"Chào buổi sáng, Nagisa! Hôm nay cậu mặc quần lót màu gì vậy?”
"Có phải mình đang ở địa ngục không nhỉ?”
Đó là vào một buổi sáng với tiết trời ôn hòa tháng Năm, và một cô nàng lớn giọng gọi tôi trên con đường đến trường. Không thỏa mãn với việc chỉ ôm tôi từ phía sau, cô ấy làm phiền tôi để thu hút sự chú ý bằng hành vi quấy rối tình dục điển hình.
Cô nàng tên là Fuyuko Shirahama, và là bạn cùng lớp của tôi – mặc dù điều đó không quan trọng.
"Mình đã rời nhà với một tâm trạng rất tốt, cậu biết mà. Mình đang nghĩ, “Hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời”, và cậu đã phá hỏng nó trong một khắc. Cậu có thể đừng làm vậy không?”
"Nagisa à, cậu đang thật sự độc thoại như thể là nhân vật chính khi đến trường à? Đáng sợ quá.”
“Không có vấn đề gì hết nhé! Hôm nay đẹp trời thế này mà giờ mình không thể tận hưởng nó vì cậu đến và hỏi mấy câu kì cục!”
“Phải ha. Trời xanh trong, mây trắng ngần. Cơ mà, quần lót của cậu màu gì?”
“Đáng ghét – ...... Này, đừng có quấy rối mình nữa!”
Fuyuko cố tình tránh xa cơ thịnh nộ của tôi và cười thành tiếng. Phải nói là, cách cô ấy chào hỏi tệ thật. dẫu cho cô ấy là một người quyến rũ – dáng cao và khuôn mặt lưỡng tính xinh đẹp. Giọng nói của cô ấy mang tông trầm, và cô còn năng động nữa. Thật không công bằng.
"Ha – ha. Mình thật sự thích cách cậu phản ứng khi bị trêu ghẹo đó, Nagisa”
Đợi đã, cô ấy đáng lẽ phải tomboy hơn mới phải chứ? Nói về sự thiết lập nhân vật thái quá. Với cả, cô ấy không thể chỉ ngẫu nhiên thốt ra từ yêu khi cô hấp dẫn như vậy được. Lẽ nào não tôi bị trục trặc và tưởng cô ấy nghiêm túc?! Cô ấy có thể xử lý hậu quả không?
“Chà. Mình có thể đoán chắc là cậu mặc gì hôm nay, mình tìm được số đôi[note82057] cậu có và màu sắc cậu thích khi mình đột nhập vào nhà cậu.”
“Cậu có thể đừng đột nhiên biến thành yandere với mình, được không? Mà cậu đang đùa à?
“Hee – hee. Mình đã nói dối cậu bao giờ chưa, Nagisa?”
“Ít nhất cậu có thể nói dối mấy câu vô hại! Mình sợ quá. Khóc mất thôi”
“Bất cứ ai làm cậu khóc đều phải trả giá đắt. Mình sẽ bảo vệ cậu bằng bất cứ giá nào.”
"Cảm ợn. Vậy chúng ta đi đến đồn cảnh sát nhé?”
Khi tôi đề nghị điều đó, Fuyuko trở nên nghiêm túc bất thường và lắc đầu. “Mình – mình thật sự có vài sang chấn tâm lý xuất phát từ cảnh sát, không muốn đâu.”
“Vậy cậu có tiền án gì mà mình không biết?”
"Cậu nói vậy có ý gì? Hửm? Nghĩa là cậu không tin mình à?”
“Chứ sao? Làm thể nào mà mình tin được ai đó chộp lấy mình và muốn biết đồ lót của mình màu gì trước tiên vào sáng sớm hả? Và –”
“Chào buổi sáng, Nagi, Fuyuko. Hai cậu đã sẵn sàng rồi hả?”
Khi tôi đang định thuyết giáo, một gyaru tócvàng chói gọi to bên kia đường. Cô ấy mặc đồng phục giống bọn tôi (lộ nhiều da thịt hơn), và cô ấy–
“Chào buổi sáng, Haruru. Cậu nhiệt huyết như vậy mỗi ngày ha.”
“Phải rồi! Mình đã bắt lấy trà sữa ở ga sáng nay này.”
Haruru Agari – một gyaru, người đã mua trà sữa đầu tiên vào buổi sáng và là bạn của tôi và Fuyuko.
Tôi dành hầu hết đời sống cao trung của mình cho hai người họ. Bọn tôi cùng nhau đến trường và ăn trưa với nhau ở nhà ăn hoặc sân trường. Thỉnh thoảng vui chơi sau giờ tan trường. Vâng, họ là những người bạn thật sự quan trọng đối với tôi.
