Web novel

Chương 52: Haruno Hinata tỏ ra hứng thú

2025-10-03

2

Enjoy!

-----------------------------

Haruno Hinata tỏ ra hứng thú

Hinata khẽ nhấp một ngụm cà phê do tôi pha, rồi bất giác thốt lên đầy ngạc nhiên:

“Ể…? Cái gì đây? Ngon quá!”

“Tớ nói rồi mà. Có vẻ hợp khẩu vị của cậu nhỉ? May quá. Loại này là hạt cà phê Guatemala SHB, được rang hơi nhạt một chút để giữ vị chua thanh và hương trái cây.”

“Guatemala…? Rang nhạt…? Hương trái cây… ý cậu là có bỏ thêm mùi vị gì vào à?”

“À không, cũng có loại gọi là flavor coffee – cà phê ướp hương, nhưng cái này thì khác. Bản thân hạt vốn đã mang chút hương vị trái cây rồi.”

Hinata tròn mắt, có vẻ vẫn chưa hình dung được. Thế là tôi đành kiên nhẫn giải thích.

“Nói là vị trái cây, nhưng không phải rõ rệt như ăn hoa quả đâu, chỉ là hương thoáng qua thôi.”

“À… ừm, đúng là như vậy thật.”

“Mỗi vùng trồng, mỗi thương hiệu lại cho ra hương vị khác nhau: đắng, chua, ngọt… Ví dụ Mocha cũng là loại có hương trái cây, nhưng thiên về vị chua.”

“Ồ… Mocha thì tớ có nghe qua rồi, hóa ra là như vậy à.”

“Ở quán cà phê thường phục vụ blend– cà phê phối nhiều loại hạt. Nhưng nếu thử single origin– cà phê chỉ từ một loại hạt, cậu sẽ dễ tìm ra loại hợp gu riêng mình.”

“Ồ… single origin… nghe thú vị ghê!”

Hinata gật gù, đôi mắt ánh lên vẻ say mê. Tôi thấy nhẹ nhõm khi cậu ấy thật sự bắt đầu hứng thú.

“Nếu rang lâu hơn sẽ thành rang đậm, vị đắng rõ và đậm đà hơn. Nhưng vì Hinata không thích đắng nên tớ nhờ quán rang nhạt hơn chút.”

“Cậu… nghĩ đến tớ mà làm vậy sao?”

“Ừ. Tớ nghĩ cậu nói ghét đắng, nhưng cà phê có nhiều hương vị lắm. Biết đâu thử dần dần, cậu lại yêu thích nó thì sao.”

“Ra vậy… cảm ơn cậu, Yuuya-kun.”

“Cà phê vốn có chiều sâu riêng. Nếu bỏ qua chỉ vì sợ đắng thì hơi tiếc.”

“Ừm. Đúng là Yuuya-kun giỏi thật đó!”

Hinata ngước nhìn tôi, đôi mắt to với hàng mi cong dài lấp lánh, phản chiếu ánh sáng như chứa cả niềm háo hức.

“Thật ra, tớ cũng từng giống cậu thôi. Hồi cấp hai, tớ cũng thấy cà phê đắng chát khó uống.”

“Thiệt hả?”

“Ừ. Nhưng năm lớp chín, ba mẹ dẫn đi Bảo tàng Cà phê. Ở đó tớ được tìm hiểu đủ thứ, còn có trải nghiệm tự tay rang hạt nữa. Khi nếm thử, tớ bất ngờ vì nó ngon đến vậy. Từ đó mới bắt đầu đam mê.”

“Bảo tàng cà phê… nghe thú vị thật. Còn được tự rang hạt nữa chứ, hay quá!”

“Ừ, do một hãng cà phê lớn lập ra đó. Đi một lần sẽ thấy rất thú vị.”

“Nó ở đâu vậy?”

Hinata nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh hiếu kỳ.

“Ở thành phố K.”

Thành phố K cách nơi chúng tôi sống khoảng một tiếng rưỡi đi tàu tốc hành – không gần chút nào. Với học sinh như chúng tôi, đi chơi xa đến đó chẳng khác gì một chuyến dã ngoại nhỏ.

Đó cũng là thành phố hiện đại, sang trọng, nơi tụ hội vô số địa điểm hẹn hò mà bất cứ ai cũng ao ước được một lần đặt chân.

