Web novel

Chương 35: Haruno Hinata và niềm an tâm

2025-09-24

10

Enjoy!

------------------------

Haruno Hinata và niềm an tâm

Ngày thứ Bảy lại đến – buổi học nấu ăn cuối cùng trước khi bước vào tiết thực hành ở trường.

“──Tớ nghe nói, khả năng cao món thực hành sẽ là hamburger sốt hầm đó.”

Khi tôi vừa thông báo, đôi mắt Hinata bỗng sáng bừng lên, gương mặt rạng rỡ hẳn ra.

“Cậu vì tớ mà cất công tìm hiểu sao? Cảm ơn cậu nhiều lắm, Yuuya-kun!”

“À… cũng chẳng có gì to tát đâu. Tớ chỉ hỏi thử Masahiko một chút thôi mà…”

Dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt, nhưng khi được cô ấy bày tỏ lòng biết ơn quá mức, sống lưng tôi lại thấy nhột nhạt, lúng túng đến khó tả.

“Nhưng mà, chính vì cậu chịu làm điều đó vì tớ, nên tớ thật sự rất vui.”

“Ơ… à, vì là bạn bè nên chuyện đó bình thường thôi, đúng không?”

“Bạn bè… Ừ, đúng rồi. Chúng ta là bạn bè mà.”

Nụ cười khẽ nở trên môi Hinata, cùng câu nói “chúng ta là bạn bè” ấy, như gợn lên trong ngực tôi một thứ cảm giác ngọt ngào khó tả. Vừa chua xót, vừa dịu êm… một cảm giác khiến tim tôi rung lên khe khẽ.

“Tóm lại hôm nay, ta sẽ luyện nấu món hamburger sốt hầm nhé.”

“Nghe tuyệt quá! Tớ vốn rất thích hamburger, mong chờ quá đi.”

“Thật sao? Tớ cũng thích hamburger lắm.”

“Vậy à, cậu cũng thế à? Thế thì giống nhau rồi.”

Đôi mắt Hinata khẽ cong lại, lấp lánh niềm vui. Giữa tôi và nàng hoa khôi của trường – người mà tôi vốn cho rằng ở quá xa tầm tay – lại bất ngờ xuất hiện một điểm chung giản dị đến mức khó tin.

Chỉ là cùng thích một món ăn thôi, thế mà lòng tôi lại lâng lâng một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.

── Và cũng vì điều đó mà tôi càng cảm nhận rõ hơn: Hinata, rốt cuộc, cũng chỉ là một nữ sinh trung học bình thường như bao người.

Dù rằng thực tế, cô ấy vẫn sở hữu quá nhiều điều đặc biệt – từ nhan sắc đến khí chất khiến ai cũng phải ngước nhìn.

Hôm ấy, chúng tôi đã cùng nhau luyện nấu món hầm hamburger, kèm thêm cả salad và súp ăn kèm. Tôi kiên nhẫn hướng dẫn Hinata cách xào hành tây sao cho chuẩn độ ngọt, cách trộn thịt và tạo hình miếng, cách áp chảo, cách chế biến nước sốt đậm đà.

Những bí quyết mà nếu chỉ đọc công thức sẽ chẳng thể nào nắm bắt nổi, tôi đều cẩn thận chỉ cho cô ấy từng chút một.

Chiếc đĩa trắng cuối cùng cũng được bày biện, khoảng trống tinh tế được chừa lại để sắc xanh, đỏ của rau củ trở nên nổi bật. Cả phần trình bày trông chẳng khác gì một bữa trưa nơi quán café sang trọng.

Và rồi, đến lúc nếm thử.

“Đẹp quá… nhìn thôi đã thấy tiếc, chẳng nỡ ăn mất.”

Miệng thì nói vậy, nhưng cơn đói vẫn thắng thế. Hinata nhanh chóng đưa đũa chạm vào miếng hamburger hầm đầu tiên.

“Ngon quá đi mất!”

Cô khẽ nheo mắt, để hương vị lan tỏa khắp vòm miệng, gương mặt rạng ngời hệt như khi tìm thấy một niềm vui nhỏ bé. Mỗi lần Hinata ăn ngon, gương mặt ấy lại trở nên trong sáng đến mức khiến người đối diện cũng thấy ấm lòng.

Tôi cũng cắn một miếng. Vị ngọt và béo của thịt hòa quyện, chín tới độ vừa vặn, nước sốt sánh đượm, tất cả đều hoàn hảo.

“Ừ… ngon thật.”

“Thấy chưa!”

“Ừ, tuyệt đối điện ảnh.”

