Enjoy!
----------------------------------
Haruno Hinata và nụ cười rạng rỡ
“Thật ra thì, Akizuki-kun…”
“Gì vậy?”
Haruno bất chợt hạ giọng, khẽ nghiêng người sát lại gần tôi. Có lẽ cô nàng chẳng hề để ý, nhưng hành động đột ngột rút ngắn khoảng cách như thế này… chẳng khác nào “gian lận” cả.
──À, mà thực ra thì phạm luật gì, chính tôi cũng không biết. Chỉ biết rằng khuôn mặt cô ở ngay trước mắt, hương thơm ngọt ngào của thiếu nữ len lỏi vào hơi thở, khiến trái tim tôi khẽ giật thót, nhịp đập bỗng trở nên hỗn loạn.
“Thật ra… tớ nhận được điện thoại từ sensei rồi.”
“Mẹ tớ sao?”
“Ừm. Cô nói rằng: đã đóng tiền học phí rồi, mà học nấu ăn thật sự rất vui, vậy nên nhất định hãy đến tham gia tiếp nhé.”
“À… ra vậy.”
“Cô còn nhắc đến cậu nữa đấy. Bảo rằng: Xin lỗi con vì thằng con trai cô đã lỡ thất lễ. Nhưng thằng bé Yuuya ấy, thực ra cũng tốt lắm.”
“Cái gì cơ? Mẹ tớ… thật sự nói thế á?”
“Ừ. Tớ thấy cô rất vui vẻ, dịu dàng, lại thương con hết mực. Thật sự là một người phụ nữ tuyệt vời.”
“C-Cảm ơn… Thực ra thì bà ấy hơi kiểu mẹ bao bọc quá thôi.”
Haruno cúi mắt, rồi khẽ bật cười thành tiếng. Có lẽ cô thấy hình ảnh “bà mẹ không chịu buông con” cũng đáng yêu chứ không phải là chuyện buồn cười.
“À này, Haruno…”
“Hửm?”
Đôi mắt to tròn của cô cong lại thành nụ cười, cái nghiêng đầu khẽ khàng làm mái tóc nâu nhạt khẽ đung đưa, ánh lên vẻ duyên dáng đến mức khiến tôi tưởng như trước mặt mình là một thiên sứ vừa hạ phàm xuống lớp học nhỏ bé này.
Không còn thấy chút lúng túng vụng về nào như lần trước. Hôm nay, cô mang dáng vẻ tươi sáng, tự tin như khi đứng giữa đám đông ở trường.
“Tớ… muốn xin lỗi. Vì hôm trước đã bất ngờ nắm tay cậu. Tớ hứa sẽ cẩn thận hơn.”
Tôi không biết từ nay sẽ còn có bao nhiêu cơ hội để tiếp xúc với Haruno, nhưng ít nhất, điều ấy tôi phải nói ra.
“Nhưng hôm đó tớ cũng đã nói rồi mà. Tớ không thấy khó chịu gì cả. Cậu đừng bận tâm quá.”
“Thật vậy sao? …Cảm ơn cậu.”
Haruno mỉm cười dịu dàng, ánh mắt chan chứa sự bao dung đến mức tôi bất giác thấy lòng mình nhẹ nhõm.
“Rồi, Haruno-san. Giờ thì bắt đầu buổi học thôi nào.”
Tiếng mẹ tôi vang lên từ phía sau, làm cả hai giật mình. Haruno quay sang, mỉm cười rạng rỡ đáp lời:
“Vâng ạ!”
“Nhưng mà, bạn cùng lớp của Yuuya mà lại là một cô bé xinh đẹp thế này, cô mừng lắm đấy.”
“Ơ… dạ, cháu cảm ơn cô.”
“Rồi, mời con qua đây nhé.”
Được mẹ tôi gọi, Haruno bước về phía khu bếp giảng dạy, nhập cùng hai học viên khác.
Nhìn theo dáng cô, tôi bất giác nghĩ rằng Haruno thật sự rất ý thức được vẻ ngoài của mình. Khi được khen “dễ thương”, cô chẳng phủ nhận, chỉ mỉm cười ngọt ngào và đáp lại bằng một lời cảm ơn đầy duyên dáng.
Mà này… lần trước, tại sao cô nàng lại vội vã bỏ về nhỉ?
Có lẽ chỉ vì tình cờ gặp phải tôi – bạn cùng lớp. Một Haruno hoàn hảo trong mắt mọi người, chắc hẳn không muốn bị phát hiện khi đang loay hoay trong khóa học dành cho người mới bắt đầu.
──Tôi tin rằng, đó chính là lý do.
Nhưng… cho dù là do mẹ tôi mời đến, thì tại sao Haruno lại quay lại nơi này lần nữa?
Phải chăng trong lòng cô đã có chút thay đổi so với lần trước…?
