Tập 05 WN [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chap 145: Ngày Valentine vẫn chưa kết thúc

2025-09-15

2

Sau giờ học.

Khi tiết cuối kết thúc thì tôi cùng với Shi-chan lại về nhà cùng nhau.

Lúc nghỉ trưa tôi rất ngạc nhiên khi thấy Shi-chan tặng tôi một hộp bento socola. Và có vẻ tin đồn đó được lan truyền khắp cả trường, nên là vào buổi chiều tôi đã nhận được rất nhiều ánh nhìn ghen tị vì được nhận socola từ Shi-chan.

Cảm giác đây là lần đầu tiên kể từ khi chúng tôi hẹn hò rồi nhỉ, nhưng thông tin về việc một cựu idol như Shi-chan đã tặng socola ngày Valentine có vẻ đã gây ảnh hưởng lớn đến mọi người xung quanh.

Shi-chan cũng tặng socola nghĩa vụ cho Takayuki, nên các bạn nam trong lên đều hy vọng có thể nhận socola từ em ấy, và rồi khi tiết cuối kết thúc thì ai nấy cũng rất thất vọng.

Thấy trong lớp ai cũng nhìn với ánh mắt muốn được tặng socola, Shi-chan chỉ có thể cười trừ mà không biết làm gì, nhưng cũng biết làm sao được.

Và rồi khi Takayuki thấy ai cũng chú ý đến mình thì cậu ấy đùa bằng cách khoe rằng đã nhận được socola từ Shi-chan. Nhưng rồi cuối cùng cậu cũng đã bị Shimizu-san mắng té tát và đành phải im lặng, khiến không khí lúc đó buồn cười phải biết.

Thế là hôm nay tôi nhận được socola từ Shi-chan, Mikitani-san và Nishikida-san, một thành quả vô cùng lớn trong đời vào ngày Valentine của tôi.

“Takkun, anh có nhận được socola khác ngoài em không?”

Trên đường về đột nhiên Shi-chan hỏi tôi như vậy. Có vẻ em ấy cũng muốn biết là tôi có nhận được thêm socola từ người khác hay không.

Thế nên tôi cũng nói hết mọi thứ luôn ra.

“À thì… Anh nhận của Shimizu-san, Mikitani-san và Nishikida-san nữa.”

“-- Ra là thế.”

“À tất cả chỉ là socola theo nghĩa vụ thôi.”

“-- Cũng đúng nhỉ.”

“Vậy sao?”

“Thì tại Takkun rất đẹp trai mà. Nên là hôm nay em sẽ bỏ qua vậy.”

Shi-chan nhìn chằm chằm vào tôi, vừa nói vừa nở một nụ cười. Không phải em ấy không để tâm, nhưng có vẻ em ấy không muốn nói thêm về việc này.

Rồi Shi-chan quay ra trước mặt tôi, chỉ tay vào tôi và nói một lời rất dứt khoát.

“Em không có ý định nhường vị trí số một của Takkun cho ai đâu!”

Nếu vậy thì em không phải lo đâu Shi-chan.

Bản thân tôi cũng rất vui khi nghe được những lời đó.

Vì thế tôi cũng mỉm cười nói với Shi-chan.

“-- Ra là vậy à, chúng ta cũng giống nhau đấy nhỉ. Anh cũng không có ý định nhường vị trí số một của Shi-chan cho ai đâu.”

“Th-Thật sao! Chúng ta yêu nhau nhiều quá nhỉ! Ehehe”

Trước những lời nói của tôi, Shi-chan mỉm cười một cách ngại ngùng.

Thế là, chúng tôi nắm chặt tay hơn và cùng nhau bước đi về nhà. Dù cho tôi nhận socola Valentine từ bao nhiêu người đi chăng nữa thì trong lòng tôi Shi-chan vẫn mãi là số một.

“-- Này, Takkun.”

”Ừ, sao vậy em?”

“-- Thì là, nếu anh không bận thì tốt, cơ mà được thì anh qua nhà em ăn tối được không?”

Chúng tôi đang đứng ở dưới tòa chung cư Shi-chan đang ở.

Đột nhiên em ấy mặt đỏ bừng mời tôi tới ăn tối cùng.

Lời mời đột ngột đó của Shi-chan khiến tôi thấy rất vui.

Ở nhà thì tôi chỉ cần nhắn tin trên Lime thì có thể dễ dàng chuẩn bị bữa ăn, nên chắc không có vấn đề gì. Nhưng hôm nay có hơi khác mọi khi vì bình thường chúng tôi cũng ra ngoài ăn, hoặc là hôm nay là Valentine nên Shi-chan cũng tỏ ra khá bồn chồn nên tôi cũng cảm thấy hồi hộp một chút.

“Ừ, không sao đâu.”

“Thật sao? Tốt quá! Vậy thì Takkun, mình đi chứ?”

Lúc tôi nói đồng ý thì Shi-chan mừng thấy rõ, nắm tay tôi và cùng nhau vào trong tòa nhà.

