Tôi nín thở.
Không thể tin nổi… Sotogahama-san đang… cọ xát chỗ ấy của mình vào góc bàn của tôi trong lớp học.
Nếu tôi bước vào bây giờ, chắc chắn sẽ thành cảnh tượng ngượng chết cả người mất.
Tốt nhất là cứ trốn tạm cho đến khi mọi chuyện lắng xuống.
“Ư… ưm…”
Hơi thở nóng bỏng trượt ra khe khẽ.
Chắc cô ấy cũng hiểu rằng nếu lỡ bật thành tiếng, ai đó sẽ nghe thấy mất… nên đang cố kìm nén giọng mình lại.
Tôi bị thôi thúc bởi một ham muốn ngu ngốc… muốn nhìn thấy tận mắt dáng vẻ tội lỗi đó của Sotogahama-san.
Nhưng lý trí vẫn cố níu kéo tôi lại.
Trong căn phòng vắng, chỉ còn tiếng vải của đồng phục cọ nhẹ vào bàn và hơi thở gấp gáp của cô ấy đang vang vọng.
“Aah…!”
Tiếng rên như bị bóp nghẹt trong cổ họng bật ra, rồi đột ngột im bặt lại.
Ngay sau đó, chỉ còn lại tiếng thở dài ẩm ướt, như một làn hơi phả ra còn sót lại.
Có lẽ cô ấy đang thả lỏng người, ngập chìm trong khoái cảm sau cơn bùng nổ.
Một lát sau, Sotogahama-san ngồi xuống ghế, rồi úp mặt xuống chiếc bàn mà cô vừa… cọ xát vào.
Tôi khẽ cau mày.
Tình huống này thật sự rất éo le.
Tôi muốn lấy túi ra về, nhưng đâu thể bước vào giữa lúc ấy được.
Tôi ngẫm nghĩ xem khi nào thì bước vào mới không bị nghi ngờ.
Nhưng càng nghĩ, càng không ra cách.
…Được rồi. Cứ coi như không có gì xảy ra. Cứ tự nhiên bước vào như một người vừa tình cờ trở lại lớp, vậy là ổn thôi.
Nghĩ thế, tôi đứng dậy, cố gắng giữ vẻ bình thản, rồi mở cửa bước vào lớp.
Ngay khi bóng tôi vừa xuất hiện, Sotogahama-san giật cả người như vừa bị giáo viên gọi dậy giữa giờ ngủ gật.
“Ư… uwaa!? Làm… làm tớ giật mình đó!”
“Ơ, Sotogahama-san à? Lạ nhỉ, giờ này cậu vẫn còn trong lớp sao?”
“À… ừm… chỉ là… có chút chuyện linh tinh thôi mà.”
Tôi không nỡ nói thẳng cái “chuyện linh tinh” đó chính là vừa rồi.
“Còn cậu thì sao, Hirayama-kun?”
“Ờ… là Hirakawa cơ. Tớ bị giáo viên giữ lại hỏi chuyện vụ sáng nay trên tàu đấy. Vừa mới được thả ra thôi.”
“À… ra vậy… chà, tớ hỏi hơi thừa nhưng… cậu mới vào lớp đúng không?”
“Ừ, mới đến thôi.”
Tôi nở nụ cười tự nhiên, nói dối như thật.
Sotogahama-san trông thấy tôi, rõ ràng bối rối.
Hẳn cô ấy đang lo sợ tôi đã thấy hết những gì vừa xảy ra.
Dĩ nhiên, tôi đã thấy hết.
Nhưng tôi không ngu đến mức nói ra.
Dù gì cô ấy là một trong những cô gái nổi tiếng nhất lớp… một “nữ hoàng” trong nhóm của cô ấy.
Nếu bị cô ấy quay lại phản công bằng sức mạnh nhóm, tôi chắc chắn toi đời.
Tôi chỉ muốn sống yên ổn thôi, không muốn tự đào hố chôn mình.
Cách khôn ngoan nhất là giả vờ như chưa thấy gì.
Giờ chỉ cần lẳng lặng lấy túi rồi chuồn về.
Tôi tiến về chỗ ngồi… và nhận ra điều kỳ lạ.
…Cô ấy đang ngồi ở ghế của tôi.
“Này, Sotogahama-san?”
“H-hả?”
“Sao cậu lại ngồi ghế của tớ? Ghế của cậu ở bên kia mà?”
