Tập 05 WN [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chap 147: Từng chút một

2025-09-22

5

“A, Takuya, con về rồi à! Nãy Ayane có ghé qua nhà và nhờ mẹ chuyển cái này cho con đấy.”

Lúc tôi về thì mẹ tôi lên tiếng cùng một nụ cười nhẹ nhàng.

Trên tay mẹ là một gói quà được bọc rất đẹp mắt, và lúc nhìn thấy nó thì tôi biết ngay nó là gì.

“Mẹ bảo con bé nên ở lại chơi chút, cơ mà con bé bảo là đang bận nên về luôn rồi.”

“Vậy ạ, mà cũng không trách được.”

Tôi nhận lấy gói quà và đáp lại như thể không có gì cả.

Đơn giản là vì trong khoảng thời gian này thì Ayane cũng đã dần trở nên nổi tiếng.

Ở trên trường đại học thì Ayane đã giành giải hoa khôi của trường, hơn nữa chị ấy cũng nổi tiếng là một người rất xinh đẹp trong thành phố này. Giờ đây chị ấy còn bắt đầu thu hút sự chú ý của công chúng với tư cách một người mẫu thời trang.

Lúc trước chị Ayane từng được rất nhiều người để mắt đến vì ngoại hình xinh đẹp như thế, nhưng chị ấy đều từ chối hết và nói không có hứng thú.

Nhưng khi nghe là chị ấy sẽ thành người mẫu thì tôi thấy khá bất ngờ.

Tôi nghĩ chắc hẳn phải có điều gì đó mới khiến chị ấy thay đổi suy nghĩ như thế, có thể phần lớn là do sự hiện diện của Shi-chan lúc đó.

Kể từ ngày Ayane biết cậu em họ của chị đã có một cô bạn gái nổi tiếng như Shi-chan thì chị ấy cũng đã thay đổi.

Một thời gian sau, chị Ayane đến và nói với tôi “Chị thành người mẫu rồi đấy! Chị sẽ không thua đâu!” thực sự khiến tôi rất ngạc nhiên.

Từ đó chắc chị ấy trở nên rất bận nên không còn đến nhà tôi chơi nữa.

Nhưng tôi không nghĩ ;à chị ấy sẽ tặng socola cho tôi vào ngày Valentine.

Năm nào chị ấy cũng không quên tặng socola cho tôi, còn năm nay thì tôi nghĩ chắc sẽ không còn chuyện đấy nữa.

-- Việc nhận được từ một người nổi tiếng như Ayane và giờ là người mẫu thì thật sự rất may mắn.

Tôi luôn tự hào với một cô chị họ tuyệt vời đến thế.

Tôi nghĩ lần sau mà gặp lại tôi nhất định sẽ cảm ơn chị ấy, và vì hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện nên tôi định sẽ đi ngủ sớm luôn.

Ngày hôm sau

Sáng ra, sau khi ngày Valentine đã qua, tôi quay lại cuộc sống thường nhật và tôi cùng Shi-chan lại đi đến trường cùng nhau.

“Cảm ơn em vì mọi thứ ngày hôm qua.”

“Không có gì, trái lại, em đã rất vui đấy.”

Khi cảm ơn Shi-chan về những điều hôm qua thì em ấy cười một cách ngại ngùng và nói vậy, khiến tôi cảm thấy em ấy vô cùng dễ thương rồi.

Trông như một phiên bản siêu cấp dễ thương được cô đọng lại, mặc lên bộ quần áo và bước đi vậy. Tôi tự nhủ nhừng điều như thế trong đầu, và cùng với Shi-chan yêu quý đến trường một cách thân thiết.

Lúc đến lớp thì mọi thứ đã trở lại bình thường như thể những điều ngày hôm qua chưa hề xảy ra vậy.

Nhưng sự thất vọng vì không được tặng socola của đám con trai khi không nhận được socola vẫn hiện hữu trên mặt của họ.

Tôi cũng thế thôi, trước đây tôi chỉ nhận từ chị Ayane nên tôi hoàn toàn hiểu được cảm giác đó.

