Sau khi nhìn thấy màn trình diễn xuất sắc của Vorden, Quinn không thể không tự hỏi năng lực của cậu ta là gì. Khi Vorden tới bắt tay cậu, lúc đó hệ thống đã thông báo rằng Vorden đang cố sử dụng năng lực lên cậu. Nhưng vì lý do nào đó, năng lực của cậu ta không có tác dụng.
Nếu năng lực của Vorden là hệ băng, thì tay của Quinn chắc chắn sẽ ngay lập tức bị đóng băng. Trừ khi năng lực của Quinn có tác dụng vô hiệu hóa tất cả năng lực khác, nhưng điều đó khó có khả năng xảy ra. Không chỉ vậy, sau khi bắt tay, chính Vorden cũng có một phản ứng kỳ lạ và hỏi Quinn về năng lực của cậu, chắc là vì cậu ta thấy năng lực mình không có tác dụng.
Rồi một suy nghĩ lóe lên trong đầu Quinn; tại sao Vorden lại kiên quyết trong việc bắt tay những người cậu gặp lần đầu? Nếu Quinn nhớ không nhầm thì Erin đã từ chối bắt tay với Vorden, nhưng cuối cùng Vorden vẫn chạm vào vai Erin. Vào lúc đó, đây có vẻ là một hành động kỳ lạ, nhưng bây giờ Quinn nhận ra không phải vậy và mọi thứ dần hợp lý hơn.
Chạm vào là điều kiện, và người cuối cùng Vorden chạm vào là Erin. Không thể là trùng hợp ngẫu nhiên khi cả hai có cùng sức mạnh, vậy nghĩa là năng lực của Vorden có thể sao chép năng lực của người khác.
Nó không có tác dụng với Quinn vì năng lực của cậu không bình thường. Quinn không thể kìm nén sự tò mò, nên cậu hỏi Vorden.
“Vorden, năng lực của cậu…” Quinn thì thầm, “cho phép cậu sao chép năng lực của người khác sao?”
Vorden nhìn Quinn và mỉm cười.
“Tớ không ngờ là cậu lại phát hiện ra nhanh như vậy. Sao cậu biết?”
“Khi bắt tay tớ, cậu có vẻ bất ngờ vì không có gì xảy ra.”
Vorden thầm nghĩ Quinn có vẻ khá thông minh vì có thể đoán được điều đó chỉ từ một cái bắt tay. Suy cho cùng thì khả năng Vorden có được năng lực hệ băng từ sách năng lực sẽ cao hơn, vì năng lực sao chép không tồn tại trong bất kỳ quyển sách năng lực nào và điều đó có nghĩa là.
“Cậu là một Nguyên bản sao?” Quinn hỏi.
Vorden không trả lời mà chỉ nháy mắt lại với Quinn để xác nhận suy nhận suy đoán của cậu.
Vorden là một Nguyên Bản, người thuộc về một gia tộc không chia sẻ năng lực của mình với thế giới bên ngoài. Cậu là người có thể dễ dàng vượt qua được cấp độ 8.
Khi bài kiểm tra hoàn tất, người đàn ông đội mũ trùm dịch chuyển cả nhóm đến trước cổng học viện nơi họ sẽ sống và học tập. Đây là một học viện khổng lồ và cũng là tòa nhà cao nhất trong thành phố, trông như thể có ai đó ghép ba khách sạn lại với nhau vậy.
Có tổng cộng mười giáo viên đang đứng chờ. Đứng trước mặt họ là các nhóm học sinh đã hoàn thành bài kiểm tra. Các học sinh được yêu cầu phải chờ đợi cùng giáo viên đến khi tất cả học sinh đều hoàn thành bài kiểm tra.
Thỉnh thoảng sẽ có một nhóm năm người được dịch chuyển đến. Cuối cùng, nhóm của Quinn có tổng cổng 20 người.
“Được rồi, bây giờ thầy sẽ dẫn các em đi tham quan trường.” Giáo viên đứng trước nhóm nói.
Đây là một người đàn ông trung niên đeo kính và có mái tóc xoăn màu vàng, tên của ông ta là Del.
Khi Del dẫn cả lớp đi tham quan và giới thiệu về các khu vực khác nhau trong khuôn viên trường, nụ cười không bao giờ rời khỏi khuôn mặt ông. Trông như thể không có điều gì có thể làm ông phiền lòng.
“Các em nên làm quen với nhiều nhất có thể,” Del nói. “Dù sao thì các em bây giờ là học sinh cùng một lớp mà.”