Hinata mỉm cười hạnh phúc, vừa gật gù vừa rạng rỡ như thể chính cô cũng đang tự hài lòng với thành quả.

Giữa lúc ấy, hai cô sinh viên ngồi chếch phía đối diện khẽ bật cười, rồi ghé sát tai nhau thì thầm:

“Nhìn cứ như vợ chồng son ấy nhỉ.”

“Ừ ha, đáng yêu thật đó.”

Tôi biết mẹ đã giải thích cho mọi người rằng Hinata đến đây để luyện tập cho tiết thực hành, nên đáng lẽ sẽ chẳng ai hiểu lầm. Nhưng nghe họ nói thế, tim tôi thoáng nhói. Không phải vì tôi, mà vì sợ Hinata nghe thấy sẽ khó xử.

Tôi vội lén nhìn sang. May thay, cô vẫn đang chăm chú thưởng thức hamburger, nụ cười ngập tràn, chẳng nghe thấy gì. Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Này, Hinata.”

“Hửm?”

Cô dừng đũa, quay lại nhìn tôi.

“Các bước chế biến hôm nay cậu làm rất trôi chảy. Nếu ai bảo cậu nấu ăn giỏi, tớ nghĩ cũng chẳng hề sai chút nào.”

“Thật sao? Cảm ơn cậu.”

“Thực đơn hôm đó có thể khác một chút, thậm chí thay đổi hẳn món khác cũng không chừng. Nhưng đã là tiết thực hành thì chắc chắn không có gì quá phức tạp. Chỉ cần cậu đọc kỹ công thức, làm theo từng bước, thì không có gì phải lo cả.”

Tôi cố tình nhìn thẳng vào mắt cô, khẳng định chắc nịch để xua tan mọi lo lắng.

“Thật… thật vậy sao?”

“Ừ. Tin tớ đi.”

“Ừ… được rồi. Tớ sẽ tin cậu, Yuuya-kun.”

Nụ cười dịu dàng nở trên môi Hinata, trong đôi mắt lấp lánh một niềm an tâm nhẹ nhõm.

Đúng vậy. Để trở thành “cô nàng biết nấu ăn”, thứ cần thiết nhất lúc này không chỉ là kỹ năng, mà còn là sự tự tin khi bước vào bếp.

------------------------------------

Bốn ngày trôi qua thật nhanh, và rồi ngày thực hành chính thức cũng đến.

Tối hôm trước, lòng tôi bồn chồn khó ngủ. Thế là tôi tự tay làm một chiếc bánh, vừa để xua tan căng thẳng, vừa để ru mình vào giấc.

Tiết thực hành diễn ra vào tiết ba và bốn. Kết thúc tiết hai, chúng tôi theo dòng người rảo bước về phòng thực hành nấu ăn.

Lúc ngang qua hành lang, tôi liếc nhìn Hinata. Trái với lo lắng của tôi, gương mặt cô bình thản, ánh mắt tràn đầy tự tin. Thấy vậy, lòng tôi nhẹ nhõm hơn nhiều.

Khi bước vào phòng, trên bảng trắng đã ghi sẵn: “Thực đơn hôm nay – Hamburger sốt hầm.”

── Đúng như dự đoán. Tôi mỉm cười thầm.

Nhìn sang bảng phân nhóm, tôi và Hinata không chung nhóm, nhưng may mắn thay lại ở hai bàn cạnh nhau. Như thế vẫn đủ gần để tôi quan sát cô.

Tôi mặc tạp dề, tiến về bàn nhóm mình. Lúc ngoảnh sang, bắt gặp Hinata trong chiếc tạp dề hồng in hoa quen thuộc cùng khăn buộc tóc, bỗng thấy trong lòng dấy lên một cảm giác vừa thân thuộc, vừa lạ lẫm.

Cô gái mà tôi đã quá quen với hình ảnh trong căn bếp nhỏ của nhà mình, giờ lại đứng nơi phòng học đông đúc của trường… cảnh tượng ấy khiến tôi bâng khuâng một thoáng khó gọi tên.

Cô đứng bên phía bàn gần với tôi, thế là tôi cũng khéo léo chọn vị trí quay lưng về phía cô, để chỉ cần ngoái lại một chút là có thể thấy dáng hình quen thuộc ấy.

Rồi những tờ công thức được phát ra, thầy cô bắt đầu hướng dẫn. Thật may, công thức này gần như giống hệt những gì tôi đã luyện với Hinata.

── Như thế, chắc chắn cô ấy sẽ không còn gì phải lo.

Và rồi, tiết thực hành chính thức bắt đầu.