Mặc dù giấc mơ trở thành học sinh cao trung của tôi đã thành hiện thực, nhưng tôi bỏ lỡ phần lớn thời gian đến lớp vì sức khỏe quá yếu. Tôi được đặc cách nộp báo cáo và thi lấy tính chỉ, bù lại cho những lần không tham gia, điều này giúp tôi được lên lớp.
Tôi bắt đầu đủ sức đến trường gần đây khoảng sáu tháng trước... vào mùa thu năm hai[note82058] của tôi.
Tôi vẫn vắng mặt rất nhiều và không thực sự được hòa nhập, nhưng Fuyuko và Haruru đã bắt chuyện với tôi, và cứ như vậy đến khi bọn tôi thật sự thân thiết.
“Kiểu như, uống trà sữa buổi sáng không tốt cho cậu mà phải không?”
“Nè nha. Trà sữa buổi sáng dừng chứng run tay, xoa dịu con tim, và loại bỏ bất kì điều phiền muộn nào. Thêm nữa, cậu có thể vớ được bạn trai và kéo ra nhân vật siêu hiếm trong trò chơi điện tử đó.”
“Bạn của mình thật sự đang vả vào mình bằng một lời chào hàng táo bạo đấy à?”
“Còn nữa, ngực mình to hơn rồi nè. Uy tín đó nha.”
“..... Cậu có thể cho mình biết chỗ cậu mua trà sữa sau được không?”
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao, trong một thời gian, mỗi nữ sinh đều trang bị trà sữa trong tay.
“Trà sữa chân châu á” Tôi nói, “Nó có ngon không?”
“Hả?! Nagi, cậu chưa từng uống à?”
Tôi ngượng ngùng thừa nhận mình tối cổ về những trào lưu nhờ bị giam trong bệnh viện. Fuyuko và Haruru thi thoảng nói về trà sữa, tôi biết nó có tồn tại, nhưng chưa bao giờ thử.
"Kh-không. Mình không thật sự biết nó có vị gì..... Thật xấu hổ ha.”
“Ui, không sao đâu.” Haruru nói. “Cậu không cần phải biết đâu. Cơ mà – mình đoán mèo nhà mình nói thế.”
“Tại sao không?! Đừng có lơ mình đi chứ – nói đi mà. Không được đổi chủ đề! Giả như cậu nói chúng ta nên làm gì đó sau khi tan trường hoặc về vài thứ thì sao!”
Khi tôi chỉ trích họ, cả hai đều cười phá lên như có một khoảng thời gian vui vẻ.
Ư... tại sao tôi lại kết thúc bằng cách mọi người vẫn chọn? Thật ra thì, ở đời sống cao trung trong những mơ tưởng, tôi là trung tâm hào nhoáng của nhóm, còn mọi người sẽ dõi theo sự dẫn dắt của tôi.
Nhưng hiện tại cũng rất vui. Đời sống cao trung mà tôi hằng mong muốn còn rực rỡ hơn nhiều với tưởng tượng. Tôi rất biết ơn cả hai người bọn họ vì đã khiến cho những ngày của tôi trở nên tỏa sáng, và tôi quý họ.
Tuy nhiên...
Trong tất cả, có một điều nữa. Điều đã bị bỏ lại trong trái tim tôi–
“Aaaaa! Mình–mình quên mất rồi!” Haruru bổng nhiên hét lớn, ngắt dòng suy nghĩ của tôi.
"G–gì vậy, Haruru?”
“Mình quên làm bản DLC[note82059] của lớp toán hôm qua.”
"Bạn tui đang cố trốn khỏi hiện thực bằng cách vờ như bài tập là một thứ gì đó vui.”
“Nhân tiện thì, hai cậu đã làm chưa?”
“Hỏi vớ vẩn. Nếu mình không giải quyết được vấn đề trong cùng ngày mình bắt đầu làm thì mình đã bỏ nó luôn rồi.”
“Cậu tuyệt thật đó, Fuyu”, Haruru nói. “Mình thật sự ngưỡng mộ cách cậu luôn trượt nhưng vẫn cố biện minh bằng mấy câu ngớ ngẩn á. Cậu đã làm, phải không, Nagi?
"Tất nhiên là mình làm rồi. Mình nghiêm túc dành thời gian ở trường đó, cậu biết mà.”
"Nè... bọn mình là bạn mà, phải không? Và sẽ luôn là bạn mà phải không?”
“Cậu không nhận ra là khi mà một cô gái đưa ra yêu cầu như vậy thì nó gần như là tống tiền à?”
Nếu tôi từ chối, mọi thứ sẽ chấm hết. Họ sẽ kể với tất cả những cô gái là tôi lạnh lùng, và rồi tôi sẽ không có người bạn nào cả – trong truyện tranh thiếu nữ, đó sẽ là sự khởi đầu cho vòng lặp bị bắt nạt.