Thế là cuối cùng tôi cũng đến nhà Shi-chan lần đầu tiên sau một khoảng thời gian khá dài, vì dạo này cũng không đến thăm nhiều, cũng như là không có lí do nào đặc biệt cả, và rồi tôi được dẫn vào phòng khách.

Nhưng chắc có lẽ là do cái thói quen phơi đồ vào buổi sáng rồi lúc về thì thu vào nên ở chỗ phòng vẫn có mấy bộ như hồi trước em ấy bị cảm vậy.

Trong số đó tất nhiên có cả đồ lót nữa nên tôi phải vội quay sang chỗ khác.

“A, x-xin lỗi anh! Để em dọn đồ đã!”

Lúc thấy phản ứng đó của tôi, Shi-chan vội vàng đi thu chỗ quần áo kia lại.

Tôi lén nhìn Shi-chan lúc đó và thấy cô ấy cũng có đồ màu đỏ, điều là khiến tôi trở nên hồi hộp.

“X-Xin lỗi! Giờ mình bắt đầu nấu thôi nhỉ!”

Shi-chan vội vàng dòn quần áo, tự nhủ phải đổi chủ đề, rồi cởi áo đồng phục ngoài ra, đeo tạp dề và bắt tay vào nấu ngay lập tức.

Nhìn hình ảnh Shi-chan trong bộ đồng phục và tạp dề đó thực sự rất quấn hút, tôi chỉ muốn ngắm em ấy nấu ăn mãi thôi.

“Hm? Có chuyện gì ạ?”

“-- Không, chỉ là anh thấy em dễ thương quá nên mới ngắm thôi.”

”Hả!? M-Mồ, Takkun cứ nghỉ ngơi đi nhé!”

Trông Shi-chan có chút ngại ngùng, nhưng có vẻ em ấy không phải không thích, nên nét mặt em ấy trở nên vui vè.

Lúc thấy được sự dễ thương đó của Shi-chan, tôi thấy rất thỏa mãn và quyết định chờ đến khi em ấy nấu xong.

“Xong rồi đây. Mình cùng ra ăn chứ?”

Khoảng 30 phút sau, Shi-chan ra chỗ sofa rồi nắm tay tôi để cùng đi ra bàn ăn.

“Vậy là anh được Shi-chan dẫn ra bàn ăn có sẵn cơm cà ri sao.”

Thật lòng thì chỉ cần ngửi tôi cũng biết em ấy nấu cà ri, nhưng khi nhìn thấy tận mắt thì tôi cảm giác đây như kiểu của vợ chồng mới cưới, rồi tôi thấy khá ngại.

“Anh sao vậy? Mình ăn thôi!”

“À, ừ, đúng rồi nhỉ.”

Thế là tôi ngồi xuống đối diện Shi-chan và cùng thưởng thức những món mà em ấy nấu.

Người ta thường nói là cà ri thể hiện hương vị của gia đình, và món cà ri Shi-chan làm có vị gần giống với món nhà tôi hay nấu, đơn giản nhưng cũng ấm áp và quen thuộc.

“Ừm, nó ngon lắm!”

“Vậy à? thế tốt quá!”

Trước lời nói của tôi, Shi-chan mỉm cười nhẹ nhõm.

Nó thực sự rất ngon, và sau khi tôi ăn hết thì Shi-chan vui vẻ hỏi: “Takkun, anh muốn ăn thêm không?”

Tôi đồng ý và được em ấy cho thêm.

Vậy là tôi đã no cả về thể chất lẫn tinh thần, vì thế tôi quyết định sẽ rửa bát lại cho em ấy.

Sau lưng Shi-chan vẫn cứ bám theo và trêu tôi một lúc, nhưng lúc tôi quay ra thì em ấy lại đi đâu rồi.

Tôi đã rửa bát xong, nhưng tôi vẫn không thấy Shi-chan quay lại.

Tôi không biết em ấy đi đâu, nhưng chắc em ấy vẫn đang làm gì đó trong chỗ này nên tôi ra phòng khách để đợi Shi-chan quay về.

--- Cạch.

Một lúc sau tôi thấy cánh cửa phòng mở ra.

Tôi nghĩ Shi-chan cuối cùng cũng quay lại, và khi quay ra nhìn chỗ cửa thì tôi thấy hình bóng Shi-chan mặc bộ trang phục biểu diễn thời Angel Girls.

“Hả!? Shi-chan!?”

“---- Hôm nay là ngày Valentine mà.”

Trước sự ngạc nhiên của tôi thì Shi-chan chỉ đáp lại như thế.

--- Mà khoan, điều đó chả giải thích được gì cả mà!?

Nhưng Shi-chan không hề để ý đến cái sự bối rối đó của tôi mà tiến lại gần và ngồi sát ngay bên tôi.

Có vẻ ngày Valentine của chúng tôi vẫn chưa kết thúc….