Tập 05 WN [ĐANG TIẾN HÀNH]

Chap 142: Sạc pin

2025-08-18

10

Ngày hôm sau, tôi thấy thái độ Shi-chan có hơi kì lạ.

Dù thế thì một người đã nhận ra được những gì Shi-chan đang âm thầm lên kế hoạch như tôi thì vẫn nên tiếp tục giả vờ như không biết để em ấy vui vậy.

Cứ mỗi khi đi học về hay là khi đang ngồi ăn bento, cứ khi nào có cơ hội Shi-chan luôn tìm cách dò hỏi về sở thích của tôi.

Thế là tôi đã trả lời hết từng câu hỏi đó của em ấy, và mỗi lần nghe được câu trả lời thì Shi-chan rất vui vẻ, trông em ấy lúc này rất dễ thương và tôi chỉ muốn ngắm em ấy mãi thôi.

Và thế là vào giờ nghỉ trưa tôi đã quyết định hỏi em ấy một câu.

“Dạo gần đây Shi-chan hỏi anh nhiều quá nhỉ.”

“Hể!? Th-Thật vậy sao? Ch-Chỉ là cảm giác thôi mà?”

Lúc thử hỏi em ấy như thế thì Shi-chan bắt đầu vung tay loạn xạ lên để đánh trống lảng.

Với những hành động đáng ngờ đó của Shi-chan thì cũng rất dễ hiểu rồi.

Và Takayuki đã thấy hết cuộc trò chuyện của tôi rồi cười lên thích thú, còn Shimizu-san chỉ có thể cười trừ trước Shi-chan.

Nhưng kể cả thế thì việc chúng tôi vẫn luôn dõi theo Shi-chan đang cố giữ bí mật đó như thể là thói quen của chúng tôi trong suốt cả tuần qua.

Cứ như thế, vào một buổi chiều thứ Sáu khi đang trên đường về.

Valentine là vào ngày thứ Hai tuần sau cơ , nhưng tôi vẫn muốn hỏi xem cuối tuần này em ấy có rảnh không.

“Shi-chan này! Cuối tuần này em có….”

“X-Xin lỗi anh! Cuối tuần này em bận mất rồi!”

“T-Thế à?”

“Thực sự xin lỗi anh! Nhưng nó thực sự rất quan trọng!”

Shi-chan xin lỗi tôi như thể sắp phải đi đâu đó một thời gian vậy.

Nhưng tôi có thể đoán được lí do phần nào nên cũng đành bỏ qua vậy. Trái lại, việc thấy Shi-chan dạo đây cứ hành động một cách kì lạ lại khiến tôi thấy vui vui.

“Hiểu rồi, vậy thì anh nên làm gì đây?”

“Anh phải ở yên một chỗ cho em thôi!”

“.…Ể?”

“T-Tại trong lớp Takkun rất nổi tiếng mà, nên em muốn anh ở yên một chỗ thôi!”

“Ừ, anh hiểu rồi. Nhưng anh nghỉ mình không đến mức thế đâu.”

“Em sẽ nhắn qua Lime! Có cả ảnh nữa đấy!”

“C-Cảm ơn em.”

Hình như Shi-chan muốn tôi không được đi đâu dù không thể gặp nhau.

Em ấy thực sự lo lắng thái quá rồi, nhưng em ấy nói sẽ gửi ảnh nên tôi đành phải nghe theo và giữ im lặng vậy.

“Vậy Shi-chan này, cuối tuần này em định làm gì vậy?”

“Ể!? Ừ thì, em sẽ ở cùng Saku-chan--”

Chắc hẳn là cùng làm socola rồi đây.

Dù biết thế nhưng tôi vẫn quyết định sẽ trêu em ấy chút vậy.

“Cùng nhau à? Làm gì đây ta? ---- Hể, hay là điều gì không tiện nói hở em?”

“K-Không phải thế!? Không phải đâu mà?”

“Nhưng em không nói ra được còn gì?”

“Thì, đúng là thế, nhưng Takkun cứ tin em đi!”

Shi-chan trở nên bối rối và bảo tôi hãy  thông cảm cho em ấy.

Nhưng có vẻ mọi thứ đi hơi xa, em ấy trở nên cực kì lo lắng và đôi mắt em ấy bắt đầu rưng rưng nước mắt rồi, chắc do tôi đùa hơi quá nên tôi đành nhẹ nhàng xoa đầu Shi-chan.

“Xin lỗi em Shi-chan. Đừng lo, anh tin em mà. Vậy tuần này anh sẽ không nói  chuyện với ai, hẹn gặp lại vào thứ Hai nhé.”

”---- Takkun, xin lỗi anh. Và cũng cảm ơn anh----”

Chắc vì được tôi xoa đầu nên Shi-chan cảm thấy rất vui, lần này em ấy nhẹ nhàng nở một nụ cười với tôi, trông vô cùng dễ thương.

