Web novel

Chương 40: Haruno Hinata do dự ★

2025-09-27

9

Enjoy!

-----------------------------------

Haruno Hinata do dự

Tại sao Hinata lại phải lặn lội đến tận nhà tôi để nói lời cảm ơn, trong khi chỉ cần chờ đến buổi học nấu ăn tiếp theo thôi là được?

Khi nghĩ đến điều đó, tôi chợt nhận ra — Hinata đã hoàn thành mục đích ban đầu rồi. Nếu vậy, hẳn cô ấy chẳng còn lý do gì để tiếp tục đến lớp học nấu ăn nữa…

Ý nghĩ ấy khiến đầu óc tôi choáng váng, và sợi tơ trắng mong manh mà tôi tưởng như đang nối giữa tôi với Hinata, dần trở nên mờ nhạt, nhỏ bé đi.

“Nhưng… thật sự cậu đâu cần phải vất vả đến tận đây chỉ để cảm ơn tớ…”

Tôi chợt thấy sợ hãi, tự hỏi bao giờ thì Hinata sẽ nói ra câu ‘Mình sẽ không đến đây nữa’?

Khoan đã… sợ hãi? Tôi đang sợ cái gì chứ?

Tôi sợ Hinata sẽ thôi không đến lớp học nấu ăn nữa ư? Không, không thể nào.

Dù là bạn cùng lớp, nhưng giữa tôi và Hinata vốn dĩ thuộc về hai thế giới khác nhau. Cái duyên để chúng tôi gặp gỡ, chẳng qua chỉ là việc Hinata tình cờ trở thành “học trò” ở lớp học do tôi làm phụ giảng mà thôi.

Nói cho đúng, mối liên hệ giữa chúng tôi chỉ là giáo viên và học sinh trong một lớp học thêm. Vậy nên, khi mục đích của cô ấy đã hoàn thành, Hinata thôi đến đây là điều hết sức bình thường. Sau đó, chúng tôi lại quay về làm những người bạn học ở hai thế giới chẳng mấy liên quan gì đến nhau, cứ thế tiếp tục cuộc sống cấp ba.

Một chuyện quá đỗi bình thường… thế thì tôi sợ cái gì chứ? Không, tôi không nên sợ hãi gì cả.

Nếu vậy, tôi phải đón nhận sự thật ấy bằng một thái độ thật bình thản. Bằng không, Hinata có lẽ sẽ thấy áy náy nếu muốn dừng lại.

“A… này, Hinata…”

“Ừm?”

“Cậu đã chứng minh được cho cả lớp thấy mình nấu ăn rất giỏi rồi… thế nên chắc cậu không cần phải đến đây nữa đâu, nhỉ?”

“Ể…?”

Hinata thoáng sững lại, đôi mắt mở to ngơ ngác như chưa hiểu hết lời tôi. Rồi nét mặt cô cứng lại, khẽ thốt lên một tiếng “À…” giống như một tiếng thở dài.

“Cậu nói đúng… Tớ đã quên mất rằng mình được Yumiko-sensei ưu ái cho theo học miễn phí. Xin lỗi cậu, Yuuya-kun.”

“Ơ, không, tớ không có ý đó…”

“Đúng là ngốc mà. Một chuyện quan trọng vậy mà cũng quên, chẳng khác nào tớ vô ơn cả. Xin lỗi cậu. Giờ khi mục tiêu đã đạt được rồi, nếu còn tiếp tục đi học miễn phí thì chẳng khác nào làm phiền thêm nữa…”

“Không… tớ không định trách cậu. Ý tớ là, giờ cậu không còn lý do để phải đến nữa…”

Hinata im lặng. Gương mặt cô hiện rõ vẻ lưỡng lự, như đang đấu tranh trong lòng.

Nhìn thế thôi, chắc chắn cô ấy không hề định đến đây để tuyên bố sẽ nghỉ học. Nhưng chính tôi lại nôn nóng, buột miệng nói ra những lời ấy, khiến Hinata rơi vào do dự.

Hinata vốn là người hiền lành, có lẽ trong lòng cũng thấy áy náy khi được học miễn phí.

Đáng lẽ ra, tôi nên nói một câu “Đừng bận tâm, cứ tiếp tục đến đây đi”.

Nhưng tôi không tài nào thốt ra được. Tôi lo lắng — nếu Hinata, người vốn là “nữ thần” trong mắt bạn bè, cứ đến nhà tôi thường xuyên, sớm muộn gì cũng sẽ dấy lên những lời đồn thổi không hay.

Vậy nên, nếu chính miệng Hinata nói rằng sẽ dừng lại, thì tôi cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản.

Nghĩ vậy, tôi chỉ lặng lẽ chờ đợi quyết định của cô.

“…Ừ, tớ hiểu rồi. Vậy thì… tớ sẽ nghỉ học ở đây. Vậy nhé, tạm biệt.”

Hinata khẽ cúi mắt, giọng buồn bã, rồi xoay gót quay lưng bước đi.

──Đúng vậy. Như thế này mới phải. Tôi không nên giữ Hinata lại.

Và rồi… sợi tơ trắng mỏng manh nối giữa tôi với cô ấy, dường như “tách” một tiếng mà đứt đoạn.

“Khoan đã!”

Rõ ràng trong đầu, tôi đã tự nhủ rằng mình không được ngăn cản. Thế nhưng… cơ thể tôi lại hành động hoàn toàn ngược lại.

Miệng tôi buột thốt ra lời gọi Hinata dừng bước, còn bàn tay tôi thì vươn tới, siết chặt lấy bàn tay cô từ phía sau.

Tựa như trái tim tôi đã nổi loạn chống lại lý trí.

Tôi không hiểu nổi chính mình, chỉ biết rằng sâu thẳm trong lòng đang gào thét: Không thể để Hinata bước đi như thế này được.

Nếu để cô ấy rời đi, hẳn mối liên kết giữa chúng tôi sẽ thực sự tan biến mất.

Và thế là trái tim tôi, mặc kệ lý trí đang cố níu giữ, đã tự ý ra lệnh cho cơ thể hành động.

Ít nhất… tôi cảm nhận rõ ràng như vậy.

“Ơ…?”

Hinata tròn mắt kinh ngạc, quay đầu lại nhìn. Và rồi, chẳng hiểu sao, tôi lại thốt ra những lời mà bản thân chưa từng nghĩ đến:

“Này, Hinata… Tối qua tớ có làm một cái bánh ngọt. Nhân dịp hôm nay cậu thành công, mình cùng ăn mừng bằng chiếc bánh đó nhé?”

“À… Ừm…”

Đôi má cô ửng hồng, ánh mắt long lanh khẽ chao động. Rồi Hinata khẽ gật đầu, nhẹ nhàng như một cánh hoa rung rinh trước gió.

“Yuuya-kun…”

“Gì vậy?”

“Cậu… đang nắm tay tớ…”

“Ối! X-xin lỗi!”

Vì quá cuống quýt, tôi đã giữ chặt tay cô mãi không buông.

Hinata chẳng hề tỏ vẻ giận dỗi, nhưng tôi vẫn cuống quýt rút tay lại, cúi gập người, lắp bắp xin lỗi hết lần này đến lần khác.