Sau đó, mọi người bắt đầu trò chuyện nhiều hơn trong buổi tham quan trường. Tuy nhiên, Quinn đã nhận ra rằng những người cấp trung sẽ có gắng hết sức để kết bạn với những người cấp cao, trong khi những người cấp thấp thì hoàn toàn bị xa lánh.
Vì Quinn và Peter là hai người cấp 1 duy nhất trong lớp. Không ai quan tâm đến họ và họ bị đẩy về phía cuối lớp. Peter lê bước chậm rãi và luôn cúi đầu. Cậu ta có vẻ bị ảnh hưởng bởi chuyện này nhiều hơn Quinn, vì Quinn đã đoán trước được điều này sẽ xảy ra.
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc gọi tên Quinn.
“Cậu đây rồi!” Vorden nói. “Trời ạ, mọi người cứ nhảy về phía tớ. Sau đó, khi tớ nhìn sang bên phải thì cậu đã biến mất. Đi thôi nào! Chúng ta đi tham quan cùng nhau đi, bạn của tớ.”
Quinn khá chắc Vorden là một con người kỳ lạ, nhưng điều đó chưa hẳn là xấu. Vorden cũng nhận ra Peter cũng đang đi một mình.
“Này, cậu đừng ủ rũ nữa mà cũng lại đây đi.”
Peter nhìn lên và chỉ ngón tay về phía bản thân.
“Cậu nghĩ tớ đang nói chuyện với ai khác nữa?” Vorden hỏi Peter.
Thế là cả ba cùng nhau đi phía sau lớp trong khi giáo viên tiếp tục dẫn lớp đi tham quan trường. Ở giữa chuyến tham quan, một đấu trường được giới thiệu cho các học sinh, đây là nơi có các thiết bị dùng để kiểm tra giống với ở bãi đất trống trước đó, ở đây còn có nhiều sàn đấu hình vuông khác.
Họ còn được giới thiệu về phòng học, phòng chiến đấu, phòng thể thao và rất nhiều nơi khác. Del không bao giờ quên việc cung cấp thông tin về mỗi địa điểm trong suốt chuyến đi, tuy vậy, Quinn vẫn cảm thấy mọi thứ khá nhàm chán cho đi khi họ đi đến thư viện.
“Như các em có thể thấy, thư việc được chia thành 3 tầng. Học sinh năm nhất được quyền sử dụng tầng 1; trong khí đó, học sinh năm 2 có thể sử dụng tầng 2; và cuối cùng là tầng 3 chỉ có nhân sự trong quân đội mới được sử dụng.”
Quinn cảm thấy hứng thú với thư viện vì ở đây có rất nhiều sách không được công khai. Ở nơi này, Quinn nghĩ rằng cậu có thể tìm được một vài thông tin về năng lực của bản thân, cậu hy vọng chúng sẽ ở tầng một.
Cuối cùng, buổi tham quan kết thúc khi Del dừng trước ký túc xá của trường.
“Và đây là nơi các em sẽ sống trong khoảng thời gian ở trường. Sau khi sắp xếp đồ đạc, các em có thể tự do đi tham quan trường. Hôm nay sẽ không có lớp học nên các em có thể dành cả buổi chiều để tham quan.”
Mỗi học sinh được phát cho một miếng giấy ghi một số ở trên. Số đó sẽ quyết định phòng mà họ sẽ ở.
Quinn nhìn thấy Vorden đang đi về phía của mình.
“Này Quinn, cậu ở phòng số mấy vậy?” Vorden hỏi.
“Err 23.”
“Không thể nào! Cậu đang đùa sao? Tớ cũng ở phòng đó. Có lẽ định mệnh đã đưa chúng ta đến với nhau.” Vorden hào hứng nói.
“Có lẽ vậy” Quinn đáp.
Trong khi đó, ở một góc của hành lang, hai học sinh khác đang trò chuyện.
“Ôi trời! Cậu bị sao vậy?” Một học sinh nói khi nhìn bạn của mình.
“Tớ cũng không biết nữa. Có gã nào đó đột nhiên xuất hiện rồi đánh tớ và ép tớ đổi số phòng.”
“Này, chúng ta có nên tìm cách lấy lại không?”
“Thôi bỏ đi, nếu tớ nhìn không nhầm thì trên vòng định danh của tên đó ghi cấp 5 đấy. Tốt nhất là chúng ta đừng dính vào thì hơn.”