“Đi mà, đi mà! Đó là điều cuối cùng mình xin cậu đó! Mình thậm chí sẽ cởi hết đồ ra và liếm giày của cậu như lần cuối mình đã làm!”
“Chúng ta đang đến trường mà! Cậu có thể đừng biến mình thành nữ phản diện nào đó bắt bạn cùng lớp lột sạch và liếm giày cô ấy không?! Cậu đang cố kết thúc giấc mơ cao trung của mình à?”
“Cậu đang làm quá vấn đề lên đó, Haruru. Nagisa là kiểu muốn tự mình liếm giày cơ.”
“Cái này là một dạng khác của bắt nạt mà mình không biết hả?”
Những cảm xúc tôi có trong lòng. Chà, chắc là tạm gác lại việc tìm hiểu về nó thôi. Tôi luôn khao khát những khoảng thời gian như thế này, khi mà tôi có thể cùng cười đùa với những người bạn quý giá. Và tôi không thể để cho những cô gái đáng yêu như thế gặp rắc rối được.
“Haruru, mình có thể cho cậu xem bài tập của mình, nhưng hôm nay mình phải đến phòng y tế ngay khi đến trường. Nên là để sau được không?”
“Oa! Cảm ơn cậu, Nagi. Nhưng tại sao lại là phòng y tế? Để sửa chữa đầu óc của cậu á?
“Điều đó không đáng nói đâu! Cậu đáng ra nên hỏi xem tớ có ổn không!”
“Phải đó, Haruru. Không có vấn đề gì bất ổn với đầu của Nagi đâu. Miệng của cậu ấy mới là vấn đề.”
“Mình không phủ nhận, nhưng các cậu chính là người khiến cho mình làm vậy, nhá? Mình chỉ kiểm tra sức khỏe định kì thôi.” tôi nói.
Fuyuko, đi bên cạnh tôi, gật đầu đồng ý và nói “Phải”.
“Ở đó họ kiểm tra xem có bất kì vấn đề nào từ ca ghép tim của cậu không trước khi cậu trở lại trường nhỉ?”
“Ừm. Mình đã trong thể trạng tốt rồi, đến đáng sợ. Nhưng mà nếu có chuyện gì với mình thì nhà trường cũng sẽ gặp rắc rối, nên điều này quan trọng bởi nhiều lý do.”
Một người hiến tạng đã kỳ diệu hiến tim, điều đó cho phép tôi sống như một nữ sinh cao trung bình thường, và ca phẫu thuật đã vượt qua với không một trở ngại. Sự may mắn và lòng tốt đã giữ cho tôi sống sót.
“Bọn mình có thể đi với cậu không?”
“Hả? Tất nhiên rồi, nhưng đó không phải gì thú vị đâu. Sẽ nhanh thôi ấy mà.”
“Ổn thui. Tụi mình là bạn của cậu đó! Với cả, chỉ mình và Fuyuko với nhau thì khó xử lắm. Đừng bỏ bọn mình vậy chứ.”
“Đừng nói là nhóm này sẽ tan rã nếu không có mình nhé...?”
Trong lúc đó, khi Haruru nói những điều đó với vẻ ngượng ngịu, Fuyuko cười nhạt, biểu cảm nhăn nhó buồn bã.
Dừng lại đi! Chúng ta là bạn tốt mà! Thật sự đó!
“Eo ôi, mình đùa thôi mà, Fuyu. Đừng làm cái mặt đó chứ. Mình sợ á nha. Cậu vẫn chưa thỏa mãn sau khi làm mình khóc quá trời vào hôm qua à?”
“Mình–mình xin lỗi... Mình sẽ tạ lỗ nếu mình sai, nên làm ơn đừng vả vào mặt mình mà...”
“Xin lỗi cậu. Nhưng đừng bất ngờ tiết lộ bí mật của cậu chứ, về mối quan hệ yêu–ghét đầy kịch tính ấy.”
Nếu bạn hỏi tôi, thì sự hiểu nhầm đó là bởi Fuyuko. Cô ấy đang trêu Haruru, nàng gyaru chẳng biết gì nhiều về những chuyện này, và đổ lỗi cho cô ấy. Nói chung là, họ là cặp đôi hoàn hảo trong những tình huống mà cả hai đều ngu ngơ.
“Fuyuuu... Nagi lại im lặng nữa rồi, với một biểu cảm kì lạ trên mặt.”
“Phải rồi, đưa cậu ấy đến phòng y tế sớm nhất có thể nào. Cậu ấy cần kiểm tra đầu óc mà.”