“À… ờm… tại chỗ này… đúng tầm với lại tiện… nên tớ ngồi tạm chút thôi…”
“Trong lớp có 30 cái bàn y hệt, sao lại thấy ‘tiện’ đúng cái này?”
“Ờ thì… sao nhỉ… cảm giác… vừa tầm với thôi mà, haha…”
“Vừa tầm đến thế cơ à, bàn của tớ?”
Mặt cô ấy bỗng chốc đỏ lên.
Sotogahama Riria… đúng là không biết nói dối.
Cô ấy rõ ràng là đã “cọ xát chỗ ấy” vào chính bàn của tôi.
Tôi cảm thấy tim mình đập mạnh.
Lần đầu tiên trong đời, tôi phải đối mặt với một cô gái vừa bộc lộ cảm xúc trên bàn học của mình.
Có khi nào đây chính là… “sự kiện đặc trưng của thế giới đảo ngược quan niệm trinh tiết” chăng?
Dù đang giả vờ tự nhiên, nhưng tôi không kiềm được mà hỏi…
“Này, Sotogahama-san.”
“C-cái gì vậy?”
“Cậu vừa rồi… đang làm gì với bàn của tớ thế?”
Tôi cố tình dùng từ “gì đó” bằng giọng mơ hồ.
“N-nào có làm gì đâu mà…”
“Thật không? Mặt cậu đỏ lắm đấy nhé?”
“Đ…đó là vì ánh hoàng hôn thôi.”
“Ra vậy. Nhưng tớ thấy cậu cũng đang nóng mà. Áo khoác đâu rồi?”
“À, ờm… tớ… vừa vận động một chút nên hơi nóng thôi… haha…”
Cái lý do nghe mà muốn xỉu.
Vận động? Ừ, chắc là vận động… theo cái kiểu hơi riêng tư ấy.
Thấy bộ dạng cô luống cuống, tôi không nhịn được bật cười.
“Ra vậy. Có lẽ vì vận động mạnh quá, nên bàn của tớ mới… hơi ẩm ẩm nhỉ.”
Ngay lập tức, khuôn mặt đỏ hồng ấy tái nhợt như giấy.
“…H-Hirayama-kun… cậu… cậu thấy từ khi nào…?”
“Từ lúc cậu giật cả người lên ba mươi giây trước đó. À mà, tớ là Hirakawa nhé.”
Khi nhận ra toàn bộ đã bị chứng kiến, Sotogahama-san đứng như hóa đá.
“…Xong rồi. Thế này thì tớ sống sao nổi…”
“Không ai ở đây cả, nhưng mà… làm ngay trong lớp thì liều quá rồi đấy.”
Và rồi, cô ấy bất ngờ quỳ gối, úp mặt xuống đất…
Một màn dogeza hoàn chỉnh.
“Xin lỗi! Là lỗi của tớ! Tớ chỉ vô tình… dùng góc bàn của cậu thôi!”
“…Công nhận là cậu thú nhận nhanh thật đấy. À mà tớ vẫn là Hirakawa nhé.”
“Thì tại… sáng nay, khi chở bằng xe đạp… lúc cậu giữ eo tớ ấy… tim tớ đập loạn lên luôn! Về nhà mà không xả được ra thì phát điên lên mất!!”
“Cái đó đâu phải lý do để tự hào mà nói chứ!!”
Bộ mặt “nữ thần” của lớp giờ đã rơi xuống, chỉ còn lại một cô gái đỏ mặt, bối rối, và… hơi thở dồn dập.
Tôi thở dài.
Hóa ra, con gái ở thế giới này thực sự mạnh mẽ đến mức… nguy hiểm.
Rồi tôi buột miệng hỏi điều vẫn còn mắc trong đầu…
“Nhưng mà… Sotogahama-san như cậu, đáng lẽ phải có người để “giải tỏa” chứ? Sao phải làm chuyện đó một mình trong lớp thế này?”
Không khí quanh cô bỗng chùng xuống.
Gương mặt đang cúi gằm xuống hơi hơi run rẩy.
“…T-tớ… thật ra… chưa từng có ai cả… mấy chuyện đó… tớ chẳng có kinh nghiệm gì hết…”
Tôi sững sờ.
“…Khoan, ý cậu là… Sotogahama-san, cậu vẫn còn zin sao…?”
Cô ấy khựng người lại, đôi môi muốn nói gì đó nhưng không thốt nổi lời nào.
Trong buổi chiều đỏ rực, lớp học chỉ còn lại tiếng tim tôi đập dồn và hơi thở run rẩy của cô….

