Enjoy!
-------------------------------
Haruno Hinata háo hức
Trong buổi trải nghiệm rang cà phê, trước tiên, người hướng dẫn bảo mọi người chọn loại hạt mình thích. Có năm loại hạt, mỗi loại đến từ một vùng đất khác nhau.
Hôm nay, danh sách bao gồm: Kenya, Guatemala, Ethiopia, Brazil và Mandheling.
“Ơ? Hạt cà phê trông trắng trắng thế này à?”
“Ừ, đúng rồi. Trước khi rang thì gọi là hạt nhân xanh, có màu trắng ngà. Khi rang lên thì mới chuyển thành nâu sậm, giống như cà phê thường thấy.”
“Ồ, thế cơ à? Thú vị quá!”
Hinata cười rạng rỡ, khuôn mặt ánh lên niềm thích thú thuần khiết. Nhìn cô ấy vui vẻ đến vậy, lòng tôi cũng tự nhiên dâng đầy niềm hạnh phúc. Quả nhiên, đến bảo tàng cà phê hôm nay thật là một quyết định đúng đắn.
“Thế… chọn loại nào đây nhỉ?”
Tôi vốn không hợp với vị chua, nên chọn hạt Brazil – loại ít chua hơn.
Còn Hinata thì “Ừm…”, rồi cứ mãi băn khoăn, chẳng biết nên chọn loại nào.
“Tớ nghĩ… nếu muốn ít đắng thì chọn Guatemala, nhưng lần trước cậu uống rồi. Còn cái này thì sao? Vị không quá đắng, lại có hương trái cây. Chỉ là hơi chua một chút, nhưng tiếng thơm của nó là hương rất tuyệt.”
Tôi chỉ vào hạt Ethiopia. Hinata mỉm cười, ánh mắt long lanh:
“Ừ, tớ không ngại vị chua đâu. Vậy thì nghe cậu, chọn cái này nhé.”
Được một người như Hinata, vốn luôn giỏi giang và tỏa sáng, lắng nghe lời đề nghị của mình… cảm giác ấy khiến tôi thấy lòng mình lâng lâng.
Sau khi nhận phần hạt đã chọn từ người hướng dẫn, cả hai chúng tôi đi tới khu bếp có đặt bếp ga. Mỗi nhóm được giao một bếp, và tôi cùng Hinata đứng chung một chỗ.
“Cậu làm trước đi,” Hinata nói, giọng nhẹ như gió.
Tôi gật đầu, cho hạt vào chiếc chảo nhỏ có nắp, rồi đặt lên bếp, bắt đầu rang. Bên cạnh có đặt sẵn mẫu hạt đã rang: rang nhạt, rang vừa và rang đậm, để so sánh màu sắc.
“Ồ, thì ra cà phê được rang thế này à.”
“Đúng vậy. Ở đây chỉ làm thử nên ít hạt thôi, còn bình thường thì phải dùng máy rang công nghiệp lớn.”
“Máy rang cà phê?”
“Ừ. Lát nữa đi tham quan bảo tàng, sẽ thấy tận mắt.”
“Vậy hả? Nghe hấp dẫn ghê.”
Vừa nói chuyện, tôi vừa kiên nhẫn cầm chảo, lắc đều, giữ lửa. Không thể rời tay, cũng chẳng làm được gì khác. Hinata đứng ngay cạnh, ánh mắt dịu dàng và nụ cười tươi tắn, cứ chăm chú dõi theo tôi.
Được một đôi mắt sáng trong, hồn nhiên ấy nhìn chằm chằm như thế, tôi thấy mặt mình nóng bừng. Thế là lại buột miệng nói mấy câu vô nghĩa:
“À, thì… rang là phải thế này đấy.”
“Ừ, tớ nhìn cũng thấy rồi mà.”
Hinata nghiêng đầu, vẫn mỉm cười.
…Trời ạ, sao tôi lại vụng về thế này. Chẳng biết nói gì cho phải, rốt cuộc lại thốt ra mấy lời ngốc nghếch.
Dần dần, hạt tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, thoảng hương nồng nàn khắp gian bếp.
“Hạt chuyển sang màu nâu rồi, chắc sắp được rồi nhỉ?”
“Chưa đâu. Tớ thích rang đậm, phải thêm nữa mới đạt.”
“À… thì ra thế.”
Nhớ lại lần trước, tôi cũng từng nghĩ là đủ rồi, nhưng vẫn tiếp tục rang thêm một lúc lâu. Kể từ ngày đó, tôi chưa từng tự tay rang lại lần nào, nên cũng chẳng chắc chắn lắm. Nhưng… có lẽ vẫn ổn thôi.