Nhưng nói mới nhớ, có một lần tôi nhận được socola của ai đó trong tủ giày, nhưng trên đó không có tên người gửi nên tôi không biết được đó là của ai.

“Chào buổi sáng, Ichijo-kun!”

“À, chào buổi sáng, Nishikida-san!”

Trong lúc đang nhớ lại những điều đó thì Nishikida-san đến trường muộn như mọi khi và chào tôi.

Tôi không ngừng tự hỏi tại sao cô ấy lại chỉ chào buổi sáng với mỗi tôi, nhưng rồi cô ấy mở sách và chìm đắm vào thế giới của mình nên chắc cũng chẳng có gì đâu.

“Nishikida-san, cậu đang đọc sách gì vậy?”

“Ể?”

“À, nếu cậu không muốn nói thì cũng không sao đâu, mình chỉ thắc mắc là cậu đọc gì thôi.”

“Không, không phải thế đâu - mình chỉ đang đọc light novel thôi.”

Nishikida-san nói vậy rồi tháo bìa sách ra cho tôi xem.

Quyển đó đúng thật là một quyển light novel, và đó cũng là một tác phẩm romcom rất nổi tiếng mà tôi thích đọc.

Thực lòng tôi nghĩ Nishikida-san sẽ đọc những quyển khác  nghiêm túc hơn, nên tôi cũng không nghĩ cô ấy thích light novel.

“Bất ngờ chứ? Thường tớ đọc những quyển light novel khá bình thường, nhưng chỉ cuốn light novel này là mình luôn mua khi có một tập mới đấy.”

“À, ừ, tớ cũng rất thích cuốn đó và đọc rồi, nên có hơi ngạc nhiên chút.”

Nishikida-san mỉm cười như thể biết tôi đang nghĩ gì ấy.

Cảm thấy như kiểu đã bị nhìn thấu hết nên tôi vội lảng đi.

Cũng không nói dối khi nói cuốn light novel đó là tác phẩm tôi rất thích đọc.

“-- Ừ mình biết mà.”

“Hả?”

“Cuốn này rất thú vị đúng không? Mối tình giữa học sinh cao trung thật chân thực, vừa khó chịu nhưng cũng rất dễ thương.”

“Mình hiểu mà! Thực sự thì mình nghĩ họ nên đến với nhau sớm hơn, nhưng cái cảm giác khó chịu đó cũng hay thật.”

Vì cuộc nói chuyện là về câu chuyện tôi thích nên tôi thấy rất phấn khích.

Nhờ những câu nói đó từ độc giả đã đọc nó như  Nishikida-san nên chúng tôi đã cùng nhau bàn luận sôi nổi về nó đến khi tiết sinh hoạt bắt đầu.

Nhân tiện thì cô gái trong câu truyện này là người luôn cố gắng hết mình cho tình yêu của mình, nhưng đôi khi lại trở nên lúng túng trước người mình yêu, trông cũng có khá nhiều điểm giống Shi-chan.

Thế là tôi quay ra nhìn người giống với nhân vật trong câu chuyện đó - Shi-chan, trông như kiểu nhân vật đó bước ra ngoài đời vậy.

Nhận ra ánh mắt của tôi, Shi-chan mỉm cười và vẫy tay với tôi.

Tôi cũng vẫy lại, và có vẻ điều đó khiến em ấy vui, khuôn mặt trở nên rạng rỡ. Sau đó Shi-chan dừng lại rồi giơ tay kiểu peace ra.

Tôi không hiểu được cái đó là gì và ý nghĩa ra sao, nhưng thấy Shi-chan hôm nay em ấy cũng rất vui vẻ và dễ thương nên tôi nghĩ thế chắc được rồi. Thế là tôi cũng đáp lại bằng cách giơ tay kiểu peace ra.

Chả hiểu sao chúng tôi lại làm thế với nhau, sau đó trông Shi-chan gật gù hài lòng như thể có điều gì đó, nhưng tôi vẫn hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của nó là gì.

Tôi nghĩ đây chắc là cái người ta gọi là “Đừng duy nghĩ gì mà hãy cảm nhận nó”.Cứ như thế , một ngày mới lại bắt đầu.