Nhìn thấy hình ảnh dễ thương hết sức này, tôi nhận ra dù cho cuối tuần này không gặp được nhưng tôi càng ngày càng muốn ở bên Shi-chan hơn.

“Vậy thì Shi-chan này, cho anh sạc một tí được không?”

“Ể, sạc ư?”

Có vẻ Shi-chan không hiểu ý tôi lắm nên em ấy hơi nghiêng đầu một chút.

Nhưng tôi đã nắm lấy tay Shi-chan và dẫn em ấy đến chỗ vắng người.

“Này, Takkun, sạc là sạc gì vậy?”

Shi-chan trông có vẻ không hiểu những gì tôi nói nên mới hỏi như thế. Nhưng mà tôi đã nhẹ nhàng hôn lên môi Shi-chan để em ấy không nói thêm lời nào nữa.

“---Đó, sạc là thế đó”

“A, aa---”

Tôi tự nghĩ câu nói vừa rồi có hơi bồng bột, và tôi đột nhiên thấy ngại chín cả mặt. Nhưng hình như nó có hiệu quả với Shi-chan.

Mặt Shi-chan hiện giờ đỏ bừng và hiện giờ cũng ngượng chín cả mặt rồi.

Lúc đó thì có vẻ hành động bồng bột đó của tôi với Shi-chan không có gì là vấn đề cả nên tôi thấy cũng khá nhẹ nhõm.

Nhưng mà một idol quốc dân và là một người khiến tôi cũng như mọi người ngưỡng mộ vô cùng như Shi-chan lại trở nên như vậy khiến tôi cảm thấy có chút thú vị. Còn việc tôi thấy nhẹ nhõm cũng khiến tôi phải bật cười.

“T-Tạm thời thế đã, đó là phần của những ngày cuối tuần mình không gặp nhau được đó!”

“Ư-Ừ, thế tốt quá, hehehe.”

Và thế là tôi nắm tay Shi-chan và đưa em ấy về nhà.

Lúc chia tay, chắc là vì thấy cô đơn vì sẽ tạm thời không gặp nhau nữa nên Shi-chan ôm chầm lấy tôi. Tôi nhẹ nhàng xoa đầu em ấy một lúc trước khi tạm biệt em ấy.

Và rồi Chủ nhật cũng đến.

Tôi đã cố gắng ngoan ngoãn ở yên một chỗ như đã hứa thế rồi.

Từ tối hôm thứ Sáu thì tin nhắn Lime của Shi-chan gửi đến gấp đôi, thậm chí còn gấp ba so với bình thường, nên tôi cũng phải cẩn thận trả lời lại.

Không biết có phải từ cái lần sạc pin bằng nụ hôn lúc trên đường về đó không, cơ mà qua tin nhắn cũng có thể thấy được tâm trạng em ấy hiện tại đang rất vui. Tôi không ngờ việc tôi chủ động hôn lại có tác động mạnh đến thế.

- Đã thế thì tôi nghĩ tôi nên chủ động thêm lần nữa nhỉ?

Nghĩ thì nghĩ thế thôi, nhưng nếu làm vậy thì chắc sẽ có lúc phản tác dụng nên tôi nhanh chóng loại bỏ ý tưởng đó đi.

Không phải là vì tôi không trân trọng cái điều đó, thực ra là do tôi thấy vô cùng xấu hổ, hơn hết thì nó cũng không phải mục đích chính của tôi.

Mà nhớ lại cái lúc xảy ra vào hôm thứ Sáu và khuôn mặt dễ thương đó của Shi-chan làm tôi không thể kiềm lòng được.

Chỉ cần nhớ lại thế thôi cũng đã khiến tim tôi loạn mất mấy nhịp rồi, em ấy thực sự rất dễ thương luôn.

Có lẽ kiếp trước em ấy là một thiên thần cũng nên.

“Takkun, anh ăn trưa chưa? Em đang ăn cùng Saku-chan đấy! Ngon lắm! Lần sau anh cũng thử nhé!”

Tôi nhận được tin nhắn Lime của Shi-chan, kèm theo đó là bức ảnh chụp chung với Shimizu-san ở trong đó.

Cả hai trong ảnh đều mỉm cười rất vui vẻ, chỉ thế thôi trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy ấm áp.

Thực sự thì nếu ai biết được bức ảnh của hai mỹ nhân hàng đầu của trường thì chắc ai cũng sẽ muốn bằng được cho xem. Nhưng tôi không thể tìm thấy dụng cụ hay cái thìa dính socola ở đâu cả.

Dù em ấy cũng có chút vụng về và thiếu sót nhưng mà cũng đã cố gắng hết sức rồi, tôi không thể chờ để xem hôm ấy em ấy sẽ tặng tôi món socola gì nữa. Đáng để chờ đợi mà!