Nghĩ mãi cũng chẳng tìm ra đáp án.
Mà thôi, tôi có nghĩ ngợi cũng vô ích. Dù sao thì Haruno đã chịu ngồi lại học, việc của tôi chỉ là cố gắng hết sức hướng dẫn cho cô ấy mà thôi.
Và rồi──
Buổi học trải nghiệm bắt đầu.
Mẹ tôi đứng trước bàn bếp, tay cầm bảng kẹp giấy, vừa đọc vừa giải thích sơ lược về tiến trình buổi học hôm nay.
Các học viên đều chăm chú lắng nghe, tay cầm bản hướng dẫn được phát. Haruno cũng thỉnh thoảng ngước lên nhìn mẹ tôi, rồi lại cúi xuống theo dõi dòng chữ, vẻ mặt chăm chú, nghiêm túc.
Đôi mi dài khẽ rung, sống mũi thanh tú, góc nghiêng trong sáng ấy… đẹp đến nao lòng.
(Chết tiệt. Không được. Học viên nào cũng như nhau, nếu cứ mải nhìn Haruno thế này, thể nào hai người còn lại cũng khó chịu mất.)
Hai học viên còn lại là sinh viên đại học, trông khá ngoan hiền, nghe nói là bạn bè đi cùng nhau. Thật may hôm nay chẳng có ai ồn ào quá mức.
“Rồi, phần giới thiệu sơ lược đến đây là hết! Có ai có thắc mắc gì không nào?”
Mẹ tôi vừa dứt lời, không ai lên tiếng. Cả ba còn chưa biết phải hỏi điều gì thì đúng hơn.
“Vậy thì ta bắt đầu nhé. Trước tiên sẽ chia ra sơ chế: thịt, rau, và phần cơm với súp miso. Ba bạn sẽ chia nhau đảm nhận nha.”
Mẹ tôi đưa mắt nhìn từng người. Hai cô sinh viên thì rụt rè, vội tránh ánh mắt bà.
Chỉ có Haruno vẫn giữ nụ cười dịu dàng thường thấy, chẳng biết là tự tin hay chỉ đang cố gắng che giấu sự lo lắng.
“Vậy Tanaka-san lo phần thịt, Suzuki-san lo phần rau, còn Haruno-san sẽ phụ trách cơm và súp miso nhé.”
“Em hiểu rồi ạ.” – Haruno mỉm cười, trả lời ngắn gọn.
“À mà hôm nay vì là lớp trải nghiệm, lại giới hạn thời gian nên ta sẽ dùng bột dashi sẵn. Như vậy sau này ở nhà các em cũng dễ làm theo hơn.”
“À… ra vậy. Em hiểu rồi ạ!”
“Còn nếu đăng ký khóa chính thức, cô sẽ dạy cách nấu nước dùng từ đầu nha.”
Giọng Haruno bỗng tươi sáng, mạnh mẽ hẳn lên. Có lẽ nãy giờ, nụ cười cô vẫn còn vương chút gượng gạo vì lo lắng.
“Vậy Haruno-san, trước tiên con vo gạo nhé?”
“V-vâng ạ.”
Haruno bưng túi gạo năm phần ăn, đảo mắt tìm kiếm quanh chỗ bếp.
Vẫn là nụ cười ấy, nhưng có gì đó gượng gạo, hơi cứng lại.
Cô ấy rõ ràng đang bối rối… chỉ vì vo gạo thôi mà.
Thôi được. Tôi nên ra tay cứu trợ.
“Haruno, dùng cái thố này để vo gạo. Tuyệt đối đừng vo trực tiếp trong nồi cơm điện, đáy nồi sẽ bị xước đó.”
“Ch-chuyện đó… tớ biết chứ!”
Haruno bặm môi, giọng phụng phịu.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng đó của cô nàng – một Haruno không hoàn hảo, không bình thản, mà lại đáng yêu đến lạ.
(Đáng lẽ mình không nên chỉ chăm chăm để ý cô ấy. Thôi, cứ để Haruno lo phần cơm. Mình còn phải xem hai chị sinh viên kia thế nào nữa.)
Tôi quay sang nhìn Tanaka-san đang lấy thịt ra khỏi túi.
Nhưng──
Trong thoáng chốc, tôi lại ngó về phía bồn rửa. Và… cảnh tượng đập vào mắt khiến tôi suýt rơi tim ra ngoài.
“Này này này! Haruno!! Đừng có cho xà phòng vào chứ!!”
“Ơ… hả!?”
Haruno đang định đổ thẳng chai nước rửa bát vào thố gạo.
Trong tích tắc, tôi vội vàng lao tới, nắm chặt lấy bàn tay đang nghiêng chai của cô.
──May mà kịp lúc. Chỉ một giây nữa thôi, chúng tôi đã có “cơm hương xà phòng” rồi.

