận ra trò, rồi quẳng trước mặt chị!”
…Đúng là với tính cách của mẹ, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Nhưng điều khiến trái tim tôi run lên, chính là niềm tin tưởng lớn lao mà mẹ đã đặt vào tôi và Hinata. Cho dù ngoài miệng bà nói “không quan trọng”, nhưng tôi hiểu rõ, cả hai chúng tôi đều được mẹ đặt trong lòng.
Tôi cắn môi, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mẹ Hinata.
“Nếu Hinata-san quyết định chuyển lên Tokyo, c-cháu sẽ thật lòng ủng hộ hết mình. Nhưng nếu Hinata-san muốn ở lại… thì cháu xin hứa, cháu sẽ dốc toàn bộ sức lực để không bao giờ để cô ấy phải hối hận.”
Lời tôi vừa dứt, Hinata khẽ bật ra một tiếng nấc, giọng nghẹn ngào run rẩy, đôi mắt ngân ngấn lệ long lanh như muốn vỡ òa.
“Yu… Yuuya-kun… cảm ơn anh…”
“Haruno-san, cháu… tuy còn non nớt, chưa hiểu biết nhiều, nhưng cháu chưa bao giờ dối trá với cảm xúc của mình!”
“Mẹ ơi! Xin mẹ hiểu cho con… làm ơn hãy hiểu cho con!”
Mẹ Haruno nhìn hai đứa tôi, hết chuyển ánh mắt từ con gái sang tôi, rồi lại quay trở lại. Sau đó, bà khẽ thở dài một tiếng “hàaa…” đầy nặng nề.
Trong lòng tôi bỗng chốc nhói lên—liệu có phải bà đang thất vọng, thấy chúng tôi thật trẻ con, không đáng để tin tưởng?
“Nghe này, Yuuya-kun.”
Bà ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng chậm rãi, như vừa khuyên răn, vừa dò xét.
“Bên ngoài thì con bé có lẽ chẳng bao giờ để lộ ra… nhưng ở nhà, Hinata thật sự rất cẩu thả. Phòng lúc nào cũng bừa bộn, lại vụng về, tính tình thì còn hay làm nũng, đôi khi lại bướng bỉnh, đòi hỏi vô lý…”
“Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy chứ!?”
Hinata bật dậy, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, luống cuống vừa lay vai mẹ, vừa hốt hoảng ngăn lại.
Còn tôi thì…
…Ơ?
Đang là tình huống gì đây?
Thú thật, chuyện Hinata vụng về hay hay làm nũng thì tôi cũng đã biết. Còn phòng bừa bộn hay đôi lúc ương bướng thì… tôi chưa thấy tận mắt, nhưng chắc tôi chịu được thôi…
“Cháu… cháu thấy không sao cả ạ! Thật sự không sao hết!”
Mẹ Haruno nhướng mày, nhìn tôi một lúc lâu rồi khẽ gật đầu.
“Được rồi. Ta hiểu rồi. Yuuya-kun và cả mẹ cháu… hai người đều đáng để tin cậy. Vậy thì lần này, ta sẽ tôn trọng quyết định của Hinata.”
“Thật… thật sao ạ!? Mẹ ơi, cảm ơn mẹ!!”
Đôi mắt Hinata rưng rưng, lập tức ôm chầm lấy vai mẹ, giọng run run vì xúc động.
“Cảm ơn chị Haruno… thật lòng cảm ơn vì đã thấu hiểu.”
Mẹ tôi cũng khẽ cúi đầu, nét mặt tràn đầy nhẹ nhõm.
“Cảm ơn cô! Thật sự cảm ơn cô rất nhiều ạ!!”
Tôi cũng vội vàng gập người, cúi thấp đến mức trán gần như chạm bàn, lòng ngập tràn biết ơn vì cuối cùng đã được chấp thuận.
“À đúng rồi, chị Haruno! Nhà tôi còn mấy chiếc madeleine vừa mới nướng xong. Hay là ta cùng sang dùng cho vui nhé!”
Mẹ tôi bất chợt lên tiếng, rồi nhanh chóng đứng dậy. Bà ghé sát tai tôi, thì thầm một câu đầy bí hiểm:
“Phải tranh thủ củng cố thêm, trước khi chị ấy đổi ý.”
…Quả nhiên, mẹ tôi—Yumiko-sensei—đúng là đáng sợ thật.
“Thôi nào, ta đi nhé! Hai người mẹ thì còn bao nhiêu chuyện cần nói riêng với nhau nữa cơ.”
Mẹ tôi chẳng để Haruno-san kịp phản ứng, đã khéo léo nắm lấy cánh tay bà ấy, kéo thẳng về phía căn nhà bên cạnh.