Khi tôi còn đang mải miết lắc chảo, giữ lửa cho hạt cà phê thì──
“Yu… Yuuya-kun! K-khói… khói bốc lên kìa!”
“Ể? Ủa!? Trời ạ, thật luôn!?”
Vì mải nói chuyện, lơ đãng liếc sang Hinata mà tôi không để ý, hạt cà phê trong chảo đã bắt đầu bốc khói trắng nghi ngút.
“Chết rồi!!”
Tôi hốt hoảng nhấc vội chảo khỏi bếp, cúi xuống nhìn vào bên trong.
“Không sao đâu, mới thế này thì chưa cháy đâu. Nếu em thích rang đậm thì còn có thể tiếp tục được nữa.”
Người hướng dẫn vừa đi ngang qua liền lên tiếng trấn an. Nghe vậy, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, lại đặt chảo trở lại lên bếp. Cả cơ thể như vừa thoát khỏi một cơn căng thẳng cứng đờ. Ngay bên cạnh, tôi nghe thấy tiếng Hinata bật cười khúc khích.
── Chết tiệt.
Tôi là giảng viên dạy nấu ăn, tuy rang cà phê không hẳn là nấu nướng, nhưng vẫn liên quan đến thực phẩm. Vậy mà lại để xảy ra lỗi lầm thế này trước mặt Hinata… Có lẽ trong mắt cô ấy, hình tượng tôi vừa sụp đổ, niềm tin mà cô từng đặt nơi tôi chắc cũng đã lung lay.
Thế nhưng, khi ngước nhìn lên, khuôn mặt Hinata không hề tỏ ra thất vọng. Ngược lại, cô ấy nhoẻn miệng cười, ánh mắt trong veo đầy thích thú.
“Bị cậu nhìn thấy một mặt xấu rồi…”
“Thì ra Yuuya-kun cũng biết lúng túng cơ đấy.”
“À… thật ra thì, tớ chỉ mới rang cà phê một lần hồi cấp hai thôi. Nói gì thì nói, ngay cả trong chuyện bếp núc, tớ cũng chẳng hiếm lần thất bại đâu.”
“Vậy à? Nghe mới lạ thật.”
“Từ trước đến giờ, chắc chỉ là tình cờ tớ chưa lộ ra trước mặt Hinata thôi. Hinata từng khen tớ giỏi, nhưng thực ra tớ chẳng hề hoàn hảo như thế đâu. Ha ha…”
“Không đâu. Yuuya-kun vẫn rất tuyệt. Tớ đã nhìn thấy nhiều điều tuyệt vời ở cậu rồi mà.”
Hinata mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đến nao lòng. Tôi biết cô ấy chỉ đang muốn an ủi tôi thôi, nhưng sao lòng tôi lại run rẩy đến vậy.
“Với lại… tớ thấy vui khi Yuuya-kun không cố tỏ ra hoàn hảo, mà dám để tớ thấy một phần rất thật, rất đời thường của cậu. Cảm ơn cậu nhé.”
“Ể…?”
Hả? Tôi vừa làm một chuyện mất mặt mà lại được cảm ơn sao?
“À còn nữa… đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu lúng túng như vậy đấy.”
“Vậy là… vẫn thấy tớ kém cỏi đúng không…”
“Không, không hề. Ngược lại cơ. Yuuya-kun… dễ thương lắm.”
“C… cái gì cơ? Dễ… dễ thương?”
“Ừ. Rất đáng yêu. Thỉnh thoảng được thấy cậu như thế cũng hay chứ. Fufufu…”
── Gì chứ… Dễ thương á!? Thật sao!?
“À… ờm… cảm ơn… ha ha…”
“Ừm, không có gì đâu.”
Tôi chẳng biết nên đáp lại thế nào, chỉ còn cách gượng cười cho qua. Còn Hinata thì khẽ nheo mắt, nụ cười vẫn sáng rỡ, như thể đang tận hưởng từng khoảnh khắc này. Mà thôi, chỉ cần cô ấy vui, vậy là đủ.
Dù có lộ ra dáng vẻ vụng về, nhưng kỳ lạ thay, bầu không khí giữa hai đứa lại trở nên thật ấm áp, ngọt ngào.
Một lát sau, phần rang hạt của tôi hoàn thành. Giờ thì đến lượt Hinata tự tay thử sức.