“Ồ… thành phố K à. Nghe thôi đã muốn đi rồi.”

“Ừ, cậu có thể rủ bạn bè cùng đi thử xem?”

“Bạn tớ thì chẳng ai chịu đi xa chỉ để xem bảo tàng cà phê đâu.”

“Vậy mẹ cậu thì sao?”

“Mẹ tớ cũng không hứng thú.”

“Ra là thế…”

“Nhưng tớ vẫn muốn đi lắm… Bảo tàng cà phê ấy.”

Hinata phụng phịu bĩu môi. Nhìn vẻ mặt ấy, tôi thoáng thấy tiếc cho cậu ấy. Vừa mới nhen nhóm tình yêu với cà phê mà lại không có ai đồng hành.

“Đúng là đáng tiếc thật.”

“Tớ muốn đi lắm… Bảo tàng cà phê.”

Cậu ấy lặp lại mong muốn, đôi môi khẽ mím lại, ánh mắt long lanh nhìn chằm chằm tôi như chờ đợi.

“Ưm… Tớ muốn đi… bảo tàng cà phê. Nghe hấp dẫn quá.”

Khoan đã… chẳng lẽ Hinata đang ngầm bảo tôi đưa đi sao?

Không thể nào. Đi tận thành phố K cùng nhau… chẳng phải giống hẹn hò quá sao? Nếu lỡ gặp người quen thì… rắc rối to.

Mà nghĩ lại, đến nơi xa như vậy, lại là bảo tàng cà phê… chắc chẳng đụng mặt ai quen đâu.

“Tớ muốn đi lắm… Bảo tàng cà phê. Có khi nhờ đó mà tớ sẽ yêu cà phê hơn nữa.”

…Ánh mắt khẩn khoản ấy, giọng nói ngọt ngào xen chút nũng nịu ấy… làm tôi có cảm giác, Hinata thật sự đang chờ tôi cất lời: “Vậy… đi cùng tớ nhé.”

“V-vậy… nếu cậu muốn thì… chúng ta đi cùng nhau nhé?”

“Ể? Ừ! Thật hả? Tuyệt quá!”

Hinata bất ngờ nở nụ cười rạng rỡ, còn hồn nhiên giơ nắm tay làm động tác ăn mừng. Thì ra đúng là cậu ấy muốn tôi đưa đi thật.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hinata trẻ con và vô tư đến vậy. Ở trường thì không, ngay cả trong lớp nấu ăn cũng chẳng bao giờ cậu ấy lộ ra dáng vẻ nũng nịu này. Hôm nay Hinata làm sao thế nhỉ? Do bộ đồ đang mặc, hay vì cậu ấy vừa gặp chuyện vui nào đó?

“Này, Yuuya-kun. Khi nào mình đi? Ngày mai nhé?”

“Ể? N-ngày mai á?”

“Ừ, người ta vẫn bảo ‘việc gì vui thì làm ngay’ mà.”

“À… nhưng mà… trải nghiệm rang cà phê thì phải đặt chỗ trước, để tớ kiểm tra đã.”

“Vậy à…? A, ừm… xin lỗi nhé, tớ vui quá nên hơi vội vàng.”

Hinata gãi đầu, cười ngượng “tehe~”. Nhìn bộ dạng ấy, tôi thấy rõ cậu ấy đang mong chờ chuyến đi này đến thế nào. Tôi không ngờ Hinata lại hứng thú với cà phê đến vậy. Nhưng cũng thật đáng mừng, khi sở thích của tôi có thể khiến cậu ấy muốn cùng tìm hiểu.

Tôi lấy điện thoại ra, mở trang web của bảo tàng cà phê để xem lịch đặt chỗ. Tiếc thay, các khung giờ trải nghiệm đều kín hết tận hai tuần tới.

“Vậy… sao đây?”

“Thế thì đặt vào ngày đó luôn đi.”

Ngày gần nhất còn trống là chủ nhật hai tuần sau. Thế là tôi nhanh chóng đặt luôn hai suất cho hôm ấy.

Và như thế, chẳng ngờ tới, tôi đã hẹn được một chuyến đi riêng cùng Hinata — tới thành phố K, đến bảo tàng cà phê mà cậu ấy mong đợi. Một “cuộc hẹn hò nho nhỏ” đã thành hình, chỉ từ nụ cười hồn nhiên và ánh mắt tha thiết của cô